Lúc Vụ Nguyệt biết Hạ Lan Loan tiến cung, nàng lập tức chạy không ngừng ra khỏi Chiếu Nguyệt lâu. Nàng càng chạy càng nhanh đến trước điện Kim Loan thì gặp được người từ trong điện đi ra.
"Biểu tỷ!"
Hạ Lan Loan vốn định muốn đi tìm nàng thấy Vụ Nguyệt tới thì hai mắt sáng lên, kinh hỉ muôn phần gọi, "Vụ Nguyệt!"
Chạy nhanh hai bước, vừa thấy Vụ Nguyệt đã lã chã khóc, hai mắt ẩm ướt đong đầy nước, trong lòng Hạ Lan Loan đau xót, vội vàng đi nhanh hơn.
Vụ Nguyệt nghiêng ngả bổ nhào vào lòng Hạ Lan Loan, cơ hồ là ôm chặt lấy nàng ấy, khàn giọng nức nở gọi, "Biểu tỷ... biểu tỷ..."
Từng tiếng gọi tràn đầy bất lực cùng tủi thân.
Nàng không dám khóc trước mặt ma ma, sợ ma ma cũng bi thống, trước mặt bà tiểu công chúa cố gắng biểu hiện mình không sao giống như không có chuyện gì, liều mạng duy trì dáng vẻ mạnh mẽ che giấu đi nội tâm yếu ớt đứng trên bờ vực sụp đổ.
Cho tới giờ khắc này, nhìn thấy Hạ Lan Loan, mới phát tiết khóc oà lên.
Hạ Lan Loan đau lòng ôm chặt lấy nàng, liên tục vỗ phía sau lưng an ủi, "Không sao... không sao... biểu tỷ đến rồi..."
Nàng không ngờ mình vừa mới trở về Nguyệt Di chưa được bao lâu thì Đại Dận đã phát sinh binh biến, lại càng không ngờ Tạ Vụ Hành chết, nếu sớm biết như vậy, nàng nói thế nào cũng phải ở lại bảo vệ Vụ Nguyệt.
Tiêu Phái không biết đã ra từ lúc nào, nhìn thân ảnh hai người ôm nhau, hắn cười nhạt trêu ghẹp nói, "Hoàng muội sao lại khóc thành như vậy?"
Vụ Nguyệt đang nức nở sụt sùi nghe thấy tiếng hắn lập tức im bặt, nàng buông Hạ Lan Loan ra cúi đầu lau nước mắt, thẹn đỏ mặt nói: "Thần muội lâu không gặp biểu tỷ, trong lòng nhớ mong nên nhất thời thất thố, để Hoàng thượng chê cười rồi."
Tiêu Phái khoát tay, giống như một huynh trưởng yêu thương muội muội nói, "Tỷ muội các ngươi tình cảm sâu nặng, trẫm nhìn cũng thấy cảm động."
Vụ Nguyệt bình ổn lại hô hấp, đè nén tâm tình, sau đó lại nghe Tiêu Phái nói tiếp, "Cũng khó trách Hạ Lan Công chúa vượt ngàn dặm xa xôi đến đây thay Nguyệt Di cầu thân."
"Cầu thân?" Vụ Nguyệt kinh ngạc, xoay người nhìn về phía Hạ Lan Loan.
Hạ Lan Loan gật đầu, "Từ từ ta sẽ kể với muội."
"Phải, không vội." Tiêu Phái cười nói, "Chờ sứ thần đến, chúng ta lại thương nghị."
Nếu Nguyệt di nguyện ý cho mượn binh, hắn đương nhiên phải lợi dụng thật tốt.
Vụ Nguyệt còn đang khiếp sợ, cầu thân, cầu thân nàng cho ai.
Một tên thị vệ bất ngời chạy tới, ở bên tai Tiến An nói nhỏ vài câu, Tiến An nghe xong lập tức chạy đến bên cạnh Tiêu Phái.
"Hoàng thượng!"
