*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Doãn Uyển Du
———————————
Mùa hè ở miền nam nóng hơn so với miền bắc, ánh mặt trời vừa chói chang vừa độc hại, không khí oi bức, bốn phía xung quanh như cái nồi hấp, làm cho người ta cảm thấy bực bội.
Mễ Đường vừa mới xuống xe đã cảm thấy không chịu nổi cái loại cảm giác như bị nướng chín này. Bên trong và bên ngoài xe như là thiên đường và địa ngục, nếu không phải hẹn chờ Tạ Phong ở đối diện bên kia đường thì cô quả thật muốn lên xe về nhà ngay lập tức.
Cảm thấy vô cùng buồn bực khó chịu nhưng cô vẫn chịu đựng, lấy một cái ô từ trong túi mở ra.
Mễ Đường nghĩ thầm, may mà khi ra ngoài cô đã thoa hai lớp kem chống nắng.
"Nhị tiểu thư, cô đi đường cẩn thận." Lão Dương lái xe kéo cửa kính xe xuống nói.
"Vâng." Mễ đường rầu rĩ trả lời.
Đúng lúc này, Tạ Phong đã nhìn thấy Mễ Đường, cậu ta gọi lớn tên của cô, "Chị Mễ!"
Nghe tiếng gọi của cậu ta mà mấy người qua đường nhìn lại, sắc mặt của Mễ Đường sa sầm, vừa chạy về phía Tạ Phong vừa nói: "Cậu im miệng ngay."
"Hi hi, đã lâu không gặp chị Mễ, thiếu chút nữa em không nhận ra chị!" Tạ Phong vừa trêu vừa cười, "Chị Mễ càng ngày càng xinh đẹp!"
"Lâu không gặp? Mới có ba tháng."
Suốt kỳ nghỉ hè dài Tạ Phong mới có ngày trở về một lần, cho nên bây giờ hai người mới gặp lại nhau.
Mễ Đường cảm thấy nóng muốn chết, nhìn mồ hôi trên mặt cậu ta, ghét bỏ nói: "Cách xa tôi một chút, hôi muốn chết."
"Làm sao mà hôi, trước khi đi ra ngoài em đã tắm rồi." Tạ Phong không để ý nói.
"Tóm lại, cậu cách xa tôi ra." Mễ Đường nói.
"Được rồi được rồi, chị Mễ vẫn sạch sẽ như vậy." Tạ Phong phất tay, cười tươi lấy lòng.
Mễ Đường lúc này mới gật đầu, "Đi thôi."
"Chị Mễ, sao chị lại đột nhiên chuyển trường?" hôm qua Tạ Phong nhận được điện thoại của Mễ Đường mà hoảng sợ, cậu và Mễ Đường trước đây học cùng một lớp nhưng vì ba cậu chuyển công tác đến nơi khác nên học kì trước cậu phải chuyển trường tới thành phố này.
"Không sao, chuyển nhà." Mễ Đường mím môi, bộ dạng lười biếng không muốn nói nhiều, cô nâng mắt lên nhìn Tạ Phong: "Nghe nói cậu ở bên này sống không tồi? Lão đại của cả trường...... hả?"
"A hi hi" Tạ Phong xấu hổ sờ mũi
Trước kia hai người bọn họ học ở thủ đô, trong trường học đều là con nhà phú nhị đại, quan nhị đại ngay cả tinh nhị đại cũng có không ít, Tạ Phong chỉ là con nhà giàu mới nổi nên ở đây không được coi là gì vẫn luôn đi theo Mễ Đường lăn lộn. Cho đến tận khi cậu chuyển trường đến thành phố nhỏ phía nam này.
Tạ Phong là người miền Bắc, thân hình cao lớn, còn từng học võ, tuy rằng là bán dũng thủy*, nhưng lúc trước còn ở trường và lúc này thì lại không giống nhau.
*Đây là cách nói ẩn dụ của người địa phương, chỉ người ngu ngốc, không thông mình, học tập kém.
Nam sinh miền nam ở đây vóc dáng đều thấp hơn so với cậu ta, với chiều cao một mét tám mươi sáu đứng giữa đám học sinh cũng đủ để kiêu ngạo, hơn nữa so với Lão Đại trong trường thì thật sự không để vào mắt.
Chỉ có một mét bảy tám, lông tóc vàng choé, biết hút thuốc biết chút võ đã được coi như là Lão Đại rồi.
Cho nên Tạ Phong gần như không để cậu ta vào mắt, vừa mới chuyển đến học nên cậu không thâu tóm được điểm gì, đúng lúc trong lớp có người bị tên Lão Đại tóc vàng bắt nạt cho nên Tạ Phọng trực tiếp quật ngã người ta, về sau lại xảy ra một chuyện nữa rồi cậu thành Lão Đại của trường luôn.
