Hôm nay là ngày lễ tình nhân, Quân Hạo Kiện thức dậy từ rất sớm. Ngày này mấy năm trước, anh đều ở quân đội, rất hiếm khi có mặt ở nhà, đương nhiên hôm nay anh phải cho vợ mình một bất ngờ.
Khi Hoàng Yến Chi vừa mở mắt thì càng thấy là lạ, chớp mũi thoang thoảng mùi hương hoa hồng.
Cô nhìn quanh, quả nhiên thấy trên bệ cửa sổ có một lọ hoa hồng, hòa với hương nước hoa lily lan tỏa khắp phòng.
Cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ, liền thấy một tấm thiệp nhỏ đặt trên bông hoa, trên đó viết: “Vợ, anh yêu em.” Nét chữ rất cứng cáp mạnh mẽ.
Khóe môi cô khẽ cong, đáy mắt dịu dàng.
Khi Hoàng Yến Chi xuống tầng dưới, Quân Hạo Kiện đã nấu bữa sáng xong. Chỉ cần anh ở nhà thì bữa sáng của cô đều do anh làm.
Anh đang định lên tầng gọi cô dậy, thấy cô bước xuống cầu thang thì vội đi đến: “Không phải đã dặn em đừng đi xuống cầu thang một mình rồi sao?”
Hoàng Yến Chi đã mang thai gần chín, bụng đã rất to, đi lại cũng khó khăn, nếu lỡ bước hụt thì anh thật sự không dám nghĩ đến hậu quả.
Hoàng Yến Chi khẽ mỉm cười, nét mặt dịu dàng: “Em có vịn vào tay vịn mà.” Mỗi ngõ ngách trong nhà này cô đều vô cùng quen thuộc, dù có nhắm mắt, cô cũng sẽ không bước hụt.
“Vậy cũng không được.” Quân Hạo Kiện hơi sầm mặt, chủ yếu là lo lắng.
Càng gần ngày sinh, trong lòng Quân Hạo Kiện lại càng căng thẳng, một chiếc lá rơi cũng làm anh hồi hộp một lúc lâu.
Biết anh quan tâm mình, nên cô không tranh luận với anh, chỉ nói: “Em đói rồi.” Chỉ một câu nói đã thành công chuyển được đề tài câu chuyện.
“Bữa sáng đã chuẩn bị xong, em ăn sáng trước đi.” Quân Hạo Kiện đỡ cô ngồi xuống.
An An đã ngồi vào bàn, đang ăn sáng, thấy Hoàng Yến Chi thì mỉm cười chào hỏi: “Mẹ, chào buổi sáng.”
Hoàng Yến Chi mỉm cười, rồi xoa đầu con trai: “Chào buổi sáng.” Bữa sáng đặt trước mặt cô giống y như của An An, vô cùng cầu kỳ đẹp mắt.
Trứng ốp la hình trái tim, ngay cả bánh mì cũng hình trái tim, xếp lên nhau, bên trên còn rưới một ít sốt cà chua. Vừa nhìn đã biết là do ai đó kỳ công chuẩn bị.
Tuy rằng An An muốn ăn bữa sáng của mẹ, nhưng cũng biết bây giờ mẹ mang thai em trai và em gái rất vất vả, cần được bồi bổ nhiều hơn.
Hoàng Yến Chi thấy An An nhìn đĩa thức ăn của mình chằm chằm thì cười hỏi: “Mẹ đổi với con nhé?”
An An lắc đầu, ăn hết chỗ trứng gà trên tay mình: “Mẹ, con no rồi.”
Hiện giờ bữa sáng của An An đều được định lượng, bảo đảm cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng mà cũng không cho cậu bé ăn quá no, tránh thừa cân.
Biết con trai đã ăn no, Hoàng Yến Ch cũng không nói gì nữa, yên lặng ăn bữa sáng của mình.
“Ăn xong anh sẽ dẫn em đến một nơi.” Quân Hạo Kiện nói
Hoàng Yến Chi biết hôm nay chắc chắn anh sẽ có sắp xếp đặc biệt, nên không hỏi anh muốn dẫn mình đi đâu mà chỉ mỉm cười gật đầu.
An An ngồi bên cạnh nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn ba mình: “Ba ơi, con cũng muốn đi.”
