Dịch giả: gaygioxuong
Sư Tuyết Mạn nhìn chằm chằm vào cây truyền tin, hơi giật mình.
Nàng không biết Ngải Huy đang liên lạc với ai, cũng chẳng hỏi. Nguyên nhân nàng giật mình chỉ là vì cái cây truyền tin này lại có thể liên lạc được với bên ngoài. Nhưng ngẫm lại cho kỹ thì chẳng có gì là kỳ quái, bởi nó chính là cây truyền tin thời nguyên sơ.
Hiện giờ, sự liên hệ giữa thành Tùng Gian và bên ngoài hầu như đã hoàn toàn bị cắt đứt. Cây truyền tin vẫn còn phát huy tác dụng chính là cái cây trong phủ thành chủ, chỉ còn duy nhất một cây đó. Thời điểm Huyết Tai bùng phát phong thành, nàng còn dùng cây truyền tin đó gửi tin tức cho nhà mình.
"Ta có thể dùng cái cây truyền tin này một lần không?" Sư Tuyết Mạn đột nhiên lên tiếng.
Ngải Huy chẳng thèm quay đầu lại, phất tay: "Cứ tự nhiên!."
Sư Tuyết Mạn nhìn lá cây chứa tin tức nhà mình trên cây truyền tin, trong lòng hơi tức cười. Ngải Huy nhất định không tài nào nghĩ tới, mụ chủ nợ và Sư Tuyết Mạn là cùng một người.
Mụ chủ nợ. . .
Ánh mắt vui vẻ của Sư Tuyết Mạn biến thành lạnh lùng. Nàng không sử dụng lá cây mình đã treo lên lần trước, mà lấy ra một lá khác treo lên tiếp. Nàng nghĩ đến gia gia thân thương của mình, hiện giờ khẳng định không biết sốt ruột thành ra thế nào nữa. Mũi nàng chợt cay cay, nước mắt thiếu chút nữa đã rơi xuống.
Nàng đã kiên cường hơn nhiều so trước kia. Nàng tự bắt mình khắc chế cảm xúc, bắt đầu chầm chậm viết lên lá cây.
Khi nàng viết xong, cũng là lúc viện trưởng bay tới con hẻm.
Khi nhìn thấy căn viện đã hoàn toàn biến đổi, trên mặt đất nằm la liệt xác Huyết Mã Nghĩ, ông hơi giật mình. Đến khi thấy mấy người Ngải Huy, ông càng giật mình hơn. Nhất là Ngải Huy, vài ngày không gặp, thằng ôn này vậy mà đã bảy cung!
Chẳng lẽ người này là thiên tài, trước kia mình đã nhìn lầm?
Trong lòng viện trưởng vô cùng khiếp sợ. Đảm nhiệm chức viện trưởng nhiều năm như vậy, nhưng đây mới là lần đầu tiên ông gặp một quái thai như vậy.
"Thành quả chiến đấu rất lớn đấy! Làm ta mất công lo lắng cho sự an toàn của các ngươi. Hả, những người khác đâu?" Viện trưởng bỗng nhiên chợt nhận ra số lượng người hình như có vấn đề. Ông vẫn nhớ số lượng nhóm người đi cùng Sư Tuyết Mạn không ít, nhưng giờ chỉ nhìn thấy hai người Sư Tuyết Mạn và Tang Chỉ Quân.
"Họ bị Huyết Mã Nghĩ. . ." Giọng Tang Chỉ Quân nức nở.
Hốc mắt Sư Tuyết Mạn đỏ lên, Đoan Mộc Hoàng Hôn cúi đầu không nói câu gì.
Ngải Huy trợn tròn hai mắt, những biểu hiện này. . . Thậm chí ngay cả cái tên bạch nhãn lang ngu ngốc đến thế, vậy mà đóng kịch cũng không chê vào đâu được!
Đối với đệ tử thế gia, có thể bất tài, có thể tầm thường, nhưng đóng kịch dường như đã thành bản năng của bọn họ, không cần học cũng biết. Trong dòng chảy mạch nước ngầm của xã hội thượng lưu, không thể đóng kịch giỏi là một việc rất nguy hiểm.
Hạng người tuyệt đỉnh tiếu ngạo thiên hạ một tay che trời, quyền uy hay quy tắc gì đó, đối với bọn họ có thể nói là không có bất cứ trói buộc nào. Nhưng trước khi làm được điều đó, gông cùm xiềng xích đi liền với thân, không ai có thể may mắn tránh khỏi.
