Vết thương của Hoài Viễn tuyệt đối không thể nhẹ hơn so với Phó Đông Lưu, y cũng không có người tài ba như Trữ Uyên giúp đỡ, khiến vết thương mau chóng hồi phục, chiến đấu cùng Vân Dương, hoàn toàn là dựa vào ý chí cùng tức giận vẫn luôn nín nhịn của Hoài Viễn.
Có điều, giờ phút này Hoài Viễn không phải đang cậy mạnh, tình trạng của y đang ở đỉnh cao.
Hai lần giao đấu, y đều kết thúc trong thất bại.
Lần đầu tiên, Vân Dương dùng Ngôn Vô Trạm khiến y phân tâm, lần thứ hai, Vân Dương nói cho y biết, lúc bọn họ đánh nhau, Ngôn Vô Trạm đã đi vào thiên la địa võng của bọn họ.
Người kia là nhược điểm của Hoài Viễn, nhưng cũng là động lực khiến y trở nên mạnh mẽ.
Hôm nay, Ngôn Vô Trạm ở bên cạnh hắn, Hoài Viễn không còn lo lắng, y có thể tập trung tinh lực, cùng Vân Dương quyết ra kết quả thắng bại đã sớm nên có.
Binh khí chạm vào nhau, lại rất nhanh dời đi, sau một thế công vừa hung mãnh liên tiếp lại dứt khoát, Vân Dương mắt liếc gan bàn tay chính mình tê dại, hắn không khinh địch, hắn cũng biết thực lực của Hoài Viễn, người này so với trước khi bị thương còn mạnh hơn.
Hiện tại, chỉ sợ hắn không thể xem y như người bị thương, mà là đối thủ cùng mình lực lượng tương đương.
Vân Dương hừ cười, hắn thích kẻ mạnh, bởi vì chiến thắng kẻ mạnh phần vui sướng mới càng thêm phong phú.
Hai người giao chiến càng thêm kịch liệt, mà binh sĩ của Ngôn Vô Trạm cũng thay đổi uể oải trước đó, bắt đầu anh dũng giết địch, Phó Đông Lưu không động đậy, Ngôn Vô Trạm cũng ngồi vững trên ngựa, cách một màn hỗn loạn, ánh mắt giao nhau...
Phó Đông Lưu bình tĩnh, thế nhưng đáy mắt bình thản của Ngôn Vô Trạm vẫn khiến gã hận không thể nghiến răng nghiến lợi.
Ngôn Vô Trạm giả chết, hắn giả vờ thất bại, nguyên nhân làm vậy chính là muốn dụ bọn họ ra khỏi thành, tưởng rằng tất thắng, thực chất lại là hoàng yến ở phía sau*.
(*Điển tích: bọ ngựa bắt ve sầu, không ngờ chim hoàng yến ở phía sau, gần giống câu trai cò đánh nhau, ngư ông hưởng lợi)
Hay cho một chiêu gậy ông đập lưng ông.
Phó Đông Lưu không phục, nhưng gã không thể không thừa nhận, người kia nhìn như vô dụng, mưu lược của hắn, trên đời này sợ là không ai bằng... Lợi hại đó làm cho người ta sợ hãi.
Có điều, hôm nay bất luận là gã hay là Ngôn Vô Trạm, đều đã không còn đường lui, là lúc phân ra thắng bại, phe thắng không chỉ được thiên hạ, còn có tính mạng đối phương.
Cuộc chiến sinh tử.
Không có quá nhiều thời gian do dự, Phó Đông Lưu quả quyết ra lệnh, ám ngữ hai bên, người ngoài không hiểu, chỉ có tướng lĩnh nhà mình mới hiểu được nội dung trong đó.
Khoảng cách này, dù Phó Đông Lưu dùng cách thức bình thường ra lệnh, Ngôn Vô Trạm cũng thấy không rõ, hắn không xoắn xuýt Phó Đông Lưu nói gì, mà suy đoán Phó Đông Lưu sẽ làm gì.
”Cẩn thận đánh lén.”
Ngôn Vô Trạm nói xong chưa bao lâu, mặt đất sau lưng liền sụp xuống một trận, mùi thối rửa mơ hồ bay ra, đến mức binh sĩ đều lấy tay bóp cổ, vẻ mặt dữ tợn...
”Cái tên này chính là không có một lần đường đường chính chính.” Bắc Thần chửi rủa, y cảm thấy bản thân y đã đủ bỉ ổi, nhưng so với Phó Đông Lưu cùng đám hiếm có bên cạnh gã, y thật sự không tính là gì, ngoại trừ âm mưu quỷ kế, chính là loại thủ đoạn hạ cấp này.
Độc trên người Ngôn Vô Trạm còn chưa hết, lại đụng phải độc, không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí.
