" Cô được lợi còn khoe mẽ! Nếu sau này cậu có chỗ nào có lỗi với Hiểu Hiểu, tôi sẽ là người đầu tiên thu phục cậu!"
Lỗ Gia Minh hung dữ nói với Lãnh Thiên Ngạo, nhưng không ngờ là Lãnh Thiên Ngạo từ mặt đất đứng lên, cơ thể cao lớn ước chừng cao hơn Lỗ Gia Minh một cái đầu,hơn nữa còn lộ ra lệ khí và khí phách, Lỗ Gia Minh nhanh chóng thức thời ngậm miệng lại.
Tôi vội vàng đi qua đó đánh một cái lên vai của Lãnh Thiên Ngạo:
" Gia Minh là sư huynh của tôi, sau này anh tôn trọng anh ấy một chút đi."
" Đạo sĩ mấy người, hở ra một chút là muốn thu phục người, muốn học cách nói chuyện của sư phụ thì trước tiên tăng thực lực lên đi."
Lãnh Thiên Ngạo nói xong đút hai tay vào trong túi quần, sải bước vào cửa nhà sư phụ, ngồi ở vị trí chính chủ chờ trà.
" Người tới là khách, tôi không chấp nhặt với cậu!"
Lỗ Gia Minh phất tay áo rời đi, đi pha trà.
Noãn Tâm run rẩy cẩn thận chạy đến trước mặt tôi:
"Hiểu Hiểu này, ông xã của cậu rất dọa người, buổi tối ngủ bên cạnh anh ta mà cậu không sợ hả? Cái đó, tối hôm qua cậu có cái đó với anh ta không? ”
" Cậu thấy qua đạo sĩ nào mà sợ quỷ chưa?"
Tôi tức giận nhìn Noãn Tâm một cái, tự động coi nhẹ vấn đề không phù hợp với trẻ con của cậu ấy.
" Không sao đâu, có tôi ở đây, hiện tại chỉ là xác định một chút xem hàng đầu trên người cô đã chuyển sang cho đứa nhỏ chưa, nếu rồi, thì nhất định phải làm đứa nhỏ bị sảy."
" Anh hy vọng tôi bị sinh non sao?"
Trong cổ họng tôi nghẹn ngào, khó chịu giống như là ăn phải ruồi nhặng, nếu như không sảy mất nó thì tôi là người phải chết, nhưng nếu như sảy thai lại không công bằng với Mậu Ngoan.
Lãnh Thiên Ngạo không nói gì, mà là nhìn thoáng qua bụng tôi:
" Hỏi tôi làm gì, cô hỏi thằng quỷ nhỏ kia kìa, cái gì nó cũng biết."
Trong lòng tôi kinh ngạc, Mậu Ngoan biết hết tất cả ư?
Với tin thần giả chết đến cùng, Mậu Ngoan vẫn không nói gì:
" Tôi hỏi là anh, anh hy vọng đứa nhỏ bị sảy sao?"
Lời này vừa nói ra tôi liền hối hận, tôi đây là đang làm cái gì vậy, giống như một cô gái đang lo lắng xác định tình cảm của người đàn ông của mình vậy.
Cho dù anh ta có nói rằng hy vọng bỏ đứa nhỏ để giữ mạng của người lớn thì tôi cũng không vui vẻ.
Má của Lãnh Thiên Ngạo căng chặt, đợi đến khi lái xe đến gara dưới lòng đất liền dừng lại rồi mới quay mặt nhìn tôi, trên mặt anh ta là vẻ nghiêm túc mà trước nay chưa từng có:
" Tôi không hy vọng đứa nhỏ bị sảy mất, cũng không hy vọng cô có việc gì, ngày mai chúng ta sẽ đi Thái Lan."
Nhưng tôi làm sao quên được những gì mà anh ta đã làm với tôi vào lúc trước, mà bây giờ đột nhiên lại đối xử tốt với tôi như vậy, nên làm cho người ta không thể nào chấp nhận được.
Tôi rút tay về:
" Vì sao anh đột nhiên đối xử tốt với tôi như vậy, anh có mục đích gì?"
" Không có mục đích gì, chỉ là kiếp trước không bảo vệ tốt người phụ nữ của mình, cùng một sai lầm không thể phạm phải lần thứ hai, huống chi hiện tại cô còn mang thai con của tôi, cô cảm thấy may mắn đi, người phụ nữ của Lãnh Thiên Ngạo tôi phải là người hạnh phúc nhất trên thế giới này."
Nói xong anh ta xuống xe, đi đến ghế phụ kéo cửa giúp tôi, tim tôi đập nhanh một cái, trái tim vốn bình tĩnh lại kìm không được mà gợn sóng.
Sau khi đưa tôi đến khoa phụ sản anh ta liền rời đi, nói là đi ra ngoài hút điếu thuốc, nhưng tôi nhìn ánh mắt của anh ta có chút lập loè, còn muốn nhìn theo nhưng bác sĩ đã gọi tên của tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi tiến vào khoa sản, bác sĩ bảo tôi nằm trên giường, rồi thoa một ít thứ gì đó lành lạnh lên bụng tôi.
" Bao lâu rồi chưa có kinh nguyệt?"
Ông ta vừa nói vừa cầm dụng cụ ấn tới ấn lui ở trên bụng tôi, ánh mắt nhìn trên màn hình thiết bị bên cạnh, có lẽ đó là siêu âm.
Những ngày gần đây bị quỷ hồn quậy đến sức đầu mẻ trán nên tôi quên mất mình đã mất kinh từ khi nào, nên nói thẳng là không nhớ.
Bác sĩ chậc chậc nhìn tôi, rất không hài lòng nói:
" Nào có người mẹ không có trách nhiệm như cô, nếu đã quyết định muốn có con thì nên chú ý một chút, đứa nhỏ đã lớn như vậy rồi, ít nhất chắc tầm bốn tháng."
"Bác sĩ nói gì??! "
Tôi cọ người một cái liền muốn ngồi dậy, lại bị bác sĩ cứng rắn ấn lại.
“Bác sĩ, ông nhầm rồi, con của tôi sao lại được bốn tháng, tôi và chồng … chồng tôi! Quen biết mới gần một tháng!”
" Máy móc và số liệu sẽ không sai, cơ thể của con cô đã phát triển, mắt cũng đã mở, ít nhất cũng đã bốn tháng!"
Bác sĩ nói xong đột nhiên đưa mặt đến gần máy, đẩy kính trên mặt nhìn màn hình, ngay cả động tác trên tay cũng tăng nhanh.
“Bác sĩ, có phải con của tôi có vấn đề gì không?”
“Hình như nước ối của cô có chút vấn đề, không giống với nồng độ bình thường, mà giống như là máu loãng!”
Tôi vừa nghe vậy thì vội vàng đẩy tay bác sĩ ra, tôi không quan tâm ông ấy ngăn cản liền bỏ áo xuống và rời giường:
" Bác sĩ cái gì, vừa nói con tôi bốn tháng, một hồi lại nói nước ối của tôi là máu, chứng chỉ bác sĩ của ông có lấy chưa vậy hả? Tôi thấy nó là giả đó!"
Bác sĩ thấy tôi muốn rời đi, vội vàng ngăn cản tôi:
" Tôi đã ở làm trong khoa này suốt 12 năm, chưa bao giờ chẩn đoán sai, cô phải lập tức kiểm tra toàn diện. "
“Tôi lười nghe ông nói lung tung, nếu ông không tránh ra, tôi liền la lên là ông cưỡng hiếp tôi.”
Bác sĩ nam kia không ngờ tôi lại nói như vậy nên tức giận trừng mắt, râu cũng run lên, tôi chột dạ vội vàng chạy trốn khỏi hiện trường.
Bệnh viện gì đó thật sự là quá khủng bố, lần sau có đánh chết tối tôi cũng không đến bệnh viện. nêu bị bắt đi làm chuột bạch thì thảm rồi.
Không liên lạc được với điện thoại của Lãnh Thiên Ngạo, tôi đành phải đến bãi đỗ xe chờ anh ta, lúc đi vào thang máy vừa vặn gặp được thi thể bịt kín bằng vải trắng đang vận chuyển đến nhà xác, thanh niên đẩy xe sợ sợ hãi hãi nhìn tôi, lễ phép bảo tôi đi trước.
" Không sao, anh vào đi."
Chờ sau khi anh ta đẩy xe tới, tôi vô tình nhìn thấy tấm vải trắng bịt kín kia giật giật một chút, lá gan của tôi đã quen với việc nhìn người chết gì đó nên cũng lớn hơn người bình thường, thế là tôi lập tức xốc tấm vải trắng đang bịt kín cái xác kia lên, không ngờ là cái xác đó vẫn còn mở mắt tròn xoe và nhìn tôi với ánh mắt như đang cầu cứu.
" Người này không phải vẫn còn sống sao? Tại sao lại bị bịt vải trắng?"
Tôi liền hỏi theo bản năng. Cả người tên đó run lên, vội vàng phủ vải trắng lại:
" Cô gái, cô nhìn lầm rồi, người vừa rồi cấp cứu không qua khỏi nên đã bị bác sĩ tuyên bố tử vong."
" Vậy anh để cho tôi nhìn một chút, tôi cảm thấy người này còn có thể có cứu được!"
Dựa vào trực giác, tôi cảm thấy hồn phách của người này vẫn còn ở trong cơ thể, hơn nữa vừa rồi lúc liếc mắt thoáng qua, tôi đã phát hiện hai chân của người này đã bị người ta trói lại.
" Cô gái, cô đừng làm tôi khó xử, cô không phải bác sĩ cũng không phải người nhà người ta, không nên nhiều chuyện. "
Thanh niên nói xong, nắm lấy tay tôi. Tay của người này vô cùng lạnh, tương tự với Nhiếp Tranh, lúc này tôi mới chú ý tới sắc mặt dưới khẩu trang có chút trắng bệch, trong lòng tôi liền sinh ra một loại dự cảm không tốt.