Dịch giả: Hàn Lâm Nhi
Hai giờ sau, Ngải Huy mới thoát khỏi trạng thái vong ngã. Hắn ngồi bệt xuống đất cười khúc khích, nhìn hơi chật vật, cả người ướt đẫm mồ hôi, cánh tay cứng đơ không động đậy nổi. Hai giờ vừa rồi hắn đã luyện thành hai chiêu, đều là chiêu đơn giản, rất đơn giản. Hắn kết hợp đâm hình cung và Kiếm Bính Yên thành một đã coi như khó khăn, còn chiêu khác là Tà Thiết, chỉ có điểm khác đi là góc độ ra chiêu, hắn đã thử hầu hết các góc, cuối cùng đã tìm được một điểm tốt nhất. Hắn đặt tên chiêu đầu tiên là Yên Thiểm, còn chiêu thứ hai là ... Tà Thiết. Hai chiêu kiếm mới này đã hoàn toàn thay đổi so với bản gốc, song dù không thấy Kiếm thai nhảy lên thì hắn vẫn cảm nhận được biến hóa của nó. Những chiêu kiếm của hắn như điệu múa, động tác của hắn rất đẹp mắt, nhưng uy lực lại không có. Một chiêu kiếm không có linh lực giống như cá không có nước, sớm muộn gì cũng sẽ tàn lụi, còn việc thả cá biển vào sông, cá cũng sẽ chết.
Đôi khi, ở một hoàn cảnh khác, có nhiều thứ cần làm lại. Cho dù thời đại kiếm tu trước kia có huy hoàng như thế nào đi chăng nữa, dù những kiếm điển kia có mạnh tới cỡ nào, thì nếu không thay đổi cũng không thể thích nghi với thời đại này được.
Nhưng Ngải Huy vẫn chưa biết một điều, đó là một chút biến hóa của hắn lại làm cho kiếm chiêu thay đổi cực lớn.
Có lẽ là kiếm và nguyên lực cộng minh?
Không biết.
Nhưng hắn biết mình đã tìm được mấu chốt của kiếm thuật.
Có rất nhiều kiếm chiêu đang chờ hắn khai quật và cải tạo. Hắn còn thời gian đi tìm kiếm chúng, đây là một khởi đầu tốt. Trước đây tuy rằng hắn đã từng biến đổi chiêu Phong Bức Kiếm, nhưng lần này hắn cảm thấy mình đã có một bước tiến lớn. Hắn đã xem rất nhiều kiếm điển, tuy rằng không biết nên tu luyện ra sao, nhưng hắn vẫn nhớ trong thời tu chân, các tu chân giả đã luyện như thế nào.
Hôm nay sau khi cải tạo thành công Lưu Tinh và Tà Thiết, cuối cùng hắn cũng hiểu những chiêu kiếm này cần sửa đổi thì mới thích hợp được với thời đại nguyên lực này. Đây mới là thu hoạch lớn nhất của hắn.
Nếu như không phải tự nhiên thông minh ra chắc hắn cũng không nghĩ tới chuyện này. Thì ra có những chiêu kiếm không cần dùng tới nguyên lực cũng có uy lực như thế. Hắn đang nghĩ xem sau này khi hoàn thiện bộ kiếm thuật này nhất định sẽ đặt cho nó một cái tên vang dội.
Còn hiện giờ... hắn chẳng muốn động đậy gì nữa rồi.
Hắn nằm dài dưới đất, ngẩng mặt nhìn màn đêm đen kịt.
Mập mạp cảm giác như mình vừa mơ một giấc mơ dài. Gã thấy mình đang bơi trong một biển dung nham rộng không nhìn thấy bờ, bơi mãi một lúc thật lâu vẫn không tìm thấy bờ. Gã mơ màng mở mắt, thấy gương mặt bị mặt nạ che khuất của Lâu Lan đang chăm chú nhìn mình.
