Năm sau, Lâm Thanh Thanh cũng chính thức bận rộn với công việc. Hiện giờ, Mạc Khanh Nhan mới phát hành một bài hát mới, Tề Kỳ muốn tạo một album mới cho cô ấy, album sẽ phát hành vào nửa đầu năm nay, hiện giờ mới chỉ có một bài hát chủ đề nên Lâm Thanh Thanh phải tăng ca để sáng tác thêm mấy bài hát nữa.
Vì Tề Kỳ muốn nhanh chóng tạo một album cho Mạc Khanh Nhan, cho nên trong khoảng thời gian này, mọi người trong phòng làm việc của Thanh Thanh đều phải tăng ca. Mỗi ngày, Lâm Thanh Thanh trở về nhà, ăn cơm xong liền đi vào phòng làm việc. Sáng tác phải động não rất nhiều, Lâm Thanh Thanh có cảm giác cô sắp rụng hết cả tóc.
Tối hôm đó, khi cô đang sáng tác bài hát mới thì Dịch Trạch Duyên gõ cửa hỏi cô: “Em có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì đó không?”
Lâm Thanh Thanh không ngẩng đầu lên, nói: “Không cần, một lúc nữa em ăn sau.”
Dịch Trạch Duyên đứng ngoài cửa im lặng, Lâm Thanh Thanh cho là anh đã đi rồi, không ngờ một lát sau anh lại cầm một quyển sách nghênh ngang đi tới. Trong phòng làm việc của cô có một cái ghế tựa, anh bước đến ngồi xuống ghế, sau đó lật quyển sách trong tay xem.
Lâm Thanh Thanh: “…”
Trên người anh mặc một chiếc áo ngủ bằng tơ lụa. Anh di chuyển một chút, vạt áo liền tuột lỏng ra, để lộ bờ ngực rắn chắc của anh, đôi chân dài hơi cong lên đặt trên ghế, lộ ra bắp chân rắn chắc cường tráng.
Người này… không có chuyện gì làm hay sao mà lại chạy đến quyến rũ cô?
Dịch Trạch Duyên nhận ra ánh mắt của cô đang nhìn mình, vẻ mặt rất vô tội: “Sao vậy? Em cứ làm việc của em, nhìn anh làm gì?”
Lâm Thanh Thanh đi tới, khó chịu nhìn anh chằm chằm: “Sao anh lại ăn mặc không nghiêm túc mà chạy đến đây?”
Dịch Trạch Duyên cúi đầu nhìn áo ngủ của mình, vẻ mặt tỏ ra đương nhiên: “Là vợ chồng, anh thấy không cần để ý những chuyện như vậy, hay là anh ở chỗ này khiến em ngại?”
Anh ngồi ở đó, để lộ lồng ngực cùng bắp chân, sao cô có thể còn tâm tư làm việc chứ?
Dịch Trạch Duyên thấy cô đứng im bất động, liền nắm lấy tay cô: “Sao vậy? Thật sự chê anh phiền?”
Cô không nói gì, Dịch Trạch Duyên liền nói tiếp: “Được được được, anh đi nơi khác xem.”
Anh đứng lên muốn rời đi, đột nhiên cô lại nhào tới đẩy anh ngã xuống trên ghế. Lâm Thanh Thanh ghé vào ngực anh, ngón tay chọc vào cằm anh: “Quyến rũ người khác xong là muốn đi, nào có dễ như vậy?”
Dịch Trạch Duyên ôm eo của cô, đặt cô hoàn toàn nằm trên người anh. Anh hôn lên trán cô, nói: “Làm gì cũng phải cân nhắc giữa lao lực và nghỉ ngơi. Mấy ngày nay em đã ngủ không được ngon, muốn viết ca khúc mới thì từ từ sẽ xong, em chịu đựng như vậy cũng sẽ không có linh cảm.”
Lâm Thanh Thanh thở dài: “Em muốn nhanh chóng viết xong, trước khi nghỉ hè sẽ ra mắt album mới cho Khanh Nhan.”
“Gấp như vậy làm gì?”
“Tề Kỳ định sau khi cho ra mắt album sẽ đi Mỹ, chị ấy muốn đi Mỹ mua tϊиɦ ŧяùиɠ để sinh con.”
