" Tôi là Lam Nhi...Đưa tôi ra khỏi đây đi."
" Tôi mới là Lam Nhi, nói cho Thiên Ngạo, tôi biết mình sai rồi! Nhanh chóng cứu tôi ra ngoài đi, ở trong sông Vong Xuyên này thống khổ quá!"
Quỷ hồn liên tiếp muốn với lên để kéo chân tôi xuống, còn tôi đang cẩn thận phân biệt tính chân thật trong lời nói của những quỷ hồn này, không ngờ là xích sắt quấn ở trên nhánh cây kia bị đứt, tôi liền hét lên thất thanh, nhanh chóng rơi xuống sông Vong Xuyên.
"A...."
Cũng may, tôi nhẹ nhàng vung tay lên, dùng tam lăng thoi trên xích sắt đâm vào đất ở bên bờ, mới không rơi xuống tiếp, mũi chân cách mặt sông chưa tới 1 mét.
Nhìn gần sông Vong Xuyên mới phát hiện, nước có màu đỏ còn ùng ục như đang sôi, những quỷ hồn kia giống như là sủi cảo, ngâm mình trong sông bị ăn mòn, liên tục la hét, bộ dáng cực kỳ thê thảm làm người ta không nỡ nhìn.
Nơi này quá nguy hiểm, súyt nữa đã bỏ mạng rồi, còn tìm Lam Nhi gì nữa, nên tôi vội vàng dùng chân đạp lên quỷ hồn đang muốn bắt lấy chân của tôi, rồi vèo một tiếng bay lên bờ.
Tiểu Hắc đã chạy mất không thấy bóng dáng đâu, bóng quỷ bên trái bắt đầu kích động, còn tôi thì không thấy đường trở về.
" Tiểu Hắc?"
Tôi thăm dò gọi một tiếng, không có bất kỳ lời nào đáp lại, tôi vội vàng lấy ra một phần màn thầu máu ném trên mặt đất, nhưng màn thầu máu rất nhanh đã bị nóng chảy, tan vào lòng đất, tiểu Hắc giống như là không khí tiêu biến.
Chết tiệt?! Không có tiểu Hắc làm sao tôi có thể trở về???
Dưới tình thế cấp bách tôi nhìn sợi dây đỏ trên chân mình, giơ tay liền nắm lấy sợi dây đỏ lên, đi theo sợi dây đỏ này có thể về được không?
Trước tiên tôi phải đi theo sợi dây đỏ này về, sau đó lại nghĩ cách khác và đi xuống tìm Lam Nhi.
Nói là sợi dây đỏ nhưng thật ra có thể nói đó là tia sáng màu đỏ, nó nằm trong tay tôi mà tôi không hề có cảm giác gì về nó, ở trong sương mù dày đặc, tầm nhìn còn chưa tới 2 mét, tôi cẩn thận cầm vào sợi dây đỏ.
Đột nhiên, sợi dây đỏ vốn rơi trên mặt đất bị giơ lên, trong lòng tôi giật thót, loại tình huống này chắc là không phải bị ai phát hiện chứ?
Tôi vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy trong làn sương mù dầy đặc đi ra một bóng người, tôi thấy bộ dáng người nọ thì càng kinh ngạc, hô lớn:
" Lam Nhi?"
Cô ấy nắm sợi dây đỏ đi về phía tôi, đi đến trước mặt tôi, giống như không nhìn thấy tôi trực tiếp xuyên vào cơ thể của tôi, một giây sau, tôi cảm giác là cơ thể mình có người khác bám vào, cũng cảm giác được tất cả cảm xúc đã không thuộc về tôi.
Cứ như vậy tôi bị khống chế đi ra khỏi cửa âm giới, sau khi trở lại dương gian, Lam Nhi trực tiếp tiến vào thân xác của tôi.
Một thân xác mà có hai hồn, tôi chưa từng nghe nói qua.
Lãnh Thiên Ngạo vừa thấy tôi trở lại, liền chạy tới trước mặt tôi, nắm lấyt tay của tôi còn quỳ một gối xuống, tay của anh ta nắm lấy tay tôi rất chặt còn có hơi run rẩy một chút, anh ta kích động nhìn vào ánh mắt tôi, phải mất rất lâu mới thốt ra hai chữ:
" Lam Nhi!"
" Tôi không phải là Lam Nhi!"
" Thiên Ngạo?"
Tôi vừa nói chuyện, nước mắt nóng hổi liền chảy xuống, hơn nữa rõ ràng là cơ thể của tôi, nhưng lại không có phát ra bất cứ âm thanh nào của tôi, nên tôi chỉ có thể lặng im nhìn.
Lẽ nào đây là bị mượn thân xác nhỉ?
" Lam Nhi, rốt cuộc cũng gặp được em, em có biết anh nhớ em bao nhiêu không?"
Lãnh Thiên Ngạo nói xong cầm tay của tôi áp lên mặt anh ta, nước mắt của anh ta lạnh như băng khiến người ta cảm thấy sợ hãi, còn mang theo nỗi nhớ nhung sâu đậm, làm cho tay của tôi run rẩy.
Nhìn bộ dáng này của anh ta,trái tim của tôi rất đau, đau đến mức không thể đau thêm, giống như là có người cầm dao xẻ lên tim của tôi vậy.
Vì sao trái tim của tôi lại đau như vậy? Chẳng lẽ là Lam Nhi đang đau lòng?
" Thiên Ngạo, là em có lỗi với anh, là em đã phản bội lời hứa hẹn của chúng ta, em yêu Thiên Dực, cho dù là hiện tại em cũng..."
" Đừng nói nữa! Anh biết em muốn gạt anh, muốn anh buông bỏ, đúng không?"
Lãnh Thiên Ngạo ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ như máu, còn gia tăng lực nắm tay, súyt chút nữa là bóp nát xương cốt của tôi.
" Em không có gạt anh, em đã sớm buông bỏ kiếp trước, nhưng không buông được áy náy đối với anh, hiện tại thì em cũng có thể tự mình nói với anh, cũng có thể an tâm biến mất."
" Không được, anh không cho phép em biến mất, giữa chúng ta, không thể chấm dứt như thế."
Lãnh Thiên Ngạo nóng nảy, kéo tôi từ trên ghế lên và ôm chặt vào trong ngực anh ta, đem cằm đặt ở trên vai tôi:
"Anh không cho em đi, anh không cho phép em đi!"
" Thực sự xin lỗi, Thiên Ngạo, em cần phải biến mất, bằng không hồn phách của cô gái này không bám đủ vào người nữa, vĩnh viễn thành người nửa âm nửa người."
" Ý của cô là gì?"
Tôi theo bản năng liền hỏi ra, liền quên mất mình không thể phát ra âm thanh.
Lãnh Thiên Ngạo đẩy tôi ra, dùng hai tay nắm chặt lấy bả vai của tôi, nhìn xuyên thấu qua con ngươi của tôi để nhìn Lam Nhi:
"Cô ta là em sau khi đầu thai chuyển thế?"
" Đúng vậy. Vì để lại gặp anh một lần, em không uống canh Mạnh Bà liền đầu thai chuyển thế, hại cô gái này, cũng hại luôn cha mẹ cô ấy, bây giờ em đã nói rõ ràng với anh, em cũng nên rời khỏi, chờ sau khi em đi, bảy phách của cô gái này sẽ trở về đúng chỗ, cũng sẽ không còn là nửa người nửa âm."
" Không được! Anh không cho phép em rời đi!!"
" Lam Nhi, cô nói rõ ràng cho tôi biết, cô nói cha mẹ tôi bị làm sao hả?"
Tôi còn muốn hỏi, nhưng Lam Nhi giống như là không nghe thấy tôi nói chuyện, từ từ nhắm mắt lại hướng về phía tôi ngã xuống.
Một giây sau, tôi cùng hồn phách của cô ta trùng khớp vào nhau, cô ta hoàn toàn dung nhập vào cơ thể của tôi rồi biến mất.
" Lam Nhi, em nói chuyện đi, đừng đi mà?"
" Đừng lắc nữa, lắc nữa là tôi sẽ nôn đó!"
Tôi mở mắt ra, giơ hai tay gạt cái tay đang đặt trên vai tôi xuống.
" Cô mau gọi Lam Nhi ra cho tôi, tôi còn có chuyện muốn hỏi cô ấy!"
" Gọi không được, cô ta đã.." hoà làm một với cơ thể tôi, mà lời này tôi không thể nói ra được, từ lời nói của Lam Nhi có thể nghe ra, tôi là chuyển thế của cô ta, vậy tôi biến thành mẹ của Lãnh Triết Lăng nhỉ?
" Đã đi rồi sao?"
Lãnh Thiên Ngạo thất vọng ngã xuống sofa.
Tôi gật gật đầu, bắt đầu thu dọn đồ đạc trên bàn, trong lòng lại vô cùng hoảng loạn.
Nếu Lam Nhi thật sự là kiếp trước của tôi, vậy thì có thể giải thích rồi, nhất định là kiếp trước của tôi thiếu nợ tình với Lãnh Thiên Ngạo, cho nên kiếp này tôi mới bị anh ta coi như nô lệ mà ức hiếp.
Chờ tôi thu dọn đồ xong, vừa quay đầu lại nhìn thì vừa vặn đụng trúng vào tầm mắt đang dò xét của Lãnh Thiên Ngạo, không biết anh ta đã nhìn như vậy qua bao lâu rồi?
Chết tiệt, anh ta sẽ không yêu tôi bởi vì cho tôi là chuyển thế của Lam Nhi chứ?
Tim tôi đột nhiên đập nhanh lên.
" Cô là chuyển thế của Lam Nhi?"
Anh ta dường như đang hỏi tôi, lại giống như tự lẩm bẩm với bản thân.
Nghe vậy, đồ đạc trong tay tôi suýt nữa bị tôi làm rơi xuống đất, chân tay có hơi luống cuống, đảo mắt không dám nhìn thẳng vào mắt của anh ta, mà nếu anh ta thật sự yêu tôi thì phải làm sao bây giờ?
" Lam Nhi nhất định đã lừa gạt tôi, cho dù Lam Nhi có chuyển thế, cũng sẽ không đầu thai trên người loại phụ nữ như cô!"
Lãnh Thiên Ngạo tự mình nói xong rồi đi tới bên cạnh cửa sổ và nhảy xuống, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt xanh mét của tôi.
Ủa? Rồi tôi kém ở chỗ nào, mà anh ta nói tôi thành ra như vậy?
Tôi tức giận đến mức đem gạo nếp hay gì đó ném về phía anh ta:
" Lãnh Thiên Ngạo, anh hãy chờ đó! Chờ sau khi tôi cứu Lãnh Triết Lăng xong, rồi sẽ tự tay thu phục anh!"