Năm 1922
Cái hào quanh sơn trại sâu gần năm mét. Chính Hạc Hiên đã dặn Lý Quang phải đào như vậy. Độ rộng thì khỏi phải bàn, hơn mười mét. Phải mất cả một buổi chiều để dẫn nước đổ đầy cái hào ấy, nhưng thế mới chỉ là một nửa của kế hoạch.
Khải Trạch cùng anh em đẵn cọc trở về. Chờ khi trời tối mới bắt đầu nhận lệnh. Hơn mười người lặn giỏi đã được chọn để cắm cọc xuống dưới hào. Khải Trạch đứng trên vọng gác cùng Hạc Hiên nhìn xuống, không khỏi thắc mắc:
- Sao không cắm cọc rồi hẵng dẫn nước?
- Ngươi quên là chúng ta đang phải đối đầu với ai à? - Chàng nhắc lại cho hắn nhớ - Quân triều đình chắc chắn sẽ không thể vượt qua mai phục ở hai tuyến đường của chúng ta, nhưng đừng quên Sơn Lâm và Bùi Thịnh còn có một đội thích khách sẵn sàng tấn công cả sơn trại.
- Đúng. - Khải Trạch gật gù - Vậy hẳn là phải có người theo dõi mọi động tĩnh của chúng ta từ xa nên ngươi mới phải lén lút cho người cắm cọc đúng không?
Chàng cười không đáp, càng làm hắn thêm chắc chắn về suy đoán của mình. Lúc bấy giờ, nàng xuất hiện, đem theo cặp lồng từ dưới bếp lên mời bọn họ dùng bữa. Khải Trạch sấn sổ vào, xoa tay cầm đũa. Đẵn cây cả ngày nên bụng hắn đói meo. Mùi thơm từ thức ăn bốc lên nghi ngút, làm hắn không kìm được mà chén luôn một bát. Nhưng hình như nàng chẳng mấy bận tâm đến hắn, vì mắt nàng cứ chăm chăm nhìn chàng. Đoạn, nàng lên tiếng:
- Ngài không muốn dùng bữa cùng Khải Trạch sao?
- Ta không đói. - Chàng dửng dưng. Nàng thấy chàng lăm le điếu thuốc trên tay, hình như vẫn còn chưa châm lửa. Chàng đợi nàng đi rồi mới hút.
- Ngài vẫn cố chấp không nghe sao? Thế còn, giữ thân là tận hiếu?
Chàng cười nhạt, cất điếu thuốc vào trong. Nàng yên tâm ngồi xuống bên Khải Trạch, bảo:
- Ta có cho bạc hà vào trong cá đấy, huynh có nhận ra không?
- Có chứ! - Hắn nhồm nhoàm - Ta biết muội thương ta mà.
- Có gì đâu. - Nàng gượng cười - Sao huynh lại thích bạc hà thế? Cái gì cũng phải có bạc hà sao?
- Đúng. Ăn cũng có, mặc cũng có.
- Thế còn... túi thơm?
Hắn hơi chột dạ khi nghe đến vật này, nhưng vì hắn còn đang và cơm nên nàng không thấy vẻ mặt lo âu của hắn. Ăn xong, hắn đuổi khéo nàng về phòng. Nàng nán lại, định nói với chàng điều gì thì bị Khải Trạch chặn lại. Hắn giục giã và nàng cũng trở về không lâu sau đó.
Lúc bấy giờ, chàng mới ghé đến, ăn vội bát cơm. Khải Trạch nhìn điệu bộ vội vàng của chàng thì bảo:
- Ta ghét ngươi, nhưng ta phải nói thật, trông ngươi quá đáng thương.
- Vậy à? - Chàng chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên.
