Nhưng đây vẫn chưa phải kết thúc.
Thiên sứ dẫn đường nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, nhìn cánh chim trắng nõn từ sau lưng thanh niên từ từ mở ra. Từng phiến lông vũ che đi tinh mang nhạt nhẽo, cứ như muốn thay thế cả bầu trời sao, thánh khiết, đẹp đẽ đến tột cùng ——
Cặp thứ hai.
Cặp thứ ba.
.......
Y mọc ra đủ sáu cánh.
Chúng nó rào rào mọc ra che kín đằng sau lưng thanh niên, gần như che khuất cả bầu trời. Dưới cùng là đôi cánh còn bé nhỏ non nớt, ở giữa lại là một đôi cánh to lớn, thân hình thanh niên dưới những cặp cánh này càng trở nên nhỏ bé tinh tế. Y giật giật thử vỗ nhẹ cánh, mũi chân lập tức rời khỏi mặt đất lơ lửng trong không gian.
Giây lát ấy, xung quanh yên lặng như tờ, chỉ có những đôi cánh trắng muốt như chim bồ câu không biết mọc ra từ đâu dần dần lớn lên, y như thể là vòng hoa, là vì sao của thần điện, mọi thứ ở đây đều phải nương theo y. Thánh quang bỗng nhiên soi rực Ngày thứ ba, những luồng sáng mãnh liệt trong thiên địa tỏ rõ với vạn vật:
Con cưng của thần trở về rồi.
Thiên sứ dẫn đường ánh mắt lom nhom nhìn theo tình cảnh này, trong yết hầu phát ra tiếng than nhẹ không hề che giấu, cậu ta đầy sùng kính cúi người sâu hơn.
"Ngài Lucifer....."
Thần linh nhìn kỹ đứa nhỏ trước mặt mình. Bấy giờ, đứa nhỏ này cùng với người trong ký ức hắn ta giống y nhau.
Vì thế hắn cũng cảm thấy hơi thỏa mãn, dựa lưng vào thần tọa, bình tĩnh nói: "Nếu Luci đã trở về thì thế gian cũng nên khôi phục dáng vẻ vốn có của nó."
Khấu Đông mới vừa lấy lại tinh thần thích ứng cảm giác biến thành bươm bướm một lần nữa, tự nhiên nghe xong thần linh nói câu này đã cảm thấy không ổn.
"Ý của Thiên Phụ là sao?"
Cái gì gọi là khôi phục dáng vẻ vốn có của nó cơ?
Thiên Phụ không trả lời, thiên sứ dẫn đường cung kính nhìn Khấu Đông rồi khom người.
"Nhân gian sinh ra vampire, bọn chúng lấy huyết nhục dơ bẩn làm thức ăn, nói thế chắc ngài Lucifer cũng từng nghe rồi."
Cậu ta nói tới đây, khóe miệng hơi cụp xuống giống như rất căm ghét điều này.
Khấu Đông thầm nghĩ, tui đâu chỉ là nghe qua mà còn suýt chút nữa thành cái đồ chơi đó rồi, cơ mà đây có phải trọng điểm đâu, y tỉnh tảo hỏi lại câu nữa, "Ý của Thiên Phụ là?"
"Thiên Phụ sáng thế, đương nhiên có chúc phúc nhân gian," Thiên sứ kia nói, "Nếu đã như vậy, đám huyết tộc bẩn thỉu kia sẽ biến mất."
Lời này của cậu ta tràn ngập ý muốn đuổi tận giết tuyệt cái chủng loài mà mình căm ghét nhất.
Nhịp tim của Khấu Đông tăng vọt, y không để tâm đám huyết tộc kia sống chết ra sao —— vấn đề ở chỗ, bây giờ Diệp Ngôn Chi cũng là huyết tộc á!
Y cúi đầu nhìn xuống dưới một cái rồi lại quay lên nhìn thần linh đang trầm lặng ngồi trên thần tọa.
"Ý người là tất cả huyết tộc ư?"
"Đương nhiên," trả lời hắn vẫn là tên thiên sứ kia, "Bọn chúng đều là kết quả của tội nghiệt, không nên tồn tại trên đời này."
"......."
Khấu Điềm Điềm thiếu chút nữa nhổ nước bọt vào gương mặt đó.
Lời này mi sớm không nói muộn không nói, ngủ nguyên một giấc dài như vậy không thèm nhắc tới, cứ nhất quyết phải chọn cái lúc nhãi con nhà tui làm vampire mới nói là có ý gì!
