Lý Nguyên Y ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, lúc này mới đi tìm công việc mới.
Trước khi cô đắc tội công khai với Đường Diệc Đình, có rất nhiều đài truyền hình ở thành phố A hướng cô đưa ra cành ô-liu, bởi vậy hết sức tự nhiên, Lý Nguyên Y lúc này đây, liền trực tiếp tìm tới người lúc trước đã liên lạc với cô.
"Thật ngại, Lý chủ bá, hiện tại bên trong đài không thiếu người, lần sau có cơ hội, nhất định giữ lại cho cô..."
"Lý chủ bá, đài chúng ta hết sức hi vọng cô có thể đến làm việc, nhưng cô lại đắc tội tập đoàn Tinh Tế nên mới..."
"Thật sự rất đáng tiếc, Lý chủ bá, nếu không tôi sẽ gọi điện thoại cho đài truyền hình ở thành phố B hỏi một chút..."
...
Lý Nguyên Y tùy ý đi ở trên đường cái, con mắt hạnh trong suốt, dần dần trở nên ảm đạm.
Cả buổi chiều, cô đi tìm mấy đài truyền hình, mọi người vẫn giống như nhau hiểu lầm rằng cô vì đắc tội Đường Diệc Đình mà bị cắt chức, căn bản không có ai dám thuê cô vào làm việc. Nhân tình ấm lạnh, hôm nay xem như cô nếm trải hết , tuy nói trong lòng thất vọng, nhưng cũng hiểu đạo lý làm người thân bất do kỷ này.
Mấy ngày hôm trước, Tư Chính Hạo có đi tìm cô, hỏi cô vì sao lại từ chức, thậm chí còn muốn giúp cô giới thiệu công tác. Đối với cái người đã từng làm cấp trên của mình này, Lý Nguyên Y cảm kích, nhưng cũng không muốn làm người ta hiểu lầm chuyện gì cả, vì vậy tùy tiện mượn cớ, trực tiếp cự tuyệt.
Về phần Đường Diệc Đình, sau ngày đó liền không thấy bóng dáng, cũng không biết đang bận rộn cái gì...
"Thân ái , thật là đúng dịp, thế nhưng lại gặp cô ở chỗ này!"
Đột nhiên, một cái bóng dáng cao lớn thoáng cái vọt tới trước mặt, Lý Nguyên Y lên tiếng ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy gương mặt tuấn tú hé ra thần thái phong lưu.
"Thẩm thiếu, tôi với anh không quen thuộc như vậy, đừng loạn gọi." Cô lấy túi xách đeo trên người cầm lên trước ngực, con mắt hạnh nhanh chóng chợt lóe qua một tia bài xích.
Nếu như hỏi Lý Nguyên Y gét nhất chính là loại đàn ông nào, đáp án nếu như không phải loại người trước mặt này thì không ai có thể nữa. Theo ý cô, Thẩm Thiên Minh chính là điển hình một loại. Ngựa, cái loại nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp liền muốn nhào tới kia, hơn nữa bối cảnh phức tạp Thiên phố, cô đối với vị Thẩm gia đại thiếu gia này, mức độ hảo cảm chính là không.
"Trước lạ sau quen không phải sao, Lý Nguyên Y, thiếu gia ta đối với cô phi thường ái mộ, không biết có đucợ cái vinh hạnh này, mời cô ăn cơm tối?" Thẩm Thiên Minh híp cặp mắt hoa đào mê người lại, tự cho rằng hết sức mê người giương cao nụ cười giống như chiêu bài trước kia với những cô gái khác.
"Không cần , tôi không có thời gian." Lý Nguyên Y lạnh lùng trả lời một câu, lướt qua hắn, trực tiếp hướng đi trên ven đường.
Thẩm Thiên Minh đuổi theo, ngăn cản con đường của cô, mắt phượng đẹp mắt thoáng qua đường cong nguy hiểm: "Lý chủ bá, cô đã không nể mặt như thế, đừng trách thiếu gia xử dụng thủ đoạn cứng rắn.”
Bắt đầu từ nửa năm trước, trong lúc vô tình hắn nhìn chuyên mục ( tài chính và kinh tế một đường ) này, liền bị Lý Nguyên Y tài trí ngọt ngào, quan niệm độc đáo hấp dẫn, vì vậy bắt đầu phát ra thế công theo đuổi. Hoa tươi, trang sức, phàm là phụ nữ thích, hắn đều đưa, đáng tiếc vị mỹ nữ chủ bá kia lại không cảm kích, ngay cả ánh mắt cũng không để cho hắn, càng đừng nói tới việc nhận lấy những món quà mà hắn đưa kia.
Thẩm Thiên Minh đời này, còn không có phụ nữ nào mà lại nắm không được, ngoại trừ cô!
Hôm nay, bất kể sử dụng biện pháp gì, cũng phải làm cho Lý Nguyên Y cùng hắn ăn cơm.
"Thẩm thiếu, giữa ban ngày ban mặt, chẳng lẽ anh còn muốn làm loạn ép buộc người khác sao?" Lý Nguyên Y ôm chặt túi sách, mặt mày cong cong, nở nụ cười. Vui vẻ đạt đến đáy mắt, nhưng là lãnh đến mức tận cùng châm chọc.
Biết rõ người đàn ông trước mắt này không phải là dễ chọc, cô hết sức làm cho chính mình giữ được tỉnh táo, trong đầu vận chuyển gia tốc nghĩ tới kế thoát thân.