Dịch giả: Tiểu Băng
Biển sách vô biên, chỉ khổ con thuyền.
Ngải Huy xoa đầu mắt, coi sách liên tục thời gian dài, đầu hắn đã thấm mệt. Tầng này chỉ còn lại một phần tư tài liệu hắn chưa lật qua.
Xem ra vận may của mình không được tốt lắm.
Hắn đang lo bản ghi chú đó không còn. Đã qua quá nhiều năm, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Đương nhiên, trong thời gian xem sách vừa qua, Ngải Huy đã thu hoạch rất nhiều. Đủ loại suy nghĩ ý tưởng kỳ quái, từ chuyện Man Hoang, tới cựu thổ, đất đai, con người… đủ cả, khiến tầm mắt của hắn được mở mang.
Gặp được sách hay, ngồi xem say sưa ngon lành, thời gian trôi qua nhanh chóng. Nếu gặp phải quyển không thích, vậy thì thực sự là "làm thuyền khổ" . Nhưng quyển nào hắn cũng không bỏ sót, cố mà xem cho hết.
Đang định rời khỏi Thảo Đường, chưởng quỹ bỗng mở miệng: "Xin chờ một chút, có thư của ngươi."
Thư?
Ngải Huy khựng lại, ngạc nhiên: "Ở đâu?"
Trong tay Chưởng quỹ xuất hiện một quả cầu ánh sáng có phù văn lưu chuyển, trong quang cầu có một phong thư trôi nổi.
Ngải Huy nhận quả cầu ánh sáng, vừa đến tay hắn đã biết đó là ai, Vương Tử. Vỏ ngoài quả cầu ánh sáng là do nguyên lực biến thành, bên trên có dấu ấn riêng của Vương Tử.
Trong thời đại nguyên lực, dáng vẻ tên tuổi đều có thể làm giả dễ dàng, nhưng nguyên lực không thể nào giả được. Nguyên lực của mỗi một nguyên tu đều có đặc thù riêng.
Giống như trên đời không có hai cái lá nào giống nhau, nên không bao giờ có hai nguyên tu có nguyên lực giống nhau hoàn toàn.
Dù hai nguyên tu có tu luyện cùng loại nguyên lực, tu luyện cùng một bộ truyền thừa, thì nguyên lực tu ra cũng có khác biệt. Thế nên, nguyên lực trở thành thứ để người ta kiểm nghiệm thân phận.
Phù văn lưu chuyển bên ngoài quả cầu ánh sáng, chính là thủ pháp niêm phong của Vương Tử. Khi bức thư mở ra, quả cầu ánh sáng sẽ biến mất, còn quả cầu, thì có nghĩa bức thư vẫn còn nguyên, chưa có ai đọc được.
Muốn mở quả cầu, phải biết được ám hiệu phá giải, nếu dùng lực cưỡng bức, bức thư sẽ bị nổ, hoặc bốc cháy.
Bàn tay xuyên qua quả cầu ánh sáng, quả cầu ánh sáng vỡ tan, Ngải Huy cầm lấy bức thư, mở ra.
Trong thư, Vương Tử báo cho hắn biết tin Hoa Khôi qua đời, bảo hắn đừng quá đau lòng, lại nhắc hắn dạo này trong hội có rất nhiều người mới, vì tổ chức đang cố gắng mở rộng, nên cạnh tranh sẽ trở nên rất kịch liệt. Có chuyện gì có thể báo thẳng cho hắn hoặc liên hệ với Tửu Quỹ. Còn nói dạo này họ có một nhiệm vụ, cần phải tới Man Hoang, hỏi Ngải Huy có muốn đi cùng hay không.
Xem xong, Ngải Huy hỏi chưởng quỹ: "Chưởng quỹ, làm sao để trả lời thư?"
Chưởng quỹ lấy giấy bút ra: "Viết xong thì niêm phong, đưa cho ta, ta sẽ chuyển thư giúp ngươi."
Ngải Huy cúi đầu soàn soạt viết, nói mình rất tốt, chúc họ mọi việc thuận lợi, chú ý an toàn vân vân, ngoài ra không còn gì thêm.
Hắn vẫn chưa hề mở phần tài sản Hoa Khôi để lại cho mình, vì hắn cho rằng hắn với Hoa Khôi không thân thiết tới như vậy, Vương Tử với Tửu Quỹ đều là bằng hữu của Hoa Khôi, nên vẫn quan tâm tới hắn.
Nhưng Ngải Huy lại không biết phải đối xử với họ như thế nào.
Mục Thủ Hội xuất hiện nhiều khuôn mặt mới, cho thấy Mục Thủ Hội đang muốn mở rộng. Ngải Huy cảm thấy Mục Thủ Hội là muốn lợi dụng tầm ảnh hưởng của Diệp Phu Nhân, bây giờ Diệp Phu Nhân danh tiếng lên cao, nên việc giúp Mục Thủ Hội cũng là việc dễ như ăn cháo. Hai bên có quan hệ sâu xa với nhau, Hoành Binh Phong, tù phạm lão nhân trước đây đều là nòng cốt của Mục Thủ Hội. Ngải Huy còn nghĩ Hoành Binh Phong với Diệp Phu Nhân có quan hệ thân thích, nếu không Côn Luân Chân Nhân làm sao gọi Diệp Phu Nhân là dì?
