Ở kiếp trước lẫn kiếp này, Vân Mộ chưa từng đặt chân vào tầng thứ hai của Huyền Linh Các.
Đây là một lầu các rộng rãi, thoạt trông khá giản dị, bốn phía không có nhiều đồ vật trang trí. Nơi này cực kì ngăn nắp, cách bố trí trong phòng tạo cho người ta cảm giác cổ kính và uy nghiêm. Qua cách bài trí các vật dụng trong phòng có thể đoán được chủ nhân là một người thích thanh tĩnh.
"Đây là nơi trưởng lão của Huyền Linh các tu hành sao? Thật đơn sơ a!"
"Câm miệng, chớ nói linh tinh, nếu để trưởng lão nghe được thì ngươi coi chừng cái mạng của mình, nghe nói tính cách trưởng lão trong Huyền Linh các rất quái dị, các ngươi nên cẩn thận thì tốt hơn."
"Vâng."
Thiếu niên luôn hăng hái, chỉ chốc lát đã bàn tán xôn xao.
Không ít kẻ đang ngắm nghía cách bài trí xung quanh, tám góc có tám cây trụ lớn chống đỡ toàn bộ lầu các.
Ở sâu bên trong, một vị lão giả mặc áo đen đangngồi xếp bằng, hai mắt khẽ nhắm, tựa như không phát hiện có người bước lên lầu.
Lão giả khá ít tóc, mặt có vết sẹo, thoạt trông rất xấu xí, nhưng uy áp tỏa ra từ người lão lại cực kì tỏ lớn, khiến cho những ai đến gần đều cảm thấy rất khó chịu.
Người trong Vân gia đều nhận ra người này, lão tên là Vân Chính Mặc, một trong các vị trưởng lão của bốn các trong Vân gia, ngày thường chịu trách nhiệm chủ trì công việctrong Huyền Linh các.
Vân Mộ từng nhìn thấy đối phương một lần từ phía xa ở trong tộc tế của Vân gia, hắn không có ấn tượng gì sâu sắc lắm, chỉ cảm thấy đối phương khá trầm mặc ít nói, khác với đám người luôn tỏ vẻ ta đâygiàu có trong Vân gia.
Sau khi quan sát khắp mọi nơi một lượt, ánh mắt của Vân Mộ cuối cùng dừng lại nơi vách đá phía sau lão giả kia.
Đó là một bức tường đá cao khoảng ba người trưởng thành, bề mặt loang lổ, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng. Trên đó khắc bốn hàng văn tự, từng câu từng chữ đều lộ ra khí phái cổ xưa.
“Phiêu miểu đại đạo hà xử tầm, thanh thiên chi thượng cửu trọng vân.
Nhất triêu ngộ đắc huyền linh biến, tiêu diêu tự tại nhâm ngã hành”*
*Tạm dịch:
"Đại đạo mờ mịt tìm đâu, trên chín tầng mây là trời xanh.
Một khi ngộ ra huyền linh biến, tiêu dao tự tại mặc ta đi."
...
Hiểu thực sâu xa, ghi lại để hiểu.
Đọc những dòng văn tự huyền ảo như vậy, dù là một người đã sống cả trăm năm như Vân Mộ cũng không tránh khỏi kinh ngạc. Người ghi lại những câu này nhất định là một nhân vật xuất chúng, đáng tiếc hiện tại Vân gia đã không còn như trước.
"Hạ Sùng bái kiến Tứ trưởng lão."
Thanh âm của Hạ sư phụ bỗng vang lên cắt ngang suy nghĩ của Vân Mộ .
Một đám thiếu niên dưới sự hướng dẫn của Hạ sư phụ đi tới trước mặt lão giả mặc áo đen, sau đó đồng loạt thi lễ.
Vân Chính Mặc dù xếp hạng cuối trong bốn vị trưởng lão, nhưng thực lực của lão sâu không lường được, ngay cả các trưởng lão khác cũng phải cố kỵ ba phần.