“Không sao, đến lúc cô ấy đi Mỹ, anh sẽ tìm giúp em một người biên soạn mới. Từ từ rồi cũng sẽ xong, em đừng có gấp.”
Lâm Thanh Thanh nhìn anh không nói gì. Dịch Trạch Duyên thấy thế liền đoán ra cô đang có suy nghĩ gì, anh hỏi: “Em sao vậy? Sao lại muốn tạo album gấp như vậy?”
Lâm Thanh Thanh dán mặt vào ngực anh, cô trầm mặc một lúc mới nói: “Bởi vì em muốn nhanh chóng chứng minh bản thân, em muốn được người khác công nhận, em muốn sau khi đi ra đường, đầu tiên người ta nghĩ đến em không phải là “Cậu nhìn xem, đó là phu nhân của Dịch Trạch Duyên” mà là “Cậu nhìn xem, người đó chính là nhà soạn nhạc nổi tiếng”.”
“Có khác gì nhau sao?”
“Có.”
“…”
Lâm Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn anh. Cô cười, ánh mắt sáng bừng: “Em không muốn làm cây cao, mà chỉ muốn là một cái cây sinh trưởng bên cạnh anh, chỉ khi em đủ ưu tú mới có đủ dũng khí để đứng cạnh anh được.”
Dịch Trạch Duyên vuốt tóc cô: “Em không cần mệt mỏi như vậy, em như thế nào anh cũng đều thích.”
“Em biết mà, nhưng em muốn mình tốt hơn một chút. Em hi vọng tình yêu của chúng ta không phải là đốt than sưởi ấm trong những ngày tuyết rơi mà là cùng nhau dệt hoa gấm.” Cô nháy mắt nghịch ngợm với anh: “Anh có hiểu được không?”
Anh không nhịn được hôn một cái lên mặt cô. Bộ dạng nghịch ngợm của cô thật sự rất đáng yêu, trái tim của anh đều muốn dành cho cô vân vê nhào nặn, có gì mà anh không hiểu được chứ.
Dịch Trạch Duyên gật đầu.
“Nhưng vẫn phải chú ý nghỉ ngơi, nghỉ ngơi tốt thì mới có nhiều linh cảm được.”
“Vậy anh cho em một chút linh cảm đi.”
“Hả? Em cần linh cảm gì?”
Cô cúi thấp đầu, chôn mặt vào ngực anh: “Chính là loại linh cảm ân ân a a ý.”
Dịch Trạch Duyên: “…”
Cái gì mà ân ân a a chứ, vừa rồi còn chững chạc đàng hoàng, vậy mà chỉ nháy mắt đã biết thành như vậy, người con gái này càng ngày càng xấu mà.
“Ai nha, anh có cho hay không?”
“Cho.”
Lâm Thanh Thanh cười hì hì, hôn lên môi anh. Nhiệt độ trong phòng nhanh chóng cao lên, quần áo trên người hai người rơi xuống mặt đất. Trong phòng nổi lên một lớp sương mờ mỏng manh, hai người nhanh chóng đan vào nhau…
***
Lúc đầu Tề Kỳ định trước khi nghỉ hè sẽ cho Mạc Khanh Nhan ra mắt một album, nhưng nửa năm này thật sự quá bận, rất nhiều việc đều tích trữ cần phải làm. Trong lúc đó, Lâm Thanh Thanh thông báo tuyển dụng một đội nhạc, còn chiêu mộ thêm trợ lý sáng tác và trợ lý biên soạn bài hát. Mọi người vội vội vàng vàng tạo ra 12 bài hát, nhưng cuối cùng chỉ cần bảy bài và một bài làm bài hát chủ đề phim truyền hình (một bộ phim truyền hình đề tài yêu nước, bài hát chủ đề do Mạc Khanh Nhan và một ca sĩ lão luyện hợp xướng).
Cho nên cuối cùng phát hành bằng hình thức EP.
