Ngũ Hành Thiên

Chương 5: Mù chiến



Sự thực chứng minh, cảm xúc đánh không lại cái đói.

Lấy lại tinh thần, đột nhiên Ngải Huy phát hiện mình cả ngày chưa ăn cái gì, lập tức bị cảm giác quá đói như bài sơn đảo hải đánh bại.

Hắn dựa vào tường đi ra cửa, tay chân như nhũn ra.

Người là sắt cơm là thép, không ăn một bữa đói đến hoảng, thực sự quá có đạo lý.

Bước ra khỏi ngõ hẻm không bao xa, hắn nhìn thấy một quán mì, cơ hồ là vừa lăn vừa bò xông vào.

"Lão bản, cho một tô!"

"Được rồi!"

Ăn một tô mì, cuối cùng Ngải Huy lấy lại sức lực. Khi thanh toán hóa đơn, con mắt hắn thiếu chút trợn tròn: "Bao... Bao nhiêu?"

"Một trăm năm mươi đồng, cảm tạ đã hân hạnh chiếu cố." Lão bản nói.

"Một... Một trăm năm?" Ngải Huy tựa như nghe đến chuyện gì đó không thể tin nổi, ánh mắt nhìn lão bản bổn quán bắt đầu xảy ra biến hóa, sát khí hiện lên. Cho tới bây giờ gã trai trẻ không phải cục cưng láu lỉnh tính khí tốt đến mức để người ta tùy ý cắt xẻo.

"Tân sinh hả?" Lão bản nhíu nhíu trán, chuyện như vậy không phải lần đầu tiên xảy ra, lão có chút bất đắc dĩ mà chỉ vào mộc bài treo lơ lửng: "Giá cả ở trên đó, không lừa già dối trẻ. Giá hàng ở Cảm Ứng tràng đắt hơn cựu thổ rất nhiều."

Ngải Huy nhìn theo đầu ngón tay lão bản, nhìn thấy mộc bài giá cả trên tường, trong lòng hiện lên dự cảm bất tường.

Lão bản nói thật rồi...

Đi ra khỏi quán mì, sắc mặt Ngải Huy tái mét. Bây giờ, cuối cùng hắn hiểu ra vì sao ủy thác trông nom đạo trường hơn mười năm chẳng ai tiếp nhận, thù lao mỗi tháng chỉ có bốn ngàn rưỡi. Miễn cưỡng đủ cho hắn ăn cơm sao? Ai dạy toán cho lão đầu ở trung tâm ủy thác? Đứng ra đây!

Ba mươi bát mì!

Một ngày một chén mì, sờ sờ cái bụng vừa mới ăn xong một chén mì vẫn không có cảm giác gì, nghĩ đến cuộc sống tiếp theo, hai mắt Ngải Huy mờ mịt. Hắn hào hùng vạn trượng mà tiến nhập Cảm Ứng tràng, hắn cảm thấy sau này mình nhất định có thể trở thành một vị nguyên tu cường đại, nắm giữ vận mệnh của chính mình, không ngờ Cảm Ứng tràng đón đầu cho hắn một kích.

Ngay cả ăn chả đủ no, còn nói tu luyện cái gì?

Gió đêm thổi, con tim hắn vù vù phát lạnh.

Không được, phải nghĩ biện pháp kiếm tiền!

Thê lương năm giây, Ngải Huy chấn tinh thần trở lại. Không chỉ vấn đề ăn no, tiền và tu luyện nguyên lực cũng cùng một nhịp thở. Khi hắn ở hoang dã, cùng theo những nguyên tu kia là để săn bắn hoang thú.

Da thịt gân cốt của hoang thú đều là bảo bối.

Xương cốt và gân có thể luyện chế binh khí, da hoang thú có thể luyện chế giáp trụ, đa số máu hoang thú là dùng để luyện chế nguyên dược, đa số thịt hoang thú dùng để chế tác nguyên thực.

Gọi là nguyên thực, là thực vật giàu nguyên lực, rất có ích lợi cho tu luyện.

