Dỗ dành Christina Lauren mãi mới khiến cô ấy ngừng khóc, Hiên Viên Tiểu Điệp thật sự toát mồ hôi hột. Lại đợi một đoạn thời gian, trợ lí của Kelvin Lewis đến đưa cô ấy về.
Lúc này, Hiên Viên Tiểu Điệp vẫn ngồi một mình trong vườn hoa.
"Đang nghĩ gì vậy?" Tư Đồ Dạ Vũ bất thình lình xuất hiện sao lưng cô, hỏi một câu không đầu không đuôi.
Hiên Viên Tiểu Điệp ngoái đầu nhìn hắn, khuôn mặt ỉu xìu: "Nghĩ một số chuyện không vui."
Tư Đồ Dạ Vũ ngồi xuống bên cạnh cô, đột nhiên quan tâm hỏi han: "Là chuyện gì khiến cho em không vui?"
Hiên Viên Tiểu Điệp nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, nhịn không được phì cười, lại muốn trêu trọc hắn. Khuôn mặt cô phóng tới gần hắn, lộ vẻ lưu manh: "Em chính là đang nghĩ, làm thế nào để cho anh thích em đây?"
Nghe cô nói, Tư Đồ Dạ Vũ cau mày, không vui cốc vào trán cô một cái, khẽ mắng: "Linh tinh!"
Hiên Viên Tiểu Điệp bị ăn đau, phụng phịu xoa trán, hơi bĩu môi: "Đau quá, sao anh đánh em?"
"Còn hỏi nữa. Ai bảo nha đầu em toàn nghĩ bậy bạ." Tư Đồ Dạ Vũ thản nhiên đáp.
Hiên Viên Tiểu Điệp không cho là đúng. Cô giở trò ăn vạ: "Anh dám đánh em, em nhất định sẽ mách chị dâu."
Tư Đồ Dạ Vũ không để lời nói của cô vào trong mắt, bình tĩnh đáp trả: "Cứ việc. Có thể tiễn em về Trung Quốc càng sớm càng tốt, anh càng vui mừng."
[...]
Ở lại đến tận lúc tàn tiệc, khi Tư Đồ Dạ Vũ và Hiên Viên Tiểu Điệp về đến nhà đã hơn mười một giờ đêm.
Bởi vì Tư Đồ Lăng Tuyết đã đe doạ khủng bố Tư Đồ Dạ Vũ, cho nên hắn không thể không để Hiên Viên Tiểu Điệp ở lại biệt thự của mình.
Chị của hắn làm vậy vì mục đích gì hắn rõ nhất. Chính là ngăn hắn không đem nữ nhân về nhà. Và hơn hết, cô chính là cái rada giám sát hắn 24/24, rồi báo cáo cho chị gái đại nhân.
"Ngày mai là thứ bảy. Tiểu Điệp, nếu em muốn ngủ thì cứ tự nhiên. Dù sao ngày mai cũng không phải đi làm." Tư Đồ Dạ Vũ che miệng ngáp một tiếng, vẻ mặt uể oải. Sau khi nhận được cái gật đầu của Hiên Viên Tiểu Điệp, hắn cũng lười quản tiếp. Người ở thì cũng ở rồi, hắn chẳng thể làm gì được nữa. Bây giờ lên phòng tắm rửa rồi đi ngủ, nạp năng lượng để đối mặt với tương lai tăm tối mới là tốt nhất.
Đợi đến khi bóng hắn khuất sau cầu thang, Hiên Viên Tiểu Điệp mới đi vào trong phòng bếp. Cô lấy ra một quả dưa chuột nhỏ, rửa thật sạch rồi cắt thành những lát tròn mỏng.
Tắm rửa sạch sẽ thơm tho, khi Hiên Viên Tiểu Điệp trèo lên giường đã hơn mười hai giờ đêm. Vừa đắp mặt nạ dưa chuột, cô vừa lấy Ipad ra gọi video call cho một người. Đầu kia đã đổ chuông nhưng phải mất một lúc lâu sau mới có người bắt máy.
Một khuôn mặt xuất hiện to đùng trong màn hình. Và người đó không phải ai khác, là vị khuê mật của Hiên Viên Tiểu Điệp, Tô Linh Linh đại tiểu thư.
Tô Linh Linh chỉnh chế độ màn hình TV sao cho Hiên Viên Tiểu Điệp có thể nhìn thấy toàn cảnh căn phòng. Sau đó cô ấy quay trở lại bàn làm việc.
Vừa tập trung vào đống kịch bản, Tô Linh Linh nheo mắt liếc nhìn Hiên Viên Tiểu Điệp: "Sao rồi? Theo giai đi Mĩ đến lúc này mới nhớ tới bạn bè?"
"Aiya Jessica à, cậu đừng như vậy nữa được không? Mình chỉ là một tuần không gọi cho cậu thôi mà." Hiên Viên Tiểu Điệp biết mình khiến cô bạn tức giận cho nên rất thông minh biết điều nhận lỗi.
Tô Linh Linh trừng mắt nhìn cô bạn, hừ một tiếng: "Hừ, mình không thèm so đo với cậu. Cậu là cái đồ lươn lẹo."
Hiên Viên Tiểu Điệp bị ăn mắng cũng chỉ có thể cười trừ. Được rồi, Tô đại tỷ đang tức giận. Không nên chọc, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
"Được rồi, không giận cậu nữa. Giờ mình thật sự muốn nói chuyện nghiêm túc với cậu đây." Khuôn mặt Tô Linh Linh nghiêm nghị trở lại. Cô ấy chống cằm nhìn Hiên Viên Tiểu Điệp: "Thật sự muốn theo đuổi Vũ đại ca?"
"Cậu có thể theo đuổi Cửu Lam Ngân của cậu thì mình cũng có thể theo đuổi Tư Đồ Dạ Vũ của mình." Hiên Viên Tiểu Điệp kiên định đáp.
"Nhưng mà Kelly, hai vấn đề này hoàn toàn khác nhau." Tô Linh Linh bóp trán: "Mình sống với Vũ đại ca cũng phải hơn mười năm, ít nhiều cũng hiểu anh ấy. Thật sự thì Tư Đồ Dạ Vũ, anh ấy là một anh chàng đào hoa. Các cô gái vây quanh anh ấy nhiều vô kể và..."
"Được rồi mà Jessica." Hiên Viên Tiểu Điệp ngắt lời Tô Linh Linh. Cô mỉm cười: "Chị dâu đã kể cho mình mọi thứ về Tư Đồ Dạ Vũ, và mình thì không để ý quá nhiều đến quá khứ của anh ấy. Mình chỉ muốn theo đuổi anh ấy và hy vọng là cậu sẽ ủng hộ như một người bạn thân, được chứ?"
"Cậu chắc chắn?"
"Mình chắc chắn."
Tô Linh Linh nhún vai thản nhiên: "Được thôi. Mình chẳng có lí do gì để từ chối cậu cả. Chỉ mong là bạn thân của mình sẽ không hối hận là được."
"Cảm ơn cậu, Jessica."
[...]
Miêu: Chương này Miêu thấy không hài lòng lắm, không được hay. Hết chương này Miêu cần thời gian để suy nghĩ ý tưởng, không biết khi nào mới ra tiếp. Tái kiến các nàng sau nha?