Nhìn hai người tranh nhau chịu trách nhiệm, Quân Hạo Kiện im lặng không nói. Một lát sau, anh lạnh nhạt lên tiếng: “Tôi tự có quyết định. Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, các cậu không nên chần chừ ở đây quá lâu. Mau trở về căn cứ, e rằng sắp tới tôi phải nghỉ ngơi một thời gian. Chuyện trong đội sẽ do Thiên Hàn toàn quyền phụ trách. Nhất là chuyện tuyển chọn tân binh, cậu có toàn quyền quyết định, không cần hỏi ý kiến của tôi.”
“Vâng.”
Quân Hạo Kiện lại cho vài ý kiến về chuyện tuyển chọn và huấn luyện tân binh, sau đó bảo bọn họ ra ngoài.
Huân Thiên Hàn đi cuối cùng, lề mề không chịu đi.
“Còn có chuyện gì?”
“Đội trưởng, cô gái kia thật sự là vợ anh?” Huân Thiên Hàn không nhịn được lòng tò mò.
Cô gái kia là ai, không cần nói cũng biết.
Quân Hạo Kiện lạnh nhạt liếc anh ta một cái: “Chẳng lẽ là của cậu?”
Huân Thiên Hàn đơ người: “Đội trưởng, chị dâu rất đẹp, anh thật có phúc.” Cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ người Quân Hạo Kiện, Huân Thiên Hàn nói một câu rồi chuồn ra khỏi phòng bệnh.
Chỉ là anh ta càng nghi ngờ hơn, nhìn dáng vẻ của đội trưởng, thật sự không hiểu thái độ của anh đối với chị dâu là gì. Vậy nên, rốt cuộc tại sao hai người này lại kết hôn?
Lúc Hoàng Yến Chi quay lại, nhóm Huân Thiên Hàn đã đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn một mình Quân Hạo Kiện. Hình như anh đang gọi điện thoại, sắc mặt rõ ràng đã tái nhợt, nhưng giọng nói vẫn mạnh mẽ như cũ. Thấy cô bước vào, anh nhanh chóng tắt điện thoại.
“Em mua cho anh ít cháo. Anh ăn bây giờ không?” Hoàng Yến Chi giơ cái túi trong tay lên, hỏi Quân Hạo Kiện.
Quân Hạo Kiện gật đầu, anh quả thật đã đói bụng.
“Em ăn chưa?” Quân Hạo Kiện hỏi.
“Rồi ạ. Em còn mua cho anh hai bộ quần áo để thay.”
Cô vừa ra ngoài mua quần áo để hai người tắm rửa thay đồ. Lúc tới đây, cô đi rất vội, vốn không đem theo quần áo gì, chăm sóc Quân Hạo Kiện một ngày một đêm vẫn chưa tắm. Tuy cô không có bệnh sạch sẽ, nhưng cũng đã hơi khó chịu.
Nghĩ Quân Hạo Kiện vừa phẫu thuật xong, Hoàng Yến Chi mua cháo gan heo. Không biết cô mua ở đâu mà cháo rất ngon. Quân Hạo Kiện ăn một hơi hai chén.
Thấy Quân Hạo Kiện húp cháo, Hoàng Yến Chi cầm quần áo vào nhà vệ sinh. Đây là phòng bệnh cao cấp, trong phòng tắm có vòi sen.
Đến khi trở ra, cô đã sảng khoái tinh thần trở lại. Cô vừa gội đầu, mái tóc vẫn còn nước nhỏ giọt.
“Sao không lau khô tóc?” Quân Hạo Kiện chau mày.
Hoàng Yến Chi cầm một chiếc khăn trong tay, lau loạn xạ trên đầu. Quân Hạo Kiện không nói gì, định vươn tay ra giúp, nhưng lại quên mình còn đang bị thương, vừa cử động đã chạm phải vết thương, mặt anh hơi biến sắc.