Cái tên ác độc Phó Đông Lưu này.
”Hoằng Nghị, đi.”
Ngăn cản Bắc Thần muốn tiến lên, Ngôn Vô Trạm ý bảo Hoằng Nghị đi xử lý tình hình hậu phương. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng quét trên mặt Ngôn Vô Trạm một vòng, Hoằng Nghị không chần chừ thêm quay đầu ngựa lại, không phải Ngôn Vô Trạm tiếc rẻ Bắc Thần, mà là việc này để y đi làm là thích hợp nhất.
Dù thân thể mang bệnh, dù suy yếu không thôi, nhưng năng lực phân tích và ứng biến này của người kia vĩnh viễn cũng khiến người ta thán phục, hắn có thể phán đoán chính xác, cũng cho ra mệnh lệnh chính xác.
Giống như có một con chuột đồng khổng lồ đang vòng quanh dưới đất, một rãnh đất sụp xuống hướng Ngôn Vô Trạm nhanh chóng tới gần, mặt đất sụp xuống tản ra mùi càng khó ngửi, theo mùi hương tăng lên, binh sĩ ngay cả giãy dụa cũng không có, liền trực tiếp ngã xuống...
Hoằng Nghị đứng trên đường đối phương tất phải đi qua, y thầm niệm chú thuật, mặt đất dưới chân chợt sáng ngời, linh lực như nước mưa lập tức thẩm vào trong đất...
Tốc độ của đối phương chậm lại, ở vị cách Hoằng Nghị rất gần thì dừng lại, một chỗ trên đất bắt đầu rung động, thi thể từ trong lượng lớn đất cát nhảy ra, điên cuồng lắc lư, Hoằng Nghị mặt không đổi sắc, cùng giằng co, lúc này Ngôn Vô Trạm lại ra một mệnh lệnh khác...
”Phân tán, suy yếu.” Xúc tích, ngắn gọn, lại rõ ràng sáng tỏ.
”Đã hiểu.” Mộ Bạch chỉ huy nhân mã của mình, cùng người của Lạc Cẩn từ hai bên giáp công Phó Đông Lưu, dựa theo ý Ngôn Vô Trạm, tạm thời không lấy mạng, mà là suy yếu phòng thủ của gã.
”Bắc Thần, lá chắn.”
Lời nói rơi xuống, bộ binh liền nhanh chóng đi tới trước Ngôn Vô Trạm, tấm chắn to lớn bày ra chỉnh tề, kín không kẽ hở, hoàn toàn che chắn hắn cùng đội ngũ sau lưng, trong tấm chắn đã rót vào linh lực, bất luận là tên bắn hay linh lực tấn công, đều không thể xuyên thấu...
”Pháp công.”
Trong lúc Lạc Cẩn cùng Mộ Bạch bắt đầu giáp công, nguyện tu pháp ở dưới tấm chắn, phóng ra công kích tầm xa, làm vậy không đánh bị thương được Phó Đông Lưu, Ngôn Vô Trạm chỉ là phối hợp với bọn họ, từ chính diện nhiễu loạn phòng ngự của đối phương mà thôi...
Trong lúc hắn sắp xếp, Phó Đông Lưu cũng không nhàn rỗi, nhìn thấy lá chắn của người kia, gã ra hiệu lấy ra vũ khí vốn chuẩn bị tấn công quân doanh.
Ngôn Vô Trạm bị hắn ép đáo đồi vắng núi hoang đóng quân doanh, tuy là mùa hạ, nhưng chung quanh lại đều là cây cối dễ cháy, ở đây không có tường thành, bọn họ ở cũng là lều vải, vì vậy, hơn cả xe bắn đá, hỏa công càng hữu dụng hơn.
Một khi lửa dấy lên, chính là không thể cứu vãn.
Có điều, rất đáng tiếc, gã không thể dùng đến vũ khí bí mật gã đã vắt hết óc mà thiết kế ra.
Hòn đá lớn chừng quả đấm được quấn chặt vải thấm dầu, sau khi đốt lại dùng vũ khí chuyên dụng bắn ra, khoảng cách có thể điều chỉh, Phó Đông Lưu có thể dùng nó công thành, cũng có thể dùng nó phá hủy tấm chắn của Ngôn Vô Trạm... Hoặc là vòng qua tấm chắn, trực tiếp đốt đội ngũ của hắn.
Hỏa cầu ùn ùn kéo tới, dù người tu pháp có gắng dùng linh lực gió và nước ngăn cản, nhưng vẫn có một ít rơi xuống quanh Ngôn Vô Trạm, dầu lửa là loại đặc chế, gặp nước không tắt, sau khi rơi xuống đất lại càng cháy mạnh, lực sát thương của lửa đối với binh sĩ mà nói không lớn, nhưng lửa cháy mạnh từ trên trời rơi cũng khiến lũ ngựa kinh ngạc...