Tiêu Phái thấy thần sắc hắn vội vã thì hơi cúi đầu, nghiêng tai nghe, vẻ ung dung trên mặt dần trở thành mất bình tĩnh, "Thật sự?"
Tiến An gật đầu, tìm được Cố Ý Uyển rồi.
Tiêu Phái đè nén vẻ mừng như điên trong lòng, dặn dò Vụ Nguyệt cẩn thận tiếp đãi Hạ Lan Loan xong liền dẫn người đi.
*
"Hoà thân?!"
Bên trong Chiếu Nguyệt lâu, Lan ma ma nghe xong ý định của Hạ Lan Loan thì cũng giống như Vụ Nguyệt, khiếp sợ.
Thế nhưng tỉnh táo nghĩ lại thì bà thấy đây vẫn là biện pháp tốt nhất trước mắt, nhưng chỉ sợ Công chúa không nguyện ý.
Vụ Nguyệt gì cũng không nói gì, chỉ cố chấp lắc đầu.
Hạ Lan Loan thấy không đả thông được nàng thì vội vàng ai nha một tiếng thở dài, nàng ấy đi qua đi lại trong phòng, "Hiện tại thế cục nơi này hỗn loạn, căn bản không còn an toàn, vả lại..."
Vả lại, một khi quá khứ của Vụ Nguyệt cùng Tạ Vụ Hành lộ ra ngoài, ai cũng không thể cam đoan sẽ có chuyện gì.
Hạ Lan Loan nhịn, không nói ra lời này, tiếp tục khuyên nhỉ, "Muội gả đến Nguyệt Di, không chỉ vì chính muội mà còn có thể đảm bảo trên dưới Chiếu Nguyệt lâu đều bình an vô sự."
Vụ Nguyệt siết chặt làn váy, nếu chỉ là vì chính nàng thì nàng có thể mặc kệ, nhưng biểu tỷ nói không sai, còn có người trong Chiếu Nguyệt lâu.
Nàng mím môi, vẫn không thể mở lời, nàng không nói được lời đồng ý.
Hạ Lan Loan thấy thế thì bực bội vô cùng, nàng đã sớm nghĩ tên thái giám chết bằm kia không đáng tin cậy mà, lừa đi trái tim của biểu muội không nói, giờ đã không bảo vệ được lại còn mất cả mạng.
Trong lòng Hạ Lan Loan phẫn uất lại đau lòng, bất chấp Lan ma ma vẫn còn ở đây, la lớn: "Hắn đã chết rồi!"
Lông mi Vụ Nguyệt run lên, nàng đột nhiên ngước mắt, ánh mắt vốn mềm mại xưa nay bất chợt hiện lên vẻ nghiêm nghị lạnh lùng, sau đó lại sự luống cuống không chấp nhận sự thật.
Lan ma ma vội kéo Hạ Lan Loan, "Hạ Lan Công chúa đừng nói nữa."
Hạ Lan Loan cũng không đành lòng nhưng nàng ấy không thể để Vụ Nguyệt sa sút như vậy được, nàng dứt khoát tránh đi tay của Lan ma ma, "Muội không thể ích kỉ như vậy được."
Hạ Lan Loan trách cứ làm Vụ Nguyệt run rẩy, "... Biểu tỷ"
Vụ Nguyệt lắc đầu, muốn giải thích, nàng không ích kỉ, nàng chỉ muốn chờ Tạ Vụ Hành... chờ thêm chút nữa...
Hạ Lan Loan đỏ mắt, thanh âm cũng nghẹn ngào, "Nếu như muội có gì bất trắc, muội bảo ta, bảo Lan ma ma cùng Vân nương nương, những người quan tâm yêu thương muội phải làm sao bây giờ... còn có Tạ Vụ Hành... hắn nhất định cũng không muốn nhìn thấy muội như thế này!"
Hô hấp của Vụ Nguyệt trùng xuống nghẹn ở yết hầu, nàng thấy mình như hít thở không thông. Nàng bỗng nhiên không biết phải làm sao nữa, Tạ Vụ Hành hy vọng nàng cùng hắn... hay là muốn nàng bình an...
