Dịch giả: Tiểu Băng
Sa Hồng Lâm, một tòa thành nhỏ nằm trên đường biên giới giữa Phỉ Thúy Sâm và Thần Chi Huyết, đi qua tòa thành này, chính là bước vào lãnh địa Hỏa Liệu Nguyên, nay thuộc lãnh địa Thần Quốc.
Xà Dư nhàn nhã uống trà, bên cạnh là nhân vật nắm quyền Phỉ Thúy Sâm, Công Văn Hữu, cũng đang thản nhiên uống trà.
vì ngay trong địa bàn của mình, lại xảy ra chuyện Trấn Thần Phong công kích Sứ Đoàn Thần Quốc, khiến Sứ Đoàn Thần Quốc tổn thất nặng nề, làm Phỉ Thúy Sâm vô cùng mất mặt. lãnh đạo Phỉ Thúy Sâm giận tím mặt, không chỉ yêu cầu Trưởng Lão Hội Ngũ Hành Thiên đưa ra lời giải thích, mà còn phái chuyên gia hộ tống sứ đoàn trở về.
Công Văn Hữu chính là người được hộ tống đó.
Ngay lúc này, một tờ tin tình báo đưa tới trước mặt hắn.
Sau khi hắn xem xong, biểu hiện phức tạp, sau một hồi lâu mới thở dài, đẩy tờ tin tình báo tới trước mặt Xà Dư: "Người của các ngươi thành công rồi."
Xà Dư xem xong, cũng thở dài: "Thực là đáng tiếc cho dũng sĩ Thần Quốc ta. Nhưng cũng đáng để chúc mừng, ta lấy trà thay rượu, chúc mừng chiến thắng."
Công Văn Hữu trầm mặt, không hưởng ứng.
Xà Dư không hề giận, tự rót tự uống cạn, thản nhiên: "Lần này hai chúng ta hợp tác chặt chẽ, Công Văn tiên sinh đã bỏ nhiều công sức, nếu không có Công Văn tiên sinh, sẽ không có chiến thắng này. . ."
"Đủ rồi!" Công Văn Hữu nổi giận, cắt ngang lời Xà Dư.
Xà Dư cười híp mắt: "Công Văn tiên sinh có phải cảm thấy có lỗi với Ngũ Hành Thiên? Cũng đúng, xuất thân Ngũ Hành Thiên, ai cũng quyến luyến nơi cũ. Nhưng Ngũ Hành Thiên cũ kỹ quá rồi, Trưởng Lão Hội cũng đã quá cũ, cũ tới trong xương, già nua mục nát. Xem đi, bọn họ lười biếng không tả nổi, dũng sĩ Thần Quốc chẳng hề gặp chút phiền phức nào. Ui, quên mất, bọn họ còn có chuyện quan trọng hơn, cái vương miện tương lai đã trở nên trống không kia, so với tiểu Ngũ Hành Thiên cái gì đó thì quan trọng hơn nhiều lắm."
Công Văn Hữu trừng mắt nhìn Xà Dư, như sư tử nổi giận, muốn nuốt sống người ta.
Xà Dư nở nụ cười: "Phỉ Thúy Sâm đã không còn là Phỉ Thúy Sâm của Ngũ Hành Thiên, Công Văn tiên sinh đây là muốn chứng tỏ sự trung tâm với ai vậy?"
Công Văn Hữu như khí cầu bị đâm thủng, xìu hẳn xuống: "Bỏ đi, lão phu lần này cũng mất hết thanh danh rồi."
"Công Văn tiên sinh sao lại nói ra lời ấy? Ta thấy Công Văn tiên sinh, luôn dốc hết tâm huyết vì Phỉ Thúy Sâm, là đại đại công thần của Phỉ Thúy Sâm mới đúng."
Công Văn Hữu nhanh chóng trở lại như thường: "Là lão phu khác người. Trưởng Lão Hội cứ luôn duy trì như bây giờ mới tốt."
Xà Dư nghiêm mặt: "Thần Quốc và Phỉ Thúy Sâm chỉ cần chân thành hợp tác, hạ gục Ngũ Hành Thiên, chỉ là chuyện trong sớm tối, Thần Quốc ta nguyện ý vĩnh viễn giao hảo với Phỉ Thúy Sâm, vĩnh viễn không phạm lẫn nhau."
