“Không cần làm phiền.” Sợ anh đưa mình tới đó, lỡ may Lê Lâm nhìn thấy sẽ không biết giải thích thế nào, Lý Nguyên Y kiên quyết từ chối.
“Thời gian này, em không gọi được xe đâu, nhanh lên, ở đây không thể ngừng xe.” Đường Diệc Đình có lòng tốt nhắc nhở cô.
Lý Nguyên Y do dự, lúc này dòng xe hỗn độn đằng sau đã bắt đầu vang lên tiếng kèn xe, cô đành phải cắn cắn môi, vội vàng mở cửa xe, chui vào ngay.
“Đi đâu?” Sau khi Đường Diệc Đình buộc chặt dây an toàn giúp cô, lúc này mới nổ máy xe.
“Đi - -” cô đang muốn nói tên chỗ đi, lúc này điện thoại di động vang lên, là Lê Lâm. Lý Nguyên Y nghĩ thầm chắc là cô nàng kia đang muốn thúc dục cô , vì vậy không chờ Lê Lâm mở miệng, cô nói lớn tiếng dọa người: “Mình đã gọi được xe rồi, 10 phút sau sẽ đến.”
“Thân ái, thật sự rất xin lỗi. Mình vừa tới khách sạn, ai ngờ cái công ty hư hỏng kia lại gọi điện thoại bắt mình về có việc, ô ô, chúng ta hẹn lần sau!”
...
Lý Nguyên Y cúp máy, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Diệc Đình, trong giọng nói xen lẫn một chút bất đắc dĩ: “Anh dừng ở trạm xe phía trước để tôi xuống.”
“Bị hủy hạn sao? Không bằng đi ăn cơm với anh!”
Lỗ tai anh rất thính, nội dung trong điện thoại, nghe rất rõ ràng tường tận.
“...”
“Nghe nói có một nhà hàng hải sản ăn rất ngon, đi thử một chút không?” Đường Diệc Đình không đợi cô trả lời, tự mình thay đổi hướng đi, rất nhanh xe dừng lại ở một vùng ven sông lớn, đi đến trước một nhà hàng có vẻ khá xa hoa.
Đây là nhà hàng hải sản cực kỳ nổi tiếng ở thành phố A, giá cả quý tới nỗi làm người ta líu lưỡi. Tuy nói Lý Nguyên Y thích ăn hải sản, nhưng ở đây không phải nơi phù hợp với những gia đình bình thường, dù tiền lương của một chủ bá như cô khá nhiều, vẫn như trước không thể nào bỏ ra số tiền năm chữ số đi ăn một bữa được.
Người này, thật biết lựa chọn chỗ mà.
Chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, vừa vặn còn có thể nhìn ngắm cảnh đẹp bên ngoài.
“Ở đây thật là đẹp!” Lý Nguyên Y nhìn ra bên ngoài, kìm lòng không được cảm thán một tiếng.
“Là rất đẹp!” Nhìn cô, Đường Diệc Đình có ý nghĩ riêng gật gật đầu, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, ở trong lòng anh, chính là phong cảnh đẹp nhất.
Lý Nguyên Y cũng không có nghe được ý trong lời nói của anh, ánh mắt của cô hoàn toàn bị cảnh đẹp ngoài cửa sổ hấp dẫn, Đường Diệc Đình thấy thế, cũng không quấy rầy cô nữa, cầm lấy thực đơn chuyên tâm xem xét.
Sau khi chọn món ăn xong, Đường Diệc Đình mới mở miệng: “Cua ở đây nổi tiếng nhất, em chờ một chút là có thể ăn thử.”
“Mời một thục nữ đi ăn cua, hình như không có thích hợp lắm nhỉ?” Dưới tình huống bình thường, Lý Nguyên Y nếu ở trường hợp công cộng, sẽ không ăn cua. Tuy nói cô rất là thích ăn, nhưng mà tướng ăn cua thực sự không tao nhã nổi, không hợp với hình tượng của cô, cho nên, cân nhắc, cô lựa chọn hình tượng.
“Em xác định mình là thục nữ?” Đột nhiên anh nghiêng người qua, tay đụng vào eo nhỏ của cô, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy trêu tức.
Lý Nguyên Y tức giận, vung quyền lên hướng ngực anh, dùng sức đánh vài cái.
“Bảo bối, nhẹ một chút!” Đường Diệc Đình nhíu mày, làm sao hắn lại quên mất, này chính là mèo hoang nhỏ, đánh người không chút lưu tình nào.
“Đường Diệc Đình - -” thời khắc núi lửa sắp bùng phát, đúng lúc nhân viên phục vụ bưng một cái đĩa thức ăn đến. Có hào hấp hành gừng, cua đế vương, tôm hùm phô mai, cá chưng, làm cho cô nhịn không được nuốt nước miếng một cái, cảm giác muốn ăn càng mạnh hơn.
Đường Diệc Đình thành thạo lột xác cua, chọn một chút thịt cua để vào bên trong đĩa của cô: “Ăn nhiều một chút.”
“Cám ơn!” Hình như lần nào ăn cơm cùng với anh, anh đều luôn chiếu cô mình thật cẩn thận, trong lòng Lý Nguyên Y có chút dung động, dùng đũa gắp cho anh một ít cá chưng: “Anh bị dị ứng với cua, vậy ăn cá đi.”
Đường Diệc Đình sửng sốt, đôi mắt thâm thúy thoáng xẹt qua chút không dám tin, khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, lúc này mới khàn giọng hỏi: “Làm sao em biết?”