"Mập mạp thật lợi hại!" Lâu Lan vui vẻ khen, đôi mắt vàng chớp chớp: "Hiệu quả rất tốt, mập mạp, chúc mừng, bốn cung rồi! Xem ra hiệu quả của canh rồng này còn phụ thuộc vào số lượng uống nữa. Lâu Lan sẽ nhớ điểm này, mập mạp cứ yên tâm, Lâu Lan sẽ nghiên cứu ra canh rồng lợi hại hơn nữa."
Mập mạp vốn đang lơ mơ, vừa nghe thấy hai chữ 'Canh rồng' thì cả người run lên một cái, cuối cùng cũng nhớ ra tình cảnh trước khi mất ý thức. Chờ tới khi phản ứng kịp, gã vội nhìn Lâu Lan, ánh mắt kia giống như trông thấy ác quỷ. Gã dứt khoát lắc đầu, tức giận nói: "Lâu Lan, ta không bao giờ uống canh ngươi nấu nữa đâu. Ta còn muốn sống thêm vài năm nữa."
"Vì sao? Canh rồng này không có độc, tuy rằng hiệu quả sẽ giảm đi, thế nhưng tác dụng vẫn rất lớn, hơn nữa còn có khả năng tăng cảnh giới của mập mạp, chỉ cần uống thêm một lần có khi còn tăng tới năm cung nữa." Lâu Lan nói giọng chắc nịch.
Uống thêm một lần...
Vừa nghĩ tới những gì đã trải qua, mập mạp không khỏi run rẩy, nghĩ thầm lần này có đánh chết gã cũng không động vào thứ này lần nữa.
Đúng lúc này, chợt một người máu me be bét toàn thân lảo đảo chạy vào, tới khi Ngải Huy thấy rõ người tới, không khỏi giật mình đứng dậy.
"Lý chưởng quỹ!"
Lúc này, toàn thân Lý chưởng quỹ đã đẫm máu tươi. Lão đứng không vững, cả người lung lay như sắp ngã xuống tới nơi. Lão ôm chặt một gói đồ to vào ngực, vừa thấy Ngải Huy, lão run giọng nói: "Lão đệ..."
Đi tới được chỗ này, lão cũng gần như kiệt sức, cảm thấy chân mềm nhũn rồi.
Ngải Huy nhảy bật lên, bước thật nhanh về phía trước, giơ tay đỡ Lý chưởng quỹ, vừa đỡ đã thấy sau lưng lão đã bị gặm sạch, lộ ra cả xương trắng, không khỏi cảm thấy bùi ngùi.
"Đây là Thỏ hào tiễn..." Lý chưởng quỹ nhìn Ngải Huy, nói giọng đầy áy náy: "Xin lỗi, ta không thể tính tiền cho ngươi được nữa...."
Nói tới đây, chợt lão trợn mắt, chút sức sống cuối cùng cũng biến mất.
Ngải Huy đỡ lão, đứng yên như một pho tượng.
Một lúc lâu sau, hắn mới hồi thần, gương mặt vẫn không lộ chút cảm xúc. Hắn bước ra, cẩn thận gỡ cái túi trong ngực Lý chưởng quỹ xuống, chỉ thấy bên trong là hai mươi mũi tên thỏ hào mới. Hắn thả bọc tên xuống đất, cúi người cõng Lý chưởng quỹ lên lưng rồi xoay người bước ra một góc sân. Giờ phút này, hắn cảm thấy mình đã trở lại man hoang trước kia, mắt nhìn đồng bạn từng người một ngã xuống, chỉ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng và bất lực.
Hắn không nói một lời, bình tĩnh đào đất, trước kia mập mạp cũng từng mai táng đồng đội như vậy, và hắn chưa từng giúp đỡ.
