Ông ta vừa dứt lời, một âm thanh thảm thiết ở bên cạnh đã vang lên, Ngoan Mậu đã diệt trừ con ác quỷ cuối cùng trốn từ trong sông Vong Xuyên ra, nó có người phần khí thế sau đó đáp đến trước mặt tôi, nó hung tợn nhìn Lư Sơn chân nhân đang bắt lấy Mạc Trát Tà.
" Giết tao à? Chẳng lẽ bọn mày không còn muốn cứu tên này nữa? Đừng tưởng rằng tạo không biết nó là ai, đây chính là anh hai của Lãnh Thiên Ngạo, mà Lãnh Thiên Ngạo không phải là người đàn ông của mày à? ”
" Ối chà, xem ra ông cũng biết không ít đó, vậy chắc ông cũng biết tôi đã giết anh cả của Thiên Ngạo như thế nào nhỉ? "
Tôi nói xong đi từng bước từng bước về phía Lư Sơn chân nhân.
Có cho ông ta lá gan ông ta cũng cũng không dám giết Mạc Trát Tà, lợi thế duy nhất của ông ta chỉ còn con tin trong tay này, nếu như ngay cả lợi thế này cũng mất đi, ông ta lấy gì để đàm phán điều kiện với tôi, thế chẳng phải chỉ có một con đường chết à.
" Mày đừng qua đây, không thì tạo động thủ thật đấy! "
" Ông động thủ đi! "
Tôi nhếch môi cười khẽ, tầm mắt không dấu vết liếc mắt nhìn tiểu hắc cẩu đi theo phía sau Lư Sơn chân nhân, nhất thời ý cười nơi khóe miệng càng sâu.
" Nếu ông không động thủ, vậy tôi liền động thủ "
Một tiếng vèo, một quả tam lăng toa từ trên đầu ngón tay tôi bay ra, Lư Sơn chân nhân cho rằng tôi muốn bắn ông ta chết, làm ông ta sợ tới mức vội vàng tránh ở phía sau Mạc Trát Tà, ông ta lại không ngờ rằng là tới tiểu hắc cẩu ở phía sau mình ré lên một tiếng rồi ngã trên mặt đất, từ từ hóa thành một bãi máu loãng.
" Mày...! mày muốn làm gì... "
Lư Sơn chân nhân không thể tin hỏi ra tới.
Tiểu hắc cẩu chính là sứ giả dẫn đường của người tẩu âm, không có tiểu hắc cẩu dẫn đường ở âm phủ thì người tẩu âm sẽ không có biện pháp trở về dương gian, chỉ có thể ở âm giới này làm một du hồn dã quỷ, đây cũng là lý do vì sao lúc trước sự tổ nói với tôi con chó nhỏ này lại vô cùng quan trọng.
Tôi hài lòng nhìn bộ dáng niệm vạn câu xám của ông ta, tôi lấy một phần màn thầu máu ở trong túi ra chia cho tiểu hắc cẩu đi theo phía sau tôi, chờ nó ăn xong, Ngoan Mậu liền ôm Tiểu Hắc vào trong ngực.
" Lư Sơn chân nhân, ông còn muốn đánh nữa không? Nếu như bây giờ ông đầu hàng tôi thì tôi có thể đại phát từ bi dẫn ông cùng đi ra ngoài, nếu là không vậy thì ông hãy ở trong âm giới này làm một du hồn dã quỷ đi! "
" Mày thật sự sẽ đưa tao ra ngoài sao? Mày nghĩ tao sẽ nhượng bộ mày sao? Nếu đánh không lại mày còn bị mày chặt đứt đường lui, vậy tao liền giết người đàn ông này, cho dù tạo phải chết cũng phải kéo theo một cái đệm lưng! ”
Ông ta vừa nói vừa làm bộ muốn đâm xuống, dưới tình thế cấp bách này, tôi không biết nên nói cái gì để ngăn cản ông ta, chỉ có thể cười ha hạ như điên lên, cười đến khuôn mặt tôi cũng méo mó theo, mà tôi cũng không biết mình đang cười cái gì, tóm lại, Lư Sơn chân nhân kia không rõ nguyên nhân cũng dừng động tác và ngơ ngẩn nhìn tôi.
" Mày cười cái gì? "
" Tôi cười ông vì ông quá ngốc đó! "
Tôi cố gắng duy trì sắc mặt tự nhiên, ở trong lòng lại nhanh chóng biên soạn chuyện xưa, rốt cuộc là phải làm thế nào mới có thể làm cho ông ta ngoan ngoãn thả anh hai ra.
" Yêu nữ! Mày có chuyện muốn nói thì mau nói, muốn *** thì mau thả! ”
" Lẽ nào ông không biết ông vẫn đang nắm con tin à? Ông khống chế anh hai tôi là tốt rồi, chờ ông đến dương gian sau khi bình an mới thả anh ta ra, không phải là được rồi à. "
Tôi đang bịa đặt lung tung, nếu như ông ta đồng ý, vậy có thể kéo dài chút thời gian cho anh hai.
Anh hai à, anh ngàn vạn lần phải mau chóng tỉnh lại nha, không thì anh thật sự sẽ chết mà không rõ ràng đó!
Lư Sơn chân nhân kia không nói gì, nhưng ánh mắt lóe lên không rõ, hiển nhiên bị lời nói của tôi lay động, tôi vội vàng thừa dịp thêm một ngọn lửa.
" Cho ông thời gian ba giây để suy xét, bánh màn thầu tôi vừa cho tiểu hắc ăn đã là lần thứ ba, nếu còn không trở về, Tiểu Hắc sẽ bắt đầu biến dị ”
Tôi vừa nói đến chuyện tiểu hắc biến dị, thì tiểu hắc vốn đang ngoan ngoãn trong tay Ngoan Mậu đột nhiên nóng nảy bất an, tôi vội vàng bảo Ngoan Mậu thả Tiểu Hắc ra.
Tiểu Hắc vừa được tự do, nó cất bước đi vào một chỗ hắc ám, nó là muốn trở về.
" Ông đi hay không thì tùy ông, vừa rồi ở chỗ này làm ầm ĩ lớn như vậy, quỷ sai truy hồn hẳn là sắp tới rồi, tôi cũng không muốn bị quỷ sai bắt được, con trai, chúng ta đi! "
Nói xong tôi nắm lấy cánh tay Ngoan Mậu rồi đi theo Tiểu Hắc đi vào trong bóng tối.
" Mẹ à, bác hai còn ở trong tay người kia, chúng ta cứ như vậy đi, nếu ông ta không đi theo thì làm sao bây giờ? "
Ngoan Mậu nhịn không được quay đầu lại nhìn, phía sau là một mảng đen kịt, đã không nhìn thấy bóng dáng của bọn Lư Sơn chân nhân.
" Yên tâm đi, từ lúc bắt đầu ông ta đã hiện ra là người phi thường sợ chết, nên nhất định sẽ đi theo."
Quả nhiên, Lư Sơn chân nhân đi theo phía sau chúng tôi, ông ta vẫn duy trì khoảng cách mà ông ta tự cho là an toàn.
" Mẹ nói đúng quá, ông già kia vẫn đuổi theo. "
Ngoan Mậu nhìn về phía sau một cách không dấu vết, nó không hề che giấu đáy mắt khinh bỉ. Tôi vội vàng kéo Ngoan Mậu đến trước mặt, thì thầm nói nhỏ ở bên tai nó:
" Ngoan Mậu, con đi theo Tiểu Hắc trở về trước, con chờ Lư Sơn chân nhân vừa ra khỏi cửa lớn âm giới thì liền bắt lấy ông ta ở bên ngoài, nhớ kỹ không được làm tổn thương đến bác hai của con.
" Được ạ! "
Ngoan Mậu gật gật đầu, trong lòng đã muốn nhanh loại bỏ loại người cặn bã như lão Lư Sơn này.
Tôi ném cái màn thầu máu cuối cùng cho Tiểu Hắc, bóng tối càng ngày càng nhạt ở phương hướng Tiểu Hắc biến mất, có vầng sáng nhàn nhạt lộ ra ở trong sương mù, còn cách của lớn âm giới không xa. Thân hình Ngoan Mậu bay nhanh biến mất.
Tôi cố ý thả chậm tốc độ chờ Lư Sơn chân nhân, đầu ông ta đổ đầy mồ hội, ông ta có lẽ không biết có cái gì ở bên ngoài đang chờ ông ta.
" Lư Sơn chân nhân, trên đường đi ông có suy xét không, thả anh hai của tôi ra, không thì tôi sẽ gác ở cửa lớn này không cho ông ra! "
Tôi xoay lại. Mở hai tay ra chặn con đường duy nhất thông đến dương gian. Thần kinh của Lư Sơn chân nhân căng thẳng, giơ kiếm lên kề sát vào yết hầu của Mạc Trát Tà:
" Tránh ra cho tao, không thì tao sẽ giết nó! ”
" Ông muốn đi ra ngoài thì phải thả anh hai tôi trước. Tôi đã đưa ông tới nơi này, đủ tận tình tận nghĩa rồi chứ? "
Sắc mặt của tôi u ám, không có tính toán nhượng bộ.
" Mày tránh ra, tạo liền thả nó ra! "
" Ông thả ra trước! "
Hai người giằng co không hồi kết, Lư Sơn chân nhân sợ đến cực hạn, tôi càng không nhường ông ta lại càng khẩn trương, dưới tình thế cấp bách, ông ta đẩy anh hai vào trong vòng xoáy hắc ám ở phía sau, nếu như rơi vào trong vòng xoáy, anh hai vĩnh viễn bị lạc ở âm giới.
" Anh hai!"
Tôi hét lên, quăng tơ tằm ra khỏi cổ tay theo bản năng, tam lăng toa quấn quanh người anh hai, lực hút phía sau rất mạnh, suýt nữa kéo tôi vào vòng xoáy, cũng may tôi lập tức đâm ngựa ngàn cân rơi xuống.