Một đám cung nhân chỉ dùng hai ngày ngắn ngủi đã tẩy rửa sạch sẽ toàn bộ Hoàng cung rộng lớn, qua ngày hôm sau, trong cung đã không còn bất kì dấu vết gì của triều Đại Dận.
Tạ Vụ Hành hạ lệnh, phàm là người Tiêu thị, nam thì xử trảm, nữ thì bị lưu đày đến đất Thục, cả đời giam cầm trong Ninh Cổ tháp, ăn chay niệm Phật, chuộc tội cho tội ác ngập trời của Tiêu thị, chuộc tội vì mạng của vô số bách tính trong Thiên hạ.
Vụ Nguyệt không thấy Cố Ý Uyển ở Tê Ngô điện, vừa ra cửa thì nghe tin Tạ Vụ Hành hạ chỉ, nàng sợ hắn không biết thân phận thật của Cố Ý Uyển, cũng để tẩu ấy đi lưu đày...
Tiểu công chúa vội vàng đi tìm hắn.
Trên đường đến Dưỡng Tâm điện, nàng gặp một đoàn người bị cấm quân áp giải đi, là hậu cung phi tần, thái phi, thái tần, lần lượt đi ra cửa Đông Hoa.
Vụ Nguyệt vội vàng chạy tới, Thuận Ý cũng theo sát phía sau, trong miệng liên tục nhắc nhở: "Công chúa... Công chúa chậm thôi..."
Nàng sao dám chậm, đến khi đuổi kịp đám người, cấm quân nghe thấy tiếng bước chân, tay nắm chặt đao cảnh giác xoay lại nhìn, thấy là nàng lập tức chắp tay: "Bái kiến Công chúa."
Cấm quân áp giải phạm nhân đều rất cung kính hành lễ với nàng, hiện tại không ai không biết, Minh Nguyệt Công chúa chính là Hoàng hậu tương lai.
Vụ Nguyệt tuỳ ý gật đầu, ánh mắt nhìn một vòng đám người, phát hiện không có Cố Ý Uyển, nàng lại càng lo lắng hơn, Hoàng tẩu đi đâu rồi?
Vụ Nguyệt không thấy người, hỏi thăm cũng không ai biết, nghĩ tới nghĩ lui lại chờ không được, lập tức đi tìm Tạ Vụ Hành.
Trọng Cửu canh giữ ngoài Ngự Thư phòng, thấy Vụ Nguyệt đến liền cười đón: "Công chúa đến ạ!"
Hắn cũng không hỏi, lập tức dẫn nàng đi vào điện.
Cửa điện bị đẩy ra, Vụ Nguyệt nghe loáng thoáng bên trong có tiếng nói chuyện, nàng vội dừng bước, nhỏ giọng hỏi: "Có quan viên ở trong?"
Trọng Cửu đáp: "Hoàng thượng dặn dò, chỉ cần Công chúa đến, bất luận là thời điểm nào cũng không cần thông truyền, cứ trực tiếp đi vào là được ạ."
Vụ Nguyệt do dự, hắn đang nghị sự, nàng đi vào chỉ e không ổn, nhưng nàng quả thật rất lo lắng tình hình của Hoàng tẩu, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, cất bước vào trong.
Tiếng nói trong điện dừng lại, mấy quan viên nhìn thấy nàng đều cung kính hành lễ, "Bái kiến Công chúa!"
Vụ Nguyệt đến gần mới phát hiện mới đầu thần sắc bọn họ đều căng thẳng như gặp đại dịch, nàng vừa đến mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tạ Vụ Hành vừa lên ngôi lập tức ban mấy đạo Thánh chỉ làm bọn họ lầm tưởng hắn nhân hậu, cho rằng mình có thể lấn lướt mấy phần, không ngờ Tân Đế chỉ ôn nhu bên ngoài, vừa mở miệng đã là từng câu sắc bén, trực tiếp công kích, ép bọn họ tới mức á khẩu không nói được câu gì.
Có quan viên lén nhìn trộm quan sát sắc mặt hắn, lại cảm thấy so với tên Tể tướng giết người như ngoé trước kia có vài phần trùng hợp, trong lòng cũng hối hận đến xanh cả ruột, sau cũng không dám tới nữa.
Vụ Nguyệt không nghĩ nhiều, đi lên trước nói với Tạ Vụ Hành: "Ta có việc muốn tìm Hoàng thượng."
"Công chúa hẳn là có việc quan trọng." Một viên quan nói, thấy Hoàng thượng liếc mình, hắn cắn răng nói tiếp: "Chi bằng, chúng thần xin cáo lui trước."