Chuyện này làm cậu ta kiêu ngạo muốn lật trời lấp đất, ở trong lớp khoe khoang khoác lác thổi phổng lên trời, dù sao thì Nam Thành cách Thủ đô hơn một ngàn dặm, cậu có nói gì cũng không ảnh hưởng gì. Ai biết, chị đại của cậu trước kia—— Mễ Đường bỗng nhiên chuyển trường đến đây.
"Chị Mễ à, chị không biết chứ, đám con trai phương nam này quá yếu, chả có một chút sức mạnh nào, vừa lùn lại vừa gầy, Lão Đại trước đây của trường chị mà nhìn thấy chắc chắn sẽ cười sặc, đầu thì vàng chóe, còn thêm kiểu tóc siêu nhân Xayda buồn cười chết em, ha ha ha ha...... nhưng hiện tại là tiểu đệ của em rồi, nhìn thấy em là sợ."
* Siêu nhân Xayda nầy bà con
"Được rồi, đi thôi, tôi nóng muốn chết rồi." Mễ Đường không còn lòng dạ nào nghe cậu ta nói đông nói tây
"Được được được, chị Mễ tới lúc này vừa khéo, hôm nay vẫn là ngày nghỉ, em đưa chị đi làm quen trước, buổi tối mới bắt đầu tự học." Tạ Phong nhiệt tình nói.
Mễ Đường miễn cưỡng lên tiếng, "Ừ."
"Đúng rồi, chị Mễ, chị học ở ban nào vậy? Em ở lớp 11 ban 9, khoa lý, chị ở đâu?"
"Không biết, đến đó rồi nói sau." Mễ Đường lấy khăn ướt từ trong túi ra lau lau trên trán, tuy không chảy mồ hôi, nhưng cô cảm thấy trán quá nóng, cần dùng khăn ướt để làm giảm nhiệt độ.
"Nếu không chị Mễ đến lớp của em đi, hai chúng ta phối hợp với nhau."
Mễ Đường suy nghĩ rồi liếc cậu ta.
Tạ Phong vội vàng nói: "Nói sai rồi, phải là chị Mễ đến để giúp em."
Nói thật, Tạ Phong quả thật rất sợ Mễ Đường, nhìn cô tưởng gầy thế kia nhưng lúc ra tay thì rất độc.
Mễ Đường cười nhạt không thèm để ý đến cậu ta.
Tới cổng trường học, Mễ Đường ngẩng đầu nhìn đến bốn chữ to màu vàng "Trung học Trường Lễ", cổng lớn và cái cổng nhỏ kế bên đều được mở ra hết.
Vừa mới đi vào, Tạ Phong liền gặp ngay bạn cùng lớp.
"Anh Phong!" Người nọ nhiệt tình chạm một cái để chào hỏi.
"Ừ." Tạ Phong hất hất tay rồi trả lời một câu.
Mễ Đường lấy cái ô, che mặt, người nọ chỉ kịp nhìn phía dưới cằm của cô, dưới ánh mặt trời, làn da của cô trắng sáng lên, dáng người tinh tế cao gầy, ăn mặc rất phong cách, mái tóc dài xõa xuống bên hông, thật sự rất xinh đẹp, làm cho người ta tò mò về khuôn mặt của cô.
Người nọ nhịn không được nhìn thêm mấy lần, nhưng Mễ Đường sợ ánh nắng cho nên lấy ô che kín mít hoàn toàn không nhìn thấy mặt.
"Anh Phong, đây là bạn gái anh ạ?" Người nọ mở miệng hỏi.
"Đừng có nói bừa! Cút đi!" Tạ Phong sợ làm cho Mễ Đường tức giận vội giải thích.
Mễ Đường nhìn Tạ Phong, trong giọng nói không thể hiện gì: "Đã nói cậu cách xa tôi ra một chút."
"Không phải em sợ chị không quen với trường học mới nên mang chị đi làm quen sao, nếu chị không cần thì em tìm một em gái đến nhé?" Tạ Phong sờ mũi, ngại ngùng nói.
Mễ Đường thản nhiên nói: "Quên đi, còn xa không?"
"Đến ngay bây giờ đây, phía trước kia rồi, nộp tiền ở tầng 1, sau đó đến phòng tài vụ lấy sách, hình như hôm nay phòng lấy sách không có ai, chờ mai học chính thức thì lại đi lấy".
Mễ Đường nhìn hoàn cảnh xung quanh, sau cổng ra vào là sân thể dục lớn màu xanh biếc cũng không tệ lắm, còn to hơn trường học trước kia, nơi này quả thật rất lớn, nhưng kiến trúc nhìn có vẻ lâu đời.
