《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
– Chĩa Mũi Nhọn*.
****
(* ý chỉ có tính công kích, tấn công)
Biên soạn: Vũ Phong.
****
Lạc Cẩn ở trước cửa phòng tân hôn của y chờ hắn, nơi đó không chỉ có một mình y.
Trong Lạc Phủ này, phàm là người có chút thân phận đều tới, bao gồm cả những người phụ nữ không xuất đầu lộ diện kia.
Ánh mắt đầu tiên của Ngôn Vô Trạm nhìn thấy Lạc Cẩn lẫn trong đám người, bất kể lúc nào, Lạc Cẩn đều tồn tại hiển nhiên như vậy...
Thế nhưng lúc này đây, Lạc Cẩn không cho hắn bất kỳ đáp lại nào, dù là một ánh mắt.
Sau đó hắn thấy được vẻ mặt nghiêm trang của Lạc Phồn, cùng với sắc mặt trắng bệch của Dương Nguyệt Nhi.
Dương Nguyệt Nhi dáng vẻ e lệ bị mọi người vây vào giữa, giống như thỏ rừng sắp bị bầy sói cắn xé, một thân một mình, lại vô cùng đáng thương...
Ngôn Vô Trạm vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người đồng loạt tập trung trên người hắn, ngay cả Lạc Phồn cũng nhìn hắn chằm chằm. Lúc này đây, Lạc Phồn không còn khinh bỉ cùng châm biếm, ánh mắt nhìn hắn có chút ý vị sâu xa...
Ánh mắt Lạc Cẩn đầy ý tứ, Ngôn Vô Trạm chưa kịp nghiêm túc tự hỏi, đã bị Dương Nguyệt Nhi đột nhiên cất cao tiếng khóc cắt ngang, nhìn cô nàng gần như tuyệt vọng, cũng không quay đầu lại hỏi Lạc Cẩn, "Xảy ra chuyện gì?"
Ngôn Vô Trạm không đợi được Lạc Cẩn đáp lại, trái lại nghe thấy một tiếng cười lạnh, hắn lúc này mới chuyển ánh mắt sang Lạc Cẩn, có điều lần này, trên mặt Lạc Cẩn không còn dịu dàng cùng yêu thương, ánh mắt u ám, sâu như có thể hút người vào...
Ngôn Vô Trạm không nói lời nào, ngược lại tân tổng quản của Lạc Gia lại đứng dậy.
Chuyện này những người khác không cách nào mở miệng, chỉ có thể do y nói.
Nhưng trước khi tổng quản mở miệng vẫn liếc mắt nhìn Lạc Cẩn trước.
"Ngươi và tiểu thiếu phu nhân xảy ra chuyện gì?"
Những lời này của tổng quản khiến người kia hoàn toàn hồ đồ, hắn lắc đầu tỏ vẻ không hiểu, "Cái gì gọi là xảy ra chuyện gì, ta cùng với tiểu thiếu phu nhân chưa từng tiếp xúc."
Nếu như không tính mấy lần Lạc Cẩn cưỡng ép đưa hắn tới phòng tân hôn, Dương Nguyệt Nhi kia, Ngôn Vô Trạm ngay cả gặp cũng chưa từng gặp.
Giọng nói vô cùng khàn đặc của hắn thu hút chú ý của Lạc Cẩn, thế nhưng y cũng chỉ nhìn thoáng qua, liền tiếp tục im lặng đứng ở một bên.
Sắc mặt Lạc Cẩn không dễ nhìn.
"Hôm nay hạ nhân ở phòng giặt phát hiện trong quần áo tiểu thiếu phu nhân mấy thứ này." Tổng quản nói xong, bày mấy bộ quần áo tới trước mặt người kia, trên vải vóc đắt tiền, có mấy vết bẩn không tính là lớn nhưng rất nổi bật.Dấu vết chất lỏng màu trắng để lại sau khi khô.
Chỉ cần là người từng có kinh nghiệm đều biết đó là cái gì.
Ngôn Vô Trạm không hiểu, tổng quản đưa cái này cho hắn là có ý gì.
Mà Dương Nguyệt Nhi bên cạnh gần như khóc đến suy sụp, ngay cả đứng cũng không vững.
"Ta chưa từng chạm đến người phụ nữ kia."
Lúc này, Lạc Cẩn đột nhiên mở miệng, y một lời nói rõ, âm thanh nhàn nhạt đó khiến Ngôn Vô Trạm lần đầu tiên cảm thấy một trận ớn lạnh...