“Hôm nay con phải đến trường.” Quân Hạo Kiện nhắc nhở con trai sự thật tàn khốc này.
“Ba xấu xa, lần nào cũng đi chơi với mẹ, bỏ rơi con.” An An bĩu môi
An An nói không nhỏ, Quân Hạo Kiện đều nghe thấy. Đó là thế giới riêng của anh và vợ, sao có thể đưa cái bóng đèn nhỏ này đi cùng.
“Ông nội đâu rồi?” Hoàng Yến Chi không nhìn thấy Quân lão gia nên hỏi.
“Con biết con biết, ông cố đi tìm ông có ngoại rồi.” An An rất hăng hái, nói xong còn nhìn Hoàng Yến Chi với biểu cảm “mau khen con đi”
Hoàng Yến Chi bật cười, bây giờ nhóc con này càng ngày càng thích gây chú ý.
Quân lão gia đã lớn tuổi, càng ngày ngủ càng ít, ngày nào cũng dậy rất sớm. Còn cô vì mang thai nên ngủ hơi nhiều.
Bình thường khi cổ thức giấc, Quân lão gia đã ăn sáng xong, nếu không ở nhà xem báo thì ra sân luyện quyền, hoặc đến nhà họ Hoàng tìm Hoàng lão gia chơi cờ, uống trà trò chuyện. Cuộc sống cũng rất phong phú.
Đặc biệt sau khi biết Hoàng Yến Chi mang long phượng thai, Quân lão gia càng cảm thấy mỹ mãn hơn, tâm trạng tốt, sức khỏe cũng dồi dào.
Biết ông cụ đi tìm ông nội mình nên Hoàng Yến Chi rất yên tâm.
Ăn xong, Quân Hạo Kiện đang định đưa con trai đến trường rồi trở về đưa Hoàng Yến Chi ra ngoài chơi.
Nhưng vừa đi đến cửa thì di động đã đổ chuông, là Vệ Huy gọi tới, nói sáng sớm hôm nay Trương Linh đã chuyển dạ.
Trương Linh mang thai đủ tháng, hai ngày trước vừa vào bệnh viện chờ sinh.
Hoàng Yến Chi thấy sau khi Quân Hạo Kiện nghe điện thoại xong thì nhìn về phía mình, thì thắc mắc: “Chuyện gì vậy?”
“Trương Linh sắp sinh.”
Nghe vậy, Hoàng Yến Chi lập tức đứng lên: “Em muốn đến bệnh viện.”
Quân Hạo Kiện biết không ngăn được cô nên đành đưa cô đến bệnh viện. An An cũng đi theo.
Vào đến bệnh viện thì thấy Vệ Huy đang đứng trước cửa phòng sinh, lo lắng đi tới đi lui, nhìn thấy Quân Hạo Kiện đến mà như thấy vị cứu tinh, thở phào nhẹ nhõm: “En dâu, Hạo Kiện hai người tới thật tốt quá.”
Hoàng Yến Chi không rảnh chào hỏi anh mà hỏi thẳng: “Trương Linh vào bao lâu rồi.”
“Đã hơn một tiếng, vẫn chưa sinh được.” Vệ Huy hơi sốt ruột.
Lần trước Trương Linh sinh thì anh đang công tác ở nước ngoài, không về kịp. Lần này, anh muốn cùng vào phòng sinh nhưng lại bị Trương Linh từ chối, nhất quyết không cho anh vào.
Anh chỉ có thể đứng bên ngoài chờ đợi, nghe tiếng kêu đau đớn trong phòng sinh truyền ra mà không biết tình hình bên trong. Anh vô cùng lo sợ, nhưng không biết làm sao, đành gọi điện cho Quân Hạo Kiện.
Hơn một tiếng không phải là thời gian quá lâu đối với sản phụ.
“Bác sĩ nói thế nào?” Hoàng Yến Chi hỏi tiếp.
“Bác sĩ nói tất cả đều ổn, nhưng ổn hết mà sao đến giờ vẫn chưa sinh vậy?” Vệ Huy không hiểu nổi
“Không nhanh như vậy đâu, kiên nhẫn một chút đi.” Nghe vậy, Hoàng Yến Chi mới yên tâm
Nếu bác sĩ đã nói ổn thì chắc chắn không có chuyện gì. An An nắm tay ba, từ nãy đến giờ vẫn không nói gì. Lúc này mới nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ơi, mẹ nuôi đang sinh em bé sao?”
