Lúc thức dậy vào sáng sớm, cô bé kia vẫn chưa tỉnh, giữ nguyên tư thế tối qua. Trời đã sáng bảnh, vết thương trên người cô bé trông rõ rệt hơn tối qua, khắp người cô bé toàn là vết xanh xanh tím tím, nhất là ở phía dưới người cô bé ấy có một vết máu lớn.
Hoàng Yến Chi sợ hãi hét lên, tiếng mắng nhiếc vang lên từ ngoài cửa: “La hét cái gì? Sáng sớm gọi hồn hả?”
Rất nhanh sau đó, cửa bị mở ra, người phụ nữ đi vào. Thấy cảnh trong phòng, cô ta chau mày mắng: “Cái lão Tam chết tiệt này, đã bảo kiềm chế mà nó lại làm ra chuyện thế này.”
Cô ta thoáng nhìn qua Hoàng Yến Chi: “Ngoan ngoãn cho tao, nếu dám chạy lung tung thì tao sẽ đánh mày giống như nó, biết chưa?”
Hoàng Yến Chi sợ hãi gật đầu. Lúc này người phụ nữ kia mới hài lòng, nhìn cô bé kia vẻ ghét bỏ rồi đi ra ngoài.
Chẳng biết qua bao lâu, một người trông giống như bác sĩ vào đưa cô bé kia đi.
Người phụ nữ kia vào quét dọn vết máu dưới đất, sẵn tiện ném cho Hoàng Yến Chi một cái bánh bao.
“Bao giờ đưa con bé này đi?” Một người đàn ông xấu xí đi vào, Hoàng Yến Chi chỉ nhìn một cái đã nhận ra đây chính là người đã bắt cô.
Người phụ nữ kia theo vào: “Lão đại nói đã liên lạc với người mua rồi, hai ngày nữa thôi.”
Người đàn ông xấu xí kia gật đầu, dặn dò cô ta: “Trông chừng lão Tam, giá con bé này cao lắm, lão đại đã nhận tiền đặt cọc rồi, không thể để lão Tam chạm vào được.”
Người phụ nữ kia gật đầu: “Hiểu rồi, tôi sẽ trông chừng thằng đó.”
Người đàn ông xấu xí đã hài lòng, bèn đi ra ngoài. Hoàng Yến Chi trốn trong góc phòng, hai tay ôm gối, cúi đầu không dám nhúc nhích.
Trong hai ngày này, vì chỉ có một mình Hoàng Yến Chi trong phòng, mà cô lại rất nghe lời, không khóc không làm loạn. Từ khi vào đây, cô chưa từng gào khóc, cho nên người phụ nữ kia cũng lơ là việc trông chừng cô, thậm chí có một lần còn không khóa cửa, chỉ đóng cửa lại mà thôi.
Hôm nay, cửa phòng lại không khóa, Hoàng Yến Chi thấy người phụ nữ kia đi rồi nhưng chưa trở về, bèn lén lút đi đến mở cửa phòng. Cô không đi ra ngoài ngay mà cẩn thận ló đầu ra xem, phát hiện không có ai mới dám đi ra ngoài.
Ở đây là một đại viện, tường rất cao. Cô cẩn thận bước đi, muốn tìm cửa ra, nhưng bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng nói chuyện ầm ĩ.
Ma quỷ xui khiến, cô đang đi về phía trước lại vòng về phía có tiếng nói.
Tiếng nói vọng ra từ trong một căn phòng, cửa phòng mở rộng ra. Hoàng Yến Chi đến cạnh cửa, cẩn thận nhìn vào.
Trong phòng có ba người, người phụ nữ, gã đàn ông xấu xí, còn cả cái người trông giống bác sĩ kia, dưới đất còn có một người nữa, chính là cô bé đó.
Ba người đều đang chú ý cô bé dưới đất nên không hề phát hiện ra Hoàng Yến Chi.
“Thật sự phải làm như vậy sao?” Người phụ nữ chau mày.
Người đàn ông xấu xí hơi sốt ruột: “Nếu không thì còn làm thế nào được? Ngoại hình của nó bình thường, bây giờ lại còn bị lão Tam… Ai còn muốn mua? Bây giờ hiếm khi có người đồng ý mua, không nhanh tay lên thì chẳng lẽ còn giữ lại cung phụng như tổ tiên sao?”
Hình như người phụ nữ kia không đành lòng lắm: “Ăn xin thôi mà, cũng không cần cho nó tàn. Hay là chúng ta…”
Người đàn ông xấu xí cắt lời cô ta: “Đừng quên chúng ta đang làm gì, bây giờ nói chuyện lương tâm với tôi, cô không thấy buồn cười sao?”
Người phụ nữ kia trả lời: “Tôi không có ý này, chỉ muốn nói là có thể đưa người cho bọn họ luôn, để bọn họ tự mình ra tay không? Để chúng ta làm, việc này… dù sao chúng ta cũng chưa từng làm mà.”
Gã đàn ông kia không nhịn được mà lườm người phụ nữ: “Nếu không phải người ta ra giá cao thì cô nghĩ tôi sẽ đồng ý sao? Bây giờ đã gây mê cho nó rồi, mau ra tay đi.” Vừa nói, gã vừa nhìn cái người trông giống bác sĩ kia.
Bác sĩ nam gật đầu, cầm lấy một thanh mã tấu ở cạnh đó, thân dao sáng loáng, rất sắc bén. Hắn ta đến bên cạnh cô bé, bắt đầu cởi đồ của cô ấy ra, để lộ hai cánh tay của cô bé rồi giơ tay lên chém xuống. Hai cánh tay liền rời khỏi cơ thể, máu lập tức phun ra khắp mặt đất. Cô bé kia hét lên một tiếng thảm thiết.
Người phụ nữ kia hình như không dám nhìn cảnh trước mắt, bèn quay người đi thì liền thấy Hoàng Yến Chi đứng ở cửa.
Hoàng Yến Chi kinh hãi nhìn cảnh đó, sợ đến nỗi quên cả hét lên.
Trước mắt cô là hai cánh tay bị chặt mất của cô bé đó và máu tươi chảy đầy dưới đất, lan đến trước mắt cô.
Lúc này, những người khác cũng đã trông thấy Hoàng Yến Chi. Gã đàn ông xấu xí tát lên mặt người phụ nữ kia: “Chẳng phải bảo cô khóa chặt cửa ư? Sao nó lại chạy đến đây? Còn không mau dẫn nó đi!”
Bác sĩ nhìn thoáng qua Hoàng Yến Chi, sau đó cúi đầu xử lý vết thương trên người cô bé, không nói gì.
Người phụ nữ kia bị tát một cái cũng không dám ừ hữ gì, bước qua ôm Hoàng Yến Chi đi.
Hoàng Yến Chi nhắm mắt, ngất xỉu.
Đêm đó, Hoàng Yến Chi sốt cao, hôn mê bất tỉnh.
Hình như cô mơ mơ màng màng nghe thấy có người nói chuyện.
“Bây giờ bị nó thấy rồi, làm sao đây?” Đó là giọng nói của người đàn ông.
“Nó còn nhỏ, sẽ nhanh quên thôi, tôi thấy chúng ta mặc kệ đi.”
“Kệ? Nếu nó còn nhớ thì làm sao bây giờ? Tôi thấy chi bằng xử nó luôn đi.” Một giọng đàn ông khác nói.
“Xử? Anh nói thì hay lắm, nhưng đã nhận cọc rồi, đối phương là người chúng ta có thể đắc tội sao?”
“Vậy làm thế nào bây giờ?”
“Mặc kệ. Chẳng phải họ nói sẽ mang ra nước ngoài sao? Sau này có về được hay không cũng là một vấn đề. Nó biết thì làm được gì, ngày mai là đưa nó đi rồi, chúng ta cũng không thể ở đây nữa, đưa nó đi xong thì chúng ta cũng phải đi ngay.”
Những người khác không có ý kiến gì, bọn họ bèn đi ra ngoài.
Hoàng Yến Chi mơ màng cảm giác mình bị người ta ôm lên một chiếc xe. Xe chạy rất lâu mới dừng, sau đó cô lại bị một người khác ôm đi thêm một lúc lâu, rồi lại bắt đầu ngồi xe.
Qua nhiều lần đổi xe như vậy, đến lúc Hoàng Yến Chi tiết tỉnh lại thì đã thấy mình bị nhốt trong một căn phòng tối nhỏ cũng giam một đám trẻ con cả trai lẫn gái.
Căn phòng này khác với lúc trước, trong này rất lắc lư, thỉnh thoảng còn rung rất mạnh.
