《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
****
Biện soạn: Mạc Vân.
****
"Bằng hữu của Võ Uy Sử Mộc Nhai."
Nửa câu sau của Mộ Bạch khiến Ngôn Vô Trạm từ trong lỗ mũi phun ra một tiếng hừ, hắn ngay cả kinh ngạc cũng bỏ qua, hay rồi, ngay cả Mộc Nhai cũng tham gia vào rồi.
Lần vi phục xuất tuần này thật thú vị, còn có điều gì hắn chưa biết không? Bè lũ khốn kiếp này đều đã gạt hắn làm ra những việc gì?
Trái lại, Ngôn Vô Trạm lại chuyển ánh mắt sang Bắc Thần, nếu Mộ Bạch và Mộc Nhai quen biết nhau, vậy Bắc Thần nhất định cũng không tránh khỏi liên quan... Đều là một ổ trộm cướp.
Bắc Thần vừa thấy người kia nhìn y, lúng túng ho khan một tiếng, y cắt ngang lời Mộ Bạch, trách móc nói, "Được rồi, đừng nói nhảm nữa, để ta nói!"
Bắc Thần một ngụm uống hết trà trên bàn, nhưng trước khi nói còn quay sang người kia ngập ngừng...
"Chuyện là như vậy..."
Bắc Thần đến biên giới Tây Bắc chỉ là do trùng hợp, y là đến trộm đồ, lại không ngờ gặp phải chuyện này.
Bắc Thần đối với chuyện triều đình cũng không quan tâm, Vân Dương có muốn làm phản hay không y cũng chưa từng để ý, chỉ là Mộc Nhai tới rồi, Bắc Thần vốn định rời đi liền lại ở lại.
Bọn họ là bạn tri kỉ, giúp Mộc Nhai chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.
Phá cửa thành xong Bắc Thần liền đi khỏi, chuyện sau đó y cũng không rõ ràng lắm, về phần vì sao y xuất hiện ở Lạc Gia, đây cũng chỉ có thể nói là một sự trùng hợp khác...
Trừ những thứ trước kia đã đi tìm được, Bắc Thần còn phải tìm được ba thứ khác, ba thứ này ngoại trừ Vân Dương kia có, trong tay Lạc Cẩn và Hoằng Nghị cũng có một thứ, cho nên Bắc Thần trước tiên lựa chọn biên giới Tây Bắc xa xôi.
Sau lại ở Lạc Phủ vô tình gặp được Ngôn Vô Trạm, Bắc Thần thiếu chút nữa bị dọa đến rớt quai hàm, nhưng đồng thời y cũng tự quyết định phải đền bù một chút tiếc nuối của mình...
Cho nên y tìm chính xác cơ hội đến gần hắn, lời Bắc Thần kể ra nửa thật nửa giả, nhưng bao nhiêu phần thật bao nhiêu phần giả có lẽ chỉ có bản thân Bắc Thần mới rõ...
Đó là lúc mục đích ban đầu, y không gạt Ngôn Vô Trạm.
Sự tình lại nói về biên giới Tây Bắc.
Chịu thiệt thòi lớn như vậy, mọi người cho rằng Ngôn Vô Trạm sẽ ngoan ngoãn quay về đế đô, thế nhưng người này hết lần này tới lần khác cứ đi ngược lẽ thường, không ai khuyên bảo được, Ngôn Vô Trạm cũng không nhận lấy bất cứ sắp xếp gì của Mộc Nhai.
Bất đắc dĩ, Mộc Nhai chỉ có thể dùng lực lượng của mình, điều động binh mã triều đình chắc chắn sẽ bại lộ hành tung của Ngôn Vô Trạm, gã vốn muốn tìm Bắc Thần, Bắc Thần làm chuyện này không gì thích hợp hơn. Thế nhưng trùng hợp lúc đó Bắc Thần đã tới Lạc Phủ, bọn họ mất liên lạc, cho nên Mộc Nhai chỉ có thể tìm Mộ Bạch.Bọn họ là bạn thâm giao, Mộ Bạch tất nhiên vì nghĩa không từ, huống chi người Mộc Nhai gửi gắm còn là đương kim thánh thượng, thật ra Ngôn Vô Trạm không biết, Mộ Bạch đã theo hắn dọc đường, cũng không phải chỉ vô tình gặp được ở Thanh Lưu Thành...
Có điều Thiên Thủy Viên quá lớn, Mộ Bạch ban đầu chỉ dẫn theo vài người mà thôi.
Mộ Bạch cuối cùng để Thiên Thủy Viên ở lại chỗ này, cũng là vì Ngôn Vô Trạm không đi.
