Trời sinh Hiên Viên Tiểu Điệp một khuôn mặt kiều diễm. Ngũ quan trên mặt đều có nét riêng, đặc biệt là đôi mắt. Mặc dù không sở hữu đôi mắt màu lục bảo giống anh trai, nhưng đôi mắt đen của cô cũng rất sáng, phảng phất tựa như có linh khí.
Dáng người thì khỏi cần bàn tới. Tỉ lệ cơ thể cân đối, không gầy không béo. Hình thể coi như là đẹp.
Tuy nhiên, có một điều khá tệ ở đây: Cô bị LÉP!
Vâng. Một cô gái hai mươi tuổi đầu, dậy thì đã xong xuôi từ lâu mà ngực còn phẳng hơn cả đường băng sân bay. Thử hỏi có ai nhọ hơn Hiên Viên Tiểu Điệp không cơ chứ?
Thực ra vốn dĩ ban đầu Hiên Viên Tiểu Điệp cũng không bận tâm nhiều về cơ thể bản thân như thế. Nhưng thời đi học bị đám con trai xấu tính trêu chọc, thành ra lâu dần cô liền trở nên ác cảm với điều này.
Một trong những điều tối kỵ nhất của Hiên Viên Tiểu Điệp, chính là bị người ta trêu mình ngực phẳng.
Sau khi cười đến nỗi cơ miệng đau mỏi, Tư Đồ Dạ Vũ mới để ý tới khuôn mặt nhăn nhó khó ở của Hiên Viên Tiểu Điệp. Lúc này hắn mới bắt đầu quay ra dỗ dành cô nhóc còn đang dỗi hờn vì bị trêu đùa quá chớn.
Tuy nhiên, tính tình Hiên Viên Tiểu Điệp vốn không tốt. Một khi cô đã giận thì sẽ giận rất dai, dẫu ai khuyên gì cũng đều mặc kệ. Cho nên dù Tư Đồ Dạ Vũ đã nói tới khô cả miệng, một ánh mắt cô cũng chẳng thèm bố thí cho hắn.
"Được rồi. Cho anh xin lỗi mà."
Hết cách, Tư Đồ Dạ Vũ đành phải lấy một tấm thẻ tín dụng của mình để dỗ cô gái nhỏ. Đối với một người yêu tiền như mạng giống Hiên Viên Tiểu Điệp, tiền dâng tận tay, ngại gì không lấy. Nhưng oái oăm ở chỗ cô cầm luôn tấm thẻ giấu đi, lại vẫn cứ mặt nặng mày nhẹ với hắn.
Tư Đồ Dạ Vũ quả thật muốn khóc dở mếu dở. Rõ ràng Hiên Viên Tiểu Điệp là thư kí của hắn, còn được bà chị mời về kiêm luôn vai trò 'bảo mẫu'. Vậy mà giờ cô giận dỗi, hắn lại phải đi dỗ. Có người sếp nào khổ như hắn không chứ?
"Tiểu Điệp, hay là...anh đưa em đi chơi nhé?"
"Đi chơi? Ở đâu?" Tư Đồ Dạ Vũ vừa dứt câu, Hiên Viên Tiểu Điệp đã lập tức quay sang nhìn hắn, mở miệng hỏi luôn.
"Vậy em muốn đi đâu?" Người đàn ông khẽ mỉm cười, hỏi ngược lại.
Ở chung mấy tháng, hắn coi như cũng hiểu được con người của cô gái trước mặt. Hiên Viên Tiểu Điệp còn trẻ, vốn tính ham chơi ham vui, lại ưa thích náo nhiệt. Quả nhiên vừa bảo đi chơi, cô liền quên hết giận hờn mà quay ra nói chuyện với hắn.
Thôi vậy. Hôm nay dù sao cũng là ngày nghỉ. Đưa cô đi chơi coi như giải trí cho khuây khoả.
Hiên Viên Tiểu Điệp ngồi trên sofa khoanh chân chống cằm. Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ suy tư. Cô gái trầm ngâm trong chốc lát, sau đó thì ngẩng đầu nhìn Tư Đồ Dạ Vũ, đưa ra quyết định của mình: "Tiểu Vũ, chúng ta đi công viên giải trí đi."
[...]
Kings Dominion là một công viên giải trí nổi tiếng nằm ở phía Nam của thủ đô Washington DC. Được xây dựng năm 1975, công viên có diện tích vào khoảng 1,6 km2. Điểm thu hút du khách của Kings Dominion chính là hệ thống mười hai tàu lượn siêu tốc khổng lồ để chúng ta có thể thoải mái vui chơi và trải nghiệm.
Khi Tư Đồ Dạ Vũ cùng Hiên Viên Tiểu Điệp tới nơi thì đã là mười giờ sáng. Lúc này, công viên đã khá đông du khách. Tiếng cười đùa nói chuyện không ngớt, tiếng hú hét vang trời cùng tiếng nhạc, âm thanh động cơ từ các máy trò chơi khiến cả không gian đều trở nên náo động hơn bao giờ hết.
Vừa đặt chân vào trong công viên, Hiên Viên Tiểu Điệp liền không giấu nổi ánh mắt thích thú mà nhìn ngang ngó dọc. Khuôn mặt cô nàng còn lộ rõ sự phấn khích, kèm theo đó là một chút suy tư xem nên chơi trò gì đầu tiên.
Tư Đồ Dạ Vũ từ xa trông thấy cảnh này, đôi môi bất giác nhếch lên. Hiên Viên Tiểu Điệp quả nhiên vẫn chỉ là một cô nhóc, vẫn còn rất ham chơi.
Thế rồi, hắn chậm rãi đi đến bên cô, dịu dàng hỏi khẽ: "Tiểu Điệp, bây giờ em muốn chơi gì trước nào?"
Hiên Viên Tiểu Điệp chẳng cần nghĩ nhiều. Tay phải lập tức chỉ vào một đoàn tàu lượn siêu tốc đằng xa: "Là nó."
"Ừ. Vậy em mau đi đi."
"Tiểu Vũ, anh không chơi cùng em sao?" Mới bước được hai bước đã dừng lại, Hiên Viên Tiểu Điệp quay đầu nhìn Tư Đồ Dạ Vũ, ngạc nhiên mà hỏi hắn.
Người đàn ông chỉ mỉm cười, khẽ lắc đầu thay cho lời nói miệng.
"Tại sao chứ?" Hiên Viên Tiểu Điệp trong phút chốc lại chạy về bên hắn. Khuôn mặt cô xụ xuống, dường như là không vui vì sự từ chối của người đối diện.
Vẻ mặt hờn dỗi của Hiên Viên Tiểu Điệp khiến Tư Đồ Dạ Vũ không khỏi cảm thấy khôi hài. Hắn đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ, hắng giọng đáp lại câu hỏi thắc mắc của cô: "Chỉ là anh không thích thôi."
Thực ra đơn giản vì Tư Đồ Dạ Vũ thấy mấy trò chơi này có chút trẻ con. Bản thân hắn một người đàn ông lớn đùng trèo lên đó, nghe cứ kì cục sao ấy.
[...]
Miêu: Giờ yêu nhau được chưa? Được chưa? Được chưa? Được chưa?