Tạ Vụ Hành cười liếc về phía bọn họ, "Chư vị đại nhân nói xong cả rồi?"
Ánh mắt đảo qua từng quan viên, dừng ở đâu người đó đổ mồ hôi đến đó, "Nói xong rồi ạ."
Tạ Vụ Hành vẫn dịu dàng cười, nhẹ khoát tay: "Lui ra đi."
Mấy vị quan như trút được gánh nặng, vội vàng cáo lui.
Đợi mọi người rời khỏi Ngự Thư phòng hết rồi, Vụ Nguyệt đi nhanh mấy bước đến trước mặt hắn, "Tạ Vụ Hành~~"
Lời còn chưa nói hết đã bị hắn ôm lên đùi.
"Vội vàng như vậy, Công chúa nhớ ta à?~~" Tạ Vụ Hành nhẹ nhàng hôn lên cổ nàng, ánh mắt liếc đến đống tấu chương bên cạnh, thật mất hứng, đầu vùi càng sâu hơn.
"Ta có việc gấp." Vụ Nguyệt bị hắn làm ngứa, rụt cổ lại tránh đi.
Tạ Vụ Hành hôn cái được cái không, không vui mím môi, ngẩng đầu nhìn tiểu công chúa trong lồng ngực, không nhanh không chậm nói: "Còn tưởng rằng Công chúa sốt ruột đến đây, là vì nhớ ta, hoá ra là không phải."
Vụ Nguyệt thấy ánh mắt đối phương âm u, sợ hắn lại muốn giữ mình lại làm trò, liền chặn lại: "Cũng nhớ chàng."
Tiểu công chúa sợ là không biết lời của mình nghe qua là biết nói cho có, Tạ Vụ Hành vốn không muốn chấp nhặt, thấy nàng lo lắng nhẹ nhàng hỏi: "Có chuyện gì?"
"Hoàng tẩu, không đúng, là Tần mỹ nhân." Vụ Nguyệt không biết phải giải thích thế nào, trong lòng lại vội, chỉ có thể tận lực rút gọn, "Là Cố Ý Uyển, lúc trước tẩu ấy trốn khỏi cung, xong lại bị Tiêu Phái bắt trở về, lấy thân phận là Tần mỹ nhân, ở Tê Ngô cung, hiện tại ta không thấy tẩu ấy đâu cả, đi khắp nơi trong cung nghe ngóng cũng không thấy tung tích."
Tạ Vụ Hành bị những đại thần kia quấy nhiễu khó chịu, lúc này nghe tiểu công chúa nhẹ giọng nói chuyện, chỉ thấy nghe không đủ, "Sau đó thì sao?"
"Ta đoán, có phải là Tiêu Phái đã làm gì đó không, trước khi ta xuất cung thân thể tẩu ấy đã mười phần không ổn, có lẽ nào..." Vụ Nguyệt càng nghĩ càng sợ, hai tay nàng bám chặt lấy cánh tay Tạ Vụ Hành, đầu ngón tay siết chặt.
Tạ Vụ Hành vốn chẳng quan tâm gì Cố Ý Uyển, hắn cúi đầu nhìn bàn tay bám chặt trên người mình, trắng trắng mềm mềm, không có bao nhiêu sức, nắm chặt hơn nữa thì tốt.
"Công chúa sợ Tiêu Phái nổi điên, nàng ta sẽ gặp chuyện không may?" Tạ Vụ Hành hỏi.
Lời của Tạ Vụ Hành chọc thẳng vào nỗi lo của Vụ Nguyệt, tay nhỏ cũng bất giác siết chặt hơn, ánh mắt Tạ Vụ Hành sâu thẳm bình tĩnh nhìn nàng, thanh âm tràn đầy bất an của tiểu công chúa vang lên, "Chàng mau giúp ta tìm tẩu ấy đi~"
Tạ Vụ Hành nhìn đôi mắt Vụ Nguyệt dần ửng đỏ, nàng không nên khóc vì người khác, hắn cúi đầu hôn khẽ lên mi mắt nàng, "Cố Ý Uyển không sao đâu."
Vụ Nguyệt ngẩn ra, vui mừng đứng bật dậy: "Thật sao?"
"Ừm." Tạ Vụ Hành không nói rõ, "Nàng ta ở ngoài cung, rất an toàn."
Vụ Nguyệt nghe vậy thì lập tức muốn đi tìm Cố Ý Uyển, nhưng lại bị Tạ Vụ Hành kéo trở về, tiếp tục ngã ngồi vào lòng hắn, theo sau đó, eo cũng bị ôm chặt.