Mộ Bạch trước sau vẫn luôn âm thầm bảo hộ Ngôn Vô Trạm, lúc xảy ra chuyện tổng quản, Mộ Bạch sợ xảy ra hỗn loạn gì đó, liền đi tìm Hoài Viễn bộc lộ thân phận, gã có thể cho bọn họ trợ giúp và bảo vệ lớn nhất, nhưng ngoài mặt, Mộ Bạch vẫn là ông chủ Thiên Thủy Viên của gã.
Về phần lúc nào gã biết Bắc Thần đã ở Thanh Lưu Thành, chính là hôm bọn họ đi tìm Hoằng Nghị.
Sáng sớm Bắc Thần đĩnh đạc xuất hiện trước mặt gã, Mộ Bạch thế mới biết Bắc Thần mà gã tìm rất lâu lại ở ngay trước mắt gã.
Bắc Thần nói rõ ý định đến, y muốn Mộ Bạch sắp xếp cho bọn họ một phen, có điều một hộ viện và một ông chủ gánh hát nổi tiếng Nam Triều, làm sao cũng không ăn nhập với nhau được, cho nên hai người sau khi nghiền ngẫm, mới viện ra lời nói dối nhung nhớ Hoằng Nghị kia.
Bắc Thần coi trời bằng vung, lá gan của hắn không có giới hạn, Mộ Bạch so với y cẩn thận hơn một chút, nhưng trong xương lại xấu xa giống nhau, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã chính là nói bọn họ.
Mộ Bạch nghe xong đầu đuôi sự việc, lại xấu xa đem chuyện này nói với Hoằng Nghị, mấy màn kịch thiên hạ đại loạn xem sao cũng không đủ, gã cũng muốn xem thử Bắc Thần xử lý ra sao...
Ai bảo Bắc Thần nói y đối với hoàng thượng có chút ý tứ như vậy.
Về phần quan hệ của Hoằng Nghị và Mộ Bạch lại rất đơn giản, Mộ Bạch bôn ba các nơi, cùng hương hào danh môn các nơi đều có qua lại, Hoằng Gia này cũng không ngoại lệ, gã chỉ là lần này đặc biệt đến gần Hoằng Nghị mà thôi, vì Hoằng Nghị nắm trong tay không ít việc của Lạc Cẩn.
Gã chỉ đóng giả tình báo, sau đó chuyển cho Hoài Viễn, hoặc là trực tiếp ám chỉ Ngôn Vô Trạm.
Lần trước vô tình gặp được ở Hương Mãn Lâu, những lời Mộ Bạch nói chính là cho Ngôn Vô Trạm nghe, người kia quả nhiên đã tìm hiểu nguồn gốc, tìm ra hoạt động bất hợp pháp của Lạc Gia này.
Mộc Nhai sắp xếp chu đáo, đoạn đường này Ngôn Vô Trạm có thể thuận lợi đi tới đây, tuy rằng không thể đem hết công lao cho Mộc Nhai, nhưng cùng gã cũng có quan hệ nhất định.
Không chỉ Mộ Bạch và Bắc Thần, huynh đệ thân sinh* của Mộc Nhai cũng cho Ngôn Vô Trạm không ít lợi lộc, có điều mọi thứ này đều tiến hành trong bí mật, làm trong im lặng, không có bất kỳ phô trương nào.
(*Thân sinh huynh đệ: anh em ruột, cùng một mẹ sinh ra)
Cho nên ngay cả Ngôn Vô Trạm cũng không thể phát hiện.
Mặt khác, thiếu gia Nhất Hợp Bang cũng là hảo hữu của bọn họ, cho nên Mộ Bạch mới để Hoài Viễn mượn dùng danh hiệu của y, gã nói cho Hoài Viễn rất nhiều việc về Nhất Hợp Bang, đồng thời cũng nói một tiếng với Nhất Hợp Bang, với tính cách Lạc Cẩn, nếu y đã biết ở trước mặt thăm dò Hoài Viễn, thì nhất định cũng sẽ phái người đi thăm dò.Những thứ này đều chuẩn bị tỉ mỉ, không có kẽ hở.
Mộ Bạch và Hoài Viễn đã sớm có liên lạc, cho nên Hoài Viễn mới có thể ở sau khi vô tình cứu Lạc tứ tiểu thư yên tâm mạnh dạn rời khỏi.
Cho nên Hoài Viễn không phải lơ là nhiệm vụ, y cũng không phải đưa hắn vào chỗ nguy hiểm không để ý.
Đồng thời đây cũng là lý do vì sao lúc y trọng thương lại đi tìm Mộ Bạch.
"Vậy, đây là toàn bộ sự thật, ta không phải cố ý mặc kệ ngươi, lúc đó Mộc Nhai tìm ta, ta đã vào Lạc Phủ, cơ bản không ở trong trại, cho nên ta không biết." Cho dù là âm mưu, y cũng đã thay đổi giữa chừng, trước đó y không có tham dự, Ngôn Vô Trạm muốn quy trách nhiệm cũng không nên tính lên đầu y, mới vừa nói xong, Bắc Thần lập tức gạt mình ra ngoài.
