Sau khi ăn sáng xong Hoàng Yến Chi đi vòng quanh người anh, dường như đang suy nghĩ gì đó. Cô đã biết vóc dáng anh đẹp từ lâu, nhưng tối qua nhìn thấy, cô lại càng biết rõ dưới vỏ bọc quần áo ở nhà này là cơ bắp cuồn cuộn cỡ nào, ẩn chứa sức lực rất mạnh.
“Làm người mẫu cho em nhé?” Hoàng Yến Chi hỏi, đôi mắt đầy hứng thú.
Quân Hạo Kiện lại nhìn cô một cái: “Em biết vẽ?”
Trên ban công trong nhà quả thật có bày một cái giá vẽ, nhưng đến tận bây giờ, Quân Hạo Kiện vẫn chưa từng thấy cô vẽ, nên cho rằng cô chỉ bày ở đó để trang trí.
Hoàng Yến Chi cười cười, ngầm thừa nhận: “Không bằng lòng?”
“Được phục vụ cho phu nhân là niềm vinh hạnh của tôi.” Quân Hạo Kiện mỉm cười, đi theo Hoàng Yến Chi vào thư phòng mới nhận ra chẳng biết giá vẽ trên ban công đã được cô chuyển vào thư phòng từ lúc nào. Tay của anh để trên vạt áo: “Có cần cởi sạch không?” Anh không ngại vẽ khỏa thân.
Gò má của cô nóng bừng, cô lườm anh một cái, tên lưu manh này. Trong mắt Quân Hạo Kiện lại thoáng hiện vẻ tiếc nuối.
Quân Hạo Kiện ngồi trên ghế sofa theo chỉ thị của Hoàng Yến Chi. Cô lấy một cái ghế đẩu, đặt trước giá rồi cầm bút vẽ lên.
Đây là lần đầu tiên Quân Hạo Kiện nhìn thấy cô vẽ tranh. Khuôn mặt cô trầm tĩnh, có cảm giác năm tháng tĩnh lặng. Anh nhìn cô chăm chú, dịu dàng. Cô nhìn chằm chằm vào bức vẽ, rất nghiêm túc.
Hoàng Yến Chi vẽ tranh không xong nhanh được, cũng không yêu cầu Quân Hạo Kiện giữ nguyên một động tác không thay đổi.
Thật ra chờ đợi như vậy rất buồn tẻ, nhưng vẻ mặt anh không hề có vẻ thiếu kiên nhẫn gì, ánh mắt anh nhìn cô đầy dịu dàng, quyến luyến. Thỉnh thoảng, bốn mắt lại chạm nhau, hai người sẽ cười cười nhẹ nhàng.
Hoàng Yến Chi như vậy đã bớt đi vẻ cảnh giác và lạnh lùng, trông giống như một cô gái hai mươi mốt tuổi bình thường.
Đến gần chiều, mới đặt bút vẽ xuống. Anh đứng dậy: “Vẽ xong rồi?” Anh đi đến, vừa nhìn vào giá vẽ lại khẽ giật mình.
Trên giá vẽ là một bức tranh với màu sắc không đậm lắm, màu xanh nhạt tươi mát làm chủ đạo, hình như là một dốc núi. Một người đàn ông đang nằm trên đồng cỏ xanh, dáng người cao lớn, mặc bộ đồ thường ngày, một chân gập lên, tay để trên đầu gối, còn một chân khác thì thoải mái duỗi ra.
Một tay anh ta che mắt nên không thấy rõ khuôn mặt, nhưng từ sườn mặt, có thể thấy đường nét góc cạnh và sống mũi cao thẳng của anh.
Cách đó không xa có một cây đại thụ, một cô gái ngồi trên nhánh cây đang chăm chú nhìn người đàn ông trên đồng cỏ.
Người đàn ông này chính là Quân Hạo Kiện còn cô gái đó là Hoàng Yến Chi.
“Ngày mai anh sẽ mang bức tranh này đi đóng khung, sau đó treo trong thư phòng.” Quân Hạo Kiện cười nói, đưa tay định lấy bức tranh, nhưng Hoàng Yến Chi ngăn anh lại: “Bức tranh này còn chưa khô, để ở đây hong khô trước đã.”
Quân Hạo Kiện thấy vết mực trên bức tranh chưa khô, bèn thu tay lại, để mặc Hoàng Yến Chi kéo anh ra khỏi thư phòng.