"Đi đâu?" Tạ Vụ Hành hỏi bên tai nàng?
Vụ Nguyệt không nhìn ra bất mãn trong mắt hắn, "Ta đi xem tẩu ấy thế nào rồi."
Cánh tay ôm eo nàng chẳng những không buông ta mà ngược lại, còn siết chặt hơn, Vụ Nguyệt đẩy hai lần cũng không thoát được, "Tạ Vụ Hành!"
Tạ Vụ Hành liếc nàng, rõ ràng vừa rồi còn nắm rất chặt, "Công chúa biết nàng ta ở đâu sao? Vội vàng muốn đi như vậy?"
"Ở đâu?" Vụ Nguyệt quay đầu hỏi hắn.
Tạ Vụ Hành dựa vào lưng ghế rộng lớn phía sau, "Quên mất rồi."
Vụ Nguyệt quả thực không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy, sao có thể quên.
Nàng cố ý làm mặt hung dữ, nâng ngón tay chỉ vào mũi hắn: "Chàng nói bậy!"
Tạ Vụ Hành rũ mắt, liếc một chút ngón tay đang dừng ở đầu mũi mình, bỗng nhiên há miệng cắn một miếng.
Vụ Nguyệt muốn rút tay về thì đã muộn, cánh môi hắn mềm mại cùng hàm răng cứng rắn không ngừng ma sát ngón tay nàng, khiến hô hấp nàng run rẩy.
"Công chúa muốn đến thì đến, lợi dụng xong liền vứt ta sang một bên, thật rất đau lòng, tự nhiên ta không nhớ ra."
Tạ Vụ Hành nói nhảm mà lại thản nhiên như vậy, con ngươi vô hại rũ xuống, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu, Vụ Nguyệt khó hiểu xong liền thấy chột dạ, lông mi khẽ chớp, "Nói bậy!"
"Dỗ dành ta." Tạ Vụ Hành cũng không muốn tranh cãi với nàng, ánh mắt níu chặt, dùng lưỡi liếm mút ngón tay nàng, "Dỗ ta đi, biết đâu ta nhớ ra."
Tiếng nói hắn như mê hoặc bên tai nàng, không chỉ đầu ngón tay nàng run lên mà lỗ tai cũng thấy ngứa, dần dần nóng lên.
Tạ Vụ Hành nhả tay nàng ra, cầm ở trong tay mình xoa nắn, hắn cúi xuống gần hơn, nhẹ giọng nói: "Thân mật một chút, lập tức nhớ ra."
Vụ Nguyệt cố gắng khiến đầu óc mình tỉnh táo, nhưng hơi nóng từ miệng hắn không ngừng tản ra quanh nàng, đôi môi đỏ mọng bất giác thấy khô khốc.
Xấu hổ nhưng cũng không còn cách nfao khác, nàng nhanh chóng cắn cắn môi, trong mắt nàng hiện vẻ giảo hoạt, thử thăm dò nhẹ hôn khoé miệng hắn, "Nghĩ ra chưa?"
Hầu kết Tạ Vụ Hành lăn lộn, "Chưa..."
Vụ Nguyệt tiếp tục thè lưỡi phác hoạ lại hình dáng môi hắn, ngay lúc hắn định ngậm lấy thì linh hoạt lùi lại, ánh mắt trong suốt chống lại ánh mắt tối tăm của hắn, nàng kéo bàn tay đang ôm chặt eo mình ra, lại nắm lấy một ngón tay, khẽ ngậm lấy, "Chàng nói cho ta biết, ta sẽ cho chàng hôn, được không?"
Tạ Vụ Hành nhìn chằm chằm cánh môi xinh đẹp mê người của nàng, nghẹn họng nhả từng chữ: "Thuỷ Đình ổ, Công chúa biết đấy."
Thuỷ Đình Ổ? Vụ Nguyệt nghĩ một lát rồi gật đầu.
Nàng chớp mắt, cười xinh liên tục nói mấy chữ tốt, tay hắn vịn lên tay vịn, thân thể hơi nghiêng về phía trước...
Dần dần... đột nhiên, nàng dùng sức đẩy Tạ Vụ Hành ra phía sau, còn bản thân lại xách váy đứng lên, chạy nhanh về phía cửa điện.
Không cho hắn giở trò xấu!
Tay vừa đẩy cửa ra, Vụ Nguyệt còn đang đắc ý, thì từ đằng sau, một cánh tay vươn đến ép nàng dán lên cánh cửa.
