Con người của Lê Tưởng Tưởng có ba đam mê lớn, mê game, mê kẹo, mê trai đẹp.
Game, cần phải có thời gian. Trai đẹp, cô đã có. Còn kẹo thì sao? Đương nhiên là càng nhiều càng tốt rồi.
Đấy, nói chẳng sai, cuối tuần đi siêu thị cô lại vơ lẹ hai hộp kẹo, một hộp vị bưởi, một hộp vị bạc hà.
Tống Thanh Thành cũng chẳng thể làm gì cái đam mê này của cô được, dù sao Lê Tưởng Tưởng cũng không bị sâu răng thì đành tùy theo ý cô vậy.
Chỉ mới gần nửa tháng, cô đã ăn xong hộp kẹo vị bưởi rồi. Lê Tưởng Tưởng cảm thán có phải bản thân đã ăn quá nhiều hay không, cần phải kiềm chế lại. Cho nên hộp kẹo vị bạc hà vẫn chưa được bóc tem.
Mãi cho đến một hôm cô hẹn Tống Thanh Thành đi ăn mà anh vẫn còn đang lề mề bận nói chuyện với người khác. Lê Tưởng Tưởng đợi đến phát chán đành lấy hộp kẹo trong túi ra, gỡ tem niêm phong, sau đó bóc vỏ cho kẹo vào trong miệng.
Khoảng một phút sau, hương vị đã hiện rõ, quả nhiên vị cay của bạc hà không phải là nói đùa. Cô cố kìm nén cảm giác muốn nhè ra lại trong lòng, nhưng không nhịn được mà than thầm, hãng này làm ăn uy tín thế, độ tinh khiết của bạc hà cao quá trời, cao hơn kẹo bạc hà mà cô thường ăn rất nhiều lần.
Lúc Tống Thanh Thành đi đến gọi Lê Tưởng Tưởng thì chỉ thấy cô rơm rớm nước mắt, anh chưa kịp hiểu chuyện gì thì môi đã cảm nhận được một sự mềm mại, Lê Tưởng Tưởng đã hôn lên rồi, cái lưỡi khéo léo tách hai hàm răng của anh ra, vị bạc hà sực nức lên, một viên kẹo trái cây đã được chuyển sang miệng anh.
Lê Tưởng Tưởng bấy giờ mới tách môi ra, há miệng thật to để hít thở, "Cay chết mất thôi. Anh không được lãng phí đâu đấy, không được nhổ ra. Này, đến gần em thế để làm gì?"
Cô nhìn gương mặt đang càng lúc càng tiến lại gần của Tống Thanh Thành một cách cảnh giác, cứ cảm thấy có chuyện chẳng lành. Quả nhiên, Tống Thanh Thành cười mờ ám, "Có đồ tốt thì phải cùng nhau hưởng." Dứt lời, anh giữ chặt lấy cô hôn tiếp, cũng mặc kệ đồng nghiệp của anh đang ai oán nhìn bản thân bị bắt ăn cơm chó, hai người vẫn say sưa ôm hôn.