Diệp Phu Nhân cũng cần dùng sức người của Mục Thủ Hội để giúp mình thành công.
Hai bên lợi dụng lẫn nhau.
Mục Thủ Hội phát triển rốt, thì Ngải Huy cũng thấy vui cho nó. Cao tầng của Mục Thủ Hội rất thần bí, nhưng chắc chắn Mục Thủ Hội là tử địch của Thần Chi Huyết. Tục ngữ có một câu rất hay, địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, Mục Thủ Hội càng mạnh, thì Thần Chi Huyết càng phiền phức.
Hai viên kim nguyên đan đều đã được hắn hấp thu, cảnh giới của hắn mỗi ngày đều có tiến bộ. Hắn có dự cảm, chỉ còn cách giới hạn của cảnh giới nhị nguyên không xa.
Nếu đưa nguyên đan cho Lâu Lan phối chế thành nguyên thực, nguyên đan sẽ phát huy được tác dụng cao hơn, những tạp chất trong nguyên đan cũng bị loại bỏ, còn hấp thu theo kiểu của hắn hiện thời, chính là đúng kiểu phung phí của trời, may mà có ma thần thạch tượng, không, bây giờ là Ma thần cụ trang , nuốt hết hung lệ chi khí trong nguyên đan cho hắn.
Nếu có thêm một viên nguyên đan nữa, Ngải Huy tin rằng mình sẽ bước vào cảnh giới tam nguyên.
Hắn bật cười lắc đầu, mình cũng tham thật. Nguyên đan là kỳ trân dị bảo, một thứ khó cầu, mình hấp thu được ba viên đã là thiên đại may mắn, còn mơ hão gì nữa?
Hắn tự cảnh tỉnh mình, không được sa vào sự ỷ lại vào ngoại vật để tăng cảnh giới. Ngoại vật nếu dùng đúng sẽ giúp tăng tốc tu luyện cực nhanh, nhưng nếu ỷ vào chúng, đó là chuyện tuyệt đối không tốt đối với tu luyện.
Quá trình tu luyện khô khan vô vị, là một sự thử thách đối với tinh thần.
Ngải Huy quyết định rời khỏi thung lũng.
Bay chừng năm, sáu tiếng, tới một thị trấn nhỏ, nằm trong rừng rậm.
Trấn này kích thước không lớn, nhân khẩu không nhiều, trông rất nghèo nàn. Trong trấn chỉ có một nhà nghỉ, vắng khách, ông chủ nằm nhoài ra bàn ngủ gật.
Ngải Huy gọi to: "Ông chủ."
Ông chủ mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy có khách, lập tức tỉnh táo, cười đon đả: "Khách nhân là muốn ở trọ?"
"Tìm một gian khá một chút." Ngải Huy ném ra một hạt nguyên lực đậu.
Ông chủ cười càng thêm thân thiết: "Phòng tốt nhất!"
Ngải Huy phẩy tay: "Làm cho ta chút thức ăn trước."
Ở nơi sơn dã thời gian dài, toàn ăn thịt chim, mùi vị thịt chim cũng trở nên nhạt nhẽo.
Nguyên lực đậu tác dụng rất to, vèo một cái ông chủ đã bày ra một bàn cơm. Một mình Ngải Huy ngồi trong sảnh ăn vèo vèo, gió cuốn mây tan, vô cùng sảng khoái.
Sau khi cơm nước no nê, Ngải Huy cùng ông chủ nói chuyện phiếm: "Ông chủ, dạo này coi bộ làm ăn không tốt lắm hả?"
Ông chủ than thở: "Sắp đóng cửa rồi. Khách sạn này, bắt đầu kinh doanh từ thời ông nội ta, không nghĩ tới tay ta thì đóng cửa. Đụng phải cái thời này, đúng là hết cách. Ngươi xem, trên trấn đâu còn ai nữa."
Ngải Huy suy tư: "Đi Man Hoang?"
"Không." Ông chủ rầu rĩ: "Nếu ta còn trẻ, cũng sẽ tới đó. Mấy năm nay, càng ngày sinh sống càng khó. Nơi này lại chẳng có đặc sản gì, ai, không có gì để hi vọng."
Ngải Huy lặng lẽ.
Chiến tranh làm cái thành nhỏ Ninh Thành trở nên phồn hoa, nhưng mức độ phá hoại còn nhiều hơn. Đa số các thành trấn đều trở nên khó khăn, mất đi Hoàng Sa Giác, Hỏa Liệu Nguyên và Phỉ Thúy Sâm, không chỉ là mất đi ba vùng sản xuất, mà còn là mất đi ba thị trường.