Đứng trước mặt Vân Chính Mặc, các thiếu niên của Vân gia biểu hiện rất đàng hoàng, không dám làm điều gì quá đáng. Các thiếu niên khác họ lại thấp thỏm bất an, khúm núm cúi đầu.
"Tới rồi à?"
Vân Chính Mặc mở mắt, ánh mắt khẽ lướt qua gương mặt của các thiếu niên: "Nếu đã tới rồi thì bắt đầu đi thôi... Tất cả mọi người ngồi xuống."
Bắt đầu? ! Bắt đầu đơn giản như thế thôi sao? !
Không hề có bầu không khí sôi nổi? Không một lời giải thích? Không một câu khích lệ? Không một lời nhắc nhở nào sao?
Đám thiếu niên kinh ngạc, cảm xúc quá mức khác biệt so với sự mong đợi làm cho bọn họ thấy như đang bị ảo giác vậy.
Nghi thức khải linh là chuyện vô cùng quan trọng, liên quan đến việc thành bại trong tương lai, quyết định vận mệnh sau này của mỗi người. Nhưng thái độ của Vân Chính Mặc lại quá đạm mạc làm cho bọn họ cảm giác tất cả mọi chuyện giống như một trò đùa vậy.
"Khụ khụ..."
Hạ Sùng lúng túng ho khan vài tiếng, vội vàng giải thích: "Được rồi được rồi, tất cả giữ yên lặng. Nghi thức khải linh không phức tạp thần bí như các ngươi tưởng tượng đâu, Tứ trưởng lão đã chủ trì rất nhiều nghi thức khải linh, cho nên chuyện này đối với Tứ trưởng lão đơn giản tựa như ăn cơm uống nước vậy."
Dừng một lát, Hạ Sùng nói tiếp: "Nghi thức khải linh mặc dù đơn giản, nhưng lại ảnh hưởng đến thành tựu sau này của mỗi người các ngươi ... Mọi người hẳn đã từng nghe từ chỗ học đường hoặc trưởng bối kể rồi, Nhân tộc chúng ta thân thể yếu đuối, không thể sánh bằng hoang thú, vì vậy các vị tiền bối đời trước của Nhân tộc với trí tuệ vĩ đại đã tìm phương thức sáng tạo ra Huyền Linh Luyện Khiếu thuật đột phá giới hạn của thân thể, tìm được chỗ đứng trên đại lục này... Bởi vậy mới có câu:“Chư thiên thập phương, tinh hà vi giới, vạn cổ thượng hành, độc tôn Huyền Linh*..."
*Mười phương trên trời, lấy ngân hà làm giới hạn, từ thời vạn cổ, Huyền Linh đã giữ vị trí độc tôn.
"Hạ sư phụ, những điều này chúng ta đã nghe đến chán rồi, có thể nói điều gì thực tế hơn không?"
"Đúng vậy Hạ sư phụ, kể cho chúng ta chuyện gì liên quan tới khải linh đi! Có phải linh khiếu, thiên phú thức tỉnh càng nhiều thì tiềm lực tu hành càng lớn, thành tựu sau này càng cao hay không?"
"Không phải cứ mở linh khiếu là được sao? Thiên phú là gì?"
"Điều này cũng không biết? Đi học chắc toàn ngủ hả?"
"Ha ha ha!"
Đám thiếu niên Vân gia tranh nhau nói, không ít kẻ cũng tò mò dò hỏi, trong khoảng thời gian ngắn, lầu các vốn yên tĩnhbỗng trở nên huyên náo.
Hạ Sùng bất đắc dĩ nhìn sang Vân Chính Mặc, muốn hỏi ý tứ của đối phương, nào ngờ đối phương lại thờ ơ, dường như không hề liên quan.
...
"Im lặng! Tất cả im lặng!"
Khuôn mặt Hạ Sùng nghiêm nghị, giọng nói vang vọng, lầu các nhất thời an tĩnh lại.
Ngay sau đó, Hạ Sùng liền giới thiệu sơ qua về quá trình khải linh, vừa giảng giải cho đám thiếu niên sự liên quan giữa thiên phú và linh khiếu.
“Linh Khiếu” chính là giao điểm của tinh khí huyết mạch trong cơ thể , là nơi quan trọng liên kết linh hồn và thân thể.
Linh khiếu mở ra, có thể dung luyện hồn phách hoang thú , dựng dưỡng Huyền Linh, thổ nạp huyền khí, cường hóa bản thân. Vì vậy, thức tỉnh càng nhiều linh khiếu thì dựng dưỡng càng nhiều Huyền Linh , tiềm lực trưởng thành càng cao... đây cũng là tiêu chuẩn quan trọng nhất để đánh giá tư chất.
Bởi vì linh khiếu thức tỉnh ở vị trí khác nhau nên trọng điểm phát triển của Huyền giả cũng khác, người đời gọi đó là "Thiên Phú" .
Căn cứ vào vị trí mở linh khiếu của một người, thiên phú đại khái chia thành 4 loại “Lực”, “Thần”, “Tốc”, “Mệnh”.
Huyền giả có linh khiếu ẩn trong hai tay, sau khi luyện hóa Huyền Linh nghiêng về lực lượng, thường sẽ rất mạnh mẽ.
Huyền giả có linh khiếu ẩn trong hai chân, được Huyền Linh gia trì sẽ mạnh về tốc độ, di chuyển nhanh như gió.
Nếu linh khiếu ẩn trong đầu, lại có Tinh Thần Hình Huyền Linh tương trợ, giúp gia tăng tinh thần hồn lực của Huyền giả , khiến cho Huyền giả có thể thi triển một số Huyền Linh thuật đặc thù, vô cùng quỷ dị.
Đương nhiên, có cả linh khiếu ẩn trong trái tim, mọi năng lực đều sàn sàn như nhau. Loại Huyền giả này thường không mạnh như các loại Huyền giả khác, nhưng năng lực sinh tồn và khôi phục lại cực kì mạnh mẽ.
Hay như linh khiếu ẩn trong tai, mắt, mũi, miệng cũng có công hiệu phụ trợ không tưởng được ... Có thể thấy mọi vật trong đêm, có thể thuận gió nghe được nhiều điều, có thể truyền âm ngàn dặm, có thể nhận ra vạn vật... Những Huyền giả như thế rất hiếm hoi, nếu không phải có thế lực cố ý bồi dưỡng hoặc có tình huống đặc biệt thì không ai muốn mở ra linh khiếu ở những vị trí đó.
...
Kiếp trước, Vân Mộ vì sinh tồn phải lựa chọn thiên phú sinh mệnh, hơn nữa tư chất chỉ là nhất khiếu. Vì thế, hắn phải nếm trải không ít khó khăn, con đường tu hành có thể nói là đầy chông gai.
Tới kiếp này, tâm cảnh của hắn khác hẳn quá khứ.
Lúc này, hắn không chỉ muốn sống, mà còn muốn bản thân trở nên mạnh mẽ để đối mặt với tai kiếp và những tình huống khó khăn trong tương lai .
Đang lúc Vân Mộ suy nghĩ xuất thần, lầu các bỗng rung động, không gian chung quanh truyền đến từng trận tiếng vang.
"Ong ong ông … "
Dưới sự điều khiển của Vân Chính Mặc, trụ lớn ở tám góc đột nhiên sáng rực, từng đạo huyền văn trên đó tỏa ra ánh sáng lung linh, mặt đất cũng hóa thành những đường ánh sáng ngang dọc đan xen lẫn nhau.
Huyền văn cùng với ánh sáng tạo thành một trận đồ tinh thần khổng lồ, mà Vân Mộ và các thiếu niên đangở ngay chính giữa của trận đồ ấy.