Năm 1922
Nàng choàng tỉnh, mơ hồ nhận ra bản thân vẫn đang ở chỗ cũ, chỉ có điều đã được ai giúp tựa vào thành cửa, do đó cũng không nằm sõng soài ra nền đất như tên Quỷ Máu kia. Nàng lắc đầu, vỗ vào hai bên má mấy cái cho tỉnh hẳn rồi lếch thếch bước ra. Hạc Hiên vừa thấy nàng lấp ló ngoài cửa thì vội bảo:
- Nàng tỉnh rồi sao? Ta còn định bế nàng về nhà bá mẫu nghỉ ngơi. - Chợt nhớ về bộ dạng thảm thương của nàng đêm qua, chàng không nhịn được mà phì cười - Hình như nàng quên gì đó thì phải?
- Quên gì là quên gì? - Nàng đờ đẫn hỏi lại.
- Quên việc phải ôm ta khóc lóc vì bị Quỷ Máu dọa cho một phen hú vía. - Chàng được thời lấn tới, trêu chọc nàng đủ kiểu.
- Vâng thưa ngài. - Nàng phụng phịu ôm chàng, miệng lải nhải - Ở với ngài lâu như vậy mà giờ ta mới biết ngài đùa dai đến thế.
- Giang sông dễ đổi, bản tính khó dời. - Chàng thản nhiên đáp - Ta sẽ coi đó là một lời khen.
Nàng bĩu môi, chán chẳng thèm ôm chàng nữa, bèn quay ra định chất vấn tên Quỷ Máu kia thì bị chàng ngăn lại. Chàng thì thầm:
- Kiên nhẫn một chút, sắp có kịch hay cho nàng xem rồi.
Nàng gật gật, toàn tâm toàn ý nghe theo sự sắp xếp của chàng. "Nhìn kĩ lại, ngươi cũng chẳng giống quỷ là mấy. Nếu không nhờ mấy lớp áo lông dày cộm bên ngoài thì chắc cũng chỉ to bằng ta là cùng", nàng vừa quan sát vừa suy luận. "Ta đã hơi mù quáng khi tin vào truyền thuyết vớ vẩn kia nên mới bị ngươi lừa một vố. Quả thật quá sơ suất rồi. Để xem chàng xử ngươi thế nào".
Một lúc sau, người trong thị trấn bỗng đổ xô đến căn chòi cũ, tò mò muốn biết chân dung tên Quỷ Máu gϊếŧ người không ghê tay này. Bọn họ nửa tin nửa ngờ, chăm chú nhìn chàng xách nách hắn, lôi ra ngoài sân. Chàng trói hắn vào cột, dội nước lạnh cho tỉnh hẳn rồi mới lớn giọng tra khảo:
- Quỷ Máu à, lừa cả thị trấn suốt mười năm rồi, ngươi có thấy mệt không?
Hắn gầm gừ, nhe răng như muốn xé thịt chàng.
Chàng chưa vội, đợi đám người hiếu kỳ kia đến đông đủ rồi mới tiếp tục:
- Mới sáng sớm đã làm kinh động đến cả thị trấn, ta quả là thất lễ rồi. Chẳng giấu gì các vị, ta là Hạc Hiên, một tội nhân vừa vượt ngục cách đây ít ngày.
Tiếng xì xào bắt đầu nổi lên, mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía chàng.
- Đó chẳng phải Tuệ Vương, người đã từng tiếp tế cho thị trấn chúng ta sao? - Một người vội vàng lên tiếng.
- Phải, nhưng nghe nói hắn hóa điên, đồ sát cả Vũ phủ. - Một người khác chêm vào.
Và thế là, chẳng còn ai nhớ đến chàng như một vị Hoàng tử yêu nước, thương dân, mà chỉ còn quan tâm đến những tội ác vốn không phải của chàng. Bọn họ bảo chàng hung ác, tàn sát cả gia đình nhà Vũ Thuận, nhưng mấy ai hiểu chàng đã bị chuốc thuốc đến mê dại, tâm trí lúc tỉnh lúc mê, làm sao có thể xuống tay dã man như vậy được?
Tất cả những lời đàm tiếu này của bọn họ, chàng đều nghe rõ mồn một. Nhưng không vì thế mà chàng đánh mất vẻ từ tốn vốn có của mình, mà càng chững chạc hơn khi tuyên bố rằng:
- Các vị có thể bắt ta giao nộp cho triều đình, nhưng xin hãy để ta lật tẩy bộ mặt thật của kẻ giả ma giả quỷ này trước.
Nói rồi, chàng dội thêm cho Quỷ Máu một gáo nước, gột sạch cả từng vết máu, vết nhơ trên mặt hắn. Tay Quỷ Máu lắc đầu nguầy nguậy, đánh rơi cả hàm răng giả xuống dưới đất. Hắn lộ nguyên hình là một lão già đã qua tuổi ngũ tuần, đôi mắt sâu hoắm, hai má hóp lại vì bị cái đói hành hạ, khuôn miệng khẽ run lên vì lạnh. Hắn lườm nguýt Hạc Hiên, giận tái mặt vì kế hoạch vừa bị lộ tẩy. Nhìn thấy chàng quá đỗi bình thản, hắn không chịu được mà gầm lên:
- Đồ súc vật chỉ biết gϊếŧ người. Ngươi có quyền gì mà bắt ta?