Thấy dáng vẻ bạn thân lập tức trở mặt, Mộ Bạch ngoại trừ cười nhạo chính là cười nhạo, gã chưa quên lúc đó Bắc Thần nói móc Mộc Nhai thế nào, nói lòng gã* đã có người liền một chút khí khái cũng không còn, từ một người đàn ông biến thành đàn bà... Bạn đang
(*gã á» Äây là Má»c Nhai nhé)
Äại ÄÆ°Æ¡ng gia hắn thì tá»t rá»i, từ má»t ngÆ°á»i Äà n ông trá»±c tiếp biến thà nh má»t con chó nhà ... Còn là loại rất biết vẫy Äuôi nà y.
"Äược rá»i, Hoằng Nghá» sao rá»i?" Hắn là Äược Bắc Thần cứu, Hoằng Nghá» thì sao? Bắc Thần trÆ°á»c sau không lá» ra bất cứ phong thanh gì, Äiá»u nà y khiến trong lòng Ngôn Vô Trạm trÆ°á»c sau không yên tâm Äược.
"Hoằng Nghá» không sao cả." Ãt nhất cÅ©ng giữ Äược mạng, còn lại, Má» Bạch cÅ©ng không há»i thÄm nhiá»u lắm, dù sao quan há» của gã và Hoằng Nghá» cÅ©ng bình thÆ°á»ng, nên có chút lá»
tiết là Äược rá»i.
Nếu không phải vì thám thÃnh tin tức, gã cÅ©ng sẽ không mặt dà y mà y dạn dÃnh dáng vá»i Hoằng Nghá» nhiá»u nhÆ° váºy.
"Váºy phÃa hắn, có thá» nà o lại có thêm ngÆ°á»i Äến gây phiá»n toái?" Ngôn Vô Trạm vẫn không yên lòng.
"Hoằng Nghá» cÅ©ng không phải tên ngá»c." Bắc Thần hừ lạnh, y muá»n Ngôn Vô Trạm không cần phà sức lo lắng.
Lạc Cẩn và Hoằng Nghá» cÅ©ng không phải ngà y Äầu tiên Äá»i Äá»ch, Hoằng Nghá» trÆ°á»c Äây có thá» sá»ng sót, bây giá» cÅ©ng không chết ngay Äược.
Äêm Äó, chá» có thá» nói là do Lạc Cẩn quá Äá»t ngá»t... Có chút giá»ng chó cùng rứt giáºu...
Trong mắt Bắc Thần lóe lên tia ác Äá»c, nếu là lần sau, y nhất Äá»nh Äá» cho bá»n há» có tá»i mà không có vá»...
Dù là thứ Nhược Phù Cung vô tÃch sá»±* gì Äó.
(*Gá»c là 'cẩu thÃ' = phân chó)
"Ta nói Äại ÄÆ°Æ¡ng gia, lần sau trÆ°á»c khi ngÆ°Æ¡i hà nh Äá»ng có thá» báo trÆ°á»c cho ta biết má»t tiếng hay không, ngÆ°Æ¡i là m ta trá» tay không ká»p, hiá»n giá» khắp nÆ¡i Äá»u loạn cà o cà o." Nhìn thấy ánh mắt Bắc Thần, Má» Bạch tức giáºn nói má»t câu.
Äêm hôm Äó ngÆ°á»i của Nhược Phù Cung vừa xuất hiá»n á» Thanh LÆ°u Thà nh, Má» Bạch liá»n láºp tức dẫn ngÆ°á»i Äi, nhÆ°ng lúc nà y Hoằng Nghá» Äã mang ngÆ°á»i kia ra khá»i thà nh, bất Äắc dÄ©, Má» Bạch chá» có thá» má»t ÄÆ°á»ng Äuá»i theo.
Có Äiá»u ná»a ÄÆ°á»ng, gã bá» những ngÆ°á»i còn lại của Nhược Phù Cung quấn lấy, chá» lúc gã Äuá»i tá»i, Äã không còn ai rá»i...
Ngôn Vô Trạm biến mất, Hoằng Nghá» không biết bá» ai vứt á» cá»a chÃnh Hoằng Phủ, dù láºt tung Thanh LÆ°u Thà nh, cÅ©ng không ai thấy Äược là ai là m...
Äầu Má» Bạch mấy ngà y nay Äá»u to rá»i, ngÆ°á»i nà y nói không thấy liá»n không thấy nữa, gã phải báo lại vá»i Má»c Nhai, ngay cả Hoà i Viá»
n cÅ©ng không mà ng tá»i dưỡng bá»nh, ra ngoà i tìm kiếm...
Nếu không phải Äá»t nhiên nhá» tá»i Bắc Thần, Má» Bạch còn tháºt không biết nên là m gì bây giá».
