Hiệu trưởng im lặng. Không phải là bọn họ chưa thảo luận về chuyện này. Sáng sớm hôm nay đã có người gọi điện thoại đến báo cho ông biết. Ông liền vội vàng đến trường học tập hợp chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm khoa và cả giáo viên hướng dẫn của Hoàng Yến Chi lại với nhau, chỉ để bàn bạc chuyện của cô.
Chủ nhiệm lớp và chủ nhiệm khoa cùng nhất trí cho rằng chuyện này có thể chỉ là hiểu lầm.
Nhưng mà chuyện này vẫn cần Hoàng Yến Chi đưa ra một lời giải thích hợp lý. Dù sao thì cũng vì chuyện này mà danh dự của trường sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều. Tuy chuyện này không thể khiến cho một ngôi trường đã thành lập được trăm năm như đại học B phải chịu tổn thất gì lớn, nhưng vẫn là ảnh hưởng, người làm hiệu trưởng như ông không thể bỏ mặc làm ngơ được.
“Hoàng Yến Chi, các thầy đều tin tưởng em sẽ không làm ra chuyện như thế này, nhưng dù sao thì chuyện này cũng gây ảnh hưởng rất lớn, chúng ta cũng cần phải công bằng với các bạn học khác.” Hiệu trưởng nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Vì thế?” Hoàng Yến Chi nhìn hiệu trưởng bằng ánh mắt hờ hững.
Hiệu trưởng hơi im lặng: “vì thế em phải cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý.”
Chủ nhiệm lớp nhìn hiệu trưởng, vẻ mặt dịu lại, hết sức ôn hòa nói: “Yến Chi, chuyện này quả thật ảnh hưởng rất lớn, sáng nay cũng đã có người gọi điện thoại cho hiệu trưởng. Chúng tôi đều nhất trí cho rằng chuyện này không phải là thật, nên mới muốn mời em qua đây để phối hợp một chút. Nếu như em biết là ai làm thì cũng có thể nói cho chúng tôi biết, chúng tôi nhất định sẽ làm chủ cho em.”
“Nếu đã biết không liên quan gì đến em thì các thầy nên đi tìm người gây ra chuyện này, chứ không phải ở đây khua môi múa mép đấu khẩu với em.” Hoàng Yến Chi nói. Đối mặt hiệu trưởng vẫn luôn đối đầu với cô, kiên nhẫn của cô bị mài mòn từng chút một
Hiệu trưởng đang định nói lại thì điện thoại trong phòng vang lên. Ông nhận máy, chẳng biết đối phương đã nói gì, mà sắc mặt ban đầu còn bình thường liền thay đổi. Ông nhìn thoáng qua Hoàng Yến Chi rồi gật đầu liên tục: “Chuyện này chúng tôi cũng cảm thấy là hiểu lầm nên đang điều tra. Một khi tra ra thì nhất định sẽ xử lý nghiêm túc. Đúng, ngài yên tâm.”
Cúp điện thoại, ánh mắt hiệu trưởng nhìn Hoàng Yến Chi trở nên hòa ái dễ gần, hoàn toàn khác hẳn với cái người nghiêm túc vừa rồi
“Hoàng Yến Chi, chúng tôi đều biết là em vô tội trong chuyện này nên nhất định sẽ điều tra rõ ràng, trả lại công bằng cho em. Em cứ ở nhà yên tâm chờ mấy ngày.”
“Bây giờ em có thể đi rồi chứ?”
“Đương nhiên.” Hiệu trưởng cười chân thành.
Hoàng Yến Chi không hề dài dòng, trước khi đi còn thoáng nhìn điện thoại đặt trong phòng làm việc của hiệu trưởng với đôi mắt ẩn ý, đoán xem người vừa gọi điện thoại là ai.
****************
Trong phòng ngủ, Bùi Ninh Hân nhìn điện thoại đã bị cúp, vẻ hốt hoảng không hề vơi đi chút nào, rồi lại nhìn mặt Trương Linh cũng đờ đẫn: “Vừa rồi chắc không phải là ảo giác của chúng ta chứ?”
Trương Linh máy móc lắc đầu: “Chắc không phải đâu.”
Hai người liếc nhau, trăm miệng một lời: “Thế nên, Yến Chi thật sự đã kết hôn?!”
