James đồng ý phẫu thuật, người vui nhất chính là Peter. Từ sau khi biết James đồng ý phẫu thuật, anh lập tức bắt đầu chuẩn bị những thứ liên quan, cố gắng hết sức bảo đảm cho ca phẫu thuật được diễn ra thuận lợi.
Anh đã biết chuyện này cứ phải để Hoàng Yến Chi ra tay thì mới được mà.
Phải nói rằng trên thế giới này, nếu có người mà James tuyệt đối sẽ không bao giờ từ chối, thì người đó chắc chắn là Hoàng Yến Chi.
Ca phẫu thuật khá rủi ro. Ngoài việc phải chuẩn bị kỹ càng mọi thứ cần thiết cho ca phẫu thuật ra thì còn phải bảo đảm sức khỏe của James đạt đến trạng thái tốt nhất.
Vậy nên mấy ngày nay, Peter lại cho James tiến hành kiểm tra sức khỏe tổng quát một lần, xác định sức khỏe của James sẽ không tiếp tục chuyển biến xấu.
Ca phẫu thuật được đặt lịch vào ba ngày sau.
Ngày hôm sau, Hoàng Yến Chi phải tham dự lễ trao giải, An An thì ở lại bệnh viện cùng James.
Lúc Hoàng Yến Chi trở về, cô nhìn thấy James cầm một khối rubic, An An đang hướng dẫn hắn cách chơi: “Chú James, sai rồi, xoay về bên này, đúng rồi, xoay như thế mới thành công được.”
Còn James thì làm theo lời An An: “Như thế này à? Được rồi này, cháu thật thông minh.”
“Là chú James quá ngốc đó, đơn giản như vậy mà cũng không biết.” An An chê bai, nhưng lại cười hết sức vui vẻ.
Hoàng Yến Chi đứng ngoài cửa ra vào nhìn hai người bên trong vô cùng hòa thuận.
Phải nói, duyên phận thật sự rất kỳ diệu. Cô nào ngờ được An An lại thích James như thế.
Từ khoảnh khắc Hoàng Yến Chi xuất hiện ở cửa ra vào, James đã phát hiện ra rồi. Hắn quay sang nhìn cô một cái, lúc này An An mới nhận ra mẹ đã quay lại rồi.
“Mẹ, mẹ đã nhận giải xong rồi ạ?” Hoàng Yến Chi gật đầu, đưa chiếc cúp trong tay cho cậu nhóc.
“Mẹ, chiếc cúp này làm bằng vàng thật ạ?” An An ngắm nghía chiếc cúp của cô, tò mò hỏi.
“Không phải vàng ròng, là mạ vàng thôi.” Hoàng Yến Chi thuận miệng đáp..
Cô cũng chẳng hề để tâm đến chiếc cúp này, càng không lo An An sẽ bất cẩn làm hỏng cúp.
Hoàng Yến Chi nhìn về phía James: “Hôm nay sức khỏe anh không có vấn đề gì chứ.”
James lắc đầu, ánh mắt đượm ý cười: “Rất khỏe.”
Hoàng Yến Chi nghe vậy thì gật đầu, cũng không nói tiếp. Cô nán lại trong phòng bệnh chưa được bao lâu đã nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, An An cũng về cùng cô.
Trên đường trở về, An An nhìn Hoàng Yến Chi, không còn cười nữa mà vẻ mặt hơi buồn: “Mẹ, ca phẫu thuật của chú James ngày mai có thành công không ạ?”
“Đương nhiên rồi.” Hoàng Yến Chi đáp chắc nịch.
“Nhưng mà chẳng phải ca phẫu thuật đó của chú James rất nguy hiểm hay sao ạ?”
Hoàng Yến Chi liếc cậu nhóc: “Sao con lại biết?”
“Tối qua, con nghe thấy mẹ và chú Peter nói chuyện. Mẹ, trong đầu chú James thật sự có thứ gì đó ạ? Nếu không phẫu thuật thì sẽ chết, phải không mẹ?”
Nhân lúc chờ đèn đỏ, Hoàng Yến Chi giải thích với An An: “Đúng vậy, trong đầu chú James của con có một khối u, là bệnh rất nghiêm trọng, nếu như không phẫu thuật cắt bỏ nó đi thì khối u này sẽ từ từ lớn lên. Đến một lúc nào đó, rất có thể chủ Allen sẽ chết.”
“Ca phẫu thuật ngày mai nguy hiểm như vậy, nếu không thành công thì có phải chủ Allen cũng sẽ chết không?” Mắt cậu nhóc ngập nước mắt, chỉ cần nghĩ đến chuyện người chú yêu thương mình sẽ chết, trong lòng cậu nhóc liền không nén nỗi đau buồn.
Hoàng Yến Chi liếc nhìn con trai: “An An, tin mẹ, ca phẫu thuật ngày mai chắc chắn sẽ thành công.”
