Dịch giả: gaygioxuong
Biên: Đậu bắp
Hà Hoan quay trở lại Thiên Phong Bộ với tâm trạng đầy nghi hoặc.
Lâu Lan đưa Ngải Huy ra ngoài khe núi.
Cố Hiên vác theo một bao đựng gì đó, vội vàng chạy tới.
Gã phân trần: "Chẳng phải có người nói nếu bố trí Huyết Dẫn thì kiếm trận sẽ càng mạnh hơn hay sao? Ta vừa mới chạy lên tiền tuyến, ở trên đó có rất nhiều máu thịt của Khoan Bối Bức Ngư. Ta cầm về một ít để thử xem sao, bởi nếu chỉ thử một kiếm trận thì chắc là không ảnh hưởng nhiều lắm."
Cố Hiên nhìn Lâu Lan trưng cầu ý kiến.
Lâu Lan gật đầu đồng ý: "Cứ thử xem sao! Lâu Lan cũng không dám khẳng định, đến cuối công đoạn hãy cho vào."
Cố Hiên thở phào một hơi, gã chỉ sợ mình nhiệt tình cộng với ngu dốt thành ra phá hoại.
Lần này họ muốn thí nghiệm để tìm ra chính xác loại kiếm trận nào có trợ giúp lớn nhất đối với Ngải Huy. Hiện giờ, trong cơ thể Ngải Huy chỉ còn lại hai loại lực lực lượng là Kiếm Thai và Thần Chi Huyết, việc họ cần làm là giúp Ngải Huy chiến thắng Thần Chi Huyết.
Lúc trước, Kiếm trận Bắc Đấu đã chứng minh ý tưởng của Lâu Lan là chính xác, cho nên, đến lúc này việc họ cần làm là tìm ra loại kiếm trận trợ giúp Ngải Huy hiệu quả nhất. Đám Cố Hiên đã thử nghiệm từ trước, hiệu quả của mỗi một loại kiếm trận đối với Ngải Huy hơn kém nhau gần như không đáng kể.
Cho dù mức độ hơn kém nhau gần như không đáng kể, nhưng là vì trợ giúp bản thân tựu rất nhỏ bé, bởi vậy bất đồng kiếm trận hiệu quả khác biệt còn là vô cùng đại. Bọn gã phải tìm ra được kiếm trận có hiệu quả nhất đồng thời ít tốn kém nhất, bởi lượng nhân lực vật lực để bố trí mỗi một kiếm trận là khác nhau.
Làm thế nào để dùng một lượng nhân lực vật lực ít nhất nhưng lại trợ giúp cho Ngải Huy hiệu quả nhất.
Một Lâu Lan trí tuệ đã thuyết phục tất cả mọi người.
Lâu Lan nhẹ nhàng đặt Ngải Huy nằm ở chính giữa khe núi.
Sau đó nó nhanh chóng leo trở lại lên trên sườn núi. Đôi mắt lấp lóe sắc đỏ, nó cẩn thận quan sát rồi ghi chép lại từng biến đổi trong khe núi. Sa hạch Tử Dạ trong cơ thể nó bắt đầu vận chuyển với tốc độ tăng dần đều.
Những người còn nín lặng, thậm chí không dám thở mạnh, họ nhìn chằm chằm Ngải Huy đang nằm ở giữa khe núi.
Ngải Huy yên tĩnh nằm ở đó. Phía trên hắn, sương mù bay là là, muôn vàn thanh trường kiếm lượn vòng.
Thời gian dường như đã dừng lại.
Cảnh tượng có vẻ rất tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức khiến mọi người hoảng hốt.
Chẳng lẽ không có tác dụng?
Một vài đội viên đã bắt đầu căng thẳng ra mặt. Họ đã bận rộn cả một đêm bởi tràn đầy kỳ vọng đối với những kiếm trận này.
Những đội viên bi quan thậm chí còn che mắt lại, họ không dám nhìn tiếp vì sợ mình sẽ thất vọng.
Bên trong Huyễn cảnh của Huyết Nhãn, Ngải Huy đột nhiên bừng tỉnh.
Trận tranh đấu giữa Thần Chi Huyết và Kiếm Thai vẫn chưa phân thắng bại. Trận chiến vẫn đang diễn ra kịch liệt, không hề có dấu hiệu nào là sẽ yếu đi, nhưng sau thời gian dài, Ngải Huy thực sự dần cảm thấy tuyệt vọng.