Hai người ngồi phịch xuống ghế, tiêu hóa tin tức vừa mới nhận được.
Lúc Ninh Hân lại nhận được điện thoại của Quân Hạo Kiện, đang cảm thấy quái lạ thì đã nghe anh hỏi thẳng rằng có phải Hoàng Yến Chi đã xảy ra chuyện gì hay không. Cô vốn định phủ nhận, nhưng câu nói tiếp theo của anh đã chặn luôn lời cô lại, nói không được mà nuốt cũng chẳng trôi.
“Tôi là chồng Yến Chi, xin nói cho tôi biết rốt cuộc cô ấy đã xảy ra chuyện gì?”
“Chồng… Chồng Yến Chi!” Bùi Ninh Hân thét lên, rồi hỏi lại: “Sao Yến Chi kết hôn mà chúng tôi lại không biết?” Trong giọng nói của cô đầy sự hoài nghi.
Trương Linh nghe câu này liền hoảng sợ đến mức nhảy dựng lên từ trên ghế, trợn mắt nhìn điện thoại trong tay Ninh Hân.
“Chúng tôi chỉ vừa đăng ký, chờ sau khi tốt nghiệp mới tổ chức hôn lễ.” Quân Hạo Kiện biết đây là bạn tốt của cô nên nhẫn nại giải thích.
Bùi Ninh Hân im lặng một lúc, cuối cùng cũng kể chuyện xảy ra hai ngày nay cho Quân Hạo Kiện nghe. Trực giác mách bảo cô rằng người đàn ông này không lừa cô, Hoàng Yến Chi thật sự đã kết hôn.
Ninh Hân không nhìn thấy vẻ mặt Quân Hạo Kiện ở đầu bên kia điện thoại u ám dần, lại có vẻ đau lòng và buồn bực. Hoàng Yến Chi gặp chuyện gì cũng luôn thích tự mình gánh vác, từ trước đến giờ đều không sẵn lòng nói với anh, để anh chia sẻ với cô.
Quân Hạo Kiện im lặng một lúc, sau đó lại cầm điện thoại lên gọi một cuộc.
****************
Lúc Hoàng Yến Chi trở lại phòng ngủ liền trông thấy hai đôi mắt sáng ngời rất có thần.
Dù là người vẫn luôn bình tĩnh như Hoàng Yến Chi cũng bị cảnh này khiến giật nảy mình: “Làm gì thế?”
Trương Linh tiến lên: “Yến Chi, có phải cậu giấu chúng tớ chuyện gì không?”
Giấu các cậu thì nhiều chuyện lắm, ý các cậu nói là chuyện nào? Thẩm Thanh Lan hơi khó hiểu.
Bùi Ninh Hân cười xấu xa: “Chúng tớ nhắc nhở cậu một chút, ừm, hai chữ, đàn ông.”
Đàn ông? Đôi mắt Hoàng Yến Chi hơi lóe lên: “Mấy người trên ảnh đó, một người là anh trai tớ, các cậu đã biết, một người nữa là người thân trong nhà.” Ừm, bây giờ Cố Hiên quả thật là người thân của cô, cô đâu nói sai.
“Còn một người nữa thì sao?” Trong khoảng thời gian Hoàng Yến Chi không có ở đây, Ninh Hân và Trương Linh đã đoán thử xem người đàn ông trên bức ảnh nào mới là chồng của Hoàng Yến Chi.
Rõ ràng là Trương Linh đã quên chuyện gặp phải Quân Hạo Kiện trong nhà hàng, cũng không hề liên tưởng đến anh.
Lúc Ninh Hân nghe điện thoại cũng quên nói người gọi là Quân Hạo Kiện, cháu đích tôn nhà họ Quân.
“Còn một người là… bạn của tớ.”
Bùi Ninh Hân nhìn cô với vẻ mặt viết rõ mấy chữ tớ không tin cậu: “Thật sự chỉ là bạn?”
Hoàng Yến Chi nhìn cô ấy, gật đầu.
Trương Linh nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay: “Yến Chi, không thành thật nhé.”
Hoàng Yến Chi thắc mắc nhìn bạn.
“Vừa rồi có một người đàn ông tự xưng là chồng cậu gọi điện đến.” Ninh Hân nói hời hợt.