Viện trưởng thở dài một tiếng. Nhìn xác Huyết Mã Nghĩ la liệt khắp mặt đất, ông hầu như có thể tưởng tượng ra cuộc chiến nơi đây thảm khốc ra sao. Còn may là Đoan Mộc Hoàng Hôn và Sư Tuyết Mạn bình yên vô sự. . . Liên tục tận mắt nhìn thấy người chết quá nhiều, ông cảm thấy mình đã bắt đầu chai lỳ cảm xúc. Ông đã nhìn thấy rất nhiều phu tử có năng lực rất giỏi mà còn không tránh khỏi cái chết, vậy thì mấy học viên bị chết thì có kỳ quái gì đâu!
Mình có thể sống sót qua trận Huyết Tai này hay không? Tâm trạng của ông rất bi quan.
Giống như việc họ có thể chèo chống tới lúc cứu viện đến hay không vậy, ông cũng rất bi quan.
Nhưng ông chưa bao giờ quên chức trách của mình. Cho dù tâm trạng bi quan đến cỡ nào, ông cũng không thể nào lây truyền tâm trạng đó sang đệ tử. Ông an ủi mang tính cổ vũ bọn họ: "Tất cả giữ vững tinh thần, không nên suy nghĩ bậy bạ, sắp tới còn phải chiến đấu."
"Tình huống nội thành ra sao rồi?"Sư Tuyết Mạn chủ động hỏi.
Viện trưởng do dự một chút, những vẫn ăn ngay nói thật: "Rất gay go. Gần một phần ba đã mất đi khống chế, thương vong rất nặng nề, khả năng còn nặng nề hơn so với suy đoán của mọi người. Gay go nhất là đã có Huyết Mã Nghĩ bắt đầu lột xác."
"Lột xác?"Ngải Huy và Đoan Mộc Hoàng Hôn đồng loạt thốt lên.
"Ừm, hiện giờ chúng ta đang nghi ngờ, có nhiều khả năng là Nguyên lực thúc đẩy Huyết Thú lột xác."
Cơ thể Ngải Huy chấn động. So với những người khác, hắn hiểu biết về Huyết Thú nhiều hơn một chút. Lúc ở Vạn Sinh Viên, hắn đã suy đoán giống như vậy, bởi vì Huyết Thú vô cùng mẫn cảm đối với Nguyên lực. Hoặc có thể nói, Nguyên lực có sức hấp dẫn khác thường đối với Huyết Thú.
Thần chi huyết, Huyết Luyện, hơn nữa là lấy Nguyên lực làm thức ăn, ăn thịt Nguyên Tu để hoàn thành lột xác. . .
Ngải Huy cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy từ bàn chân lên tới tận đỉnh đầu. Chẳng lẽ thần chi huyết thật sự muốn diệt sạch Ngũ Hành Thiên hay sao? Chẳng lẽ bọn chúng coi toàn bộ Nguyên Tu đều là con mồi hay sao?
Nhìn sự lo lắng và niềm khiếp sợ hiện trên mặt mọi người, hắn thầm nghĩ, nếu như mình nói những gì mình biết ra, chỉ sợ họ còn khiếp sợ hơn nữa.
Hắn chẳng nói năng gì, một từ cũng sẽ không nói.
Nói ra có thể giúp bọn hắn rời khỏi thành Tùng Gian, tránh thoát Huyết Tai sao? Không thể.
Hơn nữa, nếu như nói ra, vậy thì thật sự là chọc vào một cái tổ ong vò vẽ. Cho dù mình còn sống chạy thoát khỏi nơi đây đi nữa, hậu quả cũng sẽ tai hại vô cùng, không được sống yên ổn. Mình sẽ phải đối mặt với điều gì? Giam giữ, nhiều lần thẩm vấn? Muốn moi được một bí mật lớn động trời từ miệng một tiểu nhân vật, thủ đoạn ôn hòa sẽ chỉ làm cho trong lòng các đại nhân vật sinh ra lo ngại mình giấu diếm điều gì đó. Chỉ có những thủ đoạn tàn khốc mới có thể làm cho bọn họ cảm thấy an toàn và yên tâm.
Kể cả mình có còn sống, trở thành anh hùng Ngũ Hành Thiên, vậy thì cứ chờ thần chi huyết trả thù đi.
Nói thực, giữa thần chi huyết và Ngũ Hành Thiên, Ngải Huy đánh giá thần chi huyết cao hơn nhiều. Tuy thần chi huyết có vẻ còn rất nhỏ yếu, nhưng bọn hắn thiết lập bố cục chặt chẽ. Cho đến tận bây giờ, chỉ sợ Ngũ Hành Thiên vẫn còn chưa biết rõ chuyện gì đang xảy ra.