Cô nghe Mễ Viễn nói, Trường Lễ là trường trọng điểm của tỉnh, thầy cô giáo đều không tệ, về phương diện học tập không hề kém so với thủ đô, hàng năm tỷ lệ đỗ vào đại học rất cao, nhưng chuyện này không trong phạm vi quan tâm của Mễ Đường, thầy cô giáo có giỏi hay không đối với cô cũng không quan trọng.
Chỉ là, Mễ Viễn nói để đưa cô vào đây học, ông đã quyên góp rất nhiều tiền để sửa trường, hiện tại nhìn thấy, Mễ Đường tin rằng Mễ Viễn bị lừa rồi.
"Tạ Phong, nói thật đi, cậu cảm thấy Trường Lễ thế nào?" Mễ Đường đột nhiên hỏi.
Tạ Phong nói: "Rất tốt, tự do tự tại, bạn học nhiệt tình, thầy cô dễ tính."
Mễ Đường nghi ngờ nói: "Thật."
"Tới rồi, đi bên này." Tạ Phong dẫn cô đến chỗ nhận lớp.
Đến nơi mới biết được, bởi vì lớp 11 là phải phân ban, cho nên ban lãnh đạo không biết Mễ Đường muốn chọn lớp nào, nên vẫn chưa phân lớp cho cô.
"Vậy chị chọn khoa học xã hội hay khoa học tự nhiên". Tạ Phong hỏi.
"Khoa học tự nhiên đi, khoa học xã hội quá mệt mỏi, lại phải viết nhiều như thế, tay sắp chai đến nơi rồi." Nói đến đây, Mễ Đường nhíu nhíu lông mày.
Tạ Phong nhìn vào đôi tay trắng nõn mịn màng của cô, nhỏ nhắn như cọng hành vừa thẳng vừa trắng,
"Ách...... Chị Mễ cũng viết bài sao?"
Mễ Đường liếc nhìn cậu ta, không nói gì rồi chống ô lên.
Lúc đi đến bảng thông báo cô dừng bước, trên đó dán danh sách phân ban của lớp 11. Chỉ định liếc mắt nhìn sơ, đang muốn bước đi thì ánh mắt của cô dừng trên một cái tên, không phải cái tên này đặc biệt mà là thành tích phân ban của cậu ấy có chút dọa người.
"Người này là ai mà lại trâu bò như vậy, Phó Khi cũng chưa thi được cao như thế đâu, có phải trường của các cậu thi rất dễ không." Mễ Đường thuận miệng nói.
Tạ Phong vẫn chưa hiểu cô hỏi gì, "A? Gì?"
"Lộ Lâm đây này!" Giọng Mễ Đường cao lên đưa tay ra chỉ vào tên của Lộ Lâm trên bảng thông báo.
"A! Chị nói cậu ta à, đương nhiên là trâu bò, rồi cậu ta được mệnh danh là học thần, tất cả học sinh đều không dám nhìn thẳng cậu ta, các loại danh hiệu thi đua lọt vào tay cậu ta đều đều, hơn nữa trường của chúng ta có tiếng ra đề khó trong toàn tỉnh, đề thi lần này em làm chưa được một nửa, thiếu chút nữa còn bị ăn đòn."
Mễ Đường cau mày, không biết nghĩ gì rồi nói: "À."
Vậy chắc chắn là rất lợi hại.
"Nhưng nói đến đây, chuyện chị chuyển trường Phó Khi có nói gì hay không?" Tạ Phong buôn chuyện nói
"Tôi chuyển trường thì liên quan gì đến cậu ta?" Mễ Đường mặt không thay đổi nói.
"Khụ, cậu ta không phải vẫn luôn theo đuổi chị sao?"
"Đấy là việc của cậu ta."
Tạ Phong nghĩ ngợi rồi nói, "Người kia đã điên cuồng theo đuổi chị một năm, mặt mũi cũng không tồi, chị không động lòng chút nào sao?"
"Không có không có, em cũng không muốn làm gay đâu." Tạ Phong vội vàng phủ nhận, "Chị Mễ, em mang chị đến phòng học nhìn một chút nha?"
Mễ Đường lấy điện thoại ra nhìn thời gian, còn sớm, "Ở tầng mấy? Nếu cao thì không đi".
"Ha ha, là tầng hai! Đi thôi đi thôi, phía trước chính là phòng học rồi."
Dãy phòng học đều rất dài, Trường Lễ đã rất lâu đời rồi nên đúng năm nay được sửa sang lại, cho nên cở sở thiết bị trong phòng học cũng không tệ lắm, bàn học đều là đồ mới.
Sau khi từ phòng học đi ra, Tạ Phong nói: "Chị Mễ, lớp chúng ta không tồi đúng không, chị học cùng một lớp với em đi, lớp chúng ta thầy giáo rất dễ tính."
Phòng học ngay cạnh cầu thang, Mễ Đường đang định nói chuyện, ánh mắt liền liếc thấy một nam sinh cao nhất từ trong đám nam sinh từ thấp đến cao đang từ cầu thang xuống.