* EP: Extended play viết tắt là EP (hay còn gọi là đĩa mở rộng), là tên của loại đĩa nhựa cứng hay CD có chứa nhiều bài nhạc hơn một đĩa đơn, nhưng lại quá ngắn để xem là một album. Thường thì một đĩa EP dài khoảng 10-20 phút, trong khi một đĩa đơn có dưới 10 phút và một album có khoảng 30-80 phút. Đĩa Mini-LP thường có độ dài 20-30 phút.[1] Ở Vương quốc Anh, Công ty Bảng xếp hạng Chính thức (The Official Charts Company) định nghĩa điểm khác biệt giữa đĩa EP và album là độ dài 25 phút hay số lượng 4 bài.[2][3] EP được phát hành với kích thước khác nhau ở các thời kì khác nhau. Vào những năm 1950 và 1960, EP thường là đĩa thu âm 45 RPM 7″ (18 cm), với 2 bài trên mỗi mặt đĩa.
Sau khi phát hành EP, Tề Kỳ xin nghỉ đi nước Mỹ, đi nước Mỹ mua tϊиɦ ŧяùиɠ sinh con vẫn luôn là nguyện vọng của Tề Kỳ.
Kết quả, thành tích EP cũng không tệ lắm, trong đó có một ca khúc còn được đề cử cho hạng mục ca sĩ và nhạc sĩ xuất sắc nhất. Với tư cách là người được đề cử cho giải nhạc sĩ xuất sắc nhất, Lâm Thanh Thanh đương nhiên muốn tham gia, Dịch Trạch Duyên cũng không tiếc một ngày để tham gia cùng cô.
Lâm Thanh Thanh không nghĩ mình sẽ nhận được giải, tham gia lễ trao giải chẳng qua là chỉ muốn quen biết nhiều người hơn mà thôi. Hơn nữa, lần này tham gia lễ trao giải còn có rất nhiều đại thần tài giỏi trong giới âm nhạc, có thể làm quen một chút cũng không tệ.
Bắt đầu lễ trao giải chính là giải nam nữ ca sĩ xuất sắc nhất. Lâm Thanh Thanh ôm hi vọng, mong chờ Mạc Khanh Nhan sẽ nhận được giải. Thế nhưng thật đáng tiếc, giải ca sĩ nữ xuất sắc nhất lại được trao cho thiên hậu siêu cấp Loan Loan, vừa hay nửa đầu năm nay thiên hậu phát hành một album, tiếng hát của Loan Loan vẫn luôn rất hay, Mạc Khanh Nhan thua cô ấy, Lâm Thanh Thanh cũng không có gì để nói.
Sau khi trao giải cho ca sĩ nam nữ và album xuất sắc nhất, là đến trao giải cho người biên soạn và người sáng tác.
Trong số những người được đề cử, Lâm Thanh Thanh là một tân binh, sợ là đi ngoài đường cũng được rất ít người nhận ra. Mà cùng trong danh sách với cô còn có một số tiền bối soạn nhạc, cho nên đối với giải thưởng lần này, Lâm Thanh Thanh không ôm nhiều hy vọng, trong con mắt của cô, được đề cử đã rất đáng khen rồi.
Cho nên, khi người lên trao giải đọc đến “Nhạc sĩ xuất sắc nhất năm thuộc về cô Lâm Thanh Thanh”, cả người Lâm Thanh Thanh như đang mơ.
Dịch Trạch Duyên ngồi bên cạnh huých nhẹ vào khuỷu tay của cô: “Đến lượt em lên nhận thưởng kìa.”
“Sao có thể…” Lâm Thanh Thanh không dám tin đây là sự thật, cô quay sang lặng lẽ hỏi Dịch Trạch Duyên: “Có phải anh mua giải cho em không?”
Dịch Trạch Duyên bật cười: “Em đang nghĩ lung tung gì vậy? Lễ trao giải lần này long trọng như thế, em nghĩ ai muốn cũng có thể mua giải được sao?”
Người xướng tên không thấy cô lên bục nhận giải liền nói thêm một lần nữa: “Lâm tiểu thư, mời cô lên sân khấu nhận giải.”
Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Lâm Thanh Thanh lấy lại tinh thần, từ từ đi lên sân khấu.
Làm sao có thể, làm sao có thể, làm sao cô lại nhận được giải thưởng chứ?
Lâm Thanh Thanh đã từng nghĩ, rồi sẽ có ngày cô cũng được đứng trên sân khấu, được rất nhiều người chú ý. Cô muốn đứng trên sân khấu tỏa ra ánh hào quang, đón nhận vô vàn những ánh mắt tán dương của mọi người.