Hoàng Yến Chi vội bước đến, kiểm tra vết thương của anh. Thấy không có máu chảy ra, cô hơi yên tâm: “Anh an tâm nằm, đừng di chuyển. Em đã bàn với ông nội rồi, đợi vết thương của anh tốt lên một chút thì chuyển về bệnh viện ở Hoa Hạ.”
Quân Hạo Kiện không có ý kiến gì, gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Không biết nghĩ đến điều gì, anh đột nhiên nở nụ cười, khiến Hoàng Yến Chi thấy khó hiểu.
“Anh vốn đang tiếc vừa kết hôn chưa lâu đã phải rời khỏi nhà, không có thời gian ở cạnh em. Lần bị thương này lại xem như là một chuyện tốt, có thể ở nhà với em một thời gian.”
Hoàng Yến Chi:....
Sao nghe như thể không phải người này bị thương mà là đang nghỉ phép vậy?
Để tránh cho Quân Hạo Kiện di chuyển nữa, Hoàng Yến Chi tự lau khô tóc.
“Qua đây nói chuyện với anh!” Quân Hạo Kiện vừa hôn mê lâu, nên bây giờ không buồn ngủ. Anh đang dưỡng thương, không thể làm gì khác, bèn vẫy tay gọi Hoàng Yến Chi đang ngồi trên ghế sofa. Cô bước đến bên giường, kéo một chiếc ghế lại rồi ngồi xuống.
“Nói chuyện gì?” Hoàng Yến Chi hỏi anh.
Quân Hạo Kiện ngẩn tò te. Thật ra anh cũng không biết nói gì, chỉ muốn trò chuyện với cô một lát thôi.
“Mấy ngày nay, em ở nhà làm gì?” Quân Hạo Kiện tìm chủ đề.
Hoàng Yến Chi nhìn anh chăm chú, không nói lời nào.
Mấy ngày này, mỗi buổi tối anh đều gọi điện thoại, nói vài câu với cô, sao không biết cô làm gì được?
Hiển nhiên Quân Hạo Kiện cũng ý thức được điều này, nhưng lại không hề xấu hổ. Anh kéo tay cô lại, đặt vào lòng bàn tay mình: “Anh chỉ là muốn hiểu em hơn một chút.”
“Trước khi nhận điện thoại, em đang ăn cơm với ông nội. Lúc đầu em định tham gia vòng casting cuối với Tiểu Linh, bây giờ chỉ có thể để cậu ấy tự đi.”
Hoàng Yến Chi lên tiếng, không rút tay mình về mà tùy ý anh nắm, mặc dù cô không quen lắm.
Quân Hạo Kiện đã từng nghe Hoàng Yến Chi nhắc đến việc Trương Linh tham gia casting tuyển chọn diễn viên trong công ty của Vệ Huy: “Em đã từng nghĩ, sau khi tốt nghiệp em sẽ làm gì chưa?”
Hoàng Yến Chi sửng sốt. Thật ra cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Quân Hạo Kiện nhìn vẻ mặt của cô là đoán được, hơi cạn lời, nhìn cô, rồi chợt nhớ đến việc cô khá giỏi võ: “Võ nghệ của em do ông nội dạy?”
Chủ đề đổi hơi nhanh. Hoàng Yến Chi khẽ chớp đôi mắt đẹp, gật đầu: “Vâng, ông nội nói con gái phải biết một chút võ phòng thân.”
“Ông nội suy nghĩ rất đúng.” Quân Hạo Kiện tán thành: “Em đã từng nghĩ đến việc phát triển trong quân đội chưa?” Anh lại chuyển chủ đề.
Nhà họ Hoàng là thế gia quân sự và chính trị. Nếu Hoàng Yến Chi bằng lòng, với mối quan hệ của nhà họ, chắc chắn cô sẽ thuận buồm xuôi gió ở trong quân đội. Huống chi, cô còn có anh.