Quân Hạo Kiện không nhìn thấy, ở bên dưới bức tranh, còn có một bức tranh khác, không có màu sắc tươi sáng như vừa rồi mà lại lấy màu đen làm chủ đạo, chiếm hết ba phần năm bức tranh, chỉ có một góc màu trắng như thể ánh rạng đông lóe lên trong bóng tối.
Trong bóng tối trập trùng, một cánh tay mảnh khảnh, tái nhợt của một cô gái vươn ra từ dưới đất, trên cánh tay còn có vết máu đỏ tươi, vết thương chằng chịt, cố gắng với về một phương hướng như đang với lấy cái gì đó.
Nhìn theo hướng cánh tay đó, có thể thấy một cánh tay lớn màu lúa mạch với vết chai trong lòng bàn tay, đằng sau cánh tay đó lại bừng sáng.
Dưới góc phải của bức tranh là hai chữ mờ nhạt – Phao cứu sinh.
Anh là phao cứu sinh của cô.
................
Sáng hôm sau, Quân Hạo Kiện dẫn Hoàng Yến Chi đi trung tâm mua sắm để sắm vài bộ đồ tết cho hai ông cụ.
Mua quá nhiều đồ nên bảo Quân Hạo Kiện để đồ vào xe trước, còn cô ở đây chờ anh. Ngài Quân dĩ nhiên rất sẵn lòng cống hiến sức mình vào chút việc nhỏ này, dặn Yến Chi chờ ở đây rồi xách đồ đến ga-ra.
“A, ai cứu với! Giết người! Giết người...” Bỗng, một tiếng thét chói tai vang lên ở phía trước, còn mọi người thì chạy tán loạn.
Hoàng Yến Chi hơi khựng lại, nhìn về phía đó. Cách chỗ cô không xa, mọi người vừa trốn chạy tứ phía, vừa la hét ầm ĩ. Cô giữ một đàn ông chạy qua hỏi: “Bên kia có chuyện gì vậy?”
Người đàn ông đột nhiên bị kéo lại nên suýt ngã, nghe Hoàng Yến Chi hỏi vậy liền hoảng hốt trả lời bằng giọng nói vô cùng run rẩy: “Có một tên điên, cầm dao găm đi khắp nơi đâm người ta, máu me nhiều lắm...”
Vẻ mặt Hoàng Yến Chi căng thẳng, cô buông người đàn ông kia ra rồi đi về phía trước, nhưng cổ tay bị ông ta kéo lại: “Đừng qua đó, tên kia là kẻ điên, gặp ai cũng đâm.”
Hoàng Yến Chi giằng tay ông ấy ra, bình thản nói: “Tôi không sao đâu.”
Dọc đường gặp phải nhiều người đang hoảng hốt chạy lung tung, thậm chí cô còn vết máu trên người một người. Phía trước, tiếng la hét vang lên không ngừng, cô bước đi nhanh hơn, sau đó nhanh chóng thấy rõ tình hình ở đó.
Tai nạn xảy ra trong một cửa hàng đồ lót nữ, một thanh niên cầm dao đứng trong cửa hàng, hắn ta còn bắt giữ một người phụ nữ có thai, bụng đã rất lớn. Con dao nhọn của hắn ta đang kề trên cổ của cô ấy
Dưới chân người thanh niên cầm dao còn có một người đàn ông nằm bất động, hình như anh ta đã bị đâm mấy nhát, toàn thân đầy máu, không hề động đậy, chẳng biết còn sống hay đã chết.
Bên cạnh người thanh niên kia là hai nữ nhân viên trong cửa hàng, bọn họ cũng bị thương, đang nằm đó rên rỉ.
“Tất cả các người không được di chuyển! Nếu ai dám di chuyển thì tôi sẽ đâm chết cô ta ngay.” Người thanh niên đứng đó gào lên, vẻ mặt vô cùng điên cuồng và tàn nhẫn.
Hoàng Yến Chi nhìn người thanh niên cầm dao, phát hiện hắn ta còn rất trẻ tuổi, cùng lắm cũng chỉ hai mươi lăm tuổi, nhưng trên mặt hắn lúc này còn có vết máu, hơn nữa vẻ mặt rất điên cuồng nên trông rất dữ tợn và đáng sợ.