Về sau… về sau, cô trải qua một số chuyện, tiếng hát khiến cô hãnh diện nhất không còn nữa, cô chỉ đành đổi đường, trở thành một nhạc sĩ. Nhưng cô lại không có thiên phú trong chuyện sáng tác, đành phải sờ soạng lần mò trên con đường đầy khó khăn này, tựa như có một cách cửa ngăn cách trước mặt cô. Cô tiến lên, lại đụng phải cánh cửa lùi lại, lại tiến lên, lại bị đụng trở lại, sau đó người cô chằng chịt vết thương, bể đầu chảy máu.
Nhưng cô vẫn không hề từ bỏ, một mực kiên trì.
Bởi vì cô không còn lựa chọn nào khác, cô nhất định phải kiên trì, chỉ có kiên trì mới có kết quả, chỉ có kiên trì mới giúp mình trở nên ưu tú hơn, chỉ có kiên trì mới khiến cô tự tin sánh bước bên cạnh anh.
Kinh doanh phòng làm việc là bởi vì yêu âm nhạc, bởi vì đây là món quà Dịch Trạch Duyên tặng cho cô. Lâm Thanh Thanh cũng đã từng tưởng tượng ra cảnh mình được nhận giải thưởng, nhưng lại chưa từng nghĩ mình sẽ nhận được giải thưởng thật.
Cuộc sống khiến cô phải nhận quá nhiều cú sốc, cô đã sớm không còn nhiệt huyết và tự tin như thuở niên thiếu nữa rồi.
Cô đi lên sân khấu, nhận lấy cúp từ tay người trao giải. Chiếc cúp nặng trĩu được cô nâng trên tay, cuối cùng cô cũng hoàn hồn khỏi viễn cảnh không chân thực kia.
Cô thật sự nhận được giải thưởng nhạc sĩ xuất sắc nhất.
Cô đã đột phá chính mình.
Trong chớp mắt, đột nhiên cô nhớ đến những chuyện đã qua, bởi vì cứu người nên dây thanh quản bị thương, bởi vì bị bạn thân và người thân phản bội mà trở nên mẫn cảm, tự ti và quái đản, bởi vì tìm việc mà liên tục bị từ chối khiến cô đánh mất lòng tin.
Khi bị giẫm đạp, bị đả kích, bị cuộc sống tàn phá lại có một người vẫn luôn ở bên cạnh làm bạn với cô, giúp đỡ cô, khiến cô có thêm hi vọng đối với tương lai. Cuối cùng, cô đã không đánh mất chính bản thân mình trong một thế giới vô tình. Cuối cùng, cô vẫn có thể phá kén biến thành bướm, bay về phía sân khấu mình đã chờ đợi từ lâu.
Người dẫn chương trình bảo cô nói về cảm xúc của mình lúc này. Từng màn trong quá khứ không ngừng hiện lên trong đầu. Cô cúi thấp đầu, sợ người khác nhìn thấy nước mắt của mình.
Phát biểu cảm nghĩ sao? Thật sự cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại cảm thấy nếu nói những lời đó ra thì sẽ để lộ bản thân yếu đuối và bất lực cỡ nào, thật sự không thể dùng ngôn ngữ để nói ra.
Cuối cùng, cô cúi người với mọi người dưới sân khấu, vô cùng chân thành nói lời cảm ơn.
Thế nhưng vẫn cần phải nói chút gì đó, cuối cùng cũng chỉ có thể dập khuôn, khách sáo cảm ơn tất cả mọi người.
“Cảm ơn ông xã lúc em khó khăn nhất vẫn ở sau lưng trợ giúp em. Cảm ơn chị vẫn luôn chăm sóc em, cũng cảm ơn những người bạn đã tin tưởng đi cùng với tôi.”
Những lời nói cảm ơn đơn giản, nhưng cô thật sự không biết nên diễn tả như thế nào.
Cũng may không xúc động quá mạnh, cũng may toàn bộ quá trình cô đều thanh nhã lạnh nhạt, cũng may cô kìm nén được nước mắt, cuối cùng khi ngồi xuống bên cạnh Dịch Trạch Duyên, nước mắt mới chảy xuống.