Nhớ tới đêm đó, ánh mắt hắn níu chặt lấy nàng, sâu như vậy nồng nàn như vậy, Vụ Nguyệt cảm thấy biểu tỷ nói không đúng.
Hắn nhất định không buông tha nàng, hắn đã nói rồi, nhưng sao hắn mãi không trở lại...
Nếu không trở lại, nàng sẽ phải gả cho người khác mất.
Trong lòng Vụ Nguyệt có vài phần oán trách.
"Việc này liên quan đến bang giao hai nước, Hoàng thượng nhất định sẽ đồng ý." Hạ Lan Loan cứng rắn nói.
Lời này của nàng làm tim Vụ Nguyệt chìm vào tuyệt vọng, không sai, nàng không đồng ý thì sao chứ, đâu có ích gì.
Hạ Lan Loan không yên lòng Vụ Nguyệt, nàng ấy trực tiếp dọn vào Chiếu Nguyệt lâu kề cận bên cạnh.
Đêm tối cũng nằm cùng một chiếc giường, trong bóng đêm nghe tiếng hít thở của Vụ Nguyệt bên cạnh, nhớ lại những lời ban ngày mình từng nói, trong lòng liền tự trách vài phần.
"Ta biết trong lòng muội không bỏ xuống được, nhưng người chết rồi không có khả năng sống lại..."
Hạ Lan Loan mím môi, trong mắt loé lên vẻ ảo não, đúng là vạch áo cho người xem lưng.
Nàng suy nghĩ lại nói tiếp, "Chờ đến Nguyệt Di rồi, ta cùng muội đi xem núi tuyết, đi thảo nguyên cưỡi ngựa, ta ở bên muội dần dần sẽ tốt lên."
Vụ Nguyệt nhẹ nhàng giữ chặt tay Hạ Lan Loan, muốn nói gì đó nhưng lại không thể mở miệng.
Hạ Lan Loan nắm chặt tay tiểu công chúa, "Còn về phía tên Ninh Dịch kia, muội cũng không cần lo lắng hắn bắt nạt muội."
Lông mi Vụ Nguyệt khẽ run, Lục vương tử Ninh Dịch là người nàng sẽ gả.
Nàng cắn môi, mãi đến khi hàm răng in dấu vết rõ ràng trên cánh môi, đau đớn khiến nàng không nhịn được thả lỏng thì thanh âm yếu ớt mới cất lên, "Lục vương tử... sao lại nguyện ý muốn cưới muội?"
Nói đến đây, Hạ Lan Loan liền chống nửa người ngồi dậy, nàng ấy nghiêng đầu nghĩ ngợi đáp, "Kỳ thật ta cũng không thân quen lắm."
Lời này khiến Vụ Nguyệt thấy kì quái, sao lại không thân quen.
Hạ Lan Loan giải thích: "Ninh Dịch do trắc phi sinh ra, nhưng khi còn bé đã bị lạc mất trong một lần đi săn bắn, một năm trước thì tìm về được, cũng chính là lúc ta trở về Nguyệt Di đó."
Kỳ thật nàng ấy cũng chỉ gặp qua Ninh Dịch vài lần, ngay cả nói chuyện cũng không được mấy câu.
Sự tình ở Đại Dận truyền đến Nguyệt Di, lúc nàng ấy biết Tạ Vụ Hành đã chết thì mới hiểu đã xảy ra chuyện lớn, nàng gấp gáp tìm a cha nghĩ cách, sau này cũng không biết a cha thương lượng với Ninh Dịch như nào lại thành hoà thân mượn binh, nàng mới có thể theo đến đây.
Vụ Nguyệt nghe Hạ Lan Loan nói Lục Vương tử là một năm trước tìm được về, ánh mắt khẽ nhúc nhích, giống như có cái gì hiện lên trong đầu, nàng vội muốn bắt lấy nhưng lại không bắt được cái gì.