Công Văn Hữu lắc đầu: "Kết minh với quý phương như vậy, không phù hợp với lợi ích của Phỉ Thúy Sâm. Ngũ Hành Thiên không được quá mạnh, cũng không thể quá yếu, mọi người đều bình bình như nhau, việc buôn bán của chúng ta mới dễ làm."
Xà Dư nhíu mày: "Nhưng Trưởng Lão Hội sẽ không nghĩ như thế, nếu bọn họ biết lần hành động này có quý phương hiệp trợ, e rằng. . ."
Công Văn Hữu cười ha hả, khuôn mặt phúc hậu đầy coi thường: "Muốn uy hiếp ta? Biết thì sao? Tới công kích Phỉ Thúy Sâm? Bây giờ là bọn họ cầu chúng ta, không phải là chúng ta cầu họ."
"Tiểu nữ tử không dám." Xà Dư cười duyên: "Dù là thế nào, lần này hai bên hợp tác vui vẻ, ngày sau không chừng thân càng thêm thân."
Nhiệm vụ lần này của nàng đã được hoàn thành đẹp đẽ.
Đi sứ Phỉ Thúy Sâm, chỉ là một cái danh nghĩa, mục đích là thu hút sự chú ý của Ngũ Hành Thiên.
Minh tu sạn đạo ám độ trần thương, không phải là mưu kế phức tạp gì, nhưng thường rất hữu hiệu.
Càng làm cho nàng hài lòng hơn chính là, Ngải Huy bình yên vô sự.
Ninh Thành, Kiếm Tu Đạo Tràng.
Đoan Mộc Hoàng Hôn cau mày, khổ sở suy nghĩ. Tuy hắn nói cái gì cũng đúng, nhưng hắn lại chẳng thấy vui. Nhìn ra vấn đề thì dễ, nhưng tìm ra cách giải quyết lại quá khó.
Phải đi con đường nào?
Đoan Mộc Hoàng Hôn hiểu điều này rất quan trọng đối với bọn họ. Hắn và Sư Tuyết Mạn đều xuất thân thế gia, nhưng tình cảnh hai bên hoàn toàn khác nhau, hắn đã nhìn thấy những điều xấu xa, xảo quyệt nhiều hơn Sư Tuyết Mạn nhiều.
Những người khác chỉ cắm đầu lo tu luyện, tiêu hóa dược lực của Cháo Bát Bảo.
Ai cũng biết, loại kỳ ngộ như thế này, là có thể ngộ không thể cầu. Nếu không phải nhờ có Ngải Huy, trong đám người bọn họ, chỉ có Hoàng Hôn và Thiết Nữu là được hưởng bát Cháo Bát Bảo tuyệt thế này.
Nhìn Hỏa Sơn Thiên Tôn đi, vì một bát cháo, phải bỏ ra cái giá khổng lồ. Trước khi rời đi, còn chạy tới chào tạm biệt Ngải Huy, dặn nếu có chuyện gì cứ việc tới tìm lão.
Ngư Kim đại nhân từ đầu tới cuối luôn trong trạng thái tu luyện, không chút nhúc nhích, khí tức tán ra quanh thân, càng thêm ngưng luyện.
Qua mấy ngày rút ra tổng kết, Lâu Lan pha chế Ngũ Hành Cháo Bát Bảo, có hai hiệu quả rõ nhất.
Một là trị liệu những vết thương cũ, như Điền Hổ Tôn tiền bối và Ngư Kim đại nhân là nguyên tu thân kinh bách chiến, trong người tích tụ rất nhiều ám thương, những ám thương tích lũy nhiều năm, thường nằm sâu trong cơ thể, nguyên lực không với tới được, rất khó chữa trị. Những ám thương này không chỉ ảnh hưởng tới thực lực của họ, mà còn ngăn cản họ tiến bộ.