Theo bản năng cô ngẩng đầu lên, ánh mặt trời có chút chói mắt, nhưng cô vẫn nhìn thấy mặt anh
Đó là khuôn mặt hết sức đẹp trai, ánh mắt trong suốt, trong mắt tối đen lấp lành giống như quả nho giữa tròng mắt màu trắng, rất hấp dẫn người, nhưng lại có khí chất xa cách lạnh nhạt.
Vừa lạnh lùng lại thản nhiên, cả người đều tản ra sự kiêu ngạo làm người ta không dám đến gần.
Mễ Đường cảm giác khí nóng trên người nháy mắt giảm xuống hơn một nửa, giống như đang đi bộ trên sa mạc nóng bỏng thì bỗng nhiên được uống ngụm nước mát lạnh.
Tạ Phong đang lải nhải ở bên cạnh, Mễ Đường giống như không hề nghe thấy, đột nhiên hỏi: "Cậu ấy là ai vậy?"
"Chị nói ai thế?" Tạ Phong giật mình đứng lại.
Mễ Đường ghé vào thanh chắn trên hành lang nhìn xuống, sau đó cô chỉ vào nam sinh vừa đi ra khỏi lớp học: "Cậu ta".
Tạ Phong nhìn một cái liền nhận ra luôn, "À, cậu ta chính là Lộ Lâm, là học thần mà chị mới hỏi lúc nãy á."
Mễ Đường "A" một tiếng, trong mắt có hứng thú không chút che dấu.
"Làm sao vậy?" Tạ Phong nghi ngờ hỏi, nhìn thấy ánh mắt của Mễ Đường, "Chị Mễ không phải chị vừa ý cậu ta chứ?"
Mễ Đường cong cong đôi mắt xinh đẹp thành hình trăng khuyết "Nhìn thấy cũng không tồi."
Tạ Phong ngẩn người, sau đó lắc đầu nói: "Không tồi đúng là không tồi, nhưng không thể đùa được...... người theo đuổi cậu ta rất nhiều, nhưng chưa thấy cậu ta để ý đến ai bao giờ cả."
"Chị Mễ đây là người bình thường sao?" Mễ Đường cong môi lên.
"Chị Mễ đương nhiên không phải......"
Tạ Phong còn nhớ lúc trước người theo đuổi Mễ Đường có thể lập thành môt ban, mặc dù Mễ Đường vừa kiêu căng lại lạnh lùng, tính tình cũng không tốt, nhưng chỉ bằng khuôn mặt này cũng làm cho rất nhiều nam sinh người trước hi sinh người sau tiếp tục hi sinh.
Tạ Phong còn chưa nói xong, Mễ Đường đã chạy xuống dưới.
"Chị Mễ định làm gì?"
Ngay cả ô cũng không mở ra, đi ra khỏi phòng học ánh mặt trời nóng rực chiếu thẳng vào trên người Mễ Đường, cô giống như quên mất bản thân mình rất sợ nóng, cô đứng dưới ánh mặt trời nhìn xung quanh.
Đi phía bên trái là sân bóng rổ, Quẹo vào phía trước là dãy phòng của giáo viên, bên phải ký túc xá của trường học.
Cô nghĩ một chút, rồi chạy theo hướng bên phải.
Đường đến ký túc xá giống như đi qua sườn núi, ký túc xá nữ bên trái, ký túc xá nam bên phải, Mễ Đường đi đến đó đã không nhìn thấy bóng dáng của Lộ Lâm, đứng tại chỗ nhìn một lúc, chỉ thấy mấy nam sinh đi qua nhìn chằm chằm vào cô, cô nhíu mày cảm thấy mất hứng, nhấc chân đá cỏ dại trên mặt đất sau đó thở dài rồi quay về.
"Cái người này." Cô bực mình tự nói thầm một câu
Ký túc xá của trường không quá lớn, chỉ có năm tầng, mỗi một tầng có khoảng 5-6 phòng, từ dưới nhìn lên thấy trên đó có một loạt quần áo được xếp ra, hình như học sinh đều đã đến rồi, ký túc xá nam nhìn qua có vẻ bẩn hơn một chút, Mễ Đường cau mày.
Cô vừa muốn xoay người để đi, thì nghe thấy có tiếng người đang nói chuyện rất nhỏ.
Mễ Đường chần chừ rồi đi lên phía trước mấy bước, nhìn thấy nam sinh đang đưa lưng về phía mình nói chuyện điện thoại.
Là Lộ Lâm.
Giống như dây thường xuân xanh biếc bám lên tường, ánh mặt trời chiếu lên trên người anh, như bao lấy cả người, hiện lên từng ánh sáng trắng trên chiếc áo sơ mi trắng của anh
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mở hố mới, độ dài sẽ không quá dài,