- Ta nói cho ngươi biết, Thanh Ca giờ đã là của ta. Ngươi dù có tội nghiệp đến mấy cũng không thể ở cạnh muội ấy nữa đâu. Ngày hôm ấy ở đại điện, ngươi nhục nhã để ta bế Thanh Ca đi, ngày hôm nay hãy tiếp tục tủi hổ nhìn muội ấy chăm lo cho ta. Ta nhường ngươi nhiều rồi, Hạc Hiên. Lần này là ngươi đánh mất muội ấy, chứ không phải ta tranh giành với ngươi.
- Ừ. - Chàng từ từ lôi điếu thuốc ra châm - Ta không muốn ép ngươi hay nàng.
Hắn nhếch môi cười nhạo chàng, nhưng hình như cũng tự cười cho chính hắn. Hắn chẳng qua cũng là thế thân, để bọn họ gián tiếp giày vò nhau. Hắn tự tin sẽ chăm sóc nàng tử tế. Bây giờ hắn nuôi con nàng thì sau này con của hắn sẽ phải làm sao? Mà chắc gì nàng đã nguyện ý sinh cho hắn một đứa? Hắn ép nàng là hắn thua Hạc Hiên. Nhưng hắn không như vậy thì câu chuyện này sẽ đi về đâu?
Hay là hắn hoà ly với nàng?
Không, nhất quyết không được. Hắn đã mất bao công sức để lấy nàng, dù có phải nuôi con của kẻ khác hắn cũng chấp nhận. Chỉ cần nàng không xua đuổi, hắn nguyện ở bên nàng đời đời kiếp kiếp.
- Ngươi không ghét ta sao? - Hắn bỗng hỏi vu vơ.
- Sao phải ghét?
- Vì ta hại ngươi mất cả chức tước, cướp thê tử của ngươi, dìm ngươi xuống bùn sâu không ngóc đầu lên được.
Chàng cười nhạt, lắc đầu:
- Ta không ghét, cũng chẳng hận ai.
- Kể cả Vũ Hoàng? Kể cả Sơn Lâm?
- Ừ. Bọn họ đều là anh em trai của ta.
- Sao ngươi có thể cao thượng đến vậy? - Khải Trạch bất lực đạp tung ghế. Hắn thấy mình thật thua kém.
- Không hề. Ta chỉ muốn giữ tâm hồn thanh thản.
- Còn... Thanh Ca?
Chàng im bặt. Có lẽ chỉ còn nàng là Hạc Hiên vẫn chưa buông xuôi được. Nhưng Khải Trạch hoàn toàn hiểu thấu điều này. Hắn không bắt bẻ hay chế nhạo chàng nữa, mà chỉ bảo:
- Điều ta ngưỡng mộ nhất ở ngươi chính là việc ngươi có thể bình thản ngồi cạnh kẻ từng cướp đi chức vị, cướp đi thê tử của mình để cùng kẻ ấy bàn đại sự.
- Công tư phân minh mà, không phải sao?
- Ừ. Ngươi nói gì cũng phải.
Khải Trạch gật gù. Hắn no nê tựa vào thành ghế, trầm mặc nhìn về phía xa xăm. Phải chi ngày ấy hắn gặp được chàng thay vì Sơn Lâm, có lẽ cuộc đời hắn đã khác. Mà lúc hắn mười sáu tuổi thì chàng còn nhỏ lắm, đâu đó tầm bốn tuổi. Nhưng cũng chẳng hề gì. Bây giờ gặp chàng thì cũng đã hơi muộn. Hắn đã ba mươi tám rồi. Sau trận này, hắn sẽ về quê sống. Mà quê hắn ở đâu nhỉ? Lam Thành? Hồng Thanh? Hay làng Thiệu?
Hắn cứ nghĩ mãi, nhưng cũng chẳng biết một tay lãng tử như mình thì có chốn nào để về. Thôi thì cứ phó mặc cho nàng cả. Nàng thích đến đâu, hắn sẽ theo đó.