Hoàng Yến Chi lắc đầu, nói chắc nịch: “Em sẽ không vào quân đội.”
Cô từ chối quá dứt khoát, khiến cho Quân Hạo Kiện sững sờ, vô thức hỏi: “Tại sao?”
Hoàng Yến Chi liếc anh, nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt khó dò: “Vì em không muốn.”
Lúc này, trên người cô bỗng toát ra hơi thở khác hẳn vẻ lạnh nhạt ngày thường. Tuy chỉ thoáng hiện rồi biến mất, nhưng Quân Hạo Kiện dám chắc vừa rồi anh không nhìn lầm. Cô bài xích quân đội.
“Em không thích quân đội.” Mắt Quân Hạo Kiện đầy vẻ dò hỏi.
“Không phải, chỉ không chịu khổ được thôi.” Hoàng Yến Chi nói thản nhiên, nhưng anh lại nhận ra cô chỉ trả lời cho có. Biết cô không muốn nói nhiều, anh cũng không hỏi nữa.
Lúc Hoàng Yến Chi vừa ra đời trong Đại Viện, anh đã từng ôm cô.
Quân Hạo Kiện nhớ mang máng cô lúc bé là một cô bé hoạt bát đáng yêu, rất thích cười, còn thích chạy theo bọn họ. Cô hơi yếu ớt, vấp ngã thì chỉ biết khóc, nước mắt nước mũi tèm lem. Anh cô - Hoàng Minh Dạ có dỗ như thế nào cũng vô dụng. Vậy mà chỉ cần anh ôm cô một cái, cô sẽ nín khóc, sau đó chùi hết nước mắt nước mũi lên áo anh. Vì việc này mà Hoàng Minh Dạ ghen tị khá nhiều.
Không ngờ lần tiếp theo gặp Hoàng Yến Chi đã là mười sáu năm sau. Con mèo hoa nhỏ thích khóc năm đó đã trưởng thành, trở nên duyên dáng yêu kiều, thậm chí còn trở thành vợ của anh.
Từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Hoàng Yến Chi,
Quân Hạo Kiện đã biết cô bé này chắc chắn đã từng trải qua chuyện gì đó. Tuy ánh mắt cô lạnh lùng, nhưng chôn sâu dưới sự lạnh lùng ấy, có nét gì đó khiến Quân Hạo Kiện hơi đau lòng.
Phòng bệnh rơi vào im lặng.
“Lên đây.” Quân Hạo Kiện từ tốn nói.
Hoàng Yến Chi nhìn anh với vẻ khó hiểu.
Quân Hạo Kiện dịch sang bên cạnh, vỗ xuống bên nửa giường trống: “Lên một lát thôi.”
Hoàng Yến Chi nhìn anh một cái, im lặng cởi giày, lên giường, nằm xuống cạnh anh.
Giường bệnh rất nhỏ. Mặc dù Hoàng Yến Chi có dáng người gầy gò, nhưng sau khi cô nằm xuống, giường bệnh vẫn chật chội. Quân Hạo Kiện đưa tay ôm cô vào lòng, cơ thể hai người lập tức dán sát nhau, không hề có khe hở.
Hoàng Yến Chi hơi khựng lại, kéo dài khoảng cách của hai người, tránh chạm phải vết thương của anh.
“Yên tâm ngủ đi, anh không sao.”
Giọng nói trầm thấp cuốn hút của Quân Hạo Kiện vang lên. Vì khoảng cách gần nhau, hơi thở ấm áp phả lên tai cô, khiến cô cảm thấy hơi ngứa.
Quân Hạo Kiện chỉ ôm vai cô, không có hành động khác. Ngửi thấy mùi thuốc đông y hòa lẫn mùi nước khử trùng trên người Quân Hạo Kiện, Hoàng Yến Chi từ từ nhắm hai mắt lại.
Cô ngủ rất yên ổn, hơi thở đều đều.