"A..." Vụ Nguyệt la thất thanh.
Thân thể nàng bị lật trở lại, lưng bị đè dính lên ván cửa, còn đằng trước lập tức bị hắn áp xuống.
Hô hấp Vụ Nguyệt hỗn loạn, lông mi không ngừng run lên, nàng quên mất, thân thủ của hắn không giống người bình thường.
Tạ Vụ Hành ung dung nhìn nàng bị vây trong lồng ngực, chấn kinh nhưng không có chỗ trốn, thanh âm khàn khàn mang theo ý cưng chiều, "Tiểu tâm can ngoan ngoan của ta sao lại có nhiều ý định xấu thế."
"Tạ Vụ Hành..." Vụ Nguyệt nhẹ giọng gọi hắn.
"Nói chuyện không thể không giữ lời như vậy." Ngón tay Tạ Vụ Hành nâng cằm nàng lền, "Nào, hé miệng..."
*
Chờ đến lúc Vụ Nguyệt theo Tạ Vụ Hành lên xe ngựa xuất cung đến Thuỷ Đình Ổ đã là ban đêm.
Tạ Vụ Hành đưa Vụ Nguyệt đến trước cửa tiểu viện của Cố Ý Uyển, "Công chúa vào đi."
"Chàng không vào sao?" Vụ Nguyệt hỏi hắn.
Tạ Vụ Hành cười lắc đầu, hắn cùng Cố Ý Uyển không có gì để nói.
Vụ Nguyệt tự mình vào trong, nàng nhẹ nhàng gõ cửa.
"Ai?"
Trong phòng truyền ra tiếng nữ tử, giọng điệu tràn đầy đề phòng.
Vụ Nguyệt nghe ra là giọng Cố Ý Uyển, chóp mũi chua xót, "Là muội."
Nàng đợi trong thoáng chốc, cửa bị đẩy ra từ bên trong.
"Vụ Nguyệt!" Cố Ý Uyển vui sướng vạn phần cầm lấy tay nàng thật chặt, "Thật sự là muội."
Lần đần tiên Vụ Nguyệt nhìn thấy Cố Ý Uyển không mặc cung trang, trên người nàng chỉ là trang phục bình thường của nữ tử, hốc mắt nàng nóng lên, cố nén nước mắt, gọi: "Hoàng..."
Nàng mím môi, hiện tại đã không còn Hoàng tẩu gì nữa rồi, "Uyển Uyển, chúng ta vào trong rồi nói."
Cố Ý Uyển gật đầu, kéo nàng vào phòng.
Hai người ngồi vào cạnh bàn, Vụ Nguyệt vội hỏi chuyện nàng ấy rời khỏi cung từ lúc nào.
Sắc mặt tràn ngập vui mừng cửa Cố Ý Uyển hơi nhạt đi, kỳ thật nàng cũng không rõ, trên điện Kim Loan, Tiêu Phái đè nàng ta xuống ép uống ly rượu độc kia, trong lúc cấp bách nàng rút trâm đâm vào đầu vai hắn xong cũng bất tỉnh, lúc tỉnh lại thì đã bị đưa đến đây rồi.
Tiêu Phái không phải đã cho nàng uống rượu độc sao, vì sao nàng không chết, Cố Ý Uyển nắm chặt tay, vậy mà, Tiêu Phái... hắn cũng đã chết rồi...
Cố Ý Uyển cố tình xem nhẹ cảm giác trống vắng trong lồng ngực, nói với Vụ Nguyệt: "Hẳn là Hoàng thượng đã cứu ta."
Vụ Nguyệt nắm tay nàng thật chặt, "Tỷ không sao thì tốt, về sau, hết thảy đều sẽ tốt."
Cố Ý Uyển mỉm cười gật đầu, hốc mắt không nhịn được lại ẩm ướt, khàn giọng đáp: "Ừm, hết thảy đều sẽ tốt."
Vụ Nguyệt từng nhìn thấy một Cố Ý Uyển chồng chất vết thương cả thể xác lẫn tinh thần, nàng nghĩ, bản thân mình kỳ thật rất hạnh phúc, nàng được nhiều người bảo vệ như vậy, còn Cố Ý Uyển, từ đầu đến cuối luôn chỉ có một mình.
"Sau này, tỷ tính toán thế nào?" Vụ Nguyệt hỏi tiếp, "Chi bằng, ở lại đây đi, nơi này rất an toàn."
Cố Ý Uyển hơi ngập ngừng, "Ta muốn rời đi, đi tìm Trần Linh."