Ngôn Vô Trạm cứ như vậy nhìn chằm chằm Lạc Cẩn, thế nhưng người nọ lại hoàn toàn không để ý tới hắn. Bộ dạng Lạc Cẩn thoạt nhìn rất đau lòng, cũng rất tuyệt vọng, ngay cả sức lực để tức giận cũng không có.
"Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi và tiểu thiếu phu nhân là quan hệ thế nào?" Ánh mắt kia của tổng quản như đang nói, việc đã đến nước này, ngươi đã không cần phải chối, còn không bằng thành thật khai ra, cũng không đến mức khó chịu như vậy.
Thế nhưng Ngôn Vô Trạm lại một lần nữa thề thốt phủ nhận, dùng giọng nói khàn khàn của hắn kiên định nói, "Ta và nàng ấy không có bất cứ quan hệ gì."
Thấy vậy, tổng quản thở dài không thành tiếng, y nháy mắt sang bên cạnh, từ trong đám người rất nhanh đi ra mấy người.
"Tôi từng thấy, hắn sáng sớm từ phòng tiểu thiếu phu nhân đi ra." Người nói chuyện là hạ nhân phía Lạc Cẩn, Ngôn Vô Trạm phát hiện hắn cũng không nhận ra y, một chút ấn tượng cũng không có.
"Tôi cũng từng thấy..." Rất nhanh, tiếng phụ họa vang lên, tốp năm tốp ba tiếng xác nhận vang lên, Ngôn Vô Trạm lần lượt lướt qua mặt mũi bọn họ, những người này hắn cũng không nhận ra, nhưng nhất định là hạ nhân Lạc Phủ.
Người kia không biểu tình gì, nhưng trong lòng đã hiểu rõ, chờ sau khi những hạ nhân này nói xong, nha hoàn thân cận của Dương Nguyệt Nhi đứng dậy.
"Gần đây đôi khi vừa đến nửa đêm... Tôi nghe thấy... Tôi nghe thấy... Cái kia, trong phòng chủ nhân sẽ vang lên tiếng động kỳ lạ..." Nha hoàn là cô nương chưa lấy chồng, lúc nói ra lời này, mặt đều đỏ ửng nhưng cũng lắp ba lắp bắp nói xong.
Vì để tiện hầu hạ chủ nhân, thường trong nhà giàu có, trong phòng ngủ đều có một gian nhỏ, đây là phòng nội thị chuẩn bị riêng cho thị nữ thân cận, có điều ban đêm không được chủ nhân gọi tới, nha hoàn không thể một mình ra ngoài. Bởi giữa phòng nội thị và phòng ngủ phần lớn chỉ cách một bức tường, cho nên trong phòng ngủ xảy ra chuyện gì, nha hoàn đa phần đều rõ ràng, chỉ là xuyên qua tường, âm thanh có chút biến đổi mà thôi. Nàng ta nói có thể nghe thấy tiếng động kỳ lạ gì đó cũng không có gì đáng trách.
"Đêm qua ngươi ở đâu?" Tổng quản hỏi câu hỏi sau cùng, cũng trực tiếp tỏ rõ chắc chắn nghi ngờ của bọn họ.
Tất cả đầu mũi dùi đều chỉ về phía hắn, người kia im miệng không nói.
Tất cả đáp án đều hiện rõ ra, hắn đã biết vì sao Lạc Cẩn phải mang hắn đến phòng tân hôn, còn mỗi lần làm đều để Dương Nguyệt Nhi ngồi cạnh cả đêm... nghe âm thanh hắn bị y đụng chạm...Còn có vì sao mỗi lần hắn tỉnh lại, Lạc Cẩn đều không ở đó...
Hắn cũng biết, thân phận của người đêm qua kê đơn cho hắn.
Thuốc kia rất mạnh, lúc thân thể vừa có phản ứng, Ngôn Vô Trạm liền rơi vào trạng thái mơ hồ, người hắn duy nhất có thể nghĩ tới chính là Lạc Cẩn, chỗ có thể nghĩ tới là phòng tân hôn của Lạc Cẩn...
Nếu như tối qua không gặp phải Hoài Viễn, sợ rằng hắn sáng nay sẽ bị người chặn ở trong phòng.