Hệ thống nguyên lực truyền thừa từ hệ thống tu chân, hệ thống tu chân khổng lồ tinh tế ảnh hưởng sâu xa tới hệ thống nguyên lực, rất nhiều điểm của hệ thống nguyên lực đều nhìn thấy cái bóng tu chân.

Ngải Huy đã chẳng còn là đứa thiếu niên ngây thơ, hắn biết rõ, muốn thu được lực lượng cường đại, chẳng phải dựa vào chuyện đóng cửa khổ luyện là được.

Đèn đêm mới lên, đèn đuốc Tùng Gian thành vào buổi tối thực huy hoàng, chỗ nào cũng thấy tân sinh kết bạn xuất hành, vô cùng náo nhiệt. Tân sinh không có nhiều phiền não, vừa mới tiến nhập Cảm Ứng tràng hưng phấn còn chưa biến mất, tràn ngập ước mơ với tương lai.

Không biết có phải bị tiếng hoan hô nói cười của tân sinh ở xung quanh làm ảnh hưởng hay không, Ngải Huy giảm không ít phiền não.

Hai tay hắn thọc trong túi, thản nhiên đơn đọc đi dưới đèn đuốc sặc sỡ, nhìn đoàn người lẫn vụ khí bốc lên dưới ánh đèn, đường phố tràn ngập hương vị mỹ thực mê người, nhìn cũng cảm thấy sảng khoái. Đối với hắn mà nói, đây là cảm thụ rất đặc biệt, tuy rằng vẫn nảy ra ý phòng bị cảnh giác, nhưng mà chốn phồn hoa như gấm này làm cho phần căng thẳng trong đầu hắn từng chút thả lỏng.

Hắn cứ lang thang như vậy khắp nơi không mục đích.

Bỗng nhiên, ánh mắt hắn bị một tấm chiêu bài hấp dẫn.

"Mù chiến! Chịu đủ năm phút được năm vạn nguyên!"

Năm vạn!

Hai mắt Ngải Huy phút chốc tỏa ánh sáng, tựa như con sói đói nhìn thấy con mồi, đôi tay thọc ở trong túi chẳng biết từ lúc nào đã sờ cái bụng, vô thức vuốt ve .

Chưa lưng bụng a...

Năm vạn là bao nhiêu bát mì, tính không nổi a. Sao cảm giác hình như lại đói bụng?

Còn chưa suy nghĩ xong, hai chân đã không chịu khống chế, bước vào.

Thân thể thường thành thực như thế a...

****************

Sư thị đạo trường.

Cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, một cô gái dong dỏng gầy gầy, khí chất lành lạnh ngang nhiên bước vào, nàng mặc áo khoác màu đen, đội cái mũ cơ hồ che khuất cả khuôn mặt. Cô gái tuổi còn trẻ tiện tay cởi áo choàng màu đen trên người xuống đưa cho người tuổi trung niên đứng ở phía sau, hỏi: "Mù chiến? Ý tưởng này thú vị đấy, ta thích!"

"Tiểu thư thích là được." Người trung niên vội vàng cúi người đỡ áo choàng: "Chúng ta nhận truyền tin từ trong tộc, báo rằng khả năng tiểu thư sẽ đến tìm chơi. Tùng Gian thành không có cao thủ, đa số đều là tân sinh, bèn nghĩ ra một biện pháp như thế, chẳng biết có hữu dụng hay không."

"Không được báo tên của ta?" Thiếu nữ ngồi xuống chống tay lên cặp đùi đẹp thon dài, cầm nước trái cây ở trước mặt, chậm rãi uống. Tóc dài ngang vai, dung mạo tuyệt mỹ không tỳ vết, mặt trái xoan tinh xảo, con mắt giống như ngôi sao, dáng vẻ toát ra vẻ cực độ tự tin lẫn chút vẻ kiêu ngạo. Điều này làm cho cô tự có một khí thế khiếp người, dù ngồi ở trên sô pha cũng làm người ta có cảm giác áp bách cường liệt.

"Không đâu!" Người tuổi trung niên vội vàng nói: "Nếu báo ra tên Tuyết Mạn tiểu thư thì đào đâu ra người dám đến? Tên tuổi của ngài thực sự quá dọa người. Chúng ta làm trận mù chiến, còn chuẩn bị mặt nạ không lỗ mắt cũng để tránh có người nhận ra ngài."