“Mẹ, con không muốn chú James chết đâu.” An An không biết ân oán của thế hệ trước. Trong ấn tượng của cậu nhóc, từ lần đầu tiên gặp James, người chú ngồi xe lăn này đã rất tốt với cậu.
Qua nhiều năm như vậy, có thể nói hắn đã yêu thương cậu nhóc như con đẻ của mình. Mặc dù cậu nhóc còn nhỏ tuổi nhưng vẫn có thể cảm nhận được một người có thật lòng với mình hay không.
“Chú James sẽ không chết, đừng lo. Chú Peter rất giỏi, chú ấy nhất định sẽ thành công. Ngày mai con nhớ phải cổ vũ chú James đó!”
“Vâng, con nhất định sẽ cầu nguyện cho chú James được bình an.” Nước mắt An An đã lưng tròng, nhưng cuối cùng cậu vẫn kiềm chế được.
Cậu nhóc sợ mình mà khóc thì ngày mai sẽ bị chú James nhận ra.
Sáng sớm hôm sau, An An còn dậy sớm hơn cả Hoàng Yến Chi, đến bữa sáng cũng chưa ăn mà đã thúc giục cô đến bệnh viện.
Peter đã chuẩn bị xong xuôi các khâu để phẫu thuật
James lại tỏ ra bình tĩnh. Từ ngày chấp nhận phẫu thuật, hắn vẫn luôn rất bình tĩnh.
Nhìn thấy An An đến, gương mặt bình tĩnh của hắn mới có ý cười, hắn vẫy tay với An An, cậu bé liền rúc vào người hắn: “Chú James, hôm nay chú nhất định sẽ không sao đâu, phải không ạ?”
James cười, trịnh trọng gật đầu: “Ừm, chú sẽ không sao hết.”
“Chú James, chờ chú khỏi bệnh, cháu muốn đi Disney Land chơi với chú, được không ạ?”.
Năm ngoái lúc An An tới đã muốn đi Disney Land cùng James rồi, nhưng bởi vì bất ngờ xảy ra chút chuyện nên mới không đi được.
“Được, chờ chú khỏi bệnh, chủ sẽ dẫn cháu đi Disney Land.”
“Chú James, cháu ở đây chờ chú ra, chú phải cố lên đó!”
“Được.” James xoa đầu An An rồi quay sang nhìn Hoàng Yến Chi thật lâu, nhưng lại không nói gì.
Trước cửa phòng phẫu thuật, An An kéo tay James: “Chú James, chú nhất định phải cố lên!”.
“Được.” Ánh mắt James ấm áp. Hắn chưa từng được có cảm giác được người khác lo lắng cho mình, có lẽ An An là người đầu tiên, cũng là người
cuối cùng.
Hoàng Yến Chi đứng ở một bên, vẻ mặt lạnh lùng. James muốn nói gì đó với cô, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Chờ James bị đẩy phòng phẫu thuật rồi, An An mới ôm chân Hoàng Yến Chi, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.
Hoàng Yến Chi xoa đầu con trai, lặng thinh không nói gì.
Phòng phẫu thuật sáng đèn
Hoàng Yến Chi ở bên ngoài cùng con trai, chờ một mạch hơn mười tiếng đồng hồ.
“An An, ăn trước đã được không?” Hoàng Yến Chi cầm bánh mì và sữa trong tay.
An An còn chưa ăn sáng, bữa trưa cũng chỉ ăn một quả táo, cô hơi lo cho sức khỏe của con.
An An lắc đầu: “Mẹ, tại sao chú James vẫn chưa ra ngoài ạ?” Cậu nhóc đã đợi rất lâu rất lâu rồi, nhưng cửa phòng phẫu thuật vẫn đóng kín.
“Đừng lo, chú ấy sẽ ra thôi.”
“Mẹ.” An An gọi, nhưng lại không biết nên nói gì.
Hoàng Yến Chi xoa đầu con trai, ôm con vào trong lòng: “Mẹ đây.” Lại qua thêm nửa tiếng, cửa phòng phẫu thuật đóng chặt cuối cùng cũng mở ra.
Peter đi ra ngoài, vẻ mặt mệt mỏi. Hoàng Yến Chi nhìn về phía anh ta
Peter nở nụ cười: “Thành công rồi.” Ánh mắt lạnh lùng của Hoàng Yến Chi hiện lên chút ấm áp, còn An An thì tuột thẳng từ trong lòng Hoàng Yến Chi xuống: “Tốt quá, chú James đâu rồi ạ?”
“Chú ấy mệt lắm rồi, vẫn còn đang ngủ, chắc là chú ấy phải ngủ thêm mấy ngày nữa.”