"Trần thái y..." Vụ Nguyệt mím môi, nàng vẫn luôn không dám hỏi, "Hắn... có ổn không?"
Cố Ý Uyển lắc đầu: "Ta không biết, nhưng ta muốn đi tìm hắn."
Không biết? Vậy đi đâu tìm?
Vụ Nguyệt muốn khuyên nhưng Cố Ý Uyển hiểu, nàng chỉ cười lắc đầu.
Vụ Nguyệt không nói được gì, hai người lại tâm sự hồi lâu, mãi đến khi Trọng Cửu gõ cửa.
"Công chúa, sắc trời đã không còn sớm."
Vụ Nguyệt nhìn ra bên ngoài đã tối đen không thấy gì, nàng lưu luyến kéo tay Cố Ý Uyển, "Muội phải trở về."
Cố Ý Uyển đứng lên, "Ta tiễn muội ra ngoài, còn chưa tạ ơn ân cứu mạng của Hoàng thượng."
Tạ Vụ Hành đứng ở cửa chờ Vụ Nguyệt.
Cố Ý Uyển cùng Vụ Nguyệt đi ra ngoài, thấy dung mạo Tạ Vụ Hành thì không khỏi sửng sốt, nàng ấy khiếp sợ trong giây lát rồi lại khôi phục như thường, tóm lại, hắn là ai cũng không ảnh hưởng gì đến nàng.
Hắn là ân nhân cứu mạng của nàng, tính cả lúc trước giả chết xuất cung, thì hắn cứu nàng hai lần.
Cố Ý Uyển đi lên trước hạ người hành lễ với Tạ Vụ Hành, "Ân tình của Hoàng thượng, Cố Ý Uyển suốt đời không quên."
Tạ Vụ Hành không mở miệng, cũng coi như nhận phần lễ này của nàng.
Hắn cầm tay Vụ Nguyệt, "Đi thôi."
Vụ Nguyệt không nỡ vẫn luôn nhìn Cố Ý Uyển, "Lúc nào tỷ muốn đi, nhất định phải báo trước với ta."
Tạ Vụ Hành nghe vậy liền nhiều lời thêm một câu: "Cố cô nương muốn rời đi?"
"Dạ." Cố Ý Uyển không có ý giấu dếm, "Ta muốn đi tìm Trần Linh, tính toán ít ngày nữa sẽ lên đường."
Tạ Vụ Hành nói: "Chờ một chút nữa đi."
Ánh mắt Cố Ý Uyển hoang mang, Tạ Vụ Hành thì thản nhiên: "Ở lại với Công chúa thêm một thời gian nữa, cũng coi như bồi dưỡng cơ thể."
Vụ Nguyệt tuy thấy kì quái, nhưng nàng cũng muốn Cố Ý Uyển ở lại, biển người mờ mịt, đi nơi nào tìm Trần Linh đây.
Vì thế nàng cũng nói thêm: "Đúng vậy, đợi bao giờ tỷ lành thương thì đi cũng không muộn."
Trong mắt Cố Ý Uyển hiện lên vẻ giãy dụa, nhưng lại không dám làm trái ý Tạ Vụ Hành, hơn cả là luyến tiếc Vụ Nguyệt, vì thế nàng gật đầu: "Được."
Ngồi trên xe ngựa, trong lòng Vụ Nguyệt vẫn nặng trịch, cảm xúc lên xuống, "Cũng không biế Trần Linh còn sống không."
"Uyển Uyển vội vã đi tìm hắn như thế, hắn nhất định phải sống mới tốt." Vụ Nguyệt nói, ngước mắt mong chờ nhìn Tạ Vụ Hành, "Không chừng, hắn cũng đang trăm phương ngàn kế tìm Uyển Uyển."
Tạ Vụ Hành nhợt nhạt ừ một tiếng, tay hắn khẽ vuốt tóc nàng, kéo người vào lồng ngực.
Ánh mắt hắn sâu xa khó lường, Trần Linh đương nhiên không chết, hắn giữ lại Cố Ý Uyển, một là vì tiểu công chúa, hai chính là vì Trần Linh.
Nhưng phải xem, hắn ta có bản tĩnh đem Cố Ý Uyển trở về hay không.
*
Chiếu chỉ tứ phong của Tạ Vụ Hành vượt tám trăm dặm khẩn cấp đưa đến Hiển Châu, thậm chí Chiếu thư còn đến sớm hơn dự tính nửa ngày.
"Uy Sơn Hầu, còn không mau lĩnh chỉ tạ ơn."