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Đúng vậy, mẹ nuôi sắp sinh em trai rồi.”
“Ồ” An An đáp một tiếng.
“Quả Quả đâu?” Hoàng Yến Chi không nhìn thấy Quả Quả bèn hỏi.
“Con bé ở nhà cùng cô giúp việc.” Vệ Huy thuận miệng đáp.
Mấy ngày qua, phần lớn thời gian Quả Quả đều do cô giúp việc chăm sóc, anh chỉ về thăm con gái vào mỗi tối, còn lại thì luôn ở bệnh viện, đôi khi cũng sẽ đưa Quả Quả theo.
“Yến Chi, em ngồi xuống trước đi.” Quân Hạo Kiện lo cô đứng lâu sẽ mệt.
Hiện giờ thật sự Hoàng Yến Chi cũng không thể đứng lâu, nên ngồi xuống, kiên nhẫn chờ đợi. An An thì ngồi bên cạnh, tựa nhẹ lên người cô.
Cậu bé nghe tiếng kêu đau đớn của Trương Linh mà trong lòng hơi sợ: “Mẹ ơi, lúc mẹ sinh con có đau thế này không?”
Hoàng Yến Chi xoa đầu con trai: “Con ngoan lắm, nên mẹ không đau”
“Ồ, vậy em trai không ngoan rồi, cho nên mẹ nuôi mới đau như vậy.” An An đưa ra kết luận
Hoàng Yến Chi lắc đầu bật cười. Lý luận của con trai mình thật khác người. Đột nhiên, cô biến sắc, ôm bụng mình.
Đứa bé trong bụng vừa đạp cô một cái thật mạnh. Sau khi cơn đau qua đi, Hoàng Yến Chi lại không để tâm.
Có điều không lâu sau, cô lại cảm thấy bất thường. Cơn đau này rất quen thuộc, trước kia khi sinh An An, cô đã trải qua.
“Hạo Kiện.” Hoàng Yến Chi gọi một tiếng.
Quân Hạo Kiện đang nói chuyện với Vệ Huy lập tức nhìn về phía cô: “Sao vậy, Yến Chi?”
Hoàng Yến Chi ôm bụng mình, bình tĩnh nói: “Hình như em sắp sinh.”
Câu nói bình tĩnh của cô, với người khác lại như sét đánh ngang tai. Quân Hạo Kiện lập tức biến sắc
“Mau gọi bác sĩ.” Hoàng Yến Chi nói
Quân Hạo Kiện nghe vậy thì lập tức chạy đi theo bản năng. Vệ Huy cũng đi theo anh.
Hoàng Yến Chi cười khổ, vốn vào đây trông Trương Linh sinh, không ngờ đứa bé trong bụng lại cho không kịp, muốn ra gặp mẹ ngay.
An An ôm cánh tay Hoàng Yến Chi thật chặt: “Mẹ ơi, mẹ cũng sắp sinh em bé sao?”
Hoàng Yến Chi thấy con trai sợ hãi thì mỉm cười: “Đúng vậy, An An sắp được gặp em trai và em gái rồi, có vui không?” An An vốn nên vui mừng, nhưng vừa rồi nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Trương Linh, thì cậu bé không vui nổi nữa.
Chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện mẹ cũng sẽ phải chịu đau, cậu bé lại không kìm lòng được mà sợ hãi.
“Mẹ có thể không sinh được không?” Hoàng Yến Chi bật cười, sinh hay không sinh cô lựa chọn được sao?
“An An, mẹ không sao mà.” Cũng may nơi này là khoa sản, mọi thứ đều sẵn sàng.
Bác sĩ lần trước đỡ đẻ cho Hoàng Yến Chi cũng ở đây, nên dứt khoát đến kiểm tra tình trạng cho cô, sau đó nói với anh: “Ngài Quân, cô Quân sắp sinh, phải vào phòng sinh ngay.”
Quân Hạo Kiện gật đầu: “Được, tôi sẽ vào cùng.”
Có điều, yêu cầu này lại bị Hoàng Yến Chi bác bỏ. Để một mình An An ở ngoài này với Vệ Huy đang hoang mang lo lắng, chắc thằng bé sẽ rất hoảng sợ. Trong lòng cô thầm hối hận, biết vậy sáng nay không nên dẫn An An đi cùng.