NgÆ°á»i có thá» khiến Ngôn Vô Trạm biến mất không chút tÄm hÆ¡i, có thá» khiến Hoằng Nghá» giữ Äược cái mạng nhá», cÅ©ng chá» có Bắc Thần thôi.
Sá» dÄ© gã tá»i Äây.
Quả nhiên, sá»± viá»c bá» gã Äoán trúng rá»i.
"Phà m là ngÆ°á»i có chút Äầu óc, Äá»u sẽ nghÄ© tá»i là Äại gia ta, ta thấy ngÆ°Æ¡i là diá»
n tuá»ng diá»
n Äến ngu ngÆ°á»i, Äáng Äá»i ngÆ°Æ¡i lÄn qua lÄn lại nhiá»u ngà y nhÆ° váºy, sá»m biết sẽ không Äá» bá»n há» cho ngÆ°Æ¡i và o, ngÆ°Æ¡i cứ lÄn qua lÄn lại Äến Äầu xuân Äi." Bắc Thần biá»u tình không há» hấn rÅ© vai, tỠý lo lắng vá»i trà thông minh của bạn thân.
"Hừ hừ, cho dù diá»
n tuá»ng Äến ngu ngÆ°á»i cÅ©ng còn hÆ¡n cái thứ luyá»n cả Äá»i cÅ©ng không hát Äúng Äược má»t nhá»p." Má» Bạch trêu chá»c lại, Bắc Thần cái gì Äá»u Äược, giá»ng nói kia muá»n Äá»i là Äá»i, Äóng vai còn tháºt hÆ¡n cả ngÆ°á»i tháºt, thế thì sao, mãi mãi cÅ©ng không biết hát má»t khúc, má»t bà i hát, Bắc Thần lại có bản lÄ©nh khiến nó má»t chữ cÅ©ng không và o nhá»p.
Bên kia Äang Äấu võ má»m Äến hÄng say, bên nà y Ngôn Vô Trạm lại nhÃu mà y suy ngẫm, sau má»t lúc, hắn quyết Äá»nh.
Lúc Äó hắn dá»± Äá»nh mượn tay Hoằng Nghá» diá»t trừ Lạc Gia, thế nhÆ°ng hiá»n giá» không cần nữa, Hoằng Nghá» bá» thÆ°Æ¡ng nên tạm thá»i không thá» là m chủ tình hình, viá»c nà y vá»i hắn mà nói cÅ©ng là má»t cÆ¡ há»i tá»t...
"Má» Bạch, Äi nói vá»i Hoà i Viá»
n, là m tá»t sá»± tình, theo ý ta trÆ°á»c Äó."
Hiá»n giá» không diá»t trừ Lạc Gia thì Äợi tá»i bao giá»?
Vá» phần Lạc Cẩn vì sao phải giết Hoà i Viá»
n và Hoằng Nghá», Ngôn Vô Trạm không lo.
Nghe xong lá»i nà y, Má» Bạch cÅ©ng hÆ¡i biến sắc mặt, gã muá»n nói lại thôi nhìn ngÆ°á»i kia. Tháºt ra gã muá»n nói, thÆ°Æ¡ng thế của Hoà i Viá»
n so vá»i Hoằng Nghá» còn nghiêm trá»ng hÆ¡n nhiá»u...
Thế nhÆ°ng từ lúc Ngôn Vô Trạm nghe Äược tin tức tá»i giá», hắn tháºt sá»± má»t câu cÅ©ng không há»i tá»i.
Chuyá»n của bá»n há», Má» Bạch không tiá»n nhiá»u lá»i, gã chá» nâng chén trà lên Äá» là n khói trắng che Äi ý nghÄ© của chÃnh mình...
Hoà i Viá»
n kia, là nên nói hắn Äáng thÆ°Æ¡ng, hay là rất Äáng buá»n Äây...
................
[Tiá»u ká»ch trÆ°á»ng]
Äại nhân nà o Äó: Bên nguyên, Äói vá»i viá»c hoà ng Äế vô lÆ°Æ¡ng tâm nà o Äó thá» Æ¡ vá»i Hoà i Viá»
n, ngươi thấy thế nà o.
Bên nguyên nà o Äó: Äại nhân, hoa cúc của hoà ng thượng nà o Äó phải tà n là chắc chắn.
Thúc: Mợ nó! Kéo chủ tỠra ngoà i chém hết!
Äại nhân nà o Äó, bên nguyên nà o Äó: Ngại quá, không phải chá» là diá»
n ká»ch sao.
Thúc: TAT Äạo diá»
n, con mẹ ngÆ°Æ¡i! Không phải má»t vá» ká»ch sao, ngÆ°Æ¡i lôi hai tên hà ng nà y ra là m gì!
.....
--------------[Edit:xASAx]-------------