Triệu Minh nhìn chiếu chỉ màu vàng kim trong tay viên quan trước mặt, thật lâu không có động tác tiếp theo, Tạ Vụ Hành khởi binh đánh hạ Hoàng thành quá nhanh, thậm chí bọn họ còn chưa nhận được tin, Thiên hạ đã đổi chủ rồi.
Nhi tử của Nhân Tuyên đế còn sống, nguyên lai họ Trì kia không phải muốn để hậu nhân Tạ gia thượng vị mà là Hoàng tử danh chính ngôn thuận.
Quan viên truyền chỉ thấy hắn bất động, lại nói: "Hoàng thượng biết Hầu gia vì khôi phục Nghiệp triều cống hiến rất nhiều, vừa lên ngôi đã lập tức hạ chỉ tứ phong."
Hắn nhìn về phía đám người Tôn Mãnh sau lưng Triệu Minh, "Bao gồm các vị tráng sĩ đây nữa, Hoàng thượng có lệnh, mời các vị theo Triệu Hầu gia cùng tiến cung nhận phong thưởng."
Tôn Mãnh nóng máu xúc động, bước lên một bước, Triệu Minh ngăn hắn lại, nói với quan truyền chỉ: "Đại nhân đi đường mệt nhọc, không bằng đi xuống nghỉ ngơi ăn cơm trước."
Triệu Minh không nói ý chỉ này, hắn tiếp hay không tiếp, chỉ cho người mời quan viên xuống.
Tôn Mãnh nhìn đám người đi xa, trầm giọng nói: "Đại ca."
Triệu Minh vẫy tay: "Lát nữa nói tiếp."
Chính đường.
Tôn Mãnh nắm quyền đập mạnh xuống bàn, "Đại ca, ta thật sự không cam lòng!"
Nếu như hôm nay người đăng cơ là người Tạ gia, hắn nhất định không nói hai lời lập tức quy phục, nhưng cố tình lại là nhi tử mồ côi từ trong bụng mẹ của Nhân Tuyên hoàng đế, Tôn Mãnh cắn răng: "Họ Trì kia rõ ràng không tín nhiệm chúng ta, từ đầu đến cuối là lừa gạt, lại muốn chúng ta bán mạng cho hắn."
Triệu Minh nhíu chặt mày, sắc mặt cũng xanh mét khó coi, lời Tôn Mãnh nói không cần nghi ngờ, rõ ràng cũng kích thích hắn, hàng hay phản, cũng phải quyết ngay lúc này.
Bên ngoài có tiếng bước chân thong thả đến gần, Triệu Minh ngẩng đầu nhìn về phía cửa, "Trần tiên sinh."
Một nam tử ăn mặc nho nhã, hai chân như có tật chậm rãi tiến vào.
Triệu Minh lập tức mời hắn ngồi xuống, "Việc này Trần tiên sinh thấy thế sao."
Nam tử được gọi là Trần tiên sinh thản nhiên nói: "Lĩnh chỉ."
"Lĩnh chỉ?" Triệu Minh sầm mặt, giống như Tôn Mãnh nói, hắn sao có thể can tâm.
Trần tiên sinh nói tiếp, "Tướng quân quên lúc trước lấy danh nghĩa gì để khởi nghĩa rồi sao? Hiện tại ngồi trên ngôi vị Hoàng đế là huyết mạch chân chính của Nhân Tuyên đế, danh chính ngôn thuận, mà Tướng quân cùng toàn bộ binh lính vốn là con dân Đại Nghiệp không phải ư? Nếu không tiếp ý chỉ này, chẳng phải chính là Tiêu Phái thứ hai à?"
Triệu Minh không đáp quay người ngồi xuống ghế thái sư, Trần tiên sinh tiếp lời, "Quân khởi nghĩa tập kết lại là vì khôi phục Nghiệp triều, nay Nghiệp triều đã định, còn có bao nhiêu tướng sĩ nguyện ý đánh tiếp? Trên đường đến đây, ta nghe thấy phân nửa binh lính đều kích động, muốn hồi kinh lĩnh thưởng đấy."
Quả nhiên, Trần tiên sinh vừa dứt lời, Triệu Minh cũng bắt đầu nghe được không ít tiếng gió bên ngoài, hắn nắm chặt hai tay, ánh mắt dao động.
Trần tiên sinh nói tiếp, "Hơn nữa, từ lúc đánh tới Hiển Châu, chúng ta liền chậm chạp không thể tiến công tiếp, hiện tại Hoàng thượng vẫn còn nắm mười vạn binh lực Nguyệt Di, Triệu tướng quân cảm thấy có bao nhiêu phần thắng?"