Ánh mắt lảng tránh của Lạc Cẩn cuối cùng dời đến trên người hắn, y như đang hỏi hắn, vì sao... Vì sao lại phản bội y, còn cùng thê tử danh chính ngôn thuận của y cùng nhau. Hai người bạn đời trong đời Lạc Cẩn đồng thời phản bội y. Việc này đối với một người đàn ông mà nói là đả kích lớn cỡ nào...
Đối mặt với lên án của mọi người, Ngôn Vô Trạm chỉ nhìn Lạc Cẩn không thể tái nhợt hơn. Trong khoảng thời gian này, Lạc Cẩn dùng tốc độ khiến người khác chắc lưỡi mà hồi phục... Bệnh của y tốt rồi, màu trắng của y cũng không còn là màu trắng bệnh tật, mà chỉ là trắng nõn mà thôi...
Äá»a vá» của y cÅ©ng biến Äá»i, không còn là Cẩn thiếu gia không quyá»n không thế, Lạc Phá»n gần nhÆ° bá» y chiếm quyá»n, viá»c nà y Äá»i vá»i ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng mà nói tá»±a nhÆ° là chuyá»n không thá» nà o... Thế nhÆ°ng Lạc Cẩn lại là m Äược. Má»t cáºu ấm không há»i chuyá»n Äá»i, ngÆ°á»i mang bá»nh nặng.
"Äây là kết quả ngÆ°á»i muá»n?"
Giữa những tiếng há»n Äá»n, ngÆ°á»i kia nghe thấy giá»ng nói của Hoà i Viá»
n. NgÆ°á»i ná» nhìn Äám ngÆ°á»i lao xao, nghe những lá»i quá» trách cùng các cách thức trừng phạt của bá»n há» vá»i Ngôn Vô Trạm và DÆ°Æ¡ng Nguyá»t Nhi, ánh mắt ngÆ°á»i kia chuyá»n sang mÅ©i già y của mình, môi mÃm thà nh má»t ÄÆ°á»ng thẳng...
Hắn tá»i Lạc Gia là vì tìm chứng cứ hà nh vi không hợp pháp của Lạc Gia, hiá»n giá» nhiá»m vụ hoà n thà nh, hắn lại không rá»i Äi, hắn là muá»n biết, Lạc Cẩn nà y, cuá»i cùng có mấy phần chân tháºt... Äáp án, hắn tìm Äược rá»i.
"Phu quân, thiếp chÆ°a là m bất cứ viá»c gì có lá»i vá»i ngÆ°á»i, thiếp... Äến bây giá», Nguyá»t Nhi vẫn là tấm thân trong sạch, ngÆ°á»i chÆ°a từng chạm Äến thiếp, cÅ©ng không có bất kỳ má»t ngÆ°á»i Äà n ông nà o từng chạm và o thiếp! Nguyá»t Nhi là trong sạch! Trá»i Äất chứng giám!" DÆ°Æ¡ng Nguyá»t Nhi gần nhÆ° sụp Äá», không ÄỠý tá»i hình tượng Äại gia khuê tú, nà ng ta kéo tóc mình kêu khóc, nà ng ta uất ức, âm thanh kia tê tâm liá»t phế.
Thế nhÆ°ng không ai ÄỠý tá»i lá»i DÆ°Æ¡ng Nguyá»t Nhi, chứng cứ vô cùng xác thá»±c, nà ng chá» là Äang già má»m cãi cá» mà thôi...
Có Äiá»u lúc nà y, trong Äám ngÆ°á»i Äá»t nhiên có ngÆ°á»i ná» nụ cÆ°á»i, âm thanh kia không phải rất lá»n, nhÆ°ng cÅ©ng có ngÆ°á»i nghe thấy, bao gá»m cả huynh Äá» Lạc Gia.
"Cẩn thiếu gia nếu Äã yêu hắn, vì sao không tin tÆ°á»ng hắn? Chá» dá»±a và o ngÆ°á»i ngoà i nói và i ba lá»i bá»a Äặt liá»n ÄÆ°a ra kết luáºn, lúc nà y hẳn là Cẩn thiếu gia nên túm cỠáo hắn, há»i hắn 'Nói cho ta biết Äây không phải là sá»± tháºt' má»i Äúng, Ãt nhất cÅ©ng nên hung hÄng cho hắn mấy quyá»n, nếu là tôi, bây giá» Äã tức Äiên mất rá»i." Hoà i Viá»
n cÆ°á»i nói.
