" Mấy người đi từ tầng một đi vào chẳng lẽ không bị bại lộ à? Chi bằng giết bọn họ khiến họ trở tay không kịp, với lại thứ chúng ta muốn tìm nằm ở tầng trên."
Giọng nói của Nhiếp Tranh càng lúc càng nhỏ, người đã bay lên tầng năm, Lãnh Thiên Ngạo nắm lấy tay tôi dùng sức bay lên không trung, tôi cũng bay lên theo.
Tình huống này vô cùng bình thường nhưng trong lòng tôi lại có một loại cảm giác quái lạ, đây có phải là cảm giác ăn dấm chua không nhỉ?
Chờ đến lúc chúng tôi bay lên tới nơi thấy Nhiếp Tranh đã đục ở tường một hình dạng giống bộ xương lớn, chúng tôi tiến vào từ đó nên rất suôn sẻ, vốn là rất đề phòng nhưng khi vào trong thì thấy Nhiếp Tranh nhàn nhã ngồi bắt chéo hai chân trên sô pha.
Toàn bộ tầng năm là thiết kế mở, có khu vực thư giãn, văn phòng và phòng ngủ, trang trí không phải là sang trọng, nhưng sạch sẽ và gọn gàng, có điều không thấy một bộ quần áo nào cả, ngoại trừ đồ nội thất thì không có gì khác, giống như không có ai sống ở đây vậy.
“ Phòng này chắn hẳn là của Hàng Thi."
Lãnh Thiên Ngạo hít sâu một hơi:
“ Quả thật vẫn còn đọng lại hơi thở của ông ta."
Tôi thở phào, vỗ vỗ ngực:
“ May quá, Hàng Thi hiện tại đang ở Thái Lan, nếu không chúng ta xông vào kiểu này thì đã chết thẳng cẳng mất rồi."
Lúc nói đến đây tôi liếc mắt nhìn ngang sang chỗ Nhiếp Tranh, nhưng anh ta không cho là đúng, bỏ chân xuống, sau đứng lên đi thẳng đến cửa phòng, mở cửa và đi ra ngoài.
" Chúng ta cho anh ta đi theo là đúng không vậy?"
Tôi muốn phát điên lên rồi, sao lại quên mất bản tính của ông anh này chứ, lần đầu tiên gặp anh ta đã biết con người này không sợ trời không sợ đất rồi …
Anh ta vừa đi ra ngoài chúng tôi đành phải mau chóng đuổi theo, kiến trúc của căn cứ này giống như một bảo tháp vậy, đứng ở hành lang tầng năm là có thể quan sát rõ tất cả hoạt động ở các tầng phía dưới, tầng bốn đã bị ngăn thành rất nhiều gian, có mấy người mặc áo blouse trắng đang ra ra vào vào các phòng nào đó, hình như dưới đó là phòng nghiên cứu.
Trần Kha rất mẫn cảm với những người mặc áo blouse trắng, cô ta bước nhanh đi theo sau Nhiếp Tranh xuống lầu. Tôi định đi phía sau cô ta thì bất chợt bị một bàn tay ấm áp giữ lại:
" Sợ à? "
" Có anh ở bên cạnh, tôi không sợ gì cả."
Tôi quay đầu lại nhìn vào đôi mắt của Lãnh Thiên Ngạo, đột nhiên tim liền đập thật nhanh lên, trong nháy mắt đó, tất cả sợ hãi trong lòng tôi đều tan thành mây khói, bởi vì tôi biết, anh ta nhất định sẽ bảo vệ tốt cho tôi.
Cũng may tất cả chúng tôi là thi quỷ, hơi thở trên người không dễ dàng bị phát hiện, hơn nữa nơi này không cho người tầng dưới lên tầng trên, cho nên thi quỷ ở tầng bốn ít đến đáng thương.
Nhiếp Tranh cùng Tề Quân có sức chiến đấu cực mạnh nên đi ở phía trước, về cơ bản họ đã lặng lẽ giải quyết xong mấy thi quỷ đứng canh gác, sau đó chúng tôi rất thuận lợi đi đến cửa phòng nghiên cứu, nhưng khi tầm mắt tôi nhìn trúng hai thi quỷ mặc đồ đen ở trước cửa thì trong lòng chợt căng thẳng lên.
" Cẩn thận đó, mấy thi quỷ kia rất lợi hại."
Không đợi tôi lên tiếng thì hai thi quỷ mặc đồ đen kia đã phát hiện ra chúng tôi, một trong số đó nhanh chóng bấm chuông cảnh báo ở trên tường, thoáng chốc tiếng chuông báo động đã vang lên, Trần Kha giống như hoá điên cứ muốn xông vào phòng nghiên cứu.
" Không ổn rồi, bọn họ sẽ tiêu hủy số liệu mất! "
Cô ta đúng là điên rồi, tôi vội vàng đuổi theo yểm hộ cho cô ta, Lãnh Thiên Ngạo cùng Nhiếp Tranh thì lo đối phó với hai tên mặc đồ đen kia.
Những tên mặc đồ đen này là vệ sĩ chuyên dụng của tiến sĩ Lục, chắc chắn là thi quỷ tinh anh đã được lựa chọn từ trước, họ đánh nhau không phân cao thấp, vả lại lúc tiếng chuông cảnh báo vừa vang lên, tất cả thi quỷ ở phía dưới đều xông lên trên này, rất nhanh cả tầng bốn liền lâm vào cảnh hỗn loạn.