Nhưng hiện giờ hối hận cũng đã muộn. Quân Hạo Kiện không dám làm trái ý cô, chỉ có thể cùng con trai ở ngoài chờ đợi.
Hoàng Yến Chi nhanh chóng được đẩy vào phòng sinh.
An An nắm chặt ống quần ba, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch: “Ba ơi, con sợ.”
Ánh mắt Quân Hạo Kiện nặng nề, lòng bàn tay đã toát mồ hôi, nghe con trai nói vậy thì liền bế con lên, vỗ về lưng con: “Không sao đâu, có ba ở đây rồi.”
An An ôm cổ anh, tựa đầu lên vai ba mình: “Ba ơi, mẹ có bị đau không?”
Quân Hạo Kiện cũng lo không kém gì An An, dù sao Hoàng Yến Chi cũng từng bị khó sinh, lần này lại sinh non. Nhưng anh vừa là chồng vừa là cha, nên trong lòng có lo sợ thế nào thì cũng phải che giấu.
Anh điều chỉnh giọng nói, an ủi con trai: “Đừng lo, mẹ sẽ ra nhanh thôi.” Đúng lúc này, điện thoại trong tay An An vang lên, là James gọi tới.
Hắn và Peter đã hạ cánh, đang trên đường đến khách sạn.
“Chú James ơi, mẹ cháu sắp sinh rồi, mẹ rất đau.” An An không đợi James nói gì đã lên tiếng trước, giọng nói nghẹn ngào.
James nghe vậy thì mặt lập tức biến sắc: “Hiện giờ mẹ cháu đang ở bệnh viện nào?”
An An không biết tên bệnh viện nên nhìn sang cầu cứu ba mình.
Quân Hạo Kiện nâng tay con trai lên, nói tên bệnh viện vào điện thoại.
Nếu James tới thì Peter chắc chắn sẽ tới cùng, có Peter ở đây, nếu lỡ Hoàng Yến Chi có chuyện gì cũng sẽ kịp thời xử lý.
Hoàng Yến Chi sinh ngay bên cạnh phòng Trương Linh, khác với Trương Linh đang kêu gào thảm thiết, phòng sinh của Hoàng Yến Chi rất yên tĩnh, không hề có âm thanh gì.
Không phải Hoàng Yến Chi không đau, có điều con trai đang ở bên ngoài, nếu có gào thét như Trương Linh, thì An An chắc chắn sẽ sợ. Vì con trai, cô cố gắng chịu đựng.
“Cô Quân, nếu đau thì cứ kêu lên, đừng chịu đựng.” Bác sĩ thấy môi của Hoàng Yến Chi đã trắng bệch nên khuyên cô.
Có sản phụ nào khi sinh mà không kêu gào, gào đến thê thảm cũng là chuyện bình thường.
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Tôi không sao, tiếp tục đi.” Cô phối hợp với hướng dẫn của bác sĩ, điều chỉnh hô hấp.
Dù sao cũng đã có kinh nghiệm một lần, nên lần này cô không bị giày vò như lần trước. Quân Hạo Kiện đứng ngoài phòng sinh, nhìn chằm chằm vào cửa phòng, vô thức ôm chặt An An.
Cậu bé không thoải mái nên nhíu mày: “Ba ơi, con đau.”
Quân Hạo Kiện hoàn hồn, thả lỏng tay: “Ba xin lỗi.”
An An ôm cổ ba, nói nhỏ: “Ba ơi, mẹ sẽ không sao đâu, phải không ạ?”
Quân Hạo Kiện ừ một tiếng, quả quyết nói: “Chắc chắn sẽ thuận lợi.” Ban đầu anh cứ tưởng rằng lần này cũng phải trải qua cả một quá trình gian nan lâu dài, nhưng không ngờ một tiếng sau, trong phòng sinh của Hoàng Yến Chi đã truyền ra tiếng trẻ con khóc, tiếng trước tiếng sau cách nhau chỉ vài phút. Anh hơi giật mình
Cửa phòng sinh mở ra, hai cô y tá bế hai đứa bé ra: “Chúc mừng ngài Quân, cô Quân sinh được một bé trai một bé gái, mẹ tròn con vuông.”