Hoàng Yến Chi khựng lại, cuối cùng cũng hiểu rõ hai người này đang nói gì. Liên tưởng đến chuyện trong phòng làm việc của hiệu trưởng, cô rất chắc chắn rằng cuộc điện thoại đó là do Quân Hạo Kiện gọi.
Không biết anh đã nói gì với hiệu trưởng mà thái độ của ông ấy đã thay đổi 180 độ.
Trái tim Hoàng Yến Chi Lan hơi rung động, bỗng nhiên rất muốn gặp người đàn ông này.
Dù không có Quân Hạo Kiện thì cô cũng có thể giải quyết được chuyện này. Nhưng việc anh ra tay quả thật đã giúp cô giảm bớt không ít phiền phức.
“Anh ấy quả thật là chồng tớ.” Quân Hạo Kiện thản nhiên nói, đôi mắt hiện ý cười: “Chúng tớ đăng ký vào dịp hè.”
“WOW.” Trương Linh mắt chữ A mồm chữ O, "Yến Chi, cậu thật sự đã kết hôn rồi.”
Mặc dù sớm đã nghĩ đến việc đó, nhưng nghe thấy chính miệng Hoàng Yến Chi thừa nhận, Trương Linh vẫn tỏ ý rằng cú sốc này hơi lớn.
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Xin lỗi vì đã giấu các cậu lâu như vậy.”
Đôi mắt Trương Linh sáng lấp lánh, nhìn Hoàng Yến Chi: “Anh ấy là ai, làm nghề gì? Cao chừng nào? Cân nặng bao nhiêu? Có đẹp trai không?”
Ninh Hân nghe thấy hai câu hỏi trước vẫn còn cảm thấy bình thường, nhưng khi nghe tiếp thì trên trán hiện đầy vạch đen. Cái cô Trương Linh này lại tái phát bệnh mê trai rồi.
Hoàng Yến Chi nghĩ ngợi: “Anh ấy tên là Quân Hạo Kiện là quân nhân. Cao... 1m85, cân nặng không biết, rất đẹp trai.”
Trương Linh vừa nghe đến câu rất đẹp trai thì đôi mắt liền lấp lánh ánh sao: “Có ảnh không? Cho tớ xem thử.”
Hoàng Yến Chi cũng không do dự mà cầm điện thoại di động của mình, mở bức ảnh chụp chung duy nhất của cô và Quân Hạo Kiện ra. Lúc đầu anh đã cài ảnh này làm hình nền điện thoại, sau đó cô cảm thấy khoe khoang quá nên đổi lại.
Trương Linh cướp điện thoại, chụm đầu sóng vai với Ninh Hân.
“Ủa!” Trương Linh kêu lên một tiếng: “Hình như tớ đã gặp người này ở đâu rồi.” . Truyện Dị Năng
“A, người này... chẳng phải là người mà lần trước chúng ta gặp trong nhà hàng đó sao?” Trương Linh kinh ngạc kêu lên.
Hoàng Yến Chi: “Là anh ấy.”
“Yến Chi, không ngờ cậu lại thật sự ở bên anh ấy, lại còn kết hôn rồi?” Trương Linh kinh hãi.
Hoàng Yến Chi gật đầu. Trương Linh ôm ngực mình, vẻ mặt như sắp ngất đi.
Bùi Ninh Hân nói: “Anh ấy chính là cháu đích tôn nhà họ Quân?”
Hoàng Yến Chi lại gật đầu lần nữa.
Vẻ mặt vừa mới bình tĩnh Trương Linh lại lập tức đần thối ra: “Nhà họ Quân ở Hoa Hạ đó sao?”
“Nếu không thì còn nhà họ Quân nào nữa?” Bùi Ninh Hân lại khinh bỉ liếc Trương Linh.
“Yển Chi, cậu quá đáng thật, chuyện lớn như vậy mà cũng không nói cho chúng tớ biết.” Trương Linh nhìn cô với vẻ mặt như vừa phải chịu tổn thương.
Hoàng Yến Chi hơi nhếch môi, nở nụ cười rất nhẹ: “Là tớ sai, chờ hôm nào anh ấy về, tớ bảo anh ấy mời cậu ăn cơm.”
Cái đầu nhỏ xinh của Trương Linh gật lia lịa. Bùi Ninh Hân nhấc tay: “Tớ cũng muốn đi.”
“Sao thiếu cậu được.”
Bùi Ninh Hân và Trương Linh cũng đã hài lòng.