Là thế nào hả, muốn diệt cả nhà tui hay sao?
"Ngài chắc hẳn sẽ không bênh đám huyết tộc đó chứ?" thiên sứ nói, gần như không tin nổi, "Ngài là điện hạ ở trên thiên đường, chí cao vô thượng, đám ác ma đó sinh ra từ ô uế, sao có thể làm bẩn mắt ngài?"
Cậu ta hạ thấp vampire như thế làm Khấu Đông rất không vui, nghệt cả mặt.
Nói chuyện kiểu gì vậy, chê thì chê cũng phải trừ Diệp Ngôn Chi ra chứ!
Đâu ra cái kiểu nói xấu con cái trước mặt ba mẹ người ta luôn vậy!
Y không nhịn được liếc mắt lườm thiên sứ kia một cái.
Thiên sứ tự nhiên bị lườm không hiểu tại sao, Khấu Đông mở miệng ra bắt đầu lấy lại công bằng cho nhãi con nhà mình.
"Trong số vampire cũng có những vampire không uống máu."
Ví dụ như nhãi con nhà tui nè.
"Cũng có những người lương thiện."
Nhìn thấy nhãi con nhà tui chưa?
"Cực kỳ hiếu thuận."
Bé cưng nhà y đây này, lần nào cũng là y hút máu người ta, Diệp Ngôn Chi luôn quan tâm đến cơ thể y, bảo hút thêm hai cái cũng không nghe....
Đúng là khiến người ta thấy thương tâm, ngó cái thôi đã xúc động tới mức rơi lệ....
Khấu Đông cực kỳ bất mãn với hành vi vơ đũa cả nắm, nói thật, y chẳng hề cảm thấy đám bác sĩ mỏ chim kia mạnh mẽ chỗ nào, sao không chê đám ấy?
Thiên sứ lắc đầu, ánh mắt nhìn y mang theo sầu muộn, "Sao ngài có thể bị che mắt mà bênh vực cho chủng tộc dơ bẩn thấp hèn đó được chứ?"
Trong lòng Khấu Đông chửi thầm có mi mới bị che mắt đó, cả nhà mi bị che mắt! Y không thèm quan tâm đến tên thiên sứ mở mồm ra là khuyên bảo mình kia nữa, chỉ tựa đầu lên thần linh, nói: "Thiên Phụ——"
Thần linh hất tay một cái.
"Ta biết rồi," hắn ta lạnh nhạt nói, "Không cần nhắc lại."
Khấu Đông nhìn vẻ mặt hắn ta, hơi thấp thỏm. Đột nhiên, từ đầu ngón tay Thiên Phụ bỗng có một luồng ánh sáng vàng chậm rãi chảy xuống, cứ như dòng suối be bé tuôn ra.
Mãi đến khi nó tiếp xúc được với không khí mới từ từ tuôn ra, dệt thành màn lưới tinh tế, xuyên thấu tầng mây, không chút lưu tình bao bọc lấy đại địa đen kịt bên dưới. Khấu Đông lập tức rõ ràng đó là cái gì, thánh quang,
Thánh quang, thứ có thể làm huyết tộc tổn thương.
..... ** má.
Trong lòng Khấu Đông thiếu chút nữa mọc ra một đống cỏ. [*]
[*]. Ẻm đang chửi thầm ấy.
Clm, thật đấy à?!
Y nghe thấy những tiếng kêu rên đứt quãng, cho dù hiện tại y đang ở trên mây vẫn mơ hồ nghe được. Đó là của đám huyết tộc dưới mặt đất gào thét, bọn chúng lăn lộn trên đất, vặn vẹo giãy dụa, nơi bị thánh quang chiếu tới, da thịt của chúng mục nát theo tốc độ mà mắt thường có thể thấy rõ, từng mảng từng mảng lớn bong tróc rơi xuống, trông không khác gì băng tan.
"A – a a a a a!!!!"
Vampire chỉ sợ duy nhất hai thứ là lửa và thánh quang.
Lửa có thể thiêu đốt da thịt của chúng, thánh quang có thể đốt sạch linh hồn.
Khấu Đông hiện giờ không rảnh lo phía dưới, y chỉ chằm chằm nhìn Thiên Phụ, sợ rằng một giây sau hắn ta nhớ ra đứng phía sau y cũng là một huyết tộc – xem tình hình này, e là Thiên Phụ đối với huyết tộc chẳng có chút nhân từ nào, cũng may, thần linh từ đầu tới cuối chỉ ngồi trên cao hờ hững nhìn chứ chưa từng để tâm tới. Khấu Đông khẽ thở phào nhẹ nhõm, không dám gây chú ý với hắn ta nữa, chỉ dám liếc nhẹ Diệp Ngôn Chi một cái.
