Hiện thực cho y một kích tàn khốc, thiên tài phải bó tay bó chân, nội chuyện tìm một tên phế vật mà không có bất kỳ biện pháp nào!
Lâu Lan chán nản ngồi chờ tại cửa Binh Phong đạo tràng.
Khi nó thấy Ngải Huy mặt mũi bầm dập hấp hối thì ngẹo đầu hỏi : "Ngải Huy, xảy ra chuyện gì sao?"
Ngải Huy thấy Lâu Lan, đôi mắt ảm đạm đột nhiên sáng ngời, không nói hai lời, lôi kéo Lâu Lan đẩy cửa chui tọt vào trong : "Giúp ta một chuyện!"
Lâu Lan nghe thấy cần trợ giúp lập tức phấn chấn, giọng có vẻ hài lòng : "Được được."
Lôi kéo Lâu Lan vọt vào đạo tràng, Ngải Huy chọn một chỗ rộng rãi chắc chắn, vẻ mặt thành thật thỉnh cầu Lâu Lan : "Tẩn ta đi!"
Lâu Lan trợn tròn cặp mắt, nó cho là mình nghe lầm.
"Tới đi, đánh ta! Đập ta mạnh vào!" Gương mặt Ngải Huy hào hứng cổ vũ.
Dọc đường về thứ gì có thể đụng đều đụng va cả thế nhưng sợi tơ bạc Kim Nguyên vẫn còn tồn tại khá nhiều trong cơ thể. Chút thể lực cuối cùng đều đã vận ra hết sạch, có muốn va thì hiện tại khí lực động một ngón tay cũng không còn. Còn nữa sau khi vào thành, hắn không dám va chạm lung tung, vạn nhất đụng hư gì đền không nổi.
Khi hắn thấy Lâu Lan, tức khắc nghĩ ra cái ý tuyệt diệu này.
Đã có thể có được hiệu quả va chạm, lại không cần tự mình tiêu hao khí lực.
Lâu Lan nghiêng đầu ánh mắt nghiêm túc nhìn Ngải Huy, quan tâm hỏi : "Ngải Huy, ngươi ngã bệnh sao?"
"Ta không bị bệnh đâu, là tu luyện đấy." Ngải Huy vắt hết óc giải thích : "Đây là ta tự mình sáng chế một phương pháp tu luyện đặc thù."
"Ra vậy a. . ." Lâu Lan bừng tỉnh đại ngộ.
"Tới đi tới đi!" tinh thần Ngải Huy phấn chấn : "Hạ thủ nặng tay nhé, càng nặng càng tốt, đừng sợ làm bị thương ta, yên tâm, sức chịu đựng ta rất mạnh!"
"Thế nhưng, Lâu Lan không biết đánh nhau đâu." Lâu Lan yếu ớt lên tiếng.
Ngải Huy như bị sét đánh, trợn to hai mắt, nhìn Lâu Lan không thể tin nổi, lắp bắp lặp lại: "Không, không biết đánh nhau hả?"
Đánh, đánh nhau?
Ngải Huy cứ tưởng lỗ tai của mình nghe lầm, hai chữ "Đánh nhau" này hắn thấy thực xa lạ a. Ma luyện tại Man Hoang ba năm với nhân sĩ chuyên nghiệp chiến đấu, đánh nhau hả? Cái từ nghiệp dư này làm hắn mất hai giây mới phản ứng được.
Đợi một chút, không biết đánh nhau hả? Có Sa Ngẫu không biết đánh nhau?
Ngải Huy ngơ ngác nhìn Lâu Lan.
Hắn đã gặp Sa Ngẫu, không có con nào mà không tinh thông chiến đấu, bọn chúng lãnh khốc giảo hoạt, am hiểu ngụy trang, bẫy rập, nhất nhất chấp hành mệnh lệnh, thủ đoạn đa dạng chồng chất, làm người ta khó lòng phòng bị. Mỗi một bộ Sa Ngẫu đều là cỗ máy giết chóc chân chính. Sa Ngẫu sinh ra chính là vì chiến đấu.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Sa Ngẫu không biết chiến đấu.