Người phụ nữ có thai bị khống chế khoảng ba mươi tuổi, bụng rất lớn, xem ra đã sắp sinh, lúc này mặt cô ấy trắng bệch, lem luốc nước mắt vì hoảng sợ.
Hoàng Yến Chi quan sát một lúc thì thấy người thanh niên kia nhìn ra ngoài, rồi lùi vào trong cửa hàng, con dao nhọn kề sát vào cổ của người phụ nữ có thai, chỉ cần dùng thêm một chút sức là có thể cắt đứt động mạch cổ của cô ấy, hoàn toàn không thể lén lút cứu cô ấy được, lúc này chỉ có thể khiến cho người đàn ông kia bỏ dao ra khỏi cổ của người phụ nữ có thai trước.
Bên ngoài cửa hàng có rất nhiều người vây quanh, phần lớn đều là những thanh niên trẻ tuổi, còn có một người trông rất hoảng hốt và lo lắng, nhìn chằm chằm vào người người phụ nữ có thai trong tay người thanh niên cầm dao.
“Tôi xin cậu, đừng làm hại vợ tôi, cô ấy sắp sinh rồi! Xin cậu, đừng làm hại cô ấy.” Anh ta cầu xin.
Người thanh niên cầm dao cứ như không nghe thấy gì, con dao kề trên cổ của người phụ nữ có thai vẫn không hề xê dịch: “Các người không ai được qua đây, nếu dám qua thì tôi sẽ lập tức đâm chết cô ta.”
Quả nhiên đám đông xung quanh không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Người thanh niên cầm dao đột nhiên cười ha ha, vì gã cười điên cuồng nên con dao trong tay cũng run run, lập tức rạch một đường trên cổ người phụ nữ có thai. Máu chảy ra, sắc mặt cô ấy càng trắng bệch, nước mắt càng tuôn trào hơn. Người đàn ông vừa tự nhận là chồng cô ấy vội hét lớn: “Đừng.”
“Đừng, tôi cầu xin cậu đừng làm hại vợ tôi, chuyện này không liên quan gì đến vợ tôi! Cô ấy chỉ vào cửa hàng mua mấy bộ quần áo thôi, không phải người của cửa hàng này. Tôi xin cậu thả cô ấy ra đi, cầu xin cậu.” Người đàn ông ấy nói xong liền bật khóc.
Người phụ nữ có thai thấy chồng mình như vậy thì lại càng khóc lớn hơn.
Chuyện này thật là tai bay vạ gió, vì gần đến ngày dự sinh nên hôm nay cô ấy mới cùng chồng đến trung tâm thương mại để mua một số vật dụng hằng ngày. Khi đi ngang cửa hàng đồ lót, bọn họ liền vào xem một chút. Bởi vì trong cửa hàng toàn là phụ nữ nên chồng cô ấy ngại, không vào cùng mà ở ngoài cửa hàng chờ. Kết quả là đột nhiên có một cậu thanh niên xông vào, gặp ai cũng giơ dao đâm chém, cô ấy bụng lớn đi lại bất tiện, chưa kịp chạy đã bị hắn bắt làm con tin.
“Vô tội? Vậy chẳng lẽ bạn gái của tôi có tội? Nhưng tên súc sinh này…” Người thanh niên cầm dao nhìn sang người đàn ông chẳng biết còn sống hay đã chết đang nằm dưới đất: “Tên súc sinh này chỉ vì thấy bạn gái tôi xinh đẹp nên đã mượn cớ mời nhân viên ăn cơm, chuốc say cô ấy rồi cưỡng bức! Bạn gái tôi không chịu nổi cú sốc đó nên muốn đi tố cáo hắn ta. Nhưng hắn ta lại chụp ảnh khỏa thân của bạn gái tôi, uy hiếp cô ấy rằng nếu dám tốt cáo, hắn ta sẽ đăng những tấm ảnh đó lên mạng, khiến cô ấy thân bại danh liệt. Hắn ta còn muốn đạp đổ chén cơm của tôi, khiến cho tôi không có đường sống ở Hoa Hạ nữa. Bạn gái của tôi không thể chấp nhận kết quả này nên đã nhảy lầu tự tử từ tầng mười lăm xuống, chết tại chỗ. Lẽ nào bạn gái của tôi không vô tội sao?”