Rời khỏi phòng Cẩn Mai, Hoàng Yến Chi chưa quay về phòng mình mà tới phòng làm việc tạm thời của Irene. Cô đến tìm Peter, đúng lúc anh ta cũng ở đây, dường như đang thảo luận gì đó với Irene.
“Tris, em tìm anh.” Irene hỏi.
Hoàng Yến Chi nhìn về phía Peter: “Em tìm anh ta.”
Peter nhíu mày: “Tìm tôi, có việc?”
“James ở đâu?”
Peter cảm thấy thú vị: “Cổ Hoàng, sao cô lại hỏi tôi tung tích của James chứ? Lúc đó, chính cô tận mắt nhìn thấy hắn ta rơi xuống biển, tôi còn cùng cô đi tìm hắn mấy ngày cơ mà. Cô quên rồi à?”
“Thật ra anh đã sớm tìm được James, nhưng không muốn nói cho tôi biết, đúng không?” Hoàng Yến Chi im lặng nhìn Peter, cẩn thận quan sát sắc mặt anh ta.
Peter nhún vai: “Cô Hoàng, tôi thừa nhận suy đoán của cô rất hợp lý. Nhưng rất tiếc tôi phải nói cho cô biết, tôi thật sự không biết tung tích của James. Cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa tìm thấy hắn.”
“Anh thật sự không biết anh ta ở đâu?” Mặc dù Peter vẫn trấn định, nhìn qua cũng không thấy gì khác thường, nhưng Hoàng Yến Chi luôn cảm thấy nhất định anh ta biết gì đó.
“Quả thật không biết, thậm chí ngay cả hắn sống hay chết tôi cũng không biết. Cô Hoàng, tôi còn hy vọng hắn còn sống hơn cô. Tuy cái tên này đôi lúc rất khiến người ta chán ghét, tôi cũng hối hận vô số lần lúc ấy tại sao lại lên thuyền giặc, cứu một người phiền toái như vậy. Nhưng trong lòng tôi, James là bạn của tôi. Chỉ dựa vào điều này, tôi vẫn hy vọng hắn vẫn sống tốt.”
“Vậy sau ngày đó anh đã đi đâu, vì sao không thấy tin tức gì?” Lúc bọn họ trở về từ bờ biển, lúc đó Peter mất tích, giống như bốc hơi khỏi trái đất, lần này là do anh ta chủ động xuất hiện.
“Không tìm thấy James nên tôi trở về. Mặc dù trong mấy năm qua, phần lớn thời gian tôi đều ở cùng hắn, nhưng tôi cũng có cuộc sống riêng của mình. Không tìm thấy người, thì tôi vẫn phải sống tốt chứ, cho nên tôi quay về. Nếu không phải biết được tin tức nói mấy người đang tìm tôi, tôi cũng sẽ không xuất hiện” Peter nói nghiêm túc, giống như trong lòng thật sự nghĩ như vậy. Ánh mắt anh ta rất bình tĩnh, ngay cả chớp mắt cũng không có.
“Nếu tôi có tin tức của James, tôi nhất định sẽ nói cho cô biết.” Hoàng Yến Chi thu hồi ánh mắt. Anh ta dùng một chút rồi nói tiếp: “Đã giải quyết xong chuyện ở đây, ngày mai tôi sẽ đi.”
Hoàng Yến Chi liếc mắt: “Vội thế?”
“Lần này cùng nghiên cứu loại virus này với Irene, tôi thu hoạch được rất nhiều, nên muốn trở về tiếp tục nghiên cứu, còn có loại thực vật thần kỳ đó, bên trong dịch của nó có chứa rất nhiều thành phần lạ, khiến tôi mê mẩn.” Peter tỏ vẻ say mê.
Hoàng Yến Chi biết có một số người cuồng y học không tả nổi, nghe anh ta nói muốn đi, cô cũng không ngăn cản, dù sao lần này anh ta cũng đã giúp cô.
“Đi đường bình an.” Hoàng Yến Chi bình thản đáp.
Peter khoanh tay, nói đùa: “Cô Hoàng, sao tôi cứ cảm thấy cô không phải đang chúc phúc vậy. Có khi nào cô định phục kích tôi nửa đường rồi moi tin từ miệng tôi không?”
“Ừm, không sai.” Hoàng Yến Chi cũng hùa theo.
Peter lắc đầu bật cười: “Đúng là phụ nữ mà, người ta vừa giúp cô, ngay cả sống còn chưa qua hết mà đã hủy cầu rồi. Cô Hoàng, cô làm thế này tôi sẽ rất đau lòng.” Giọng điệu đùa giỡn.