Đa số các ngành nghề đều bị thu hẹp, phần lớn nguyên tu không còn việc để làm, nghề nào cũng gặp phải khó khăn mới chính là nỗi họa hiện nay của Ngũ Hành Thiên.
Cả nhà trọ này chỉ có một người khách là hắn. Trong nhà trọ có tin tức thụ, Ngải Huy liên lạc với Ninh Thành kiếm tu đạo tràng, kể sơ lại tình hình của mình hiện nay, dặn mọi người một thời gian nữa mình mới trở về.
Nghe Thiết Nữu nói mọi người đều đang chăm chỉ tu luyện, Ngải Huy cũng thấy yên tâm.
Rạng sáng ngày hôm sau, Ngải Huy rời khỏi trấn nhỏ.
Bay ra trấn nhỏ mấy trăm dặm, hắn đổi hướng, vọt vào tầng mây. Trong tầng mây, Ngải Huy gỡ mặt nạ ra, Bảo Thạch Tinh Kiếm Dực sau lưng cũng trở lại thành màu đen, bên ngoài bao tay Trích Tinh đeo thêm một lớp găng tay nữa, Ngân Chiết Mai cũng đổi thành Long Chuy Kiếm.
Khi Ngải Huy lao ra tầng mây, dáng vẻ đã hoàn toàn thay đổi.
Hắn quyết định đi gặp Minh Tú sư tỷ, sau này đi Man Hoang mở thành, không biết bao lâu nữa mới trở về. Lúc nhìn thấy Lý Duy đại ca, hắn tự động nghĩ tới Minh Tú sư tỷ, quyết định mình phải đi gặp sư tỷ.
Nhớ tới Minh Tú sư tỷ, Ngải Huy trong lòng hổ thẹn.
Trước khi mất, sư nương đã dặn hắn phải chăm sóc Minh Tú sư tỷ thật tốt, nhưng hắn chưa làm được. Ngải Huy không ở cùng sư tỷ, những chuyện hắn làm đều vô cùng nguy hiểm, Ngải Huy không muốn Minh Tú sư tỷ bị cuốn vào trong đó.
Nhưng hắn vẫn giữ liên lạc với sư tỉ.
Minh Tú sư tỷ không trở về Lục gia, mà ở một mình trong Thiển Thảo Thành, cách biên giới Phỉ Thúy Sâm và Thải Vân Hương không xa.
Nàng ở Thiển Thảo Thành mở một nhà thêu, kinh doanh cũng tạm được. Lục gia ở Phỉ Thúy Sâm có quyền có thế, Ngải Huy không phải lo cho sự an toàn của Minh Tú sư tỷ ở Phỉ Thúy Sâm.
Bảo Thạch Tinh Kiếm Dực toàn lực triển khai, Ngải Huy như con chim đại bàng bay thẳng về hướng Thiển Thảo Thành.
Một đường phi hành, Ngải Huy nhìn thấy từng tòa thành héo tàn bay qua dưới chân. Những con đường phồn hoa huyên náo giờ trống trơn, cảnh ngựa xe như nước hoàn toàn đã mất. Lượng người sống trong các tòa thành giảm hẳn, chỉ còn lại người già và trẻ con, thanh niên trai tráng đều đã đi tới Man Hoang.
Họ đang bắt đầu lại từ đầu, ở Man Hoang xây dựng lại quê hương cho mình. Vì nó, nhiều người đã phải đánh đổi mạng sống. Thế nhưng, người trước ngã xuống, người sau lại tiến lên, mãnh liệt như thủy triều, muốn ở trong Man Hoang mở ra một vùng bình nguyên màu mỡ.
Lệnh Mở Thành ban bố, có nghĩa trong mắt giới cao tầng, Ngân Vụ Hải và Thải Vân Hương đã hoàn toàn bị vứt bỏ, Man Hoang mới là nơi hi vọng.
Trong mắt người thường, Man Hoang có phải là nơi hy vọng không? Không ai biết.
Họ chỉ là không còn lựa chọn.
Được rồi, mình không phải đại anh hùng, cũng không phải nhân vật kiêu hùng, không cứu được ai cả Ngải Huy tự nhủ.
Hắn bỗng giật mình, phía trước có gợn sóng nguyên lực khá mạnh, có người chiến đấu!
Ngải Huy định rời đi, không có hứng thú quản những việc không đâu, nhưng không ngờ, người ta lại bay thẳng về phía hắn.
Cái vận khí này. . .
Chỉ trong mấy hơi thở, phía trước đã xuất hiện hai bóng người.
Người chạy phía trước là một người trẻ tuổi, mặt mũi sợ hãi kinh hoảng, người truy sát phía sau đằng đằng sát khí.
Ngải Huy thấy rõ mặt người đang truy giết phía sau, thì trong lòng vui vẻ.
Thực là, quả đất tròn!