Sau này Hoàng Yến Chi mới biết được, căn phòng mà cô cứ nghĩ là buồng giam đó thật ra là khoang tàu.
Nơi cô sắp đến còn kinh khủng hơn địa ngục, tràn đầy máu tanh, khắc nghiệt, tàn nhẫn vô tình, khắc sâu vào tận xương Hoàng Yến Chi, khiến cô cả đời này không thể quên nổi.
Hoàng Yến Chi bỗng mở bừng mắt, tỉnh lại từ giấc mộng, hơi thở cô nặng nề, tim vẫn đang đập kịch liệt.
Cô sờ vào vị trí trái tim, nó đang đập, chứng tỏ cô còn sống.
Lúc này, trời vẫn chưa sáng, ba người còn lại trong phòng đều đang ngủ, phát ra tiếng hít thở đều đều. Mọi thứ đều đang nói cho cô biết rằng cô đã rời xa nơi đó, cả đời này sẽ không quay lại nữa.
Hoàng Yến Chi và một đám trẻ kia lênh đênh trên biển rất rất lâu. Sau đó bọn họ bị dẫn đến một đảo hoang.
Nói là đảo hoang cũng không đúng, ở đó còn có không ít người.
Hoàng Yến Chi bị bọn họ dẫn đến một căn phòng rộng và sáng hơn căn phòng vừa tối vừa nhỏ kia rất nhiều.
Lúc này, Hoàng Yến Chi mới nhìn rõ trong phòng đó không chỉ có bọn họ, mà còn có nhiều đứa trẻ khác, da vàng, da trắng, da đen, mắt xanh, mắt đen... đủ loại dân tộc, quốc gia.
Tuổi của đám trẻ ở đây không lớn lắm, lớn nhất cũng chỉ bảy tám tuổi, bé nhất khoảng cùng tuổi với Hoàng Yến Chi.
Bọn họ đều có vẻ mặt giống nhau, hoang mang, sợ hãi, bất lực.
Hoàng Yến Chi ngồi trong một góc, bên cạnh cô không có người khác, cô đơn ôm đầu gối, nước mắt lưng tròng. Cô nhớ ba mẹ, nhớ ông bà nội, nhớ anh, cô muốn về nhà.
Tại sao lâu như vậy rồi mà ba vẫn chưa đến cứu cô? Có phải bọn họ không cần cô nữa không?
Cô mặc chiếc áo bông cũ rách, là người phụ nữ kia thay cho cô. Qua một thời gian khó khăn trắc trở dài như thế nên quần áo đã bẩn, không còn nhận ra được hình dáng ban đầu.
“Sao em lại khóc?” Một giọng nói trẻ con non nớt, nhẹ nhàng, dịu dàng vang lên từ trên đầu.
Hoàng Yến Chi ngẩng đầu lên liền trông thấy một cô bé khoảng tám tuổi đứng nhìn xuống cô từ trên cao
Hoàng Yến Chi không nói gì, cô bé ngồi xổm xuống: “Sao em lại khóc?”
“Em muốn về nhà.” Nghe thấy ngôn ngữ quen thuộc, Hoàng Yến Chi cuối cùng cũng mở miệng.
Cô bé đưa tay xoa đầu Hoàng Yến Chi: “Đã đến đây là không về được nữa rồi. Em đừng khóc, nếu để bọn họ thấy thì bọn họ sẽ đánh em đấy. Hôm qua, chị thấy một đứa trẻ vì khóc nên bị bọn họ đánh đến cả người đầy máu.”
Khuôn mặt nhỏ xinh của Hoàng Yến Chi tái nhợt. Cô mở to đôi mắt đầy kinh hoàng, nhớ lại cô bé nằm dưới đất, máu me khắp người kia.
Cô lau nước mắt, không dám khóc nữa. Hoàng Yến Chi về sau mới biết, cô bé này tên là sẽ Diệp Ngân.
Hoàng Yến Chi lắc lắc đầu, cố gắng vứt bỏ hình ảnh trong đầu ra ngoài, nhưng những hình ảnh đó lại càng thêm rõ ràng.
Bọn họ bị bán cho một tổ chức sát thủ quốc tế, mỗi ngày đều phải chịu đủ kiểu huấn luyện. Bên cạnh luôn có người trông chừng bọn họ, chỉ cần bọn họ khóc, hoặc kiệt sức thì sẽ bị đánh một trận.