Huyết tộc trẻ tuổi vẫn an nhiên vô sự đứng thẳng, chạm phải ánh mắt của y thì lắc lắc đầu, ra hiệu mình vẫn ổn.
Một cái liếc mắt này, bỗng nhiên Khấu Đông khựng lại, cuống họng cũng thắt lại.
"Nhãi con...."
Giọng nói của y chen lẫn hoảng sợ, thậm chí là run rẩy, "Nhãi con...."
Dưới chân Diệp Ngôn Chi, màu vàng óng dần dần trải rộng. Thánh quang bao phủ hắn từ dưới lên trên, dệt thành một tấm lưới bao chặt lấy thanh niên phía trong, cuối cùng cũng phủ kín toàn bộ thân thể.
Y trừng mắt nhìn.
Đôi đồng tử u ám quen thuộc đang nhìn Khấu Đông bị bóc mất một mảng thịt.
Xuyên thấu qua huyết nhục đỏ tươi, xương trắng ơn ởn phía dưới dần lộ ra chỉ để lại con mắt trắng đen rõ ràng.
Diệp Ngôn Chi xoay hai gò má về phía Khấu Đông.
"......"
Hắn há miệng như muốn nói gì đó, nhưng hiện giờ hắn cũng như bó đuốc sắp tắt, da thịt trên cằm hắn dần hóa thành bán chất lỏng, dính lỏng lẻo trên gương mặt. Hãy tìm đọc tra?g chí?h ở # TrùmTruy ệ?.?? #
Mà, tất cả điều này chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Khấu Đông còn chưa kịp đi ngăn cản, y chỉ ngửi thấy mùi da thịt bị thiêu đốt, rõ ràng là phải tanh hôi nhưng có vẻ như vì đây là bên trong Ngày thứ nhất nên nó phát ra mùi hương thơm ngát đến kỳ dị; trong lòng y hoảng loạn cực độ, y không thèm quan tâm tên thần linh kia để ý ra sao, không chút do dự xông lên phía trước, dùng cánh của mình bọc lấy Diệp Ngôn Chi nhằm dùng những tầng lông vũ trên đôi cánh che đi thánh quang tiếp xúc với hắn.
Thiên sứ kia ngăn cản không kịp, nhất thời giọng cũng lạc đi: "Ngài Lucifer, ngài làm gì vậy?"
Cậu ta chỉ kịp túm lấy góc áo Khấu Đông.
Một phần áo choàng bị xé đứt vẫn còn ở trong tay, vị thiên sứ sáu cánh kia không nghe lời cậu ta mà lao thẳng vào lồng ánh sáng tuyệt đẹp ấy, đôi cánh khổng lồ màu trắng bao phủ huyết tộc đang hấp hối.
"Không sao cả," y há miệng run rẩy cất lời, trong đầu đã loạn lung tung phèo hết lên, hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì. Đôi tay cố gắng nhặt nhạnh lại từng mảnh vỡ đang rơi ra của người trước mặt, cánh chim ôm chặt lấy hắn, âm thanh phát ra cũng không hoàn chỉnh, chỉ lẩm bẩm nhiều lần một câu nói, "Không có chuyện gì đâu, không cần sợ....."
Nhưng bàn tay đang điên cuồng run lên kia đã thể hiện tất cả, nỗi sợ đã chiếm lấy trái tim y to lớn nhường nào.
Khấu Đông chưa bao giờ dám tưởng tượng một ngày Diệp Ngôn Chi chết đi, nhưng y lại không dám nghĩ ở trong lòng, hệ thống cố ý cho Diệp Ngôn Chi thân phận như vậy, hóa ra là vì muốn an bài cho người này chết trong phó bản ư?
—— Giết chết người duy nhất mà y có thể tin tưởng dựa dẫm?
Cổ họng y nghẹn ngào đến nỗi chính y cũng không nhận ra, Khấu Đông cố gắng nắm chặt lấy tay người trước mặt – thật ra bấy giờ đã không thể gọi là tay nữa rồi. Xương trắng chồi ra, cánh bởi vì bị thánh quang chiếu rọi giờ nóng rực như sắp bị đốt cháy thế nhưng Khấu Đông không thèm quan tâm, y chỉ cố gắng siết thật chặt tay huyết tộc trẻ tuổi, nắm chặt tới độ như muốn bóp nát xương hắn.
