Cố Minh là một người điềm tĩnh. Chào hỏi Hoàng Yến Chi xong liền không lên tiếng nữa. Mọi người ở đây đều đã quen nên thấy rất bình thường, có thể thấy tính cách của anh ta là như vậy.
Bạch Tử Hi thì là một người ôn tồn lễ độ. Nhìn qua thấy anh ta có nét giống anh cô. Tuy vậy, nhìn kỹ mới thấy. Mặc cho hai người này đều tao nhã, nhưng một người là tính cách ăn sâu vào máu, còn một người thì lại làm bộ làm tịch, chứ thật ra bên trong là một con cáo già.
Vế trước là Bạch Tử Hi, còn vế sau dĩ nhiên là anh trai của cô - Hoàng Minh Dạ.
“Chị dâu xinh đẹp thật đấy. Anh Minh Dạ không phúc hậu gì cả. Có cô em gái xinh đẹp thế này mà lại không dẫn đến. Nếu như em quen chị dâu sớm hơn một chút, thì sao tới lượt anh trai em nữa.” Cố Hiên chẳng màng tới gương mặt đen thui của Quân Hạo Kiện, nói mà không sợ chết.
Đôi mắt đào hoa của Vệ Huy đầy vẻ khâm phục. Thằng nhãi Cố Hiên này vẫn to gan ngốc nghếch như thế, còn dám nói lời như vậy trước mặt Quân Hạo Kiện, chẳng biết tiếp đến sẽ bị dạy dỗ thế nào.
“Lần trước cô nói chuyện điện thoại với ông nội là sức khỏe chú quá yếu ớt, không có chút khí khái đàn ông. Cô mong chú tiếp tục vào quân đội để học hỏi kinh nghiệm. Bây giờ chú đã tốt nghiệp trường quân đội rồi nhỉ?” Quân Hạo Kiện cũng không tức giận, chỉ bình thản như mây gió.
Vẻ mặt của Cố Hiên lập tức suy sụp. Cậu ta đã tốt nghiệp được một năm, vốn đã nên vào quân đội rèn luyện từ lâu rồi. Nhưng cậu ta không thích tham gia quân ngũ, nên vẫn không muốn đi. Tuy rằng Quân lão gia rất bất mãn nhưng cũng không muốn ép cậu ta.
Thấy Cố Hiên ngoan ngoãn lại, Quân Hạo Kiện lấy làm hài lòng.
Vợ của anh mà người khác cũng đùa được sao?
Người lắm lời nhất - Cố Hiên cũng đã ngậm miệng, nên tất nhiên những người khác cũng không có gan khiêu khích Quân Hạo Kiện nữa. . Được copy tại || trum truyen.v И ||
“Chị dâu, nếu sau này có việc gì, chị cứ gọi điện thoại cho tôi. Tôi là giáo sư của trường đại học A, không biết chị dâu học ở trường nào?” Cách nói chuyện của Bạch Tử Hi cũng mang lại cảm giác dịu dàng, chín chắn như chính con người anh ta.
Thì ra là giáo sư đại học. Chẳng trách toàn thân toát lên phong độ của người trí thức. Dù là ngồi trên bàn xào bài cũng không khiến cho người khác cảm thấy anh ta đang làm việc không đàng hoàng.
“Đúng vậy, chị dâu. Chị đang học ở trường nào? Em đến tìm chị chơi.” Cố Hiên lại không sợ chết mở miệng lần nữa.
Cố Minh đá cậu ta một cái dưới gầm bàn. Cái tên không biết quan sát này, không thấy Quân đại ca đã đen mặt rồi sao?
“Tôi học ở đại học B, khoa Ngôn ngữ Z."
“A a a, chị là...” Cố Hiên bỗng nhiên kêu lên, chỉ vào Hoàng Yến Chi với vẻ mặt vô cùng kích động. Mọi người đồng loạt nhìn về phía cậu ta, “Chị là hoa hậu giảng đường của đại học B. Thảo nào vừa rồi mới nghe thấy tên của chị dâu, em còn cảm thấy hơi quen quen. Thì ra chị chính là cô hoa hậu giảng đường xinh đẹp lạnh lùng trong truyền thuyết của đại học B.”
Nói xong, cậu ta còn chăm chú nhìn mặt Hoàng Yến Chi với vẻ tò mò: “Chị dâu, nghe đồn thư tình mà chị nhận được có thể chất đầy cả một cái xe tải lớn, có thật không?”
Vệ Huy, Cố Minh và Bạch Tử Hi lặng lẽ nhìn sang chỗ khác. Họ đã có thể đoán được tương lai thê thảm của Cố Hiên rồi.
Hoàng Yến Chi hơi nhoẻn miệng: “Cậu nghĩ sao?”
“Đương nhiên là....” Thật rồi. Bắt gặp ánh mắt như cười như không của Hoàng Yến Chi, Cố Hiên liền lặng lẽ nuốt hai chữ cuối cùng lại: “Đương nhiên là tin vịt rồi. Người vừa phong độ vừa đẳng cấp như chị dâu sao vừa mắt mấy tên không đứng đắn kia được.”
Đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ánh sao của Hoàng Yến Chi hiện vẻ thú vị khi nhìn Cố Hiên. Cậu nhóc này biết điều quá.
“Chị dâu, bình thường chị có thích đua xe không? Dạo này ở Hoa Hạ có một trận thi đấu đua xe bí mật, rất đặc sắc. Chị có muốn cùng đi xem không?” Cố Hiên không dừng lại được.