Hiệu quả thứ hai, là làm tăng độ hòa hợp nguyên lực. Trừ Sư Tuyết Mạn và Đoan Mộc Hoàng Hôn, độ hòa hợp nguyên lực của những người khác đều chỉ nằm ở mức bình bình. Nếu không phải nhờ cuộc chiến Tùng Gian Thành, họ lấy được rất nhiều huyết tinh, cộng thêm nguyên lực thang của Lâu Lan, thực lực mọi người rất khó đạt tới mức độ hôm nay.
Tăng độ hòa hợp nguyên lực, có trợ giúp rất lớn tới sự phát triển trong tương lai của mọi người. sau này, qua quá trình tích lũy tu luyện, hiệu quả mới chân chính hiện ra.
Còn việc tăng tiến tâm thần, ngoài Ngải Huy và Sư Tuyết Mạn, những người khác chỉ tiến bộ rất nhỏ.
Bỗng nhiên, một người lính vội vàng chạy vào, đứng trước mặt Ngư Kim, do dự không dám mở miệng.
Ngư Kim mở mắt ra, lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì?"
Binh sĩ vội vàng trả lời: "Báo cáo đại nhân, Vân Lĩnh Thành xảy ra chuyện!"
"Vân Lĩnh Thành?" Ngư Kim có chút bất ngờ, nhưng bình tĩnh hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Vân Lĩnh Thành xuất hiện huyết tu!"
Ngư Kim mở to mắt, trong lòng sinh ra dự cảm không lành, đứng phắt dậy.
Vân Lĩnh Thành xuất hiện huyết tu?
Mấy người Ngải Huy và Sư Tuyết Mạn đều ngẩng đầu lên, ai cũng lo lắng.
Vân Lĩnh Thành.
Ngư Kim đứng bên cạnh Vân Lĩnh thành chủ, lắng nghe thành chủ báo cáo.
". . . Lúc người của chúng ta phát hiện bọn chúng, bọn chúng không hề bỏ chạy. Người của chúng ta xông lên, bọn chúng đại khái tự biết chống lại không được, cho nên tất cả đều tự bạo mà chết. Ta sợ còn có dư nghiệt huyết tu, nên cho tìm khắp thành, không ngờ tìm ra thật. Bọn này cũng kiên cường, tất cả cũng tự bạo mà chết, không còn một người sống, chúng ta chưa tra hỏi được vì sao chúng tới. . ."
Sắc mặt Ngư Kim khó coi, cắt ngang hắn: "Địa điểm tự bạo là ở đâu?"
"Vài nơi. . ."
"Dẫn đường!"
Chợt nghe có người hô: "Mau nhìn Vân Lĩnh!"
Ngư Kim ngẩng đầu, thay đổi sắc mặt.
Một vệt đỏ yêu dị như màu máu tươi, đang lan nhanh trong biển mây quanh năm bất tán của Vân Lĩnh. Tốc độ huyết sắc lan tràn cực nhanh, trong nháy mắt, Vân Hải đã nhuộm đỏ một nửa.
"Huyết độc!"
Ngư Kim nghiến răng nhả ra hai chữ.
Ngày thứ ba kể từ ngày Náo Ngũ Hành Bát Bảo Chúc Yến động Ngũ Hành Thiên, Vân Lĩnh Thành cách đó một thành, mười chín tên huyết tu tự bạo.
Huyết độc với tốc độ kinh người, lan tràn toàn thành, Vân Lĩnh Vân Hải hóa thành biển máu. Ngư Kim hạ lệnh, lập tức tổ chức di tản toàn thành, để không xuất hiện thương vong quy mô lớn ong. Y giả nguyên tu khẩn cấp chạy tới, tịnh hóa huyết độc thất bại, cho thấy đây là một loại huyết độc hoàn toàn mới, uy lực lớn hơn, lực phá hoại mạnh hơn.
Để phòng ngừa huyết độc lan ra thêm, Đồng Quỷ vội vã chạy tới liên thủ với Ngư Kim, đánh vỡ Vân Lĩnh, địa hỏa dung nham phun ba ngày, nhấn chìm huyết độc, Vân Hải biến mất.
Cư dân Vân Lĩnh đều nhìn thấy tất cả, không ai mà không khóc lớn.
Lần tai nạn này trong lịch sử, được gọi là "Vân Lĩnh Chi Thương" .