Hắn không thể làm được bất cứ điều gì.
Lúc trước, khi vài Kiếm Ý nhỏ bé ồ ạt tràn vào đã bổ sung một chút cho Kiếm Thai.
Ngải Huy đoán nhất định là Lâu Lan đang thử tìm cách trợ giúp, nhưng rõ ràng là hiệu quả gần như không đáng kể. Cho dù là Thần Chi Huyết hay là Kiếm Thai, cả hai đều giống như một quái vật khổng lồ, cấp bậc lực lượng của chúng cao khôn lường, đã vượt quá nhận thức của Ngải Huy. Ngay cả sấm sét cũng không phải là đối thủ, qua đó có thể thấy được sức mạnh của chúng.
Lực lượng càng mạnh, càng tinh khiết, càng cao cấp, nếu muốn bổ sung hoặc là tăng cường thì đều vô cùng khó khăn.
Một vài khí tức kiếm bổ sung cho Kiếm Thai thật sự quá nhỏ bé, chẳng khác gì rót một chén nước xuống hồ vậy, chẳng thể tạo ra sự khác biệt nào.
Ngay cả bản thân Ngải Huy cũng không nghĩ ra biện pháp nào để trợ giúp Kiếm Thai.
Chỉ vừa nghĩ tới cần phải tìm một lực lượng ngang cấp với Thần Chi Huyết là đã thừa đủ để khiến người ta tuyệt vọng.
Đột nhiên, Ngải Huy cảm thấy có gì đó chui vào trong cơ thể mình, hắn lập tức giật mình.
Ngay sau đó, hắn đã nhận ra đó là một sợi khí tức kiếm vô cùng nhỏ bé. Hắn lắc đầu, có tác dụng gì đâu.
Lại có thêm một sợi, hai sợi, ba sợi...
Hả?
Ngải Huy sửng sốt, khí tức kiếm nối đuôi nhau liên tục chui vào đám mây Kiếm Thai trong Địa Cung.
Số lượng này... không bình thường chút nào...
Trên sườn núi, các đội viên Lôi Đình Chi Kiếm đang nhìn thấy một cảnh tượng khác lạ.
Sau khi tĩnh lặng được một thời gian ngắn, bỗng nhiên vang lên một tiếng kiếm ngân, khiến mọi người giật mình.
Cố Hiên vui mừng ra mặt. Thanh kiếm đầu tiên phát ra tiếng ngân vừa rồi, rõ ràng là thanh mà lúc trước gã đã cho uống máu Khoan Bối Bức Ngư.
Nhưng chỉ một khoảnh khắc sau, gã đã không còn tâm trí đâu mà nghĩ đến điều đó.
Giống như có một cơn giông kéo tới.
Tiếng kiếm ngân đột nhiên rền vang như sấm nổ. Tiếng kiếm ngân dày đặc cộng hưởng thành một làn sóng khí, nổ tung giữa bầu trời trên khe núi.
Khó có thể hình dung tiếng mười vạn thanh trường kiếm cùng ngân lên là âm thanh hãi hùng tới nhường nào!
Các đội viên Lôi Đình Chi Kiếm đang đứng trên sườn núi quan sát, chợt cảm thấy lỗ tai ù đặc, lạnh hết cả tóc gáy, mất hết tri giác, chỉ cảm thấy lạnh buốt từ chân lên đến đầu, toàn thân tự nhiên run rẩy. Nguyên lực trong cơ thể hoàn toàn thoát ra khỏi tầm khống chế, chạy loạn trong cơ thể như gián mất đầu.
Không ngừng có đội viên trắng bệch mặt mày, ngã ngồi xuống đất.
Mặt Cố Hiên cũng hơi tái đi, gã cảm giác dường như có một thanh kiếm mỏng tanh như tờ giấy bay lướt qua não bộ mình, dường như có muôn vàn tia lửa điện nhỏ li ti đang lẹt xẹt trên da thịt mình, lông tóc toàn thân dựng đứng.
Gã cố đứng vững, không để mình ngã ngồi xuống đất như các đội viên khác, mắt nhìn chằm chằm xuống dưới khe núi.
Trong lòng gã thoáng thấy lo lắng. Một khí tức hoang dại đến thế, kinh khủng đến thế, lão Đại có thể gánh chịu được không?