Lạc TÄ©nh Nhu bên cạnh thấy y, láºp tức chạy Äến bên cạnh y, tình cảm của Lạc TÄ©nh Nhu Äá»i vá»i Hoà i Viá»
n sâu Äến mù quáng, trong tình huá»ng nhÆ° váºy, nà ng ta vừa nhìn thấy lại có thá» cÆ°á»i Äược...
Ngôn Vô Trạm vẫn cảm thấy dáng vẻ tÆ°Æ¡i cÆ°á»i của Lạc TÄ©nh Nhu có chút chói mắt...
Hoà i Viá»
n khoát khoát tay, Äá»i vá»i biá»u tình kia không có bất kỳ biến hóa nà o nhìn Lạc Cẩn cÆ°á»i, "NgÆ°Æ¡i Äã không tin tÆ°á»ng hắn, cÅ©ng không cần nói tá»i tình cảm gì, cÅ©ng không cần là m cho cả Thanh LÆ°u Thà nh tháºt sá»± cho rằng Cẩn thiếu gia là má»t ngÆ°á»i trá»ng tình trá»ng nghÄ©a."
Lá»i nói của Hoà i Viá»
n láºp tức khiến má»i ngÆ°á»i không vừa lòng, Hoà i Viá»
n là thân pháºn gì, dám á» Lạc Phủ ra vẻ, ngay cả Lạc TÄ©nh Nhu cÅ©ng phát hiá»n không á»n, chuẩn bá» che miá»ng y... Nà ng ta không muá»n Äá» y Äắc tá»i tam ca, chuyá»n nà y Hoà i Viá»
n không nên dự và o...
"Tại hạ bất tà i, Äêm qua, tôi và hắn vừa vặn á» cùng má»t chá», suá»t Äêm cÅ©ng không rá»i nhau."
Hoà i Viá»
n cÆ°á»i nhạt, Äáy mắt không chút sợ hãi trÆ°á»c sau quay vá» phÃa Lạc Cẩn, không có máºp má» cÅ©ng không có chá»t dạ, y nói thản nhiên nhÆ° váºy...
"Ta không gạt ngÆ°Æ¡i, Cẩn thiếu gia hẳn là rất rõ rà ng, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng nghe thấy giá»ng nói của hắn, nếu ta nói, Äây là hắn Äêm qua tâm tình rất tá»t, 'ngâm nga' cả má»t Äêm, ta nghÄ© Cẩn thiếu gia cÅ©ng sẽ không hoà i nghi chứ?"
Lá»i của Hoà i Viá»
n thiếu chút nữa khiến ngÆ°á»i kia ho ra, tá»i qua hắn ngâm nga cả Äêm, nhÆ°ng viá»c nà y và ca hát hoà n toà n không quan há»...
NgÆ°á»i nà y, lúc nà o trá» nên vô liêm sá» nhÆ° váºy chứ?
Giá»ng nói ngÆ°á»i kia khà n rá»i, tÆ° thế bÆ°á»c Äi của hắn cÅ©ng không Äúng lắm, Ngôn Vô Trạm thân thá» má»m nhÅ©n nhÆ° là bất kỳ lúc nà o cÅ©ng sẽ té ngã... Còn trong lúc lÆ¡ Äảng toát ra vẻ lÆ°á»i biếng uá» oải, nhÆ° má»t con mèo thoả mãn...
Hoà i Viá»
n nói không sai, Lạc Cẩn so vá»i ai khác Äá»u rõ rà ng.
Äáy mắt không chút sợ hãi kia giá» phút nà y tá»±a nhÆ° dâng lên sóng triá»u, ánh mắt nhìn Hoà i Viá»
n chợt âm trầm, lóe lên sát ý.
"Nếu tiá»u thiếu phu nhân Äã nói nà ng ta là thân trong sạch, hôm nay ngÆ°á»i Lạc Gia Äá»u á» Äây, có thá» Äá» má»i ngÆ°á»i cùng chứng kiến, nhÆ° váºy có thá» là m rõ sá»± trong sạch của tiá»u thiếu phu nhân, cÅ©ng có thá» giữ gìn mặt mÅ©i Cẩn thiếu gia không phải sao, dù sao không có ngÆ°á»i Äà n ông nà o có thá» chấp nháºn hai ngÆ°á»i ngÆ°á»i thân cáºn nhất Äá»ng thá»i phản bá»i mình."
............
-------------------[Edit:xASAx]--------------------