Hạ Lan Loan giải thích xong thì trịnh trọng nói, "Dù sao cũng có ta che chở muội, chờ đến Nguyệt Di rồi, ai cũng không dám bắt nạt muội."
Kỳ thật nàng cảm thấy Vụ Nguyệt gả cho Ninh Dịch cũng không có gì không tốt, tuy nói là hoà thân nhưng Vụ Nguyệt làm cho người ta yêu thích như vậy, Ninh Dịch kia tất nhiên cũng sẽ thích, về phần Vụ Nguyệt... người kia chết cũng chết rồi, thời gian sau sẽ dần quên thôi...
Hạ Lan Loan càng nghĩ càng chắc chắn, dù sao hai ngày nữa Ninh Dịch sẽ tới, chờ hai người gặp mặt, nàng lại tác hợp thêm chút, mọi việc đều thành công.
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
(Nếu Vụ Nguyệt là con gái của Quý phi lấy Ninh Dịch thì sẽ là hai anh em họ lấy nhau ó, Quý phi và cha Ninh Dịch là hai anh em ruột, nhưng mà đây là thời cổ đại, anh em họ lấy nhau là bình thường nên không thể phán xét được gì. Thậm chí là ở thời bây giờ vẫn có những nơi đồng ý cho hai anh em họ lấy nhau cơ :v)
*
Ngày hai mươi bảy tháng năm, Lục Vương tử Nguyệt Di Ninh Dịch cùng sứ thần vào kinh.
Kim Loan điện, Tiêu Phái ngồi ở long ỷ trên cao, văn võ bá quan đứng thành hàng hai bên, thái giám ở ngoài điện cao giọng hô: "Nguyệt Di Lục Vương tử đến----! Đại tướng sứ thần đến----!"
Quan viên sôi nổi nhìn ra ngoài.
Đi đầu là một nam tử mặc trang phục Nguyệt Di, cột tóc cầu kì, thân hình cao lớn anh tuấn, không giống vị đại tướng thô lỗ đằng sau hắn mà khôi ngô hơn nhiều, cả người lộ vẻ kiêu căng tuỳ ý, đôi mắt sâu như chim ưng, khoé miệng là ý cười nghiền ngẫm.
Sau lưng hắn còn có một mãnh thú hung dữ dữ tợn theo sát, từng bước chân mạnh mẽ không kiêng nể, giống như chỉ cần thị vệ buông tay xích là sẽ lập tức nhào lên cắn xé.
Phàm là những quan viên năm đó đã chứng kiến dáng vẻ hung mãnh của Đề Thương thì mặt mũi đều trắng bệch, ai chưa thấy qua cũng hốt hoảng trong lòng.
Ninh Dịch hướng tới Tiêu Phái ngồi trên cao thi lễ.
"Lục Vương tử đường xá xa xôi đến đây không cần đa lễ, ban toạ." Tiêu Phía mỉm cười nói.
Ninh Dịch không nhanh không chậm ngồi xuống rồi mới đáp: "Chắc hẳn Hoàng thượng cũng đã biết mục đích t vào kinh hôm nay."
Tiêu Phát gật đầu.
"Nguyệt Di muốn cùng triều ta hoà thân nên đến cầu hôn Công chúa." Hắn cười, "Chỉ là Trẫm cũng Hoàng muội tình cảm sâu đậm, không nỡ gả nàng đi xa."
Ninh Dịch ngước mắt, "Phụ vương ta vẫn luôn niệm tình bang giao hai nước, lại nghĩ đến Ngũ công chúa có nửa huyết mạch Nguyệt Di nên muốn để nàng hoà thân, còn về điều kiện, chúng ta đồng ý cho Đại Dận mượn mười vạn binh để bình định nội loạn."
Một lời của hắn thốt ra, bách quan lập tức thay đổi sắc mặt, trước đây là Nguyệt Di đưa Công chúa sang hoà thân, hiện giờ lại thành Đại Dận hắn xin gả Công chúa sang, lời này sao lại cuồng vọng như thế.