"Mà Tướng quân chỉ cần lĩnh chỉ, lập tức sẽ là đại anh hùng được bách tính ca tụng kính yêu, giống như Tạ Tương khi trước." Trần tiên sinh nhìn một vòng những người còn lại, "Chắc hẳn Hoàng thượng sẽ không, cũng khong dám chậm trễ các vị điều gì."
Triệu Minh nhắm mắt thở ra một hơi: "Để ta suy nghĩ thêm..."
"Lập tức tiếp chỉ." Ngôn từ của Trần tiên sinh sắc bén, "Hiện giờ thế cục đã định, nếu còn chậm trễ dẫn quân về phục mệnh, tương lai có tiếng gió truyền đến tai Hoàng thượng, sẽ thành mầm bệnh."
Triệu Minh cũng hiểu được tình thế ác liệt lúc này, hắn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu kiên định nhìn Trần tiên sinh, "Tiên sinh đối với ta có ân cứu mạng, ta tin tiên sinh."
*
Ngày hai mươi ba tháng bảy, Triệu Minh, Tôn Mãnh cùng đám người quân khởi nghĩa hồi kinh diện thánh nghe phong.
Rời khỏi điện Kim Loan, Tôn Mãnh đi sau lưng Triệu Minh nói thầm, "Hoàng thượng ngồi xa quá, cách mũ miện ta cũng nhìn không rõ, nhưng sao lại cảm thấy có chút quen mắt."
Trần tiên sinh ở bên cạnh tuỳ ý nói: "Hoàng thượng là nhi tử của Nhân Tuyên đế, tự nhiên bộ dáng sẽ có vài phần tương tự, chắc vì vậy mà thấy quen thôi."
Tôn Mãnh cúi đầu suy nghĩ: "Có lẽ vậy."
Trọng Cửu chạy theo từ đằng sau, "Hoàng thượng đã an bài cho Hầu gia cùng các vị đại nhân ở hành cung nghỉ ngơi, nô tài đã chuẩn bị xe ngựa, mời các vị, đêm nay sẽ có cung yến ạ."
Đi qua Kim Thuỷ cầu, mấy người lần lượt lên xe ngựa, chỉ có Trần tiên sinh ở lại, hắn nhìn về phía Trọng Cửu, "Phiền công công dẫn ta đi gặp Hoàng thượng."
***
Ngự Thư phòng,
Vụ Nguyệt bị Tạ Vụ Hành lôi lôi kéo kéo cùng hắn phê duyệt tấu chương chất đống, mới đầu nàng còn có chút hứng thứ, dần dần liền cảm thấy không thú vị, muốn đi nhưng hắn không cho, nàng vùi trong lòng hắn, hai mí mắt bắt đầu đánh nhau.
Đang lúc mơ màng buồn ngủ lại nghe thấy Trọng Cửu thông truyền.
Sau đó là tiếng Tạ Vụ Hành đáp: "Truyền!"
Vụ Nguyệt mở bừng mắt, con ngươi mờ mịt chợt tỉnh táo, "Có người đến sao? Ta ra ngoài trước."
Tạ Vụ Hành giữ chặt cổ tay nàng, "Công chúa ở lại thêm chút nữa."
Vụ Nguyệt một khắc cũng không muốn, "Các người trao đổi chính sự, ta ở lại không thích hợp."
Tạ Vụ Hành nghe vậy cũng không miễn cưỡng, buông cổ tay nàng ra, "Cũng tốt."
Vụ Nguyệt vui vẻ, đi ra ngoài điện, vòng qua bình phong đúng lúc gặp quan viên đi vào.
Vụ Nguyệt chỉ chú ý thấy chân hắn có tật, còn đang nghĩ xem là vị quan nào, thì nghe thấy giọng hắn: "Bái kiến Công chúa."
Thanh âm quen thuộc khiến nàng sững sờ, lập tức ngẩng đầu lên.
Một gương mặt quen thuộc đã lâu không gặp đập vào mắt, Vụ Nguyệt nhìn hắn chằm chằm, thật lâu không bình tĩnh nổi, nàng còn tưởng mình đang nằm mơ, cắn môi đến phát đau mới bật thốt lên, "Trần thái y!"
Trần Linh mỉm cười, trong tiếng cười lại là sự tang thương khiến người ta thổn thức, "Từ biệt đã lâu, gặp lại thấy Công chúa mọi sự bình an, Trần mỗ cũng yên tâm."
Vụ Nguyệt nhìn hắn thật sâu, nàng gật đầu, Trần Linh không chết, hắn trở về rồi! Nếu Uyển Uyển biết, nhất định sẽ rất vui!
