Ăn xong, Hoàng Yến Chi nhìn Cẩn Mai vẫn đi theo cô, không hề có ý định đi tìm anh trai mình chút nào, đáy mắt cô đầy vẻ bất đắc dĩ.
“Bây giờ em nên đi tìm anh trai mình rồi.” Hoàng Yến Chi nhắc nhở.
Cẩn Mai khoác tay cô nói:“Chị cho em số điện thoại đi.”
Hoàng Yến Chi đọc số, Cẩn Mai vội vàng nhớ kỹ.
Bây giờ cô ấy không cần lo lắng việc không tìm thấy Hoàng Yến Chi rồi.
“Chị, em vẫn luôn muốn hỏi chị, tên chị là gì ạ?”
“Hoàng Yến Chi, Yến trong chim Yến (chim Hoàng Yến), Chi trong Kim Chi Ngọc Diệp (cao sang quý phái của cành vàng lá ngọc).”
“Chị, tên của chị hay thật, hệt như con người chị vậy.” Cẩn Mai khen.
Trong mắt Cẩn Mai, tất cả những gì thuộc về Hoàng Yến Chi đều đẹp. Nhìn vẻ mặt mê muội của cô bé, cô quả thật không biết phải làm sao.
“Chị, chúng ta đi đâu tiếp đây ạ?” Vẻ mặt Cẩn Mai đầy chờ mong.
“Về trường, tìm anh trai em.”
Nhan Tịch rất hiểu chuyện, vì từ sáng giờ đã làm phiền cô nhiều rồi, mặc dù hơi buồn nhưng cô bé cũng hiểu.
Hoàng Yến Chi dẫn Cẩn Mai đến trước cổng trường: “Chị đi trước, chắc em có cách liên lạc với anh trai em, chị sẽ không tiễn em vào.”
Cẩn Mai giữ chặt góc áo Hoàng Yến Chi:“Chị, chị thật sự không muốn làm quen với anh trai em sao? Anh ấy rất đẹp trai, tính tình lại rất tốt. Chị mà gặp rồi thì chắc chắn sẽ thích thôi.”
Hoàng Yến Chi nhớ đến kẻ gây phiền phức Cẩn Tử Văn đôi mắt xinh đẹp hơi chớp: “Không được, chị không còn nhiều thời gian nữa, để lần sau đi.”
“Được ạ.” Cẩn Mai đành phải đồng ý, cứ đưa mắt nhìn Hoàng Yến Chi đi.
- ---------------
Cuối cùng cũng dứt được Cẩn Mai, Hoàng Yến Chi trở về Thượng Nhã Uyển.
Trong thời gian này, cô liên tục vẽ được không ít tác phẩm. Cô lấy mấy bức tranh đó, cất cẩn thận kỹ càng rồi mới gọi điện thoại cho Daniel.
Daniel nhận được điện thoại của Hoàng Yến Chi, biết cô lại ra tác phẩm mới thì quả thật là mừng rỡ như điên. Cúp điện thoại xong, anh ta không thể chờ được nữa mà chạy đến.
“Yến Chi, bảo bối của tôi, lần này cô thật sự bỏ quá nhiều sức rồi. Tôi yêu cô chết mất.” Nhìn thấy mấy bức tranh trong phòng vẽ, hai má Daniel đỏ bừng vì hưng phấn.
“Ý, Yến Chi, hình như phong cách mấy tác phẩm này của cô không giống trước lắm.” Daniel tỉnh táo lại từ trong hưng phấn, tỉ mỉ ngắm nghía tác phẩm hội họa của Hoàng Yến Chi rồi nghi ngờ nói.
Tác phẩm trước đây của Y Trân Hoàng nghiêng về phong cách lạnh, nhất là một bức tên là “Vùng vẫy”, thậm chí còn làm cho người khác có cảm giác tuyệt vọng. Mặc dù mấy tác phẩm khác không khiến người khác có cảm giác mãnh liệt như vậy, nhưng hễ có người từng nhìn thấy tác phẩm của Y Trân Hoàng thì đều có thể cảm nhận được thế giới bên trong bức tranh kia là ghét bỏ thế giới. Tranh của cô vẽ quá âm u và tối tăm. . ngôn tình hài
Theo lý mà nói, phong cách vẽ này sẽ không có nhiều người thưởng thức, dù sao thì mọi người đều thích những thứ tốt đẹp. Nhưng không ngờ tác phẩm của Y Trân Hoàng lại được hoan nghênh một cách bất ngờ. Không kể đến một số người đặc biệt mượn tác phẩm nghệ thuật này lăng xê kiếm tiền, ngay cả một số người trong nghề nổi tiếng cũng tán thưởng tác phẩm của cô.
Còn mấy bức tranh này, mặc dù sắc thái tình cảm vẫn nghiêng về tông lạnh như trước, vẫn tạo cho người khác cảm giác tuyệt vọng, nhưng trong tuyệt vọng lại ẩn chứa hy vọng. Như thể một người đang vùng vẫy trong tuyệt vọng, sắp rơi xuống địa ngục thì hai tay bỗng được người nào đó nắm, hai cánh tay kia đang ra sức từ từ kéo cô ra khỏi vũng bùn.
Daniel ngắm rất nghiêm túc, đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Hoàng Yến Chi: “Yến Chi, cô thành thật nói cho tôi biết, có phải cô đang yêu không?”