Tiêu Phái lạnh mặt, không ngờ tên Lục vương tử này so với Ninh Loan lúc trước còn kiêu ngạo hơn.
Nếu không phải đang trong tình huống nguy cấp sao hắn có thể để lũ man di này phạm thượng.
Hiện tại Triệu Minh nắm trong tay hai mươi vạn quân, quân đóng ở biên quan không thể điều về, quân bảo vệ Hoàng thành cũng không thể điều đi, suy đi tính lại hắn cũng chỉ nắm trong tay hai mươi lăm vạn, không có khác biệt gì lớn, nhưng có thêm mười vạn của Nguyệt Di, nhất định có thể xoay chuyển tình thế.
Tiêu Phái tính toán trong lòng, sau đó bình tĩnh nói: "Dăm ba tên phản quân không đủ làm Trẫm sợ hãi, Trẫm chỉ là không muốn dân chúng chịu khổ sở vì chiến sự, Nguyệt Di đã nguyện ý cho mượn binh, Trẫm đương nhiên sẽ nhận phần tình nghĩa này, nhưng việc này còn phải xem ý Công chúa."
Ninh Dịch không sợ hắn không đáp ứng, "Vậy Hoàng thượng cứ khuyên Công chúa đi, Phụ vương đã giao cho ta mười vạn binh sĩ, đều chờ ở biên cương. Chỉ cần Công chúa chịu gả, mười vạn quân đều nghe lời Hoàng thượng."
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Một bên khác, Hạ Lan Loan dẫn Vụ Nguyệt đến Lộc Minh cốc giải sầu.
Vụ Nguyệt vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng sẽ nâng tay đón lấy một cành hoa, Hạ Lan Loan không có tâm tư ngắm hoa, đi theo phía sau nàng, do dự hỏi: "Muội... không đi xem Ninh Dịch sao?"
Vụ Nguyệt lắc đầu đáp, "Sớm muộn cũng sẽ gặp."
Nàng cũng không biết nàng trốn cái gì, có lẽ là vẫn còn vọng tưởng không thực tế, Vụ Nguyệt tự giễu nhếch miệng, nàng có thể thay đổi được gì sao...
Bộ dáng buồn bã chấp nhận khiến trong lòng Hạ Lan Loan khó chịu cực kì.
Nàng ấy còn muốn nói gì đó thì bất ngờ thấy một nam tử mặc quan phục đi về phía hai người, nheo mắt nhìn kĩ mới nhận ra là Lục Bức Nghiễn.
Ban đầu Hạ Lan Loan vốn sẽ vào kinh cùng lúc với Ninh Dịch, nhưng lại nghe nói Tiêu Phái muốn gả Vụ Nguyệt cho Lục Bức Nghiễn liền không nhịn được mà đi trước một bước.
Trong lòng nàng cảm khái, nếu lúc trước nàng cật lực tác hợp hai người thì tốt rồi, cũng không đến mức khổ sử như bây giờ.
Nhưng lời này cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng chứ không dám nói ra cho Vụ Nguyệt nghe.
Lục Bức Nghiễn lúc này đã đi tới trước mặt hai người.
"Lục đại nhân." Vụ Nguyệt không rõ vì sao hắn lại tới đây.
Lục Bức Nghiễn nhìn nàng một cái xong quay sang Hạ Lan Loan, "Hạ Lan công chúa, ta có vài câu muốn nói với Ngũ công chúa, không biết có tiện không?"
Hạ Lan Loan nghĩ Lục Bức Nghiễn cũng là người si tình, vì thế gật đầu, "Được được."
Nàng nói xong thì tránh qua một bên để hai người có không gian riêng.
Hạ Lan Loan đi về phía ngược lại, lúc nàng còn đang cảm thán thế sự vô thường thì vừa vặn gặp Ninh Dịch cũng tới.