Đám Ngải Huy ở Kiếm Tu Đạo Tràng, nhìn núi lửa Vân Lĩnh phun, tình hình như tới ngày tận thế, không ai còn muốn nói chuyện.
Vân Lĩnh Thành bị xóa tên trên bản đồ.
Trưởng Lão Hội họp hội nghị khẩn cấp, không khí ngột ngạt tới mức tận cùng.
"Căn cứ tình huống hiện đang điều tra, đây là một lần tập kích có dự mưu. Huyết tu xen lẫn trong đội buôn buôn lậu, né tránh trinh sát của chúng ta. Trong này có hai vấn đề, một, Thần Chi Huyết có phải đã nghiên cứu ra cách ngụy trang mới? hai, trong này có sự tiếp tay của Phỉ Thúy Sâm hay không?"
"Chắc chắn có! Chúng ta đã nghiên cứu những địa điểm huyết tu tự bạo, đều là những nơi quan trọng, rõ ràng đã được nghiên cứu sắp xếp. Không có Phỉ Thúy Sâm trợ giúp, Thần Chi Huyết tuyệt đối không thể biết cặn kẽ như vậy. Hơn nữa những đội buôn buôn lậu này, đều có quan hệ với Phỉ Thúy Sâm."
"Đề nghị thanh tra thương đội các nhà, nếu huyết tu dễ dàng thẩm thấu vào Ngũ Hành Thiên như vậy, đó sẽ là tai nạn của chúng ta. Vật liệu rất quan trọng, nhưng ta không muốn vì vật liệu, mà ngủ cũng không dám nhắm mắt."
"Tán thành!"
"Tán thành!"
***
"Chúng ta bây giờ nên đối xử Phỉ Thúy Sâm như thế nào? Khai chiến?"
Các trưởng lão khác trầm mặc, bọn họ biết rõ trong chuyện này có cái bóng của Phỉ Thúy Sâm, nhưng nếu bảo khai chiến với Phỉ Thúy Sâm, thì không ai dám mở miệng.
Khai chiến với Phỉ Thúy Sâm ư? Nếu Phỉ Thúy Sâm phản chiến, gia nhập trận doanh Thần Chi Huyết, Ngũ Hành Thiên sẽ mất hết phần thắng.
Nhưng chẳng lẽ không khai chiến, cứ như thế quên đi?
"Không thể khai chiến."
Đại trưởng lão chậm rãi mở miệng, ánh mắt tang thương: "Chúng ta không có chứng cứ, có chứng cứ cũng không thể khai chiến. cứ mặc kệ Phỉ Thúy Sâm, chúng ta phản kích Thần Chi Huyết. Để Trấn Thần Phong tới tiền tuyến, chúng ta nhất định phải đánh một trận thắng lợi, cứu lại danh vọng."
Các trưởng lão khác gật đầu.
Đại trưởng lão trầm giọng: "Điều phiền phức thực sự là, Vân Lĩnh Thành bị hủy, kế hoạch Tiểu Ngũ Hành Thiên của chúng ta, đã thất bại. bây giờ phải làm sao?"
Kế hoạch Tiểu Ngũ Hành Thiên, lấy kim chi thành Ninh Thành và thủy chi thành Vân Lĩnh Thành làm cơ sở, kiến tạo thêm ba tòa thành, xây dựng một cái ngũ hành tuần hoàn loại nhỏ. Điều kiện thành lập Tiểu Ngũ Hành Thiên rất hà khắc, năm tòa thành thị không thể thiếu một cái nào, thuộc tính và vị trí của chúng cũng không thể thay đổi.
Thủy chi thành Vân Lĩnh Thành biến mất, nguyên lực tuần hoàn Tiểu Ngũ Hành Thiên, sẽ không hoàn thành được nữa, có nghĩa kế hoạch đã hoàn toàn thất bại.
Họ lựa chọn Ninh Thành và Vân Lĩnh Thành, vì ngoài thuộc tính của thành, còn vì kiến trúc của ba tòa thành còn lại, cũng vừa vặn phù hợp. Địa phương như vậy, khả ngộ bất khả cầu.
Các trưởng lão lại im lặng.
Đúng, kế hoạch Tiểu Ngũ Hành Thiên thất bại, mới chân chính là phiền toái lớn.