Vẻ mặt Hoàng Yến Chi vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng lại suy nghĩ, quả thực phong cách vẽ của mấy bức tranh này có khác trước kia. Lúc cô vẽ, trong đầu luôn xuất hiện ánh mắt đầy dịu dàng và yêu chiều của Quân Hạo Kiện.
Hoàng Yến Chi uống một ngụm nước, mượn động tác này để che giấu cảm xúc khác thường nơi đáy mắt. Daniel không tìm được đáp án từ cô, cũng không tiếp tục rối rắm.
Anh ta đang nghĩ đến việc nên xử lý mấy tác phẩm này như thế nào.
“Yến Chi bảo bối, gần đây có mấy người hỏi tôi về tác phẩm của cô. Cô định đấu giá mấy tác phẩm này hay tự bán cho mấy người đó?” Daniel trưng cầu ý kiến Hoàng Yến Chi. Tuy đa số đều do anh ta quyết định, nhưng đôi khi anh ta cũng hỏi thăm ý kiến cô một chút.
“Những việc này anh tự xem rồi làm.”
Daniel biết ngay sẽ như thế mà. Hoàng Yến Chi vẫn luôn chỉ phụ trách vẽ tranh, hoàn toàn mặc kệ những chuyện khác.
Daniel trầm tư mấy giây rồi nói: “Như vậy đi, trước mắt chúng ta không bán những bức tranh này. Chỗ tôi còn hai bức tranh cô vẽ lúc trước. Sắp tới cô tiếp tục vẽ thêm mấy bức, sau đó chúng ta tổ chức triển lãm tranh.”
Hoàng Yến Chi không có ý kiến, dù sao mọi chuyện về triển lãm tranh cũng do Daniel toàn quyền phụ trách, cô không cần làm gì cả.
Daniel cẩn thận cất kỹ mấy bức tranh này rồi mới ngồi xuống: “Đúng rồi Yến Chi, gần đây có người đang nghe ngóng quan hệ giữa tôi và cô.”
Daniel nói mập mờ.
Nhưng Hoàng Yến Chi hiểu được ý của anh ta ngay lập tức: “Hoàng Hi Lan?”
Daniel vô vị bĩu môi: “Yến Chi bảo bối, phụ nữ quá thông minh sẽ không dễ thương.”
“Vậy cũng còn tốt hơn ngu xuẩn đến mức buồn cười.”Hoàng Yến Chi nói bình thản như mây gió.
Daniel không phản bác được.
“Yến Chi, sao Hoàng Hi Lan đột nhiên lại biết quan hệ giữa chúng ta?”
“Chắc bởi vì bức tranh ‘Chúc Thọ’ kia.
Daniel cũng biết Hoàng Yến Chi mới đây đã vẽ một bức “Chúc Thọ” để tặng Hoàng Quang Nghị, cô vừa nói như vậy thì anh ta đã hiểu.
“Mấy ngày trước, một người bạn gọi đến hỏi tôi có quen ai tên là Hoàng Yến Chi hay không, còn hỏi tôi có quan hệ thế nào với cô ấy. Tôi đoán chắc có người khác đang nghe ngóng chuyện gì, bèn nói cho người bạn đó biết quan hệ giữa chúng ta rất tốt. Sau đó tôi hỏi cậu ta là ai hỏi. Lúc đầu cậu ta cứ ấp úng không chịu nói, sau đó vì tôi truy hỏi liên tục nên mới chịu cho tôi biết đó là Hoàng Hi Lan. Thế nào, Yến Chi bảo bối, có phải tôi rất thông minh không? Chưa trao đổi trước với cô mà đã có thể trả lời hoàn hảo như thế, tôi quả là thiên tài.”
Vừa mới đứng đắn được ba giây, Daniel đã lộ nguyên hình.
Daniel không biết nhiều chuyện liên quan đến nhà họ Hoàng lắm, nhưng vẫn biết Hoàng Hi Lan là con gái nuôi nhà họ Hoàng, có quan hệ không tốt với Hoàng Yến Chi.
“Không cần để ý tới chị ta. Còn nữa, chuyện lần này cảm ơn anh.”
Daniel mỉm cười: “Yến Chi bảo bối, giữa chúng ta còn phải khách sáo như vậy ư?”
Ban đầu quan hệ giữa Daniel và Hoàng Yến Chi là chủ thuê và người bị thuê. Còn bây giờ, hai người đã trở thành bạn tốt từ lâu.
“Yến Chi bảo bối, lại nói, chẳng lẽ cô định giấu giếm chuyện mình là Y Trân Hoàng cả đời sao?” Daniel hỏi, đồng thời cũng hơi tò mò, nếu đổi lại là người khác, bản thân là một họa sĩ nổi tiếng thì đã thông báo cho thế giới biết từ lâu rồi, đâu cần phải che giấu, ngay cả người trong nhà cũng không nói.
“Bây giờ không phải là cơ hội tốt, đợi qua một thời gian nữa rồi nói.” Hoàng Yến Chi cũng không định giấu bọn họ cả đời, chỉ là bây giờ thời cơ quả thật chưa tới mà thôi.
Hoàng Yến Chi lúc này cũng không ngờ rằng cơ hội thích hợp lại đến sớm như vậy.
Daniel không ngồi ở đây lâu, sau khi lấy tranh vẽ liền rời đi. Giá trị những bức tranh này rất cao, anh ta phải đến ngân hàng cất vào tủ bảo hiểm.