Chàng nhếch môi, chậm rãi đáp:
- Hóa ra đến cả ngươi cũng biết chuyện của ta à?
Hắn cười khinh:
- Ta đi khắp nơi cùng chốn, sao lại không biết gì về việc Tuệ Vương bị phế truất.
Bấy giờ, không chỉ có người dân Lam Thành mà ngay cả hắn cũng phải ngỡ ngàng trước lời của bản thân. Lẽ nào hắn đã tự chui đầu vào rọ? Hắn sỉ vả chàng một câu cho hả dạ, chàng chẳng cần làm gì cũng khiến hắn nhận tội trước bàn dân thiên hạ. Đường đường là Quỷ Máu, là tay sai đắc lực của Diêm Vương, sao có thể "đi khắp nơi cùng chốn" như hắn vừa kể được? Đây chỉ có thể là một màn lừa đảo trắng trợn đến từ kẻ tự nhận mình là quỷ ăn thịt người mà thôi.
- Là ngươi tự thừa nhận đấy nhé. - Chàng đắc ý nhìn hắn.
Hắn biết mình thất thế, cố kìm nén cơn giận mà hỏi ngược lại chàng:
- Trước giờ ta hề nhận mình là Quỷ Máu. Ngươi lấy đâu ra bằng chứng để đổ hết tội lỗi lên đầu ta?
Lại một lần nữa, tiếng xì xào nổi lên nhanh chóng. Nhưng nào chàng có nao núng trước đám đông bao giờ? Tất cả những gì đang xảy ra đều nằm trong dự tính của chàng. Thế nên chàng cần một nhân chứng sống để có thể kết tội được hắn. Và đó không ai khác chính là Thanh Ca.
Nàng được dặn là phải ở yên trong căn chòi, chờ khi có lệnh mới được xuất hiện. Nghe chàng gọi, nàng lò dò đi ra, bước đến cạnh chàng.
- Thanh Ca cô nương, cô có thể thuật lại toàn bộ chuyện xảy ra đêm qua được không?
Nàng nheo mắt nhìn Hạc Hiên, thầm nghĩ: "Đã là phu thê còn làm bộ làm tịch gọi ta là cô nương. Chốc nữa biết tay ta".
- Được thôi. - Đoạn, nàng ráo hoảnh đáp - Ta và Hạc Hiên đến đây từ chiều hôm qua, khi cả thị trấn đều đã đóng cửa, không tiếp đón người ngoài. May mắn thay, chúng ta được bá mẫu cưu mang, đưa về nhà trú tạm trước khi trời tối. Sau khi nghe bá mẫu kể chuyện về Quỷ Máu, ta và chàng đều không tin nên quyết định mỗi người một hướng, tìm cho ra kẻ giả dạng ma quỷ lừa lọc bách tính này. Sau một hồi tìm kiếm, ta chạm mặt hắn. - Nàng chỉ về phía tên Quỷ Máu - Hắn dùng máu của mèo đen bôi lên người, mặc rất nhiều lớp áo lông để khiến ta tin rằng hắn chính là một tên quỷ thứ thiệt. Ta ban đầu cũng như các vị, hoàn toàn tin vào truyền thuyết của Quỷ Máu. Nhưng sau hôm nay, ta nghĩ các vị không cần phải cúng bái hắn hàng quý nữa đâu.
- Một con tiện nhân như ngươi thì biết gì mà buộc tội? - Hắn cũng chẳng vừa, lập tức gào lên, lấn át lời nàng - Ta có làm sai thì cũng không đến lượt ngươi lên tiếng.
Bị xúc phạm, nàng không nhịn được mà vung kiếm, suýt chút nữa đã lấy mạng hắn nếu chàng không kịp cản lại. Chàng dặn nàng phải bình tĩnh, nhưng cũng không quên dạy cho tên Quỷ Máu kia một bài học:
- Nàng chỉ là đang giúp ngươi cảnh tỉnh. Ngươi không những không biết ơn, còn buông lời mắng nhiếc nàng? Rượu mừng không uống, lại muốn uống rượu phạt. Nàng nói nhẹ, ngươi không nghe. Hay để ta dùng một chút vũ lực nhé?
Dứt lời, chàng tẩn cho hắn một trận nhớ đời, tiện tay xẻ luôn tấm áo lông ra thành trăm mảnh cho hả dạ rồi mới buông kiếm, khuôn mặt bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra. Nàng biết chàng đang rất giận, nhưng cái giận của chàng không biểu hiện qua dáng vẻ bên ngoài mà bằng từng cú đấm chàng giáng xuống người đối phương và cả những lời lẽ đanh thép chàng dùng để buộc tội hắn. Thế mới biết, đừng bao giờ chọc giận phu quân nàng, không thì đến một chút thể diện của bản thân cũng chẳng còn.