Phòng ngự có chút thả lỏng, Ngôn Vô Trạm sai người móc đất dập tắt lửa, cũng ổn định những súc sinh này, hắn bên này bị Phó Đông Lưu nhiễu loạn, mà một bên khác, Lạc Cẩn và Mộ Bạch cũng khiến Phó Đông Lưu không được sống yên.
Phó Đông Lưu đề phòng người sống còn phải đề phòng người chết, gã không xác định bị người nào bên cạnh sau khi bị ám tiến giết chết lại trước khi ngã xuống hướng gã huơ vũ khí, năng lực này của Lạc Cẩn, bọn họ khó lòng phòng bị, dù là Trữ Uyên cũng bất lực.
Muốn dấn thân vào chiến đấu, lại không thể để một mình Phó Đông Lưu ở đây, Trữ Uyên tay chân bị bó buộc cũng liền có vẻ sợ đầu sợ đuôi, thực lực thật sự không thể phát huy.
Đây cũng là nguyên nhân Ngôn Vô Trạm để bọn họ giáp công.
Cống kích phân tán khiến bọn họ không thể nào tập trung sức chiến đấu ở một điểm, không đột phá nổi, cũng không thay đổi được gì.
Ngay lúc hai bên cố gắng đánh tan phòng ngự của đối phương, Hoằng Nghị bên kia đã phân ra thắng bại, người của Phó Đông Lưu chuyên đi đường tà, thực lực chân chính lại lộ ra yếu kém, loại giằng co này, kết quả không cần nói cũng biết.
Linh lực của Hoằng Nghị bỗng nhiên đẩy mạnh, lực lượng quá mạnh từ mặt đất sụp lún bắn ra, trong chiến đấu kịch liệt, một tiếng hét thảm thật sự yếu ớt, Hoằng Nghị thu lại sức mạnh, đem Trảm Yêu trong tay bắn ra trước người, vũ khí hiện lên ánh đỏ cắm vào bùn đất, trực tiếp cắm vào chỉ còn chuôi đao.
Rất nhanh, một luồng máu đen tuôn ra.
Hoằng Nghị hờ hững rút Trảm Yêu lên, lưỡi đao sắc bén thông linh, biến thành màu lam, ánh lam nhàn nhạtchiếu sáng quần áo Hoằng Nghị, y lúc trước để Ngô Việt chạy, có điều, cuối cùng, gã vẫn chết trên tay y.
Nếu có Ngô Xung ở đây, y còn phải kiêng kỵ một chút, cùng lắm chỉ là một tên Ngô Việt ngay cả vũ khí cũng mất, không đáng sợ.
Vân Dương cùng Hoài Viễn thực lực tương đương, hai người đánh đén khó bỏ khó phân, Ngôn Vô Trạm không bảo Hoài Viễn ngừng tay, tuy nói bên cạnh hắn thiếu một viên đại tướng, nhưng Phó Đông Lưu cũng giống như vậy, Ngôn Vô Trạm thà rằng tạm thời không cần sức mạnh của Hoài Viễn, cũng phải để y quấn chân Vân Dương.
Vân Dương giống như một con rắn độc, ai cũng không biết cái táp tiếp theo hắn muốn cắn ai, Ngôn Vô Trạm phải đề phòng.
Nhất định phải kiềm chế lại, đây là nhiệm vụ của Hoài Viễn.
Ánh mắt người kia từ trên người của hai người dời đi, hắn thấy Hoằng Nghị thắng lợi trở về, ngoại trừ trong ánh mắt sinh ra khen ngợi, người kia cũng không có bất cứ lời khen gì, mà tiếp tục ra lệnh...
Hắn để Hoằng Nghị giúp Bắc Thần tăng cường phòng ngự, Bắc Thần phụ trách tập kích chính diện, mà Hoằng Nghị lại đối phó những bàng môn tà đạo kia.
Những thứ này y am hiểu hơn ai hết.
Ngôn Vô Trạm hiểu rõ ưu thế mỗi một người bọn họ, cũng để cho bọn họ nhẹ nhàng, vui vẻ phát huy.
Thực lực địch ta tương đương, người chỉ huy cũng cùng ưu tú, hai bên rơi vào cục diện bế tắc, không có bên nào chiếm được ưu thế, đúng lúc này, có binh sĩ báo lại...
”Võ Uy Sử mang theo Tinh Kỵ Binh từ hướng đế đô đánh tới.”
Mộc Nhai tới rồi.
Không sớm không muộn, vừa vặn.
Môi mím chặc cuối cùng có chút nhếch lên, Ngôn Vô Trạm nhìn binh sĩ ôm quyền đứng trước mặt Phó Đông Lưu, hắn biết tin tức bọn họ nhận được là giống nhau...