"Sao ngươi lại ở đây?" Hạ Lan Loan giật mình hỏi, "Ngươi gặp Hoàng thượng chưa? Đàm phán hoà thân thế nào rồi?"
Hạ Lan Loan liên tiếp hỏi hai câu nhưng Ninh Dịch nửa câu cũng không đáp, ánh mắt hắn chú ý đến hai người đứng đằng xa kia.
Hạ Lan Loan thấy hắn không đáp thì cau mày nói: "Hỏi ngươi đó!"
Ninh Dịch hờ hững đáp, "Hoàng thượng nói muốn hỏi ý Công chúa."
Hạ Lan Loan gật đầu, "Vậy thì không sao rồi, ta đã thuyết phục được muội ấy."
"Thật sao, dễ như vậy?" Thanh âm Ninh Dịch lộ vẻ khinh thường lại có chút khó lường.
Hạ Lan Loan đương nhiên không thể nói Vụ Nguyệt vẫn không cam tâm tình nguyện lại càng không thể nói nàng thương tâm muốn chết vì một tên thái giám, lời ít ý nhiều đáp: "Hoà thân không có gì xấu, muội ấy đương nhiên nguyện ý."
Ninh Dịch mím môi, giơ ngón tay chỉ về bóng dáng hai người đằng xa ý bảo Hạ Lan Loan nhìn theo, "Cái này gọi là thuyết phục được rồi?"
Hạ Lan Loan xoay qua nhìn, thần sắc hơi mất tự nhiên, Ninh Dịch cũng biết chuyện Lục Bức Nghiễn muốn lấy Vụ Nguyệt.
Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, nàng ấy khảng khái nói: "Vụ Nguyệt cùng Lục đại nhân chỉ là chỗ quen biết cũ thôi, Lục đại nhân là người ngay thẳng biết nặng nhẹ, không phải loại người thích dây dưa lằng nhằng, chỉ nói vài câu thôi."
"Ừ." Ninh Dịch chậm rãi gật đầu, ánh mắt khẽ nhìn về phía tên thị vệ nắm dây xích Đề Thương phía sau.
Thị vệ hiểu ý buông tay.
Trong nháy mắt Đề Thương lao về phía trước, Hạ Lan Loan cũng bị doạ giật mình, nàng cao giọng hô: "Ngươi muốn làm gì?!"
Xa xa, Lục Bức Nghiễn đi bên cạnh Vụ Nguyệt, hắn cũng không biết bản thân mình vội vã tới đây làm cái gì, là không cam lòng? Nhưng cũng chỉ bất lực.
Muốn nói rất nhiều cuối cùng chỉ có thể chua xót cười, hắn nói: "Công chúa đi Nguyệt Di tránh xa thị phi ở đây cũng tốt."
Vụ Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, "Ừm."
Thời gian này vẫn là Lục Bức Nghiễn tận lực che chở nàng, chỉ là nàng không đáp lại được tình cảm gì với hắn, vốn định nói tiếng cảm ơn, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên thì thấy cự thú nhào về phía hai người khiến tiểu công chúa sợ đến mức hoa dung thất sắc.
Vụ Nguyệt cuống quýt lùi về sau, đồng thời hô lớn: "Lục đại nhân cẩn thận!"
Lục Bức Nghiễn nhanh chóng xoay người, con thú lớn há miệng rộng, răng nanh nhọn hoắt bổ nhào đến trước mặt, phả lên mặt hắn là hơi nóng cùng mùi máu tươi nồng.
Vụ Nguyệt kinh hãi cực độ nhắm chặt mắt lại, dưới chân nàng lảo đảo, thân thể mất đà ngửa ra phía sau. Nàng nghĩ mình sẽ ngã ngửa rất đau đớn, nhưng ngoài dựa đoán lưng lại đâm sầm vào một lồng ngực vững chắc rộng lớn, bên hông cũng được một cánh tay vững vàng ôm lấy.
Tiếng nói trầm thấp của nam nhân từ đỉnh đầu truyền xuống, "Công chúa... cẩn thận một chút."