Quân Hạo Kiện không vội nhìn con mà lại hỏi: “Vợ tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ tươi cười: “Cô Quân rất khỏe, sẽ ra ngay thôi.”
Nghe vậy, Quân Hạo Kiện mới thở phào nhẹ nhõm. Tốt quá! Lần này không hề có bất kỳ rủi ro nào
Ngay lúc này, trong phòng sinh của Trương Linh cũng truyền ra tiếng khóc rõ to, cuối cùng đứa bé cũng ra đời.
Vệ Huy đang lo lắng đến mức đứng ngồi không yên, nghe thấy tiếng khóc này thì lập tức rơi nước mắt.
An An kiễng chân, mong ngóng nhìn đứa bé trong tay y tá. Y tá thấy thể thì cúi người cho cậu bé nhìn: “Đây là em gái, còn đây là em trai cháu. Em gái lớn hơn em trai một chút đấy.”
Hai đứa bé y như nhau, An An không phân biệt được, chỉ nhìn thoáng qua rồi thỏa mãn dời mắt. Mẹ cậu bé vẫn chưa ra nữa
Quân Hạo Kiện và An An một lớn một nhỏ đứng trước cửa phòng sinh, chờ đợi Hoàng Yến Chi. Khi cô được đẩy ra thì vẫn vô cùng tỉnh táo, có điều dù sao cũng mới sinh xong, nên hơi nhếch nhác, tóc cũng ướt đẫm mồ hôi.
Quân Hạo Kiện nhìn cô mà đau lòng, nhất là bờ môi đã bị cắn rướm máu, bèn giúp cô lau mồ hôi trên trán: “Vợ, em vất vả rồi.”
Nụ cười của Hoàng Yến Chi yếu ớt nhưng ấm áp. Cô không có sức nói chuyện, chỉ cong môi với anh rồi nhắm mắt thiếp đi.
Mặt Quân Hạo Kiện lập tức biển sắc, bác sĩ cười nói: “Không có chuyện gì đâu, sản phụ mệt mỏi nên ngủ thôi.” Nghe vậy anh mới yên tâm.
Sau đó, Trương Linh cũng được đẩy ra, so với Hoàng Yến Chi, cô vất vả hơn nhiều, sau khi sinh xong thì lập tức hôn mê.
Hai người được xếp ở phòng bên cạnh nhau.
Lúc này, Quân Hạo Kiện mới gọi điện cho người nhà.
Khi James và Peter chạy đến bệnh viện, thì Hoàng Yến Chi đã được đẩy vào phòng bệnh.
An An nhìn thấy James thì hai mắt sáng lên, tươi cười: “Chú James.”
James ngồi xe lăn, hiền hòa nhìn An An: “Mẹ cháu đâu rồi?”
“Mẹ cháu sinh xong rồi, bây giờ đang ngủ.” Peter đẩy James đến phòng bệnh dưới sự chỉ dẫn của An An.
James thấy cô gái nằm trên giường bệnh, ánh mắt dịu dàng như nước. Hắn muốn nắm tay cô, nhưng bàn tay đưa ra giữa chừng thì lại do dự, sau đó thả xuống, chỉ nhẹ nhàng sửa góc chăn cho cô.
Peter thấy mà trợn mắt há mồm. Muốn nắm thì cứ nắm, lo sợ cái gì chứ.
Có điều, bây giờ anh ta cũng không dám nói linh tinh, lỡ người đàn ông này lên cơn điên thì người xui xẻo sẽ chỉ có thể là mình.
Quân Hạo Kiện đi làm thủ tục nhập viện, sẵn tiện xuống tầng dưới đón người nhà.
James ở lại phòng bệnh không bao lâu thì ra về. Hắn không muốn chạm mặt người nhà họ Hoàng và Quân.
“Chú James, chú phải về ạ?” An An thấy thế thì vội hỏi
James xoa đầu cậu bé: “Ừm, có điều chú sẽ ở thủ đô mấy hôm, hôm khác lại đến thăm cháu.”
“Nhưng chú còn chưa nhìn em trai và em gái của cháu mà.”
James ngẩn người, vừa rồi hắn chỉ mãi xem Hoàng Yến Chi mà hoàn toàn quên mất hai đứa bé: “Vậy cháu dẫn chú đi xem có được không?”
An An gật đầu, Peter nhanh nhẹn đi đến đây xe.