Đối với một tổ chức ẩn nhẫn và chuẩn bị mấy trăm năm, nếu bọn họ phát động vậy thì đã chứng tỏ một điều, bọn họ đã hoàn thành toàn bộ công tác chuẩn bị, đã nắm chắc trong lòng bàn tay.
Lão đầu bị giam giữ nói thần chi huyết có sáu vị thần sứ, Ngải Huy thực sự tin tưởng. Nhưng thần chi huyết có phải chỉ có sáu vị thần sứ hay không, vậy thì không thể biết được.
Lần sau nếu như bị một ngàn khối bắt được, đầu hàng có lẽ vẫn là tốt nhất. . .
Nếu thật sự không trở thành Huyết tu được thì cũng đành phải để người ta dắt mũi. Chết vinh không bằng sống lay lắt. Ừm, xem ra phải rút thời gian thông báo cho Bàn tử một tiếng.
Biểu hiện trên mặt Ngải Huy vẫn như thường, nhưng trong đầu lại có vô số ý nghĩ quay cuồng.
Những ý nghĩ này, hắn chỉ có thể nói với Bàn tử và Lâu Lan. Những người khác, hắn tuyệt đối sẽ không đề cập tới một lời.
"Giờ chúng ta cần tranh thủ thời gian thu hồi những khu vực thất thủ, tiêu diệt toàn bộ những Huyết Mã Nghĩ có khả năng hoàn thành lột xác đó."Sư Tuyết Mạn trầm trọng nói.
Nhìn gương mặt tràn đầy kiên nghị của Sư Tuyết Mạn, viện trưởng không khỏi thầm khen, quả nhiên không hổ là con gái Sư Bắc Hải.
"Đúng vậy, ý của thành chủ chính là như thế. Chúng ta phải dùng bất cứ giá nào, thu hồi lại tất cả các đường phố, tranh thủ lúc Huyết Mã Nghĩ còn chưa kịp hoàn thành lột xác. Tất cả mọi người đều phải tham gia cuộc tổng tấn công này, bất kể đệ tử hay là cư dân. Ta tới để báo cho các ngươi, đợi lát nữa sẽ có người tới sắp xếp nhiệm vụ cho các ngươi, đây là lệnh tổng động viên toàn thành!"
"Vâng!" Trong lòng chợt lạnh buốt, Sư Tuyết Mạn lập tức hành lễ: "Cương quyết phục tùng mệnh lệnh!"
Không riêng gì nàng, Đoan Mộc Hoàng Hôn, Tang Chỉ Quân, Khương Duy cũng đồng loạt hành lễ không một chút chần chờ. Tại Ngũ Hành Thiên, mỗi khi chiến đấu nổ ra, hầu hết mọi thời điểm đều không có quan hệ gì tới dân thường. Nhưng một khi tuyên bố lệnh tổng động viên toàn thành, vậy thì có nghĩa là giờ phút nguy hiểm nhất đã cận kề.
Ngải Huy và Vương Tiểu Sơn không hành lễ. Hai người đều xuất thân từ Cựu Thổ, chưa quen thuộc với những loại pháp lệnh như thế này.
"Ta sẽ thông báo cho họ, hết sức cố gắng đừng tách các ngươi ra." Viện trưởng nhìn xác Huyết Mã Nghĩ la liệt trên mặt đất: "Các ngươi phối hợp cùng với nhau lâu như vậy, đã tương đối ăn ý. Nhưng chúng ta sẽ bổ sung cho các ngươi một vài học viên. Hi vọng các ngươi có thể trợ giúp bọn chúng."
Viện trưởng đưa mắt nhìn Ngải Huy. Ông thừa hiểu, Ngải Huy mới là hạch tâm của đám người này.
Sư Tuyết Mạn đột nhiên lên tiếng: "Nếu là lệnh tổng động viên toàn thành, vậy hiện giờ đang là thời kỳ chiến tranh. Nếu có đệ tử không nghe lời, có thể chấp hành quân pháp không?"
Mấy người các nàng tin tưởng Ngải Huy ở mức cao độ, nhưng các đệ tử mới gia nhập có lẽ không nhất định. Nhưng vết xe đổ còn sờ sờ, xương thịt nát vụn còn chưa được quét dọn. Nàng không muốn vì sự việc này mà ảnh hưởng đến toàn thể. Vào thời kỳ bình thường, không đoàn kết là một câu đánh giá vô thưởng vô phạt. Nhưng vào lúc này, kết quả của việc không đoàn là tất cả mọi người chết không có chỗ chôn thây.
Những người còn lại đồng loạt nhìn sang viện trưởng.