Lễ trao giải vẫn còn tiếp tục, tất cả mọi người đều chú ý lên sân khấu. Dịch Trạch Duyên kéo ống tay áo lau nước mắt cho cô. Cô cầm lấy cánh tay lau nước mắt cho mình hôn lên một cái thật sâu.
Mặc dù Khanh Nhan không nhận được giải thưởng ca sĩ xuất sắc nhất, nhưng lại nhận được giải thường ca sĩ mới xuất sắc nhất, cũng coi như không tệ lắm.
Tiết mục của Khanh Nhan được biểu diễn thứ hai từ dưới lên. Bài hát được biểu diễn chính là bài “Mục Dã” trong EP, lời bài hát kể vể một thiếu nữ hút máu Mục Dã, vì tình yêu mà phản bội lại chủng tộc, sau đó lại bị loài người phản bội, cuối cùng thương tâm tuyệt vọng đai khai sát giới.
Tiếng hát của Mạc Khanh Nhan rất thu hút, thể hiện vừa đúng cảm xúc tuyệt vọng thương tâm khi thiếu nữ bị phản bội, khiến cho người ta có cảm giác chấn động tâm can.
Lâm Thanh Thanh vừa mới bình ổn được cảm xúc, lúc này liền hóa thân thành một cô bé mê muội Mạc Khanh Nhan, ở dưới sân khấu vui vẻ quơ quơ gậy cổ vũ. Khi hát đến đoạn cao trào, cô không nhịn được mà cảm thán với Dịch Trạch Duyên: “Thật quá tuyệt vời, sao cô ấy có thể hát hay như thế chứ.”
Dịch Trạch Duyên chăm chú nhìn cô, một lúc lâu sau mới hỏi: “Sau này còn muốn ca hát nữa không?”
Mặc dù bác sĩ đã nói dây thanh quản của cô sợ là đã bị hỏng mãi mãi, nhưng ai có thể đoán trước được y học trong tương lai đây. Anh có thể đầu tư tiền vào ngân sách để nghiên cứu về vấn đề này, nói không chừng dây thanh quản của cô sẽ được khôi phục lại thì sao.
Không ngờ Lâm Thanh Thanh lại lắc đầu. Cô giữ chặt tay Dịch Trạch Duyên, nháy mắt mấy cái với anh: “Em không muốn hát nữa. Sau này, em chỉ muốn làm bảo bối của ông xã thôi.”
Sưởi ấm ông xã, làm bảo bối yêu chiều ông xã.
**
Sau khi nhận được giải nhạc sĩ xuất sắc nhất, Lâm Thanh Thanh rất vui, cũng coi như đã cho bản thân một câu trả lời xác đáng. Bận rộn lâu như vậy, cuối cùng cô cũng có thể nghỉ ngơi một chút. Cuối tuần, vừa hay Dịch Trạch Duyên không phải đến công ty, hai người dự định đưa tiểu Uyên đi công viên chơi.
Tiểu Uyên vừa nghe thấy được đi công viên chơi liền vui vẻ như muốn bay lên. Công viên do tiểu Uyên làm chủ, bé muốn chơi gì thì bọn họ sẽ chơi trò đó. Một nhà ba người họ chơi vui vẻ ở công viên đến tận trưa.
Tiểu Uyên vẫn còn rất hưng phấn, trên đường đi còn kể lại chuyện vừa rồi.
“Mẹ, sau này có em gái chúng ta cũng đưa em đến đây chơi có được không?”
Trên khuôn mặt của tiểu Uyên dính đầy hình dán hoạt hình, trên mặt của Lâm Thanh Thanh và Dịch Trạch Duyên cũng khó tránh khỏi. Lúc này, bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt sáng lấp lánh đầy mong chờ.
Lâm Thanh Thanh ngồi xổm xuống, đối mặt với bé: “Con muốn em gái như vậy sao?”
Tiểu Uyên gật đầu không hề suy nghĩ.
“Nhưng nếu có em gái, phần lớn sự chú ý của mẹ sẽ đặt trên người em, bởi vì em bé cần được chăm sóc rất nhiều. Đến lúc đó, có lẽ mẹ sẽ không để ý nhiều đến tiểu Uyên, như vậy tiểu Uyên cũng đồng ý sao?”