Ngải Huy vô thức hỏi : "Vậy ngươi biết làm cái gì?"
Lâu Lan giơ ngón tay lên tính : "Lâu Lan sẽ tẩy quần áo, làm cơm, mua thức ăn, quét tước gian phòng và sân, ngâm trà. . ."
Ngải Huy nghẹn họng nhìn trân trối, hắn cảm thấy thế giới quan lộn tùng phèo, chuyện này. . . phải Sa Ngẫu không?
Khi hắn hồi thần lại, Ngải Huy cho thấy hắn có năng lực thích ứng mạnh mẽ, đã không có lựa chọn nào khác, vậy hắn không thể làm gì khác hơn là khích lệ : "Không vấn đề gì, ta dạy cho ngươi!"
Ngữ khí của hắn cũng mềm mại chẳng có chút sức mạnh.
Lâu Lan nhiệt tình bừng bừng : "Lâu Lan sẽ cố gắng!"
Màn đêm buông xuống, hồ lô Binh Phong đạo tràng sáng lên quang mang nhu hòa màu trắng, chiếu đạo tràng nơi nơi sáng như tuyết, hai thân ảnh dưới quang mang chơi bạo lực với nhau.
"Lần này ngươi phát lực không đúng, ngươi là Sa Ngẫu, không có khớp xương, không thể mô phỏng ta. Lâu Lan, ngươi là Sa Ngẫu, có thể mềm có thể cứng, nên mềm phải mềm, nên cứng rắn phải cứng. Nguyên lực là then chốt, dùng Nguyên lực cho bộ vị ngươi công kích trở nên cứng rắn hơn."
"Cứng hơn sắt! Dai hơn thép!"
"Chú ý góc độ! Đúng, góc độ công kích rất trọng yếu, không nên lưu lực!"
"Ta không hô ngừng thì đừng dừng, hí...iiiiii, có tiến bộ! Ôi chao, lần này đủ tàn nhẫn a! Lại dùng sức điểm, a a a a. . ."
Thời gian không ngừng trôi đi.
Lâu Lan cảm thấy tiến bộ của mình nhanh chóng, điều này làm cho nó rất vui vẻ, học thứ gì mới là một chuyện vui. Tuy rằng Ngải Huy khá kỳ quái, nhưng có thể giúp đỡ Ngải Huy cũng là chuyện vui.
Nó nhớ kỹ lời Ngải Huy dặn dò "Không nên lưu lực", từng cú đấm thấu thịt.
Lâu Lan làm một seri đẹp liên tục mười lăm kích, hội tụ tổng thể lực đạo cường đại bạo kích, bộp, bạo âm vang dội hơn hẳn lúc trước. Ngải Huy giống bao cát, hắn vẽ ra một đường vòng cung cong cong bay đi hơn mười mét.
Ra đòn hay!
Lâu Lan rất hài lòng đối với liên kích mới vừa rồi, không phạm sai lầm.
Ngải Huy hấp hối nằm úp sấp xuống đất, ánh mắt tan rã, biểu tình ngốc trệ.
Lâu Lan khom lưng, lệch đầu nhìn Ngải Huy, nghiêm túc hỏi : "Ngải Huy, chúng ta còn tiếp tục tu luyện nữa không?"
Ngải Huy không cảm giác được châm chích đau đớn, bởi vì bắp thịt toàn thân hắn đều đau nhức, sợi tơ bạc Kim Nguyên đều bị đánh tan rồi, hôm nay chỉ tới đây thôi. . .
Nhưng Ngải Huy nhanh chóng phát hiện một sự thực đáng sợ, bắp thịt ở miệng hắn trong trận bạo kích mới vừa rồi bị chấn tê rần, há miệng không nổi. Không riêng thế, bắp thịt toàn thân hắn đều ở trạng thái tê dại.
Vừa mới rồi dạy Lâu Lan chẳng lẽ là công kích chấn động? Đáng chết, vì sao lại dạy nó cái này?
"Ngải Huy?" Lâu Lan lệch đầu : "Chúng ta vẫn tiếp tục tu luyện à?"
Được rồi, xong rồi, thế là đủ rồi!
Ngải Huy gào thét trong lòng.
Lâu Lan chợt nhớ lại, bừng tỉnh đại ngộ : "Lâu Lan hiểu. Ngải Huy vừa mới nói rồi, không hô ngừng thì đừng dừng lại! Được, chúng ta tiếp tục! Lâu Lan tiếp tục cố gắng vậy!"
một cánh tay Lâu Lan hóa thành dây cát, cuốn về phía Ngải Huy, miệng lẩm bẩm : "Cứng hơn sắt! Dai hơn thép!"
Không! Ngải Huy gào thét hóa thành hoảng sợ trong lòng, không không không! Uy uy uy! Đủ rồi, không luyện, chúng ta không luyện nữa a. . .
Phanh phanh phanh!
Trong lòng vỡ nát, Ngải Huy trơ mắt nhìn mình bị công kích mưa sa chìm ngập.
Khuôn mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn âm trầm, các vị công tử quen biết y đều tránh xa xa. Lúc này gã này đang khó chịu, nghìn vạn lần không được trêu chọc. Hiện tại tâm tình y không chỉ là không tốt là cực kỳ cực kỳ khó ở!
Bọn họ biết, Đoan Mộc Hoàng Hôn là một tên vô cùng chú ý mặt mũi. Lúc nào trong thấy y đều nhìn thấy một bộ ưu nhã, phong độ phóng khoáng, đã ai từng nhìn thấy y mặt đen như vậy? Hơn nữa càng ngày sắc mặt càng tệ đi, toàn thân tỏa ra sát ý, người hơi có chút nhãn lực đều né ra thật xa.
Tâm tình Đoan Mộc Hoàng Hôn cực độ không xong, ánh mắt của y đảo qua phòng học, sắc mặt lại đen hơn một phần!
Đáng chết! Khốn khiếp!
Quả đấm y nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệch.
Cái đứa phế vật kia đáng chết, thế mà vài ngày đều không đi học!
Bắt y phụ đạo một đứa phế vật còn chưa xong học vỡ lòng, lòng tự ái của y đã cực độ tổn thương, hắn liều mạng an ủi bản thân muốn trở thành một lãnh tụ thức thời thiên tài!
Hiện thực cho y một kích tàn khốc, thiên tài phải bó tay bó chân, nội chuyện tìm một tên phế vật mà không có bất kỳ biện pháp nào!
Từ ngày đầu tiên y chạy khắp mấy sân huấn luyện dành cho newbie vẫn không tìm được Ngải Huy, đã để cho tâm tình của y khó chịu. Tên mới kia thiên phú tệ khởi điểm thấp, nắm lỗ mũi y cũng không nên nhận, người kia không chịu huấn luyện cũng đành, cùng lắm thì bản thân gô cổ hắn tới quan sát, thế nhưng. . .
Tên kia học cũng chẳng thèm đi!
Hiện tại Đoan Mộc Hoàng Hôn chỉ muốn chửi má nó, y biết nhiều kẻ lười, nhưng chưa từng thấy kẻ lười đến thế!
Học cũng không thèm đến, ngươi tới Cảm Ứng Tràng để làm chi?
Phải vất vả lắm mới nổi lên, hạ mình đáp ứng phu tử phụ đạo, kết quả sao? Tự mình tìm khắp nơi không ra!
Trong lòng Đoan Mộc Hoàng Hôn nhỏ lệ, ông trời ơi, tại sao ông đùa giỡn với tôi như thế? Mình phải xúi quẩy lắm mới vớ phải những chuyện chẳng hợp lẽ thường như thế này? Mới kẻ không hợp lẽ thường thế chứ!
Vừa nghĩ tới cái danh thiên tài sẽ bị đứa phế vật này làm bẩn, lửa giận trong lòng Đoan Mộc Hoàng Hôn bùm bùm cháy hừng hực.
Cứ chờ đấy!
Trong lòng Đoan Mộc Hoàng Hôn nảy sinh ý định ác độc.