Hoàng Yến Chi thản nhiên liếc anh ta một cái, không để ý tới trò đùa của anh ta, xoay người rời đi, nhưng khi đến cửa ra vào thì dừng bước: “Nếu có một ngày anh tìm được James, xin chuyển lời giúp tôi là tôi đã không còn hận anh ta nữa rồi, cảm ơn anh ta đã làm tất cả vì tôi.”
Peter nghe vậy, đôi mắt chợt lóe: “Được.”
Hoàng Yến Chi bệnh viện gần nửa tháng, mãi cho đến khi Irene xác nhận cô không có bất kỳ di chứng nào mới để cô về nhà tĩnh dưỡng. Hoàng Yến Chi đứng trước cổng Đại Viện, nhìn ngôi nhà quen thuộc, dường như có cảm giác đã qua mấy đời.
“Đứng trước cửa làm gì, đi vào đi.” Quân Hạo Kiện nói, một tay anh ôm con trai, một tay xách đồ. Hoàng Yến Chi cười nhạt, theo anh vào nhà, có thể đã ở trong bệnh viện quá lâu nên chóp mũi cô vẫn thoang thoảng mùi thuốc sát trùng.
“Yến Chi, chào mừng cháu về nhà.” Quân Giai Uyển đứng ở cửa ra vào, giang rộng hai tay. Hoàng Yến Chi mỉm cười, tiến lên ôm bà: “Cảm ơn cô.”
Buông Quân Giai Uyển ra, cô mới phát hiện nhà họ Hoàng và nhà họ Quân đều ở đây. Ánh mắt cô đảo qua từng người một, rồi nhẹ giọng nói: “Ông nội, ba mẹ, anh trai, chị dâu, con trở về rồi.”
Vũ Ân Nguyệt mỉm cười, hốc mắt ươn ướt: “Trở về là tốt rồi.”
Hoàng Yến Chi đi đến bên cạnh hai ông, ngồi xổm xuống: “Khiển hai ông lo lắng, con thật có lỗi.”
Quân lão gia vui mừng: “Không sao là tốt, không sao là tốt rồi. Người xưa thường nói đại nạn không chết tất có hậu phúc. Lần này cháu gặp tai nạn lớn như thế và vượt qua được, vậy quãng đời còn lại nhất định sẽ hạnh phúc an khang. Tôi nói đúng không lão Hoàng?”
Hoàng lão gia từ ái nhìn cháu gái: “Ừm.”
“Yến Chi, mau ngồi dậy, cháu mới từ bệnh viện về, chắc mệt mỏi lắm.” Quân lão gia kéo cô dậy, cười ha ha nói. Hoàng Yến Chi thấy hai ông cụ mới trong khoảng thời gian ngắn mà tóc đã bạc trắng hơn phân nửa lại càng đau lòng.
Bởi vì Hoàng Yến Chi xuất viện, nên giữa trưa hai nhà cùng nhau dùng cơm. Sau đó Quân Hạo Kiện và Hoàng Yến Chi liền đến mộ viên, hai người thăm Hoàng lão phu nhân và cha mẹ anh.
****************
Hai năm sau. Nước Y.
Irene gỡ bỏ băng trên mặt Hely xuống: “Mỡ mắt được rồi Hely.”
Hely nghe thấy nhưng cứ lưỡng lự kh dám mở mắt ra. Irene vỗ vai cô: “Đừng sợ, hồi phục rất tốt.”
Lông mi Hely run nhẹ, từ từ mở mắt ra. Irene đưa cái gương nhỏ cho cô. Cô nhận lấy nhưng lại do dự không dám nhìn.
Irene cười khẽ: “Hely, em trở nên nhát gan như thế từ khi nào thế? Tin anh đi, phục hồi rất tốt.”
Hely nghĩ cũng phải, ngay cả cái chết cô còn không sợ, bây giờ còn có gì để sợ chứ. Thế là cô bèn cầm gương lên soi, trong gương là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, thứ duy nhất giống với gương mặt baby của cô trước đây có lẽ là cả hai đều xinh đẹp. Cô sờ lên mặt mình. Irene lẳng lặng nhìn cô: “Hely, rất xin lỗi, hiện giờ anh chỉ có thể giúp em hồi phục đến mức này thôi.” Nếu như có thể, anh cũng muốn trả lại khuôn mặt trước kia cho cô. Nhưng năm đó, cô bị thương quá nặng, chính gương mặt này cũng đã làm anh hao tổn hết tâm tư, cuối cùng phải mời Peter đến giúp trị liệu.
“Irene, em phải cảm ơn anh mới đúng. Mặc dù hoàn toàn khác với trước đây, nhưng chẳng phải cũng là một khởi đầu hoàn toàn mới sao?” Hely đã sớm biết kết quả sẽ như vậy, cho nên rất bình tĩnh đón nhