Dịch: Nhật Phương
Beta: Fleur
Lần này Nam Hạc tiên ông trách mắng xong, liền dẫn tiểu táo yêu đến trước mặt A Liên, nói: "Từ giờ trở đi ngươi cùng với bọn họ là một nhóm, ngươi dạy dỗ nàng cho tốt vào."
Tuy rằng từ trước đến giờ Nam Hạc tiên ông chưa từng khen A Liên, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy tác phẩm của A Liên, liền cảm thấy nàng có thiên phú, hơn nữa nàng cũng rất chăm chỉ, trong lòng tiên ông đương nhiên rất tán thưởng nàng.
A Liên ngẩn người một lát, khi đối mặt với cặp mắt to sáng trong như nước của tiểu táo yêu nàng mới phản ứng trở lại.
A Liên tự nhận thấy bản thân chỉ là người có kiến thức nông cạn, tự cảm thấy không thể dạy nàng ta cái gì, nhưng Nam Hạc tiên ông giao việc khó khăn này cho nàng, nàng thân là đệ tử phải tôn sư trọng đạo, không thể không nhận lời. A Liên không biết nói chuyện như thế nào với nàng ta, nhìn thấy nàng ta vụng về chạm trổ củ cà rốt, lại điêu khắc hỏng, mới không nhịn được nói: "Ngươi cứ từ từ làm, việc này không thể vội được..."
Tiểu táo yêu này ngước mắt lên nhìn nàng một cái, gương mặt hơi nóng lên, là một tiểu cô nương vô cùng thanh tú, bề ngoài nói chung là hơn A Liên một bậc.
Nàng ta nắm chặt con dao nhỏ nói: "Ta, ta tên Tiêu Táo."
A Liên cười cười: "Ta tên A Liên." Rồi nàng chỉ Điền La, "Đây là Điền La."
Điền La thích nhất là kết giao bằng hữu. Có lẽ là vì lúc Tiêu Táo bị Nam Hạc tiên ông trách mắng, nàng nghĩ tới bản thân và A Liên, liền nảy sinh vài phần thân thiết với Tiêu Táo. Bây giờ nghe thấy tên của nàng ấy, nàng kinh ngạc nói: "Thảo nào... Ngươi họ Tiêu, thượng thần Tiêu Bạch cũng họ Tiêu, cho nên ngươi và thượng thần Tiêu Bạch..."
Tiêu Táo hơi ngừng lại, mở miệng nói: "Ta, ta và..."
"Hai người là họ hàng thân thích!"
Tiêu Táo nhìn Điền La trước mắt, mắt hơi ngưng lại, nói: "Ta và tiểu... thượng thần Tiêu Bạch là hàng xóm."
Tiêu Táo hay im lặng xấu hổ, Điền La hoạt bát hiếu động, còn A Liên, lúc ở hồ Động Trạch, nàng luôn được A Bàng chăm sóc, thậm chí trước khi đi A Bàng luôn cảm thấy A Liên không chăm sóc được cho chính mình, tới bây giờ lại trở thành người biết chăm sóc nhất trong ba người.
Tuy rằng Tiêu Táo có chỗ dựa đằng sau, nhưng bản thân lại không cảm thấy dược một chút ưu thế có chỗ dựa đằng sau, ba người nhanh chóng kết thành bằng hữu.
*
Ngày hôm đó, tan lớp nấu nướng, A Liên đem tác phẩm tự mình điêu khắc về.
Mỗi ngày, A Liên đều cùng Điền La đưa Tiêu Táo đến hồ Minh Nguyệt, nhìn nàng ấy ngồi trên thuyền đi về phía tiên đảo, mới cùng Điền La quay về.
Hôm nay khi đến hồ Minh Nguyệt, các nàng nhìn thấy trên con thuyền nhỏ có một nam tử mặc cẩm bào màu đen tay áo phất phơ như bay đang đứng.
Chính là thượng thần Tiêu Bạch.
Thượng thần Tiêu Bạch vốn là hậu duệ thần tộc, sinh ra rất giống người cha Tiêu Hoành, phong hoa tuyệt đại.
Thật đúng lúc, thân thể Điền La không khỏe, hôm nay chỉ có một mình A Liên đến đón Tiêu Táo. A Liên thở dài trong lòng, nàng biết từ trước đến giờ Điền La luôn ngưỡng mộ thượng thần Tiêu Bạch, nếu như hôm nay nàng ấy biết được mình đã bỏ lỡ cơ hộ gặp thượng thần Tiêu Bạch, không biết sẽ hối hận bao nhiêu.
A Liên cùng Tiêu Táo hành lễ.
Tiêu Bạch lại hiếm thấy bên cạnh nàng ấy có bằng hữu, sắc mặt có chút dịu đi, tiến lên trước nói: "Thân thể đã khỏe hơn chưa?" — bộ dạng rất quen thuộc.
Tiêu Táo gật đầu nói: "Ừm, đã không có vấn đề gì rồi." giọng điệu nghe ra có chút xa lạ.
Tiêu Bạch là một người ấm áp, chỉ là quản lý Cửu Tiêu các mấy năm, phải bày ra dáng vẻ chững chạc kiệm lời. Hắn nhìn thấy sắc mặt nàng hồng hào, trong tay còn đang cầm một con vịt nhỏ điêu khắc từ củ cà rốt, xem ra thật sự không sao rồi, lúc đó mới không hỏi nhiều nữa, nhìn nàng lên thuyền.
Tiêu Bạch đang định rời đi. A Liên liền vội vội vàng vàng gọi hắn lại: "Thượng thần."
Tiêu Bạch nhìn tiểu cô nương bên cạnh nói: "Có chuyện gì?"
Nếu như bình thường, chắc chắn A Liên không dám chủ động nói chuyện với thượng thần Tiêu Bạch nhưng... nàng nhíu nhíu mày, trong lòng tràn đày sự kì vọng nói với hắn: "Người...người có tin tức của thượng thần Dung Lâm không?"
Dung Lâm ít khi đến Cửu Tiêu các, tính từ lần trước, đã một tháng chưa đến, nhưng so với nửa năm không đến một lần như quá khứ thì cũng tính là đến nhiều rồi. Trước tiên hắn đến Bích Ba Trì, đợi một lát mới đến hồ Minh Nguyệt, nhìn thấy nam tử mặc cẩm bào màu đen, hơi cúi đầu, nói chuyện với một nữa tử mặc đồ trắng.
Dung Lâm hiểu tính tình của Tiêu Bạch, ngoại trừ Tiêu Táo ra, hắn chưa từng nhìn thấy Tiêu Bạch nói chuyện thân thiết như vậy cùng với nữ tử khác.
Mang phong thái lãnh đạm để tránh các đóa hoa đào, là hắn học từ Tiêu Bạch.
Dung Lâm chưa từng hứng thú hỏi về cuộc sống riêng của bằng hữu, chỉ là khi nhìn rõ mặt của nữ đệ tử, lông mày hắn nhíu lại theo bản năng.
A Liên cũng không còn cách nào mới đi hỏi thượng thần Tiêu Bạch, nàng đang đợi người trả lời, hơi nghiêng đầu thì nhìn thấy người đang đứng đằng xa.
Nhất thời trong mắt thiếu nữ như đang nở hoa.
A Liên bất ngờ nhảy lên: "Thượng thần Dung Lâm!" sau đó thích thú không ngừng nói, "Ta đang nghĩ hỏi thượng thần Tiêu Bạch mấy ngày nay người đi đâu thì gặp người. Thật sự là quá tốt!"
Dung Lâm giật mình, hiểu ra điều gì đó, nhìn thấy gương mặt tươi cười của nàng, lông mày hắn tự nhiên hơi dãn ra, ngay sau đó lại thể hiện phong thái lạnh lùng: "Ngươi tìm ta làm gì?"
Hết chương 6