"Xem ra các ngươi phí không ít tâm tư, khổ cực rồi." Sư Tuyết Mạn tỏ vẻ thỏa mãn: "Nói với mọi người, thưởng mọi người ba tháng tiền lương."

Là nhân vật được quan tâm nhất Cảm Ứng tràng, còn là một mỹ nhân, cô đi tới chỗ nào đều được chú ý. Cô không phản cảm bị chú ý, nhưng cô là người thông minh, biết lúc nào cần phải kín tiếng và an tĩnh.

Thực lực mới là căn bản chân chính, điều này là giáo huấn cô tiếp thu từ nhỏ.

"Đa tạ tiểu thư." Người tuổi trung niên vội cảm tạ, trong mắt lóe lên nỗi vui sướng. Thưởng ba tháng tiền lương không phải một khoản tiền nhỏ. Quan trọng nhất là được tiểu thư khích lệ, có thể để tiểu thư nhớ tên, tương lai sẽ có nhiều chỗ tốt hơn nữa.

Sư Tuyết Mạn hỏi tiếp: "Có bao nhiêu người báo danh?"

"Đã có hai mươi ba người." Người tuổi trung niên vừa dứt lời, bỗng nhiên ông nghiêng tai, nói tiếp: "Là hai mươi bốn người, vừa mới rồi lại có người báo danh. Chúng ta không thu phí báo danh dự thi, chính là hi vọng nhiều người tham gia. Chỉ là thời gian quá ngắn, không thể tuyên truyền rộng."

"Vậy là đủ rồi, xem ra đêm nay có thể khởi động chút chút." Sư Tuyết Mạn nhíu mày, nhẹ than thở cười yếu ớt. Bỗng nhiên, cô dứt nét tươi cười: "Bao lâu nữa thì bắt đầu?"

"Tám giờ rưỡi, còn mười lăm phút." Người tuổi trung niên đáp, ông nhắc nhở: "Tiểu thư, ngài cần nhẹ tay chút, phỏng chừng toàn tân sinh, nếu như đả thương thì có chút phiền phức."

"Yên tâm." Sư Tuyết Mạn gật đầu: "Ta đeo thủ hoàn áp chế."

Người tuổi trung niên thở ra một hơi, ông lo lắng nhất tiểu thư đả thương tân sinh. Nếu như là học sinh cũ thì đỡ, Cảm Ứng tràng sẽ không quản, nhưng mà tân sinh thì Cảm Ứng tràng rất quan tâm. Áp chế thủ hoàn có thể áp chế cảnh giới của nguyên tu, ông thoáng nghĩ, mình cũng suy nghĩ nhiều rồi.

Lấy tu vi thiên tài như tiểu thư, yêu cầu đối với bản thân nghiêm khắc cỡ nào, không lẽ chạy thật xa như thế chỉ là vì khi dễ tân nhân?

"Ngươi có thể ra ngoài rồi, ta chuẩn bị chút." Sư Tuyết Mạn nghiêm túc bảo.

"Vâng!" Người tuổi trung niên khom người rời khỏi phòng nghỉ.

Sư Tuyết Mạn tắt nét cười trên mặt, khuôn mặt nghiêm túc. Tuy rằng chỉ là cùng gia gia tới Tùng Gian thành thăm bằng hữu, nhưng cô không có ý nghĩ thả lỏng mình. Trước lúc xuất phát, cô đã thông tri cho phân bộ đạo trường ở Tùng Gian thành của nhà mình, cô có khả năng sẽ đến tu luyện.

Không ngờ được phân bộ đạo trường tại Tùng Gian thành lại độc đáo khác người, chuẩn bị một trận mù chiến.

Cô chưa từng trải mù chiến.

Mang áp chế thủ hoàn, thực lực của cô không khác biệt quá lớn với tân sinh phổ thông, sẽ khảo nghiệm kỹ xảo của cô hơn. Mà ở hoàn cảnh mù chiến, bản thân có thể phát huy được bao nhiêu thực lực, trong lòng cô cũng không nắm chắc.