Ngược lại, tôi cùng Trần Kha lại có cơ hội lẻn vào phòng nghiên cứu, nhưng mà chúng tôi nghĩ cũng quá đơn giản rồi vì bên trong còn có ba tên mặc đồ đen đang chờ chúng tôi. Lúc này đây tôi có thể nhìn thấy rõ tên tiến sĩ Lục kia, sau đấy tôi vội liếc mắt nhìn thoáng qua lũ mặc đồ đen rồi định xông lên chiến đấu, nhưng cơ thể nhỏ bé của Tề Quân từ trên đỉnh đầu tôi đã lộn mèo đáp xuống trên bục thí nghiệm, sau đó nó ném vũ khí màu đen sắc bén và bắt đầu đánh nhau.
Mà mấy nhà nghiên cứu đều là những kẻ điên hay sao đó, vì khi Trần Kha đối mặt với thứ mà cô ta có khát vọng từ lâu thì cô ta thậm chí không hề liếc nhìn sang Tề Quân dù là một cái đã trực tiếp nhào về phía bục nghiên cứu của tiến sĩ Lục. Nhưng xem ra lo lắng của tôi là dư thừa rồi vì Tề Quân giống như là một con mãnh thú xổng chuồng vậy, hai mắt của nó đỏ như máu, vừa tấn công vừa gào rống, càng giống như là đang báo thù.
Tiến sĩ Lục có lẽ không phải là thi quỷ, thấy chúng tôi đánh nhau thì muốn trốn chạy bằng cửa sau, thấy vậy, tôi vội vàng đuổi theo, nhưng không ngờ đến là lão hồ ly này quá giảo hoạt, gã chạy thẳng xuống tầng ba mà nơi có là nơi nhiều thi quỷ nhất, tôi vừa đi xuống đã bị thi quỷ vây lấy.
Tôi vốn có thể trực tiếp dùng xích có con thoi ba cạnh đánh vỡ đầu của gã tiến sĩ, nhưng nghĩ gã có thể con người, cho nên tôi không thể xuống tay, chỉ có thể dồn tức giận lên đám thi quỷ đang vây đánh mình, tôi đỏ mắt chém giết, vấy máu cả một đường.
Điều mà chúng tôi không ngờ đến là trong căn cứ này lại có ca nô, khi tôi đánh xuống tầng một thì gã đã được hộ tống đi mất rồi.
Hàng Thi không có ở đây, thi quỷ nơi này như quần long vô thủ ( = câu rắn mất đầu), chúng thấy tiến sĩ Lục đã chạy thoát thì đều nhao nhao chạy tán loạn. Coi bộ lần này chúng tôi đột nhiên đi đánh lén là đúng đắn, rất dễ dàng đã chiếm được căn cứ này. Tầng một không có gì cần dọn dẹp, tôi đi một vòng không phát hiện ra thứ hữu dụng, rồi tôi đi dọc lên tầng hai tầng ba để kiểm tra, cuối cùng hội hợp với bọn họ ở tầng bốn.
" Phía dưới tôi đã kiểm tra qua, tầng trệt cơ bản là nơi luyện tập chiến đấu, tầng hai hoạt động tầng ba ở, còn tầng bốn này thế nào? "
Tôi vừa nói vừa đi đến, Nhiếp Tranh cũng đi tới lắc đầu với tôi, xoè hai tay ra hai bên.
" Có lẽ căn cứ này vừa mới xây xong, nên chưa có dấu vết hữu ích, chúng ta chỉ có thể kiểm tra phòng nghiên cứu thôi. "
Anh ta nói xong đang chuẩn bị tiến vào phòng nghiên cứu thì đột nhiên đầu bên kia truyền đến giọng nói to của Lãnh Thiên Ngạo.
" Tìm được rồi, ở chỗ này!! "
Nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được là trong căn cứ thiết kế bằng thép này còn có một gác lửng, sau khi đi vào đó, tôi liền sợ ngây người, vì nó giống như là nhà xác vậy, bên trong có quan tài trong suốt kiểu ngăn kéo, có bốn năm cái xác ở trong đây, ngoài ra còn có một cái quan tài nho nhỏ nhưng trống rỗng, e là đây là chỗ của Tề Quân.
Nhiếp Tranh vội vàng đi lên trước, ấn vào động mạch cổ của họ, rồi nhìn chúng tôi lắc đầu:
" Đều đã chết. "
"Hồn phách của những người này vẫn còn trong cơ thể, có thể là bị dùng làm thí nghiệm không? "
Tôi nhìn bốn phía xung quanh gác bí mật này, thấy bên cạnh có một giá để đồ, bên trên bày các loại kim tiêm. Lãnh Thiên Ngạo cau mày đứng trước một cỗ xác chết, thật lâu sau mới phun ra mấy chữ:
" Tôi biết người này, gã là con trai của Cục trưởng Cục Công An thành phố L của chúng ta, là người có thành tích tốt nghiệp tốt nhất ở trường cảnh sát, không bao lâu nữa sẽ tiếp nhận chức vụ của cha anh ta. "
“Còn người này tôi từng gặp qua, lúc trước tôi cùng cha đi tham gia tiệc rượu!”
Nhiếp Tranh gãi gãi đầu, cẩn thận suy nghĩ một chút rồi sực nhớ:
" Là bí thư bên cạnh Bộ trưởng tài chính, là người có khả năng nhất sẽ trở thành Bộ trưởng tài chính tiếp theo."
Mặc dù nhà xác có nhiệt độ rất lạnh nhưng trán tôi vẫn đổ mồ hôi.