Có điều cậu ta vừa mới nói xong, giọng nói lạnh lùng của Quân Hạo Kiện đã chợt vang lên: “Cô có biết chú đi đua xe không?”
Cố Hiên run lên, máy móc quay đầu nhìn sang Quân Hạo Kiện, đắc ý quá hóa lố rồi. Cậu ta lại quên mất Quân Hạo Kiện cũng đang ở đây.
“Chuyện này… Anh, em vừa nói đùa với chị dâu đấy. Em chưa đua xe bao giờ, ngay cả đi xem cũng chưa đi lần nào cả. Thật đấy! Em thề.” Cố Hiên vừa nói vừa giơ ba ngón tay lên trời thề.
Quân Hạo Kiện nhìn cậu ta một cái thật kỹ rồi thu tầm mắt lại, quay đầu nói với Hoàng Yến Chi:“Không được đi đua xe với tên nhóc kia.”
Hoàng Yến Chi buồn cười: “Vâng.”
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc lá thoang thoảng. Hoàng Yến Chi không thích lắm, nhưng vẫn không hề tỏ vẻ gì. Cô lại ngồi thêm một lúc rồi mượn cớ đi vệ sinh để ra ngoài.
Đi vệ sinh xong, trong lúc vô tình nhìn xuống dưới tầng, ánh mắt Hoàng Yến Chi bỗng dừng lại ở một nơi.
Cô đi về phía trước một bước, tới gần lan can, nhìn xuống dưới, quả nhiên trông thấy một bóng người quen thuộc trong đám đông. Nhìn người trong sàn nhảy kia bị một người đàn ông xa lạ ôm vào lòng, dáng nhảy xinh đẹp, Hoàng Yến Chi đưa tay sờ cằm một cái, đáy mắt hiện vẻ hứng thú.
Không biết nếu một Hoàng Hi Lan xinh đẹp lòe loẹt thế này bị đám phóng viên giải trí chụp được thì sẽ thế nào nhỉ?
Thật ra hôm nay tâm trạng của Hoàng Hi Lan không được vui. Buổi sáng bày tỏ với Quân Hạo Kiện nhưng tấm lòng của mình lại bị giẫm đạp dưới đất. Thêm vào đó, đối tượng xem mặt lại là một tên cực phẩm. Bản thân thì đã có ngoại hình không đứng đắn gì, lại còn dám đưa ra một đống yêu cầu với cô ta.
Hoàng Hi Lan không muốn về nhà, cũng không có nơi khác để đi. Tuy có bạn bè ở Hoa Hạ này, nhưng cô ta đã đi du học ở nước ngoài nhiều năm, ít khi trở về, nên quan hệ với những người bạn kia cũng phai nhạt rồi. Dù thường xuyên liên lạc thì cũng chỉ là vì coi trọng cái danh phận thiên kim nhà họ Hoàng của cô ta, có mấy người thật lòng kết bạn đâu?
Cô ta cũng không muốn làm trò hề cho bọn họ.
Đêm nay Hoàng Hi Lan uống rất nhiều rượu. Đây là lần đầu tiên cô ta làm ra những chuyện phóng túng như vậy. Ngọn lửa cất giấu trong lòng cô ta cuối cùng cũng đã hoàn toàn bùng cháy khi bị Quân Hạo Kiện từ chối vào hôm nay.
Ở một nơi xa lạ, cùng với một người đàn ông xa lạ, điên cuồng uốn éo cơ thể. Tất cả những điều này đều là những trải nghiệm mới mẻ khiến cô ta say mê.
Bàn tay của gã đang đặt lên đùi cô ta, thừa cơ sờ soạng. Hoàng Hi Lan cũng không nổi giận, ngược lại còn dựa sát vào gã hơn một chút. Cô ta hà hơi bên tai gã, nụ cười vẫn nở trên khuôn mặt được trang điểm xinh đẹp.
Gã đàn ông làm sao chịu được sự trêu chọc như vậy. Ôm Hoàng Hi Lan càng chặt hơn, gã định kéo cô ta ra khỏi sàn nhảy. Hoàng Hi Lan hơi lắc mình, rồi rời khỏi vòng tay của gã, chuyển sang một người đàn ông khác bên cạnh, rồi cùng nhau nhảy nhót.
Hoàng Yến Chi đứng bên trên xem kịch hay. Đêm nay Hoàng Hi Lan trang điểm rất đậm, ăn mặc thì hở hang gợi cảm, hoàn toàn khác với hình tượng nữ thần trong sáng thường ngày của cô ta. Tuy người không quen sẽ khó lòng nhận ra cô ta, nhưng cách trang điểm ăn mặc đó vốn không phải là vấn đề với Hoàng Yến Chi
Cô đã quá quen thuộc với Hoàng Hi Lan nên dù cô ta đã trang điểm như vậy, cô vừa liếc qua một cái cũng đã nhận ra cô ta ở trong đám đông.
“Đang nhìn gì vậy?” Giọng nói của Quân Hạo Kiện vang lên, khiến Hoàng Yến Chi hoàn hồn.
“Sao anh lại ra đây?” Chẳng phải anh đang ở trong phòng sao?
“Ra ngoài hít thở không khí.” Quân Hạo Kiện trả lời. Anh cũng không nói là vì thấy cô lâu quá không quay lại, lo cô xảy ra chuyện gì nên mới đi tìm cô.
“Muốn xuống dưới sao?” Quân Hạo Kiện nhìn theo tầm mắt của Hoàng Yến Chi, nhưng không thấy có gì đặc biệt. Anh chỉ cho rằng Hoàng Yến Chi muốn xuống quầy bar chơi một chút.