Vô số sợi sương mù nhỏ li ti bốc lên từ rừng trường kiếm cắm chi chí trong khe núi, rồi bay lượn lờ ở khắp mọi nơi. Những gì đang diễn ra trong khe núi đã vượt quá tầm hiểu biết của Cố Hiên.
Mỗi một sợi sương mù mỏng manh như tơ nhện đều là khí tức kiếm thuần chất.
Khi một thanh trường kiếm mất đi khí tức kiếm, nó giống như gỗ mục, bắt đầu tróc ra từng màng, rữa nát, cuối cùng biến thành tro bụi.
Cảnh tượng mười vạn thanh trường kiếm cùng lúc tróc ra từng màng, dần mục nát diễn ra trước mặt biết bao người, gây ra kích thích lạ thường về mặt thị giác khiến trái tim Cố Hiên như bị bóp nghẹt, gã vừa sợ hãi lại vừa chờ mong.
Thật là một cảnh tượng choáng ngợp!
Đến khi thanh trường kiếm cuối cùng biến thành tro bụi, lớp sương mù cuồn cuộn bay lượn lờ gần như đã che phủ kín mít toàn bộ khe núi. Chúng không hề phát ra bất cứ tiếng động nào, chỉ lặng lẽ sôi trào, bay lơ lửng tại chỗ. Nhưng Cố Hiên lại có cảm giác giống như đang bị một con Hoang Thú đáng sợ nhắm vào, cơ bắp toàn thân căng cứng, không tìm ra chỗ nào mà trốn. Đầu óc bị niềm sợ hãi khôn cùng chiếm cứ, gã dám khẳng định, những sợi sương mù nhỏ bé đang hiền hòa lượn lờ trong khe núi kia, có thể dễ dàng cắt nát cơ thể mình thành mảnh vụn.
Lúc còn trẻ, gã đã từng tới Ngân Vụ Hải.
Ngân Vụ Hải bị bao phủ trong một lớp sương mù dày đặc, bạc trắng một màu, hết sức choáng ngợp.
Nhưng lớp sương mù bao phủ Ngân Vụ Hải lại chưa từng khiến cho gã cảm thấy nguy hiểm đến thế.
Lớp sương mù đang lượn lờ trong khe núi, giống như là một con thú dữ lạnh lùng, dữ tợn, khát máu.
Thịch, thịch, thịch...
Cố Hiên cảm thấy mồm đắt ngắt, buột miệng nói: "Bên trong hình như có tiếng động."
Lâu Lan nói: "Kiếm Thai của Ngải Huy, nó đang đập."
Sắc đỏ trong đôi mắt Lâu Lan nhấp nháy loạn xạ.
Cố Hiên không hề nhận ra, giọng nói vừa rồi của Lâu Lan khác hẳn với thường ngày. Vừa rồi, giọng Lâu Lan máy móc, hờ hững, không có bất cứ âm điệu nào.
Cố Hiên chỉ để ý tới ý nghĩa câu nói vừa rồi của Lâu Lan, Kiếm Thai đang đập? Gã vui mừng thét lên: "Vậy có nghĩa là có tác dụng?"
"Đúng, có tác dụng!"
Lâu Lan vừa dứt lời, sương mù trong khe núi lại biến đổi.
Sương mù đang chầm chậm lượn lờ, đột nhiên cuộn trào như thác chảy, ngùn ngụt bốc lên. Đồng thời, chúng cũng liên tục biến đổi thành các màu sắc và hình dạng khác nhau. Kiếm Vụ liên tục thay hình đổi dạng trong lớp sương mù.
Sương mù càng lúc càng sôi trào với cường độ mạnh hơn, giống hệt như dã thú bị sa lưới, đang điên cuồng giãy dụa để thoát ra.
Nhưng cho dù chúng có giãy dụa thế nào thì cũng chỉ là tốn công vô ích. Sương mù giống bị một cái lưới vô hình thít chặt, không thể thoát ra được.
Thịch thịch thịch, tiếng động đó ngày một rõ ràng hơn, vừa giống như có ai đó đang gõ trống trong làn sương mù, lại vừa giống như một con Hoang Thú đã hôn mê cả vạn năm đang dần tỉnh lại.
Cố Hiên cảm thấy mồm miệng đắt nghét.
Thời gian trôi qua, sương mù bao phủ khe núi bắt đầu loãng dần đi.
Ngải Huy lại hiện ra trong tầm mắt mọi người.