"Công chúa vẫn còn ở đây sao, không phải vội vàng muốn đi à?!"
Thanh âm ung dung chậm rãi của Tạ Vụ Hành từ trong truyền ra, trên mặt Vụ Nguyệt vẫn giữ nguyên ý cười.
Trần Linh nhìn nàng gật đầu, sải bước đi vào trong điện.
Vụ Nguyệt nghĩ dù sao cũng là Tạ Vụ Hành gạt mình trước, vì thế cũng mặt dày theo vào.
Tạ Vụ Hành nhìn nàng, nàng cũng không để tâm.
Trần Linh vén áo quỳ xuống trước mặt Tạ Vụ Hành, "Trần mỗ không phụ mệnh lệnh của Hoàng thượng, cả gan hỏi Hoàng thượng, có bảo vệ được thê tử của Trần mỗ không?"
Tạ Vụ Hành khẽ hé môi, đang định nói, thoáng nhìn thấy tiểu công chúa đứng cạnh đã hồng hai con ngươi, không quanh co lòng vòng nữa, hắn đáp: "Nàng ta không sao."
Trần Linh cúi đầu thật sâu: "Đa tạ Hoàng thượng!"
Vụ Nguyệt nhìn tấm lưng gầy gò của hắn, lại nhìn về cái chân tập tễnh, chóp mũi nàng chua xót, hắn là thầy thuốc mà lại không có cách nào chữa trị được cho chính mình, vết thương này nặng đến mức nào chứ.
Nàng nhịn không được mở miệng: "Uyển Uyển vẫn đợi ngươi."
Bàn tay đặt trên mặt đất của Trần Linh run rẩy nắm chặt.
Tạ Vụ Hành để hắn đứng lên, "Vừa rồi trên đại điện ngươi cự tuyệt ban quan, đã nghĩ kĩ chưa?"
Trần Linh gật đầu, "Trần mỗ chỉ cầu mang thê tử rời đi, từ đây núi cao sông dài, cả đời làm bạn."
Ánh mắt Tạ Vụ Hành giật giật không dễ nhận ra.
*
Ngày Trần Linh cùng Cố Ý Uyển rời đi, Vụ Nguyệt cùng Hạ Lan Loan đều đến tiễn đưa.
Hai người đứng trên thành nhìn xuống, nhìn theo bóng lưng đi xa dần không ngừng vẫy tay, Trần Linh dù đi đường không ổn nhưng hắn vẫn ôm Cố Ý Uyển rất chặt.
Nàng tin tưởng hắn nhất định sẽ chăm sóc tốt Cố Ý Uyển.
Trần Linh đỡ Cố Ý Uyển đến cạnh xe ngựa, hai người cùng quay đầu nhìn về phía toà thành.
Vụ Nguyệt sợ bọn họ không thấy mình, nàng tiến lên hai bước, bổ nhà lên tường thành, kiễng chân phất tay, mãi đến khi bọn họ ngồi trên xe ngựa, bánh xe cuốn cát bụi ngăn trở tầm mắt, nàng mới chậm rãi hạ tay xuống, ánh mắt cũng ảm đạm đi.
Đầu vai đột nhiên bị ôm chặt, Vụ Nguyệt được kéo vào trong một lồng ngực, cho dù không ngẩng đầu nhìn nàng vẫn biết là ai, không hề lúng túng hỏi: "Sao chàng lại đến đây?"
Tạ Vụ Hành không đáp mà chỉ nói: "Ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh Công chúa."
Câu chữ nhẹ nhàng đánh thẳng vào lòng Vụ Nguyệt, cô đơn cùng uể oải chẳng mấy chốc đã bị xua tan đi hết, rồi dần dần lấp đầy bằng tình cảm mãnh liệt chỉ thuộc về Tạ Vụ Hành.
Nàng ngước mắt, ánh mắt lập tức bị hút vào vòng xoáy nồng nàn tình ý của hắn, trong mắt hắn cũng chỉ có mình hình bóng nàng.
Nàng biết, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, bọn họ vẫn sẽ ở bên nhau.
"Công chúa không cần đau lòng." Tạ Vụ Hành giống như đọc được suy nghĩ trong lòng nàng, chậm rãi vạch trần: "Bất luận hôm nay có ai rời đi, ta đều sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh Công chúa."
Cũng chỉ được có hắn. Từ thời khắc bọn họ sinh ra, vận mệnh đã trói buộc hai người lại với nhau, hoà cùng một chỗ, không thể tách rời.
- Hoàn chính văn -