Nhưng mà với trận khiêu chiến chưa trải cô chẳng khiếp sợ, trái lại, điều này làm cho cô có chút hưng phấn, nóng lòng muốn thử.

Đã lâu lắm cô không hưng phấn như thế, cô bắt đầu sửa sang y phục chiến đấu của mình, quấn dây thừng đỏ lên mái tóc dài phủ vai, lộ ra cái cổ tuyết trắng hoàn mỹ. Động tác của cô không nhanh, thần tình nghiêm túc, có cảm giác cẩn thận tỉ mỉ.

Đeo mặt nạ lên, thế giới trước mắt bỗng đen ngòm.

Hắc ám xa lạ khiến cảm xúc trong lòng cô xuất hiện một tia gợn sóng.

Cô nhắm mắt lại, chậm rãi điều chỉnh hô hấp, tỉ mỉ cảm thụ hắc ám xung quanh. Không biết có phải do hắc ám hay không, thế giới trở nên an tĩnh hơn, thanh âm bình thường bị cô lướt qua tựa như con cá ở sâu dưới đáy biển lặng lẽ trồi lên mặt nước. Xúc cảm trở nên mẫn cảm hơn, nó như thể đang kéo dài, khí lưu thật nhỏ lướt qua da cô, cô không tự chủ được hơi hơi run rẩy.

Đây là một thế giới hoàn toàn mới, một cái thế giới mà cô chưa bao giờ thể nghiệm.

Một cái thế giới khiến cô vô cùng hưng phấn, đột nhiên, cô có trực giác, nếu như cô có thể nắm giữ cái thế giới xa lạ này, cô nhất định sẽ đột phá cảnh giới hiện hữu.

Thời gian lặng yên trôi qua, tỉ mỉ cảm thụ cái thế giới an tĩnh mà xa lạ này.

"Mù chiến sắp bắt đầu, còn ba phút chuẩn bị. Mù chiến trong năm phút là sinh tồn chiến, người dự thi cuối cùng có thể kiên trì trên đài năm phút liền thu được năm vạn đồng tiền thưởng. Vì mô phỏng chân thực hơn, bên trong tràng đã đổ đầy khói Mặc dạ không độc không vị, nó chỉ sẽ ảnh hưởng đến thị giác mọi người, để bắt chước đêm tối hoàn mỹ hơn. Vì tránh thương tổn nơi hiểm, lần sinh tồn chiến này dùng tay không. Mời mọi người mặc dụng cụ phòng ngự và mặt nạ, một phút nữa, sinh tồn chiến sẽ bắt đầu."

Sư Tuyết Mạn bỗng bật dậy, bước ra khỏi cửa phòng nghỉ tới hỗn chiến khu.

Cô bước đi như dùng thước đo, trong nháy mắt mặt nạ đụng tới cửa, vừa đúng lúc dừng lại.

Cô đang an tĩnh chờ đợi, như tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ dưới tay nghệ thuật gia.

"Mù chiến sắp bắt đầu, thời gian đếm ngược, mười, chín, tám..."

Sư Tuyết Mạn sừng sững bất động.

"Ba, hai, một! Chiến đấu bắt đầu!"

Cửa trước mặt lập tức mở.

Sư Tuyết Mạn không chút do dự bước vào chiến trường, trong nháy mắt bước vào chiến trường, cô có thể cảm thụ được nguyên bản ánh sáng nhạt xuyên thấu qua mặt nạ đã triệt để biến mất tăm tích, cô như thể đang ở trong vùng bóng tối thâm trầm.

Khói Mặc dạ quả nhiên danh bất hư truyền!

Sư Tuyết Mạn thầm khen trong lòng.

Khói Mặc dạ là một loại khói độc rất đặc biệt, chẳng mấy vị mộc tu biết luyện chế nên giá cả rất đắt, nhưng hiệu quả khá là xuất sắc. Sư Tuyết Mạn vừa mới quen hắc ám, tiết tấu lập tức bị đánh tan.

Nhưng vào lúc này, trong lòng cô chợt sinh báo động

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv