Giữa tháng chín hàng năm ở thành phố O phần lớn hội học sinh lấy danh nghĩa tổ chức tiệc trung thu để làm liên hoan đón sinh viên mới gia nhập hội, việc này đối với học sinh đại học năm 3 không phải là chuyện gì mới mẻ, các đàn em sinh viên năm nhất và năm hai khóa dưới góp sức nhiều nhất, đại học năm ba nhiều nhất cũng chỉ làm khách mời, thậm chí có đi hay không đều là tự nguyện.
Các tế bào văn học tự nhiên của Lương Hạ không thích hợp đối với với văn nghệ, vì thế sáng sớm thứ bảy bị điện thoại của Chu Hàn đánh thức cực kỳ khó chịu, cái gì mà chủ tịch nghệ thuật đoàn trường lần thứ nhất và ca sĩ 2 lần vô địch hát nhạc đệm, lại còn không phải là siêu sao ca nhạc chân chính kích động cái rắm à, nhưng vẫn mơ mơ hồ hồ đáp ứng giúp Chu Hàn vậy.
Quý Trạch Tuấn đột nhiên lật người giật lấy điện thoại Lương Hạ,nhanh chóng tìm được nút tắt máy, giải quyết xong lại ôm Lương Hạ ngủ thiếp đi.
Thứ nhất là không cần phải đi làm, hai là khôi phục thân phận sinh viên, thần kinh liền thả lỏng, cho đến khi mặt trời lên cao mới rời giường, đương nhiên vẫn còn phải chào bố chồng, nếu không phải Quý Hạng Minh làm ra sự kiện Ô Long, khiến giữangười lớn và người trẻ có chút lúng túng, Diêu Lệ Cẩm đã sớm gọi dậy từ lâu.
Lương Hạ không để phí cơ hội duy nhất, khiến Diêu Lệ Cẩm không cam lòng, nhưng lại không được sai Lương Hạ ở lại làm cơm tối, không thể làm gì khác hơn là bày ra trạng thái tĩnh lặng xem Lương Hạ có thể chủ động xin đi giết giặc hay không, vì để cho Lương Hạ dễ phát hiện nội tâm hơn, Diêu Lệ Cẩm không đi ra ngoài đánh bài dạo phố, cũng không xem phim chiếu bóng tập yoga, mà chỉ ngồi ở ghế salon dễ trông thấy nhất trong phòng khách - đan khăn quàng cổ.
Công sức không phụ lòng người, rốt cuộc nghe được tiếng bước chân càng ngày càng đến gần, Diêu Lệ Cẩm cố làm vẻ trấn định ngẩng đầu lên, lại là Quý Trạch Tuấn.
“Tại sao?”
Lần đầu tiên Quý Trạch Tuấn nghe thanh âm dày ba thước của mẹ, nhiệt tình ngày hôm qua đi đâu rồi?!
“Con và Lương Hạ phải về trường học trước, con phải soạn giáo án, cô ấy cũng có không ít bài tập”. Quý Trạch Tuấn hơi giật mình nhưng vẫn ăn nói đâu ra đấy nói rõ ý kiến.
“Việc này, đầu bếp đi sửa máy hút mùi, quản gia bận việc, vì thế con với tiểu Hạ đi mua đồ ăn đi, tý về muộn một chút cũng được”. Diêu Lệ Cẩm nâng tách trà lên nhấp một ngụm, cố gắng che giấu mục đích thật sự của mình.
Đáng tiếc giấy không gói được lửa, quản gia nghe thấy phu nhân trao đổi lập tức xuất hiện, “Phu nhân, bà có gì phân phó?”
Giờ phút này Diệu Lệ Cẩm sâu sắc cảm thấy Hàn Lập không đáng tín nhiệm, rốt cuộc đã có tuổi thính lực không tốt, so với tối hôm qua còn xấu hổ hơn nhiều, không thể làm gì khác hơn là quay mặt đi ho hai tiếng.
Quý Trạch Tuấn đặt ngón trỏ lên khóe miệng ý bảo chú Hàn không có việc gì, sau đó ngồi xuống bên cạnh Diêu Lệ Cẩm, “Mẹ, mẹ nghĩ cái gì thế, thỉnh thoảng Lương Hạ chỉ có thể trở về một lần, ngộ nhỡ mẹ nghiện rồi, về sau không có cô ấy ở đây thì phải làm thế nào?”.
Đại khái Diêu Lệ Cẩm cảm thấy lời con trai cũng có chút đạo lý,không có nửa điểm trêu đùa, “ Trở về không được quên mẹ nha! Lương Hạ làm cho con nhiều đồ ăn ngon, nhất định là nhìn con không thể gầy nổi”.
“Aizz, hàng ngày người con nghĩ đến nhiều nhất là mẹ. buổi tối con sẽ gọi điện cho mẹ!”. Quý Trạch Tuấn không chỉ có sách lược lời ngon tiếng ngọt, còn mạnh mẽ hôn Diêu Lệ Cẩm một cái.
Lương Hạ duy trì trầm lặng cao độ, đầu cúi gằm, cho đến khi lên xe cũng không biết xấu hổ nhìn mẹ chồng một giây trước khi vượt qua.
“Cẩn thận một chút”. Diêu Lệ Cẩm còn chưa kịp cùng con trai nói đôi câu đã bị Quý Hạng Minh kéo vào trong nhà.
“Trạch Tuấn cũng đã 28 tuổi rồi, bà đừng coi nó như một đứa trẻ”. Quý Hạng Minh biết Diêu Lệ Cẩm vì cái nhà này mà nghỉ việc, lương chủ yếu dựa vào ông và con trai, nhưng kể từ khiTrạch Tuấn ra bên ngoài ở, cái tỷ lệ này hơi chệch hướng 5:5.
“Ông ở trong lòng tôi cũng chỉ là đứa trẻ, ông đi xem Doraemon đi!”. Diêu Lệ Cẩm chuyển đôi mắt nhỏ, uốn éo cái mông đi tậpyoga.
Quý Hạng Minh theo phía sau đuôi: “ Bà cũng không phải là chưa từng thử qua tôi... Không nhất định là trẻ con mới xem phim hoạt hình, còn có thể là sự ngây thơ của những người thành công!”.
“Bang!”. Diêu Lệ Cẩm không chút lưu tình nhốt Quý Hạng Minh ở ngoài cửa.
*****
Lương Hạ vốn định đến tiệm thuốc thăm bố mẹ, Quý Trạch Tuấn không đồng ý, nếu đi sẽ trễ nải ít nhất hai giờ đồng hồ, trở về lại còn muốn đi đến thư viện ôn bài đến bốn tiếng đồng hồ, vậy tối thiểu bảy rưỡi mới có thể gặp nhau ở sào huyệt ân ái, cơm nước xong lại không thể vận động ngay được. Nói một cách khác, anh đã đau khổ năm ngày còn phải cố gắng nhịn đến bảy giờ, nhất định sẽ nhịn hỏng.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Trạch Tuấn đỏ bừng, Lương Hạ biết anh nói thật nên cũng không làm trái lại nữa, dù sao lấy trứng chọi đá, thua thiệt sẽ là trứng.
Nhưng mà khi đồng hồ đeo tay hiện thị bảy giờ, Lương Hạ thật sự kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, Quý Trạch Tuấn hạ chỉ thị muộn nhất là sáu rưỡi phải xuất hiện ở cửa nhà.
Cũng không đủ thời gian quay về ký túc xá thay quần áo, hành trình không đứt đoạn chạy như bay tới vạch đích, lúc sang đường thiếu chút nữa bị xe đâm, chưa kịp hoàn hồn lại tìm không ra chìa khóa, đang ở trong túi cũng bị lật rơi xuống đất, thoáng cái Quý Trạch Tuấn mở cửa đi ra.
“Bảy rưỡi”. Giờ phút này đoán chừng anh so với nhiệt độ tủ lạnh còn cao hơn.
Lương Hạ ngồi chồm hổm trên mặt đất nhặt đồ, cơ thể bởi vì thở hổn hển mà rung lên, khiến cho người ta sinh ra ý nghĩ xấu,sau khi đứng dậy lại trợn to đôi mắt nhìn vô tội, chẳng qua là bộ dạng đầm đìa mồ hôi quá mức nhếch nhác.
Ngó nghiêng dưới phòng bếp một tiếng đồng hồ, ngọn lửa trong đôi mắt cũng có thể đốt khí than, cho đến khi Lương Hạ lảo đảo xiêu vẹo chạy vào tầm mắt của anh, mới quệt mồm lẩm bẩmcâu: “Coi như em thức thời”. Thật ra Quý Trạch Tuấn tức giận đồng thời cũng lo lắng, lo lắng Lương Hạ lanh chanh láu táu ở ngoài đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mặc dù trường học gần đây nhưng cũng phải đi qua trung tâm giao thông, cũng may là bình yên vô sự.
Lương Hạ chạy lộn xộn khiến nhìn qua vô cùng hấp dẫn, Quý Trạch Tuấn cảm nhận được vật nhỏ của mình trỗi dậy, muốn nói lại thôi, nhận lấy cái túi của cô cắn răng một cái, đẩy cửa phòng tắm, muốn gào một tiếng nhưng lại khó khăn nuốt xuống, vẫn nên đợi cô ấy tắm rửa sạch sẽ rồi giết mổ thưởng thức.
Rốt cuộc rửa xong cái bát cuối cùng, Quý Trạch Tuấn cười xấu xa một cái sau đó tắt tất cả đèn trong nhà, Lương Hạ không đem theo quần áo để thay, vì thế đang mặc áo sơ mi của anh ngồi trên giường xem ti vi, đột nhiên bóng tối xuất hiện dọa cô giật mình, nếu như không phải là thấy Quý Trạch Tuấn nhấn chốt mở cửa còn tưởng rằng là đứt cầu dao.
“Anh bây giờ cũng muốn giống như em trước kia hay tiết kiệm điện à, sao lại tắt tất cả đèn, TV rất tối”.
Quý Trạch Tuấn không lên tiếng, tiến lên tắt ti vi cái “phụt”.
Lương Hạ bây giờ mới ý thức được vấn đề mình vừa nói rất ngu xuẩn, nhưng hình như Quý Trạch Tuấn không có các động tác kế tiếp, đáng hận trăng sáng cũng không sáng lên, tối như thế chỉ có thể nhìn đại khái hình dáng của anh, hoàn toàn không nhìn rõ vẻ mặt, ánh mắt.
Trong phòng ngủ càng ngày càng yên lặng, mà hậu quả của yên lặng chính là hô hấp của Quý Trạch Tuấn truyền vào lỗ tai Lương Hạ, hừ hừ càng ngày càng nặng, giống như là dẫn theo đốm lửa, khiến cho người ta có cảm giác muốn nhảy lầu, bởi vì không biết lúc nào Quý Trạch Tuấn sẽ nhào tới, gián đoạn như thế mang cho người ta hồi hộp mãnh liệt.
Trôi qua chừng năm phút đồng hồ, Lương Hạ tự nhận năng lực chịu đựng của bản thân không đủ, quả quyết giơ cờ đầu hàng. “Anh muốn chơi đùa kiểu gì hả?”.
Vốn hai tay Quý Trạch Tuấn cắm trong túi, nghiêng người tựa trên tường nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy giọng nói Lương Hạ mới lộ ra nụ cười giảo hoạt, Lương Hạ đáng thương lại không nhìn thấy cái gì.
“Anh đang suy nghĩ hai chúng ta người nào thiếu kiên nhẫn mở miệng nói chuyện trước, nếu như anh thiếu kiên nhẫn trước, tối nay em có thể thoải mái một chút, nhưng tiếc thật, chậc chậc, không thể làm gì khác hơn là thật xin lỗi.”
Nói xong cũng vừa sải bước đến trước mặt Lương Hạ, không hề báo trước giữ cái gáy cô, lưỡi dài thẳng tiến lùa vào, hai người nhanh chóng ngửa ra sau, ngã xuống giường.
“Anh, anh làm, em, khó thở, khó thở, không khí a...” Hai tay của Lương Hạ bị Quý Trạch Tuấn nắm chặt đặt trên đỉnh đầu, người lại bị anh đè không động đậy được, chỉ có thể mở miệng cầu xin tha thứ, nụ hôn này quá mức dày đặc, muốn nói một chữ cũng khó khăn.
Quý Trạch Tuấn vơ vét một lần ở trong miệng Lương Hạ mới chịu dừng lại, di chuyển đến vành tai, lưỡi liếm trêu đùa, “Ăn cơm tối xong không thể vận động ngay được, anh vừa mới để cho em nghỉ ngơi mười phút”.
Không đợi Lương Hạ phản bác, lại tiếp tục ngăn môi của cô lại. Thật ra thì Quý Trạch Tuấn muốn mượn cớ để tối nay thô lỗ, bỏ qua cớ uy hiếp đã tính toán kỹ lưỡng một bên, nếu như mới vừa rồi anh mở miệng trước, cũng có thể nói thành Lương Hạ không nhiệt tình, vẫn có thể làm một cuộc chiến lớn.
Khả năng phản công của Lương Hạ một chút cũng không có, người tiến khí thế hung hăng, tựa như tên ăn mày nhặt được củ khoai lang mới ra lò hưng phấn gầm nhẹ, đợi đến khi đầu lưỡi cô tê dại, khóe miệng co rút, Quý Trạch Tuấn mới thả chậm thế tấn công, bắt đầu dùng đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi cô, kèm theo mút nhẹ, cứ trêu chọc như vậy khiến Lương Hạ rất nhanh đã ý loạn tình mê, chỉ có thể cầu may anh không giở trò, nếu không sẽ không chống đỡ nổi. Xúc cảm trong miệng quá mức mềm mại, vì vậy rất dễ gỡ bỏ cảnh giác.
“Ưm”. Chưa tới mười giây buông lỏng cảnh giác liền hối hận, Quý Trạch Tuấn chợt tiếng công, đầu lưỡi thậm chí chọc tới cổ họng cô, Lương Hạ sợ bị anh nuốt sống cả người.
Quý Trạch Tuấn biết Lương Hạ đã đến giới hạn, hơi thở của cô rối loạn không chịu nổi, tuy chưa thỏa mãn vẫn phải lui ra ngoài,nếu không cô hít thở sẽ không thông, tiếc là mới chỉ thưởng thức sương ngọt, còn chưa được ăn thịt. Nhẫn nhịn quá lâu kết quả chính là ý nghĩ bộc phát, chiếm đoạt từng ngóc ngách trên người cô.
“Anh có thể dịu dàng một tý được không?”. Cuối cùng cũng có thể nói đầy đủ một câu, nhưng đồng thời, Lương Hạ khó khăn cảm nhận được phía bụng dưới bị vật cứng rắn của người nào đó ngóc lên, miệng đã tê liệt, cổ họng chịu tra tấn.
“Em phối hợp một chút, anh sẽ dịu dàng một chút”. Quý Trạch Tuấn đổi phương hướng hút hết câu trả lời của Lương Hạ, nhưng mà nghe tới đây Lương Hạ cò kè mặc cả, nếu như cô chủ động một chút thì tối nay sẽ bị hủy thành xương mất.
Da cổ rất mỏng, chịu đựng kích thích yếu nhất, đã trải qua Quý Trạch Tuấn gặm nuốt liếm láp dĩ nhiên là vừa đỏ vừa sưng, Lương Hạ bắt đầu cảm thấy phía dưới hơi ngứa, không bị khống chế liền uốn éo,cực kỳ hợp với tiết tấu của Quý Trạch Tuấn, thương xót rời khỏi cổ, nhưng có nghĩa là anh muốn tấn công vào nơi nhạy cảm nhất.
Đốt ngón tay Lương Hạ trắng bệch, nắm thật chặt ga giường,nếu như bây giờ không làm thầy Quý đủ thoải mái, về sau khó bảo đảm anh sẽ không dùng chiêu hiểm ác đối phó cô.
Mới vừa xuất quân là đầu lưỡi, bây giờ đã không còn, đôi tay thon dài mạnh mẽ của Quý Trạch Tuấn được lên sân khấu rồi, vừa mới dính vào cơ thể Lương Hạ cũng không khách khí tựa cô vào giường, còn anh ngồi đối mặt với cô, vòng hai chân của cô quấn lên chiếc eo rắn chắc, khoảng cách gần khiến cho móng vuốt của anh dễ dàng bóp hai viên tròn tròn.
Lương Hạ không dám lộn xộn, cô không biết Quý Trạch Tuấn sẽxuống tay như thế nào, nhưng dự cảm hai con tiểu bạch thỏ sẽ phải gặp tai ương. Quả nhiên, hai ngón trỏ Quý Trạch Tuấn đưavào bên trong áo sơ mi của cô, vẽ một vòng tròn ở eo cô, sau đó từ từ dời lên bên trên, di chuyển đến đường cong hoàn mỹ không có khuyết điểm kéo hai khối cầu của cô ra.
Thì ra không thể không bội phục Quý Trạch Tuấn có thể ví kỹ xảo gẩy đàn tì bà để hình dung công phu ngón tay anh, Lương Hạ có cảm giác mình bị xe cán qua, toàn thân lâng lâng, trước ngực cảm thấy tê dại khiến cô muốn kêu thành tiếng, trong đầu rất nhanh hiện lên hình ảnh người phụ nữ bừa bãi ồn ào.
“Kêu lên”. Đột nhiên Quý Trạch Tuấn thở từng hơi bên tai cô,sau đó dùng thanh âm mị hoặc cổ vũ cô phạm tội.
Lương Hạ cứ như cái máy, bắt chước rên lên một tiếng, hiệu quả hình như không tệ, sức lực trên tay Quý Trạch Tuấn tăng thêm, tốc độ vuốt ve rõ ràng tăng nhanh, thúc đẩy Lương Hạ, phía dưới cũng phối hợp chảy ra chất lỏng.
Ánh sáng yếu ớt chiếu vừa đúng vào mắt của Lương Hạ, rõ ràng đã phủ một tầng sương mù, Quý Trạch Tuấn hài lòng vỗ hai cái lên mông cô, sau đó giơ tay cởi áo sơ mi rộng thùng thình của cô ra.
Lương Hạ không nghĩ tới thân thể của mình sẽ khỏa thân, cũng không giữ ý tứ, bởi vì áo đủ dài, cô cũng không có quần lót đểthay, vì thế bên trong tuyệt đối là trống trơn, việc này giống như thúc đẩy Quý Trạch Tuấn tấn công.
Ngậm một hớp vào trái táo nhỏ đã sớm cứng rắn, tay không gặp trở ngại dừng tại chỗ tạm trú, một chỗ nhỏ không ngừng chảy nước trong rừng cây um tùm. Ướt át như thế, đủ để anh đi vào hưởng thụ một phen, Quý Trạch Tuấn hớn hở duỗi ngón tay đi vào, cảm giác bị kẹo đường bao bọc, vừa mới bắt đầu còn hơi chặt chẽ, rất nhanh đã thích ứng với sự hiện diện của anh, theo sự vận động của ngón tay mà vui thích thắt chặt hoặc duỗi ra.
“A...” Lương Hạ không kìm chế được kêu hai tiếng, so với vừa rồi thoải mái hơn, thì ra tiềm lực của con người là vô hạn.
Quý Trạch Tuấn thong thả nắm lấy tay Lương Hạ, để tay Lương Hạ đến bờ môi, nhưng không liếm, mà từng bước từng bước từ từ đi đến, Lương Hạ vẫn chưa hiểu rõ và tiếp nhận đến trình độ của anh. “Ngoan, giúp chồng thả bảo bối ra ngoài”.
Quý Trạch Tuấn đáng chết có ý tứ gì? Để cho cô cởi KZ của anh?Lương Hạ giật mình mở hai mắt vốn là nhắm chặt.
“Ngoan”. Lại một âm thanh đầu độc. Ngoan cái con em gái anh à, cũng không phải là chó, Lương Hạ âm thầm khó chịu, nhưng tay vẫn nghe lời với tới thắt lưng Quý Trạch Tuấn.
Lương Hạ mê muội cũng có thể thấy cái gì đó ẩn nhẫn nhiều ngày bây giờ kiêu ngạo đầy khí thế quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Quý Trạch Tuấn kéo thân thể Lương Hạ lại một lần nữa, ôm cô lên sau đó xoay người nằm lỳ ở trên giường.
Một màn này trước đây rất lâu đã xem qua phim đảo quốc quỷ,N vYou bị kéo hai chân, tính dẻo dai không tốt sẽ rất đau, Lương Hạ hơi hoảng sợ, còn chưa kịp giãy giụa Quý Trạch Tuấn đã tiến vào. Không giống với ý nghĩ của cô, đảo quốc quỷ tử là đứng, vì thế phải dùng sức kéo N vYou về hướng mình, Quý Trạch Tuấn nằm ở trên người cô, nên không có cảm giác bị xé rách, nhưng từ trước tới nay chưa có khoái cảm này.
Quý Trạch Tuấn một rút một đẩy ra vào có lực, bây giờ Lương Hạ so với vừa rồi thanh tỉnh rất nhiều, cô đang suy nghĩ Quý Trạch Tuấn làm thế nào chỉ cần một giây đồng hồ đã tìm được vị trí chính xác bên trong, vừa đen lại mù mịt, mà cô còn đang nằm. Nhưng rất nhanh không còn tinh lực suy nghĩ làm thế nào,Quý Trạch Tuấn chắc chắn muốn chỉnh chết cô, bất kể là độ sâu hay tốc độ thẳng tiến đều càng ngày càng mạnh, hơn nữa không có ý chậm lại.
“A...Ư...” Lương Hạ khó khắn lấy cùi chỏ chống người,nằm nữa sẽ phải nổ tung, khoái cảm tràn ra khiến cho cô kêu lên thành tiếng.
Cuối cùng chờ đến khi luồng nhiệt kia, giải phóng ra khiến tình cảm trong lòng nhộn nhạo lên.
“Anh đi tắm, em nghỉ ngơi một lúc nhé”. Quý Trạch Tuấn vỗ Lương Hạ một cái liền xuống giường.
Nghỉ ngơi một lúc? Lòng Lương Hạ có chút lạnh lạnh, chẳng lẽ còn phải làm lần nữa? Nhất thời lại nghĩ đến phim điện ảnh mấyhôm trước, trong phim nam chính động phòng hoa chúc tám mươi lần một đêm, tuy là phóng đại, nhưng không phải là vô căn cứ, nhìn cơ thể Quý Trạch Tuấn, làm một lần đoán chừng hơi thiếu.
Lương Hạ mò mẫm nhặt cái chăn vừa rơi xuống đất, run run rẩy rấy quấn lấy mình, bây giờ cả người đã đau nhức, làm thêm lần nữa chắc cả ngày không bò dậy nổi.
Quả nhiên không bao lâu liền nghe thấy tiếng bước chân củaQuý Trạch Tuấn, Lương Hạ chắp tay trước ngực lẩm bẩm a di đà Phật, gặp chuyện mới ôm chân phật sớm muộn sẽ bị Phật đạp một cước, Quý Trạch Tuấn sẽ dễ dàng vớt cô lên.
“Hạ Hạ, uống nước”. Quý Trạch Tuấn rất dịu dàng vén cái chăn trên người cô lên, cầm cốc nước đưa tới bên miệng cô.
Phản ứng đầu tiên của Lương Hạ là Quý Trạch Tuấn khá ân cần,nhưng trong lúc vô tình nhìn thấy trong mắt anh chợt lóe lên ánh sáng gian tà. Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, uống nước của Quý Trạch Tuấn, sẽ phải làm quỷ của Quý Trạch Tuấn.
Quả nhiên Quý Trạch Tuấn không còn tinh thần cầm cốc ra ngoài, đặt ngay trên tủ đầu giường, xoay người liền cắn môi của cô.
Lần này tiết tấu không nhiều, nhưng hành động khiêu chiến. Lương Hạ rất không tình nguyện quỳ trên giường, Quý Trạch Tuấn thì nửa bò nửa quỳ ở sau lưng cô, sự gắn bó như vậy rất hoàn mỹ, nhất là móng vuốt Quý Trạch Tuấn chưa rời khỏi ngực cô, mấy lần bóp khiến cô vừa rát vừa đau, hít vào vài hơi.
“Lần sau không nghe lời, thì không đơn giản là hai lần như thếnày”. Sau khi xong chuyện, Quý Trạch Tuấn ôm Lương Hạ vào phòng tắm, nếu như không phải Lương Hạ khổ sở cầu xin, đoán chừng còn phải làm thêm một lần đứng nữa.