Lúc này đây, thật sự là hai mặt gặp địch rồi.
Trận chiến này, Ngôn Vô Trạm đã chuẩn bị xong tổn thất nặng nề, tình huống tệ nhất, e là hao tổn gần không còn.
Đối thủ rất mạnh, Ngôn Vô Trạm cũng không có cách nào.
Từ khinh thường lúc ban đầu, đến khen ngợi sau cùng, Ngôn Vô Trạm đã thừa nhận thực lực của Phó Đông Lưu.
Cùng gã đánh cờ, ắt là một trận khổ chiến, Ngôn Vô Trạm bị thua thiệt, cũng suýt nữa chết đi, Phó Đông Lưu lại mấy lần khiến hắn chật vật không thôi, có điều người kia lại cảm thấy vui mừng, chí ít đối thủ này không bôi nhọ trận chiến này.
Đặc sắc vô cùng, e là sẽ được ghi vào sử sách.
Hắn sẽ thắng, nhưng cái giá bỏ ra hơi lớn, có điều Mộc Nhai tới rồi.
Cơ hội xoay chuyển.
Hắn không cần hao binh tổn tướng dốc hết tất cả, thậm chí còn có thể giảm thương vong đến thấp nhất.
Cục diện bế tắc này vào lúc nhận được tin tức kia đã bị đánh vỡ.
Người kia nhìn Phó Đông Lưu, hắn ở trong lòng hỏi gã, lúc này đây, ngươi còn có tính toán gì không?
Ngươi làm sao phải chiến thắng trẫm, lại phải áp chế Võ Uy Sử của trẫm?
Mộc Nhai không dùng bất cứ chiến thuật gì, thô bạo mở một đường máu, y nhắm thẳng vào sau lưng Phó Đông Lưu, ngay cả đường lui lại cũng đã phá hỏng.
”Dù Ngôn Vô Trạm không làm được hoàng đế, cũng không tới phiên Phó Đông Lưu ngươi làm, ngươi còn chưa có tư cách này.”
Âm thanh ngạo mạn của Mộc Nhai đi qua tầng tầng binh sĩ, Phó Đông Lưu thấy được gương mặt ngạo khí, cùng đội ngũ tinh nhuệ nhất Nam Triều phía sau y...
............
*****
Điển tích
Vào thời Xuân Thu Chiến Quốc, hai nước Yên và Triệu thường xung đột giao tranh. Chiến tranh giữa 2 nước kéo dài từ năm này sang năm khác, khiến nhân lực và tài nguyên của 2 nước bị suy kiệt dần.
Một người nước Yên tên là Tô Đại (anh của Tô Tần) tới yết kiến vua nước Yên là Huệ Vương, tâu rằng:
- Trên đường đi tới đây, tôi đi ngang qua bờ sông Dịch Thủy, thấy một con trai đang há miệng phơi nắng. Lúc đó một con cò đáp xuống, thấy thịt trai có vẻ ngon, thò mỏ mổ vào thịt trai, con trai lập tức khép chặt miệng lại, kẹp cứng mỏ cò. Hai con trì níu nhau một hồi lâu.
Con cò bảo:
- Hôm nay mày không há miệng ra, ngày mai mày không há miệng ra, mày sẽ chết đói.
Con trai đáp:
- Hôm nay mày không rút được mỏ ra, ngày mai mày cũng không rút được mỏ ra, mầy cũng sẽ chết đói.
Hai con tiếp tục trì kéo nhau, không con nào chịu buông tha con nào.
Một lão ngư đi ngang trông thấy mỉm cười thích chí. Thò tay túm bắt cả 2 con: trai và cò, đem về nhà làm thịt, nấu chung một nồi, gia đình ngư ông được một bữa ăn ngon lành.
Hiện nay, nước Triệu đang muốn đánh và thôn tính nước Yên; nước Yên cũng không chịu thua đang chuẩn bị đánh lại. Hai nước cứ tiếp tục đánh nhau, khiến dân chúng hai nước điêu linh khổ sở, người và tài nguyên thiệt hại, chẳng khác chi hai con trai và cò trì kéo lẫn nhau.
Tôi e rằng nước Tần hùng mạnh kia sẽ đóng vai ngư ông, chờ 2 nước Yên và Triệu không còn đủ sức tự vệ nữa thì đem quân thôn tính của 2 nước.
Vua Yên Huệ Vương cho là lời nói của Tô Đại rất xác đáng, giật mình tỉnh ngộ, khen thưởng Tô Đại là người thấy xa biết rộng, rồi cử Tô Đại làm sứ giả, đi qua nước Triệu giảng hòa, bãi việc chiến tranh.