"Ngài Lucifer," giọng của thiên sứ dẫn đường nghe cũng không rõ, như là vừa kinh vừa sợ, "Ngài đang làm gì thế? Mau buông tay, những tạo vật dơ bẩn đó sẽ làm ngài bị thương mất!"
Cùng lúc đó, bên tai truyền tới tiếng hô khẽ của Thiên Phụ.
"Luci!"
"Ác ma mơ ước huyết nhục của thiên sứ," tốc độ nói của thiên sứ dẫn đường dần nhanh hơn, "Đây là thứ duy nhất có thể giúp bọn chúng tránh được thánh quang, ngài là con cưng của thần, máu thịt của ngài đối với bọn chúng có tác dụng hơn của thiên sứ thường, ngài ——"
Cậu ta mới nói được nửa câu đã khựng lại, bởi vì vampire đang được thiên thần sáu cánh bảo vệ bỗng nhiên nghiêng đầu cười, nhìn thiên sứ trước mặt nở nụ cười âm u.
Nụ cười này hoàn toàn không giống bình thường, cũng không có chút dịu dàng nào, trong miệng lộ ra răng nanh sáng như tuyết.
Khấu Đông sững sờ.
Y chưa từng nhìn thấy vẻ mặt Diệp Ngôn Chi như vậy, điều này làm y thấy có chút xa lạ.
Xa lạ tới mức Khấu Đông ý thức được có gì khác thường.
Chợt, huyết tộc trẻ tuổi cúi đầu, nhắm ngay cổ y rồi không chút do dự há miệng ——
Hắn cắn!
"......."
Khấu Đông cảm thấy cổ mình truyền đến cảm giác đau đớn.
Cảm giác đau đớn này thật ra y cũng đã trải qua; đó là lúc huyết tộc này thưởng thức máu của y, dùng hai cái răng nhanh sắc nhọn đâm sâu vào thân thể y.
Máu bị người tham lam rút đi, Khấu Đông lại cảm giác cơ thể mình xụi lơ như trước, y dùng sức muốn nhìn người trước mặt —— nhưng hiện giờ trước mặt y đã không còn là người nữa, chỉ là một khung xương trắng toát cùng đầu lâu xương cốt, là một con thú điên cuồng hút máu, không có ôn nhu, thứ còn dư lại chỉ là tàn khốc, cướp đoạt sự sống như bản năng của mình.
Hàm răng khô lâu vẫn ngấu nghiến y, dường như nó muốn đòi hết sức sống từ y.
Cứ thế mà chấm dứt.
Không ổn!
Trong lòng Khấu Đông bỗng nhiên căng lên, theo bản năng muốn trốn thoát, y suýt né được mấy lần nhưng không thành công. Xương tay Khô Lâu có thể dễ dàng túm y lại, không để lại cho y cơ hội nào trốn thoát, sức mạnh lớn như vậy, Khấu Đông càng giãy dụa trông càng tức cười.
Cảnh vật trước mặt y từ từ trở nên mông lung, một giây trước khi ngất đi, y cảm nhận được có một bàn tay kéo mình ra khỏi sự tập kích của khô lâu.
Y hoảng hốt rơi vào vòng tay của thần linh,
Thân thể của y vẫn run rẩy, thần linh nhẹ nhàng vỗ vào lưng y như đang an ủi, ánh mắt chợt dừng lại ở bên gáy bị thương của y, chằm chằm nhìn vào giọt máu còn sót lại.
Không đợi Khấu Đông nhận ra, hắn ta thu hồi ánh mắt cứ như chưa từng liếc mắt nhìn.
"Sợ không?"
Thiên Phụ trầm giọng nói, đôi đồng tử vàng óng nhìn không ra đau khổ buồn vui. Hắn vỗ vỗ đứa nhỏ bị dọa sợ ở trong lòng, thánh quang tỏa sáng rực rỡ, nháy mắt đã đốt cháy huyết tộc trẻ tuổi chỉ còn dư lại than tro.
Bị gió thổi một hơi, tro cốt đã tản ra bay trong không khi, thoáng chốc đã chẳng thấy đâu.
Khấu Đông một câu cũng không thốt nên lời. Thiên Phụ biết là do y bị người mình tin tưởng phản bội nên chưa tiếp thu được, vì vậy không giục, chỉ nói: "Hắn vốn là huyết tộc, con không nên tin tưởng."
Thiên sứ cũng nói: "Ngài Lucifer, ngài chưa bao giờ bước ra khỏi thiên đường đương nhiên sẽ không biết được lòng người hiểm ác ra sao. Những tên huyết tộc đó cố ý lừa bịp ngài, bọn chúng chỉ muốn máu của ngài, sao ngài có thể làm bạn với chúng được cơ chứ?"
Cậu ta dừng một chút lại nói tiếp: "Cũng may hôm nay Thiên Phụ đã tỉnh, ngài cũng đã trở về thiên đường rồi, giờ không cần lo lắng về những chuyện này nữa —— Thiên Phụ nhất định sẽ bảo vệ che chở cho ngài, đảm bảo ngài không bị những tội đồ này nhiễm bẩn."
Vai Khấu Đông vẫn còn đang run nhẹ, hồi lâu sau cổ họng mới miễn cưỡng thốt ra một câu nói, "Vậy ngài thì sao?"
Thần linh cúi đầu nhìn y.
Thanh niên trong lồng ngực không biết đã ngẩng đầu lên khi nào. Trên mặt y không có lấy một giọt nước mắt, cũng chẳng nhìn ra hoang mang hốt hoảng. Y chỉ bình tĩnh nhìn Thiên Phụ, giọng nói bình tĩnh, "Vậy ngài thì sao?"
"Ngài có từng —— lừa dối tôi không?"
"Sao ngài có thể nói như vậy!" Thiên sứ dẫn đường cả kinh nói, "Sao ngài dám chỉ trích thần linh nói dối?!"
Thiên Phụ duỗi tay ngăn thiên sứ phía dưới. Hắn chỉ ôn hòa trả lời đứa nhỏ mà mình vẫn luôn cưng chiều, "Chưa từng."
"Thật chứ?"
"Thật," thần linh thấp giọng nói, "Con xem, ta đã trả cánh cho con rồi."
Trong mắt hắn dường như có hàng ngàn ánh sáng vàng lóe lên, sau đó hắn mới lấy lại được bình tĩnh, chỉ là cổ họng khẽ cuộn lên.
" —— Thần chưa bao giờ nói dối."
Thanh niên nhìn hắn, khỏe môi nhếch lên.
"Đương nhiên." Khấu Đông trả lời, "Thì cũng đúng, bây giờ ngài cũng không được tính là thần.."
Thần trụ của Ngày thứ nhất bắt đầu rung rung thế mà thần linh lại chẳng thèm để tâm, chỉ nói: "Ý con là gì?"
"Ngài đúng là biến khéo thành vụng," Khấu Đông nói, giọng nói càng bình tĩnh, "Tạo một ảo cảnh như vậy để lừa dối tôi, ngài đã tính sai điều quan trọng nhất rồi, —— Bá tước đại nhân."
Sắc mặt Thiên Phụ đột nhiên chìm xuống. Giọng điệu của hắn trầm hơn, nghe có chút khủng bố, "Là cái gì?"
Thần điện rung lắc ngày càng mạnh, như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào. Thiên sứ vẫn luôn mồm giờ cũng im miệng, lẳng lặng đứng một bên.
"Tất cả mọi thứ ban đầu đều cực kỳ hoàn mỹ, tôi không hề nhận ra luôn đấy," thanh niên nói, "Chỉ tiếc, cuối cùng lại có vết sạn to như vậy."
Tay y sờ sờ vết thương bị huyết tộc trẻ tuổi cắn trên cổ, ánh mắt thần linh không kiềm được nhìn theo chuyển động của y, đột nhiên chính hắn ta cũng ý thức được điều gì, "Thật có lỗi quá."
"Đâu chỉ có điều đó?" Khấu Đông nheo mắt, trả lời, "Ngài cũng quá coi thường tình cảm phụ tử rồi, —— nếu lúc đó cậu ấy thật sự sẽ tan thành mây khói, hẳn là sẽ không chủ động cắn tôi."
Vẻ mặt của thần linh lộ rõ vẻ trào phúng.
"Cậu tin tưởng hắn ta đến vậy ư?"
"Không," Khấu Đông sờ sờ mũi, "Ý của tôi là, nếu thật sự có ngày đó thì tôi sẽ chủ động yêu cầu cậu ấy cắn mình."
Dù sao đó cũng là nhãi con nhà y, y không đau thì ai đau?
Thần linh: "......."
Hắn ta vạn lần cũng không nghĩ tới lại còn có lý do này.