Bạn nhỏ nghe vậy, lông mày hơi nhăn lại. Bé cúi đầu thấp, xoắn xuýt suy nghĩ. Sau đó nghĩ đến gì đó liền vội vàng nói: “Vậy con có thể giúp mẹ chăm sóc em gái nha.”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Lâm Thanh Thanh sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, dịu dang nói: “Nhưng đời này mẹ chỉ muốn một đứa bé như tiểu Uyên, mẹ chí muốn dành tất cả sự yêu thương cho tiểu Uyên thôi, có được không?”
Tiểu Uyên im lặng một lúc, sau đó lắc đầu.
Lâm Thanh Thanh thật sự bất lực: “Con thật sự muốn em gái sao?”
Tiểu Uyên gật đầu.
“Nhưng muốn sinh em gái cũng không dễ, nhỡ đâu lại sinh ra em trai thì phải làm sao?”
Tiểu Uyên hơi luống cuống, bé cau mày suy nghĩ, cuối cùng đành thỏa hiệp: “Nếu là em trai, vậy thì con sẽ dành tiền mua váy nhỏ để mua đồ chơi cho em.”
“Ha ha.” Lâm Thanh Thanh không nhịn được bật cười.
Cô ôm lấy tiểu Uyên, quay sang nói với Dịch Trạch Duyên: “Anh xem, anh muốn có con gái hay con trai?”
“Anh đã có con trai rồi, đương nhiên là muốn có con gái.” Dịch Trạch Duyên nói rất thản nhiên.
Lâm Thanh Thanh bất mãn chẹp chẹp miệng, nói: “Người ta nói con gái là tình nhân kiếp trước của chồng, đến lúc anh có con gái rồi, có phải sẽ không yêu em như vậy nữa không?”
Dịch Trạch Duyên bật cười: “Em nói linh tinh gì vậy?”
Lớn như vậy rồi, sao lại còn giống trẻ con như vậy chứ.
“Vậy anh nói xem, sau này có con gái, anh yêu con gái hay là yêu em hơn?”
“Đương nhiên yêu em hơn, em nghĩ gì vậy? Con gái của anh là do em sinh ra nên anh mới yêu.”
Lâm Thanh Thanh rất hài lòng với câu trả lời của anh, cô quay đầu đi lén cười. Dịch Trạch Duyên sợ cô mệt mỏi, đón lấy tiểu Uyên bế lên. Sức anh rất lớn, một tay là có thể ôm lấy con trai, một tay khác thì nắm lấy tay cô.
“Con gái còn chưa sinh mà đã thảo luận chuyện nhân tình, em không sợ con trai chê cười sao?”
Mặc dù nói như vậy, nhưng có thể nhìn ra anh thực sự rất vui, thậm chí anh còn đang nghĩ: sau này, nếu có con gái thật, sau đó một lớn một nhỏ sẽ giành lấy anh muốn anh ôm ấp.
Nghĩ thôi mà đã cảm thấy rất vui rồi.
Lâm Thanh Thanh nói vậy chẳng qua là muốn đùa anh mà thôi, nhưng nhìn Dịch Trạch Duyên bị cô chọc cho cao hứng như vậy, Lâm Thanh Thanh cũng rất vui.
Một nhà ba người vừa đi vừa vui đùa. Dịch Trạch Duyên một tay ôm con trai một tay nắm tay vợ, anh cảm thấy rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Đương nhiên, nếu sau này có thể có con gái, vậy thì càng hài lòng hơn.
== Hết chương 49 ==
Chương sau
Tác giả có lời muốn nói:
Hoàn chính văn, cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Đây là một truyện thuộc hệ chữa trị, cho nên sẽ toàn là ngọt ngào, còn có chữa lành vết thương. Tôi viết truyện này cũng là muốn nói với những người đã làm khổ bản thân, cho dù cuộc sống khó khăn thế nào cũng đừng từ bỏ chính mình. Nữ chính rất may mắn vì vẫn luôn có nam chính ở bên làm bạn, thế nhưng đa số chúng ta đều không may mắn như vậy, cho nên nhiều khi đều cần tự mình chữa trị. Chỉ cần không từ bỏ bản thân, chỉ cần giữ vững lòng tin, một ngày nào đó những vết thương kia sẽ trở thành công lao.
Cuối cùng, chúc tất cả mọi người có một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.