Khải Trạch gần như chìm vào giấc mộng, suýt nữa không nhận ra thích khách áo đen đã vây kín cả sơn trại từ bao giờ. Lúc hắn bật dậy thì Hạc Hiên đã chuẩn bị xong cả. Chàng ra hiệu cho hắn lui xuống, còn mình ở trên dụ địch. Hắn vừa đi khuất, kẻ địch đã châm lửa, ném rơm cháy về phía sơn trại. Khói trắng toả ra tứ phía, che khuất tầm nhìn của chàng. Chàng ẩn mình ra sau chiếc bàn gỗ, chờ đợi sự xuất hiện của kẻ cầm đầu.
Trong khi đó ở bên dưới, Khải Trạch đã ra lệnh cho huynh đệ lần lượt xuất phát. Những cung thủ đã túc trực ở bờ tường, chỉ chờ có hiệu lệnh sẽ lập tức tiến công. Nhưng Khải Trạch cứ tần ngần mãi chưa chịu ra tay. Làn sương trắng còn quá dày, xông lên bây giờ chưa biết chừng lại trúng bẫy của kẻ gian. Ngay lúc này, Thanh Ca từ trong bếp chạy ra, mang theo rất nhiều bát nước nóng. Nàng hớt hải nói với Khải Trạch:
- Đặt những bát nước này xung quanh sơn trại, mau lên.
- Này, muội có ngốc không? - Hắn cốc đầu nàng - Đang như vậy còn ra đây làm gì? Vào trong ngay.
Hắn đã định bỏ cả chiến tuyến để lôi nàng vào trong cho tới khi nàng kịp lấy hơi giải thích:
- Khoan... Nước chanh nóng này có thể đẩy khói.
Hắn hiểu ngay ra vấn đề. Không chần chừ, Khải Trạch cho vài ba người xếp các bát nước nóng quanh tường. Xong xuôi, hắn tiếp tục quan sát tình hình địch. Ban đầu, chúng bắn tên lia lịa về phía sơn trại. Hắn để cho nàng núp sau tường, còn mình và hơn chục người khác đứng lên gạt tên sang hai bên. Một vài người đã trúng tên, ngã khuỵu xuống dưới chân hắn. Khải Trạch vẫn tiếp tục chiến đấu kéo dài thời gian cho đến khi màn sương phòng thủ của kẻ địch đã tan đi một nửa. Dù vẫn gặp nhiều khó khăn trong định hướng, nhưng hắn vẫn xác định đúng vị trí trọng tâm của kẻ thù.
Chúng bao vây cả sơn trại, nhưng đại bộ phận vẫn còn đang tập trung ở phía tây bìa rừng. Khải Trạch ngay lập tức ra lệnh cho anh em phản công, mục tiêu chính là tiêu diệt hàng ngũ chỉ huy của địch. Hơn một trăm tên thích khách vòng ngoài tràn vào, bắc thang leo qua rào. Chúng biết bên dưới có hào sâu nên đã cho những tên giỏi nhất bơi qua.
Khải Trạch âm thầm quan sát chúng lội qua hào. Đã có vài tên sang đến bờ bên này, nhưng thế vẫn là chưa đủ. Hắn đợi hơn nửa xuống nước mới bắn pháo hiệu. Những người anh em mai phục ở dưới hào lập tức giật dây. Nước như bị thuỷ quái hút đi, trong một giây đã cạn hết. Những tên còn đang mải mê vượt hào không để ý liền bị nước cuốn trôi. Sức mạnh của dòng nước đã dập chúng tơi tả, không lâu sau đã kết liễu chúng bằng những cọc gỗ cắm sẵn dưới hào.
Bấy giờ, Khải Trạch mới nhớ lại lời của chàng ban sáng.
- Cái hào này có đến mười đường thoát nước. Dùng mười tấm ván lớn bịt kín đường ống. Mười huynh đệ lặn giỏi sẽ chờ sẵn ở bên dưới. Ngay khi có hiệu lệnh sẽ dỡ ván, rút nước khỏi hào.