Kỳ thực quan hệ giữa hắn và Lý chưởng quỹ cũng không tính sâu sắc, chỉ coi như bạn làm ăn, vừa nghĩ, Long Tích Hỏa trong tay hắn vừa cắm sâu xuống đất. Hắn không biết sao mình lại thấy khổ sở.
Gã thầm nghĩ đáng lẽ mình không nên có cảm xúc này, bởi ai cũng sẽ chết, nói không chừng người ra đi tiếp theo sẽ là mình, mà lúc đó không biết có ai còn nhớ mà chôn không. Tốt thôi, đằng nào cũng chết, bị chôn và bị huyết thú ăn thịt thì có khác gì nhau?
Sau khi chôn cất Lý chưởng quỹ xong, tâm tình của Ngải Huy cũng khôi phục lại, hắn... đã thấy quen cảnh này rồi.
"Không sao chứ?" Sư Tuyết Mạn bước tới, quan tâm hỏi.
"Không sao." Ngải Huy bình tĩnh trả lời.
Sư Tuyết Mạn chuyển đề tài: "Ngươi cứ bỏ các học viên cho ta như vậy có phải hơi vô trách nhiệm không?"
Ngải Huy hỏi lại: "Tại sao ta lại cần có trách nhiệm?"
Sư Tuyết Mạn bị thái độ bất cần của hắn làm cho tức tới bật cười: "Thế nên những lời viện trưởng nói với ngươi đều là nói đùa?"
"Ta chỉ đồng ý cho bọn họ theo." Ngải Huy nói giọng đương nhiên: "Còn muốn ta có trách nhiệm với họ thì viện trưởng cần ra giá cao hơn."
Sư Tuyết Mạn cảm thấy dở khóc dở cười, nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt Ngải Huy, không cách nào tưởng tượng hình ảnh con buôn vô lại này lại là người đã dẫn bọn họ đi chiến đấu được.
Tốt! Nhưng thật ra mấy ngày nay hình tượng tên này đã làm đảo điên cảm nhận của mình về hắn.
Gia hỏa trả một trăm năm mươi đồng giúp bạn gái còn sống chết đòi trả lại...
Gia hỏa thiếu người khác tám ngàn vạn còn mắng người ta là bồi tiền hàng!
Bồi! Tiền! Hàng!
Ba chữ kia thoáng hiện lên trong đầu Sư Tuyết Mạn, làm bàn tay nắm trường thương cũng nổi gân xanh, hận không thể đâm cho kẻ đứng trước mặt mình mấy lỗ thủng.
Xúc động là ma quỷ.... Đây mới là hình tượng của tên này.
Sư Tuyết Mạn tỉnh táo lại, lạnh lùng nói: "Được rồi, thế ngươi có ý kiến gì với bọn hắn?"
Ngải Huy thành khẩn nói: "Ý kiến là cố gắng sống sót."
Sư Tuyết Mạn đã không muốn tìm hiểu tên này nữa rồi, nàng nói thẳng: "Chỉ Quân đã cho ta."
"Nàng đồng ý thì không có vấn đề gì cả." Ngải Huy nói, tay cầm bao tên nhuốm đầy máu đưa cho Tang Chỉ Quân: "Dùng ít một chút."
Tang Chỉ Quân túm lấy, trịnh trọng nói: "Được."
Nói thật là hình ảnh vừa rồi của Lý chưởng quỹ đã làm nàng cảm thấy chấn động.
Sư Tuyết Mạn không thèm nhìn Ngải Huy nữa mà bước về phía Tang Chỉ Quân. Nàng cảm thấy mình lại nghĩ nhầm về người này, nàng cứ nghĩ hắn là tên con buôn vô sỉ, nhưng hai mươi cây Thỏ hào tiễn kia, hắn lại ném thẳng cho Tang Chỉ Quân, giá cả của loại tên này ra sao nàng cũng biết, không ngờ hắn lại làm thế.
Hai mươi mũi tên mà nói cho là cho được.