An An nghe vậy thì liền nhìn về phía Hoàng Yến Chi: “Mẹ, chúng ta có thể ở lại thêm mấy ngày được không ạ?” Cậu nhóc muốn đợi chú James tỉnh lại rồi mới về nhà.
Hoàng Yến Chi cười gật đầu: “Được.” Cô đã gọi cho Quân Hạo Kiện nói rõ tình hình rồi.
Mặc dù Quân Hạo Kiện có khó chịu vì vợ con lại muốn ở lại trong nhà James một thời gian nữa, nhưng suy cho cùng thì James đã giúp Yến Chi rất nhiều, nên rốt cuộc anh vẫn không từ chối được.
James hồn mể ba ngày. Trong thời gian đó, ngày nào An An tới bệnh viện thăm hắn cũng hỏi Hoàng Yến Chi cùng một câu hỏi: “Mẹ, chú James còn phải ngủ bao lâu nữa ạ?”
“Mẹ cũng không biết, chờ chú ấy ngủ đủ rồi thì sẽ tỉnh lại. Đừng lo, chú Peter đã nói rồi, ca phẫu thuật rất thành công. Chú James sẽ tỉnh lại thôi.”
An An tựa vào cạnh giường James, khẽ nói: “Chú James, chú đã ngủ ba ngày rồi đó, nắng đã chiếu đến mông rồi mà sao chú vẫn chưa chịu dậy?” Trong giọng nói trẻ con ngây ngô đượm chút mất mát.
Hoàng Yến Chi liếc thấy Peter ở ngoài cửa, bèn đi ra ngoài. Hai người đi đến cuối hành lang: “Peter, anh nói thật với tôi đi, ca phẫu thuật của James thật sự thành công rồi sao?”
“Thật sự đã thành công, nhưng dù sao cũng là động dao kéo vào đầu, hôn mê vài ngày là chuyện rất bình thường.” Peter giải thích.
Hoàng Yến Chi tin vào lời của Peter. Mấy ngày qua, Peter rất thoải mái. Với quan hệ của anh ta và James, nếu James thật sự có chuyện gì, anh ta sẽ không như vậy.
“Khoảng bao lâu nữa anh ấy mới tỉnh?” Hoàng Yến Chi hỏi
Mấy ngày nay, An An vẫn rầu rĩ không thôi, ngay cả buổi tối đi ngủ cũng không yên giấc.
“Chắc là khoảng hai ngày tới thôi, buổi sáng lúc tôi đã khám rồi, sức khỏe của anh ấy đang hồi phục, ý thức cũng đang dần tỉnh táo lại, có lẽ cũng sắp tỉnh rồi.” Trong phòng bệnh, An An vẫn đang nói chuyện với James, toàn là mấy chuyện nhỏ nhặt bình thường.
“Lần trước Đường Đường ăn vụng kem, mẹ phát hiện ra kem không còn nữa thì hỏi là ai ăn vụng. Kết quả Đường Đường để cho Thần Thần. Thần Thần cũng rất ngốc, nhận luôn là mình đã ăn kem, bị mẹ tét vào lòng bàn tay. Kết quả, buổi tối Đường Đường bị đau bụng vì ăn nhiều kem, đang đêm mà mẹ phải dẫn em ấy đến bệnh viện.”
“Sau đó thì sao?” Giọng nói khàn khàn khó nghe, có vẻ yếu ớt vang lên trong phòng bệnh.
“Sau đó, sau khi Đường Đường khỏi bệnh thì mẹ phạt em ấy úp mặt vào tường để suy nghĩ, ba cháu xin tha cũng vô dụng.” An An tự động trả lời, nói xong mới nhận ra có điều lạ, cậu nhóc ngạc nhiên nhìn về phía người nằm trên giường: “Chú James, chú tỉnh rồi.”
James khẽ nhếch khóe miệng lên cười: “Cháu cứ lải nhải bên tai chú suốt, chú có muốn ngủ cũng không được.”
An An im lặng một chút, bứt rứt bất an: “Chú James, có phải cháu làm phiền chú nghỉ ngơi không ạ?”
James muốn đưa tay xoa đầu An An, mới phát hiện tay đang truyền dịch. Hắn đành cười dịu dàng, an ủi cậu nhóc: “Không đâu, chú đã ngủ lâu quá rồi, không ngủ được nữa. An An, chú muốn uống nước, có thể rót cho chú cốc nước được không?”
An An gật đầu, trên tủ đầu giường có đặt bình nước và cốc, bên trong làn nước ấm
An An cẩn thận rót nửa cốc, còn thổi thổi: “Chú James, không nóng đâu.” Cậu nhóc muốn đưa nước cho James uống thì mới nhận ra James đang nằm trên giường, không tiện uống nước, lập tức hơi bối rối
Bỗng nhiên, ánh mắt cậu nhóc sáng lên: “Chú James chú chờ cháu chút.”