Viện trưởng ngây người ra một thoáng. Nếu người hỏi là Ngải Huy, ông không kỳ quái một chút nào. Ông và Ngải Huy đã từng trao đổi, tên kia chẳngphải là kẻ dễ nói chuyện, không cò kè mặc cả là không thể nào. Nhưng người hỏi câu đó lại chính là Sư Tuyết Mạn, việc đó khiến cho ông vô cùng ngạc nhiên. Điều này chứng tỏ, Ngải Huy đã giành được sự tín nhiệm của đám người Sư Tuyết Mạn.
Thằng ôn này. . . quả nhiên không tầm thường chút nào!
Viện trưởng không biết Ngải Huy làm sao làm được điều đó, nhưng buộc phải đánh giá Ngải Huy lên cấp độ cao hơn. Phải biết rằng, kể cả Sư Tuyết Mạn hoặc là Đoan Mộc Hoàng Hôn, người nào cũng là kẻ không dễ đối phó.
"Đúng vậy! Người lùi bước, chém! Đối với bất cứ ai cũng như vậy."Viện trưởng thong thả nói.
Ruột gan mọi người co thắt, bốn từ "Người lùi bước, chém" đã biểu lộ ra ý chí sắt đá sẵn sàng giết chết người lùi bước của bên trên.
"Ta cần bổ sung một ít vật tư." Ngải Huy vẫn im lặng từ đầu đến giờ, cuối cùng mở miệng.
Viện trưởng thở phào một hơi: "Ta sẽ cố gắng giúp các ngươi tối đa!"
Một khi lệnh tổng động viên toàn thành có hiệu lực, cho dù có gia đình có thế lực như Sư Tuyết Mạn hay Đoan Mộc Hoàng Hôn cũng phải xông lên phía trước. Bất cứ kẻ nào lùi bước vào lúc này, tương lai chắc chắn sẽ phải chịu sự trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc, thậm chí còn liên lụy đến gia tộc.
Viện trưởng không có khả năng ngăn cản. Tuyên bố lệnh tổng động viên toàn là quyền lực của riêng một mình thành chủ. Hơn nữa, tình tình xác thực đã chuyển biến xấu đến mức độ phải thực hiện việc này.
Nếu như mấy người Sư Tuyết Mạn chết trong trận chiến tổng động viên toàn thành, sẽ không ai tìm đến gây phiền phức cho họ. Đối với gia tộc, có thể nói đây là một kiểu vinh quang. Không cần bảo vệ mấy người Sư Tuyết Mạn, bởi họ là một nhóm tinh nhuệ theo đánh giá của viện trưởng.
Tận mắt nhìn thấy xác Huyết Mã Nghĩ la liệt trên mặt đất, ông càng vững tin hơn vào điều này.
Đệ tử tham gia trận chiến này chẳng khác gì đi chịu chết. Nhưng cho dù thừa biết là chịu chết cũng không thể lùi bước.
Sẽ chết bao nhiêu đệ tử? Viện trưởng không đoán ra được.
Ông chọn lựa một vài đệ tử mà mình cảm thấy có thiên phú, nhét vào bên cạnh Ngải Huy. Ông không biết làm như thế có tác dụng gì hay không, chủ yếu là muốn lưu lại một vài hạt giống cho Tùng Gian Viện.
Dẫu sao Ngải Huy cũng là đệ tử, sẽ ít nhiều chiếu cố tới bọn họ.
"Sư phụ sư mẫu đệ tử có khỏe không?"Ngải Huy hỏi.
"Yên tâm, phường thêu là vùng được bảo vệ trọng điểm."
Câu nói của viện trưởng khiến cho Ngải Huy yên tâm hơn nhiều.
Chẳng bao lâu sau, viện trưởng đã dẫn tới một trăm học viên. Đây là một trăm người mà ông đã lựa chọn kỹ lưỡng.
Rất nhiều người trong số đó, Ngải Huy cảm thấy rất quen mặt. Bọn họ là những học viên ưu tú nhất của Tùng Gian Viện.
Ngải Huy liếc nhìn viện trưởng. Hắn thật sự không ngờ, viện trưởng lại tin tưởng mình đến mức độ đáng ngạc nhiên như thế này.
"Giao hết bọn họ cho ngươi đấy!" Giọng nói Viện trưởng không dấu được mệt mỏi: "Việc bổ sung vật tư thì cần chính ngươi đi tới nhà kho chọn lựa. Bên đó đã đồng ý rồi, nhưng khẳng định là không có nhiều. Hiện giờ vật tư rất khan hiếm."
Có lẽ chẳng một ai nghĩ ra được, thành tựu tương lai của các thiếu niên với gương mặt đầy kinh hoàng lẫn bi thương, đang có mặt trong căn viện này ra sao.