Thịch thịch thịch, tiếng Kiếm Thai đập vang lên bên tai của tất cả mọi người, rõ rành và mạnh mẽ đến lạ thường.
Lúc này ai cũng nhìn thấy rõ ràng, mỗi lần Kiếm Thai đập là lại có một sợi sương mù bị hút vào Địa Cung, đồng thời lớp sương mù bao phủ quanh Ngải Huy lại loãng đi một chút.
Cố Hiên cảm thấy vừa rồi không phải là ảo giác. Chỗ sương mù còn lại giống như biết được vận mệnh của mình, chúng giãy dụa kịch liệt, nhưng lại bị một lực lượng vô hình trói chặt không buông, hoàn toàn không thể thoát ra được.
Kiếm Thai có sức chi phối lạ thường đối với khí tức của kiếm.
Cố Hiên cảm thấy hết sức thần kỳ, cũng cảm thấy vô cùng hâm mộ. Lão Đại đã từng dạy phương pháp tu luyện Kiếm Thai cho mọi người, nhưng không một ai có thể tu luyện thành công. Chưa cần nói đến thành công, ngay cả bản điển tịch thiếu hụt kia đã là Thiên Thư trong suy nghĩ của tất cả mọi người.
Chữ nào cũng biết, nhưng nguyên cả đoạn văn thì chẳng thể hiểu nổi.
Còn Lão Đại thì chẳng biết giải thích ý nghĩa huyền diệu trong đó bằng cách nào.
Thế nhưng, riêng cảnh tượng trước mặt, cho dù là một kẻ ngu xuẩn, chậm hiểu đến thế nào đi nữa, thì vẫn có thể hiểu được Kiếm Thai cường đại đến mức độ nào.
Khi sợi sương mù cuối cùng bị hút vào Kiếm Thai, tiếng đập như trống trận của Kiếm Thai dần nhỏ đi rồi mất hẳn.
Tất cả dường như lại quay trở lại lúc ban đầu.
Ngải Huy yên tĩnh nằm ở giữa khe núi, ánh sáng vàng kim chói lọi vẫn tiếp tục xuyên qua da thịt hắn chiếu ra ngoài, khí tức do Kiếm Thai trào ra sắc bén như kiếm.
Trong khe núi, trong toàn bộ tầm mắt là những hố nhỏ chi chít, đó là những cái hố còn lại sau khi kiếm trận mất đi.
Chẳng lẽ vẫn không có tác dụng?
Cố Hiên cảm thấy thất vọng. Cảnh tượng vừa rồi choáng ngợp đến thế, gã đã chắc mẩm lần này lão Đại nhất định sẽ tỉnh lại, không ngờ vẫn thất bại.
Tốc độ nhấp nháy loạn xạ của sắc đỏ trong đôi mắt Lâu Lan đã dần chậm lại.
Giọng nói vui mừng của Lâu Lan phá vỡ yên tĩnh.
"Lâu Lan đã tìm ra rồi!"
Khu thợ thủ công sáng choang đèn đuốc, huyên náo tiếng người, ánh lửa chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Từng thanh trường kiếm đã rèn xong, liên tục được lấy ra khỏi lò rèn không hề gián đoạn.
Gương mặt những người thợ thủ công đầy mỏi mệt.
"Đúng là điên mất rồi! Chẳng phải vừa mới rèn xong mười vạn thanh kiếm sao? Giờ lại bảo rèn một trăm vạn thanh là sao?"
"Mẹ kiếp, đang ăn kiếm chắc?"
"Ăn kiếm? Ai có thể ăn sống nuốt tươi mười vạn thanh trường kiếm trong vòng một đêm?"
"Thực ra đang giở trò quỷ gì? Cho dù công tử Bạc Liêu cũng không phá sản như vậy!"
"Mẹ nó, sau này ai dám bảo ông đây rèn kiếm thì cút ngay đi cho khuất mắt!"
"Đúng vậy, giờ ta nhìn thấy kiếm là chỉ muốn ói!"
"A a a a, ai cứu ta với!"
Một giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên: "Không ai có thể cứu được ngươi!"
Hóa ra là Hà Sư. Chẳng biết Hà Sư đến từ lúc nào, mọi người lập tức câm như hến.
Hà Sư hừ một tiếng, quay ngoắt người bỏ đi. Sau khi đi được hơn mười trượng, gã không nhịn được nữa, khe khẽ thì thào.
"Ai cứu ta với!"