Mà một trăm năm mươi đồng tiền mì lại đòi bằng được.... mà quan trọng là lại dám nói nàng là 'Bồi tiền hàng'!
Sư Tuyết Mạn bỏ đi, mỗi bước lại mang theo vô tận sát khí.
Những học viên vốn đang kinh ngạc về Ngải Huy thì lúc này ai nấy đều trợn mắt nhìn, đương nhiên đã bị những lời vừa rồi của hắn chọc giận.
Bên kia, Tang Chỉ Quân vui vẻ đồng ý lời mời của Sư Tuyết Mạn, nàng là một cô gái thông minh, đương nhiên hiểu rõ vị trí của mình, hiện giờ nàng cần các chiêu thức có tác dụng phụ trợ để phát huy giá trị của bản thân nhất trong đoàn đội.
"Thật là lợi hại!" Mập mạp đã tỉnh táo lại, gã bước vội về phía Ngải Huy, khẽ nói.
Ngải Huy nhìn mập mạp một chút: "Được lắm, đã bốn cung rồi, ta cho ngươi một vật quý."
Mập mạp vừa nghe tới chữ 'quý' thì đôi mắt sáng lên: "Ta biết Ngải Huy ngươi sẽ không quên ta mà! Vật gì vậy?"
Ngải Huy chỉ vào cái vại rượu cao cỡ nửa người ở góc sân: "Là hỏa vại chuyên dùng của hỏa tu."
Mập mạp vừa thấy hỏa vại thì mừng rỡ, hỏa vại vốn là một trong những vũ khí được hỏa tu hay dùng nhất. Bình thường trong hỏa vại chứa dung nham địa hỏa, không những có thể giúp hỏa tu tu luyện mà còn có tác dụng khi chiến đấu nữa.
"Hỏa vại này.... có phải hơi lớn quá không?" Mập mạp xoa tay, hơi trách cứ, nhưng khi gã thấy vại rượu lớn kia thì không khỏi sững người: "A Huy ngươi nói là cái vại này?"
Mạp mạp bị thể tích của cái vại này dọa, chợt nghĩ tới trọng giáp Bất Động Sơn trên người mình, lại thêm trọng thuẫn đã năm sáu trăm cân, giờ lại thêm cái vại tầm hai trăm cân này nữa.... thêm ba trăm cân dung nham nữa.
Mập mạp cảm thấy cuộc sống sau này của mình chắc chắn vô cùng đen tối.
"Không muốn?" Ngải Huy nhìn mập mạp nói tiếp: "Vậy thật tốt. Hỏa vại này vốn dùng để luyện chế Thiên binh nhưng thất bại, vật này lớn như thế chắc là ảnh hưởng tới tốc độ của ngươi?"
Mập mạp vừa nghe thấy 'luyện chế Thiên binh thất bại' thì đôi mắt nhỏ sáng lên: "Muốn! Ai nói không muốn! Vật này rất thích hợp với ta! Ngoài ta ra không ai có thể dùng nó được! Khó trách khi nhìn thấy vại này ta sẽ..."
Mập mạp dán cả bộ mặt vào hỏa vại, đôi mắt thèm thuồng, nhất là khi thấy minh văn bên trên, gã càng cảm thấy hưng phấn hơn.
Đột nhiên, một vị nguyên tu từ trên trời bay xuống: "Ai là Ngải Huy?"
"Là ta." Ngải Huy đứng ra.
"Sáu giờ đúng ngươi hãy dẫn đội viên của mình đến Thính Đào Nhai, tập hợp tại giao lộ đường Minh Hoa. Đến lúc đó sẽ có người an bài mục tiêu công kích cho các ngươi. Ai đến muộn sẽ xử theo quân pháp."
Vị nguyên tu lạnh lùng tuyên bố mệnh lênh, vừa dứt lời liền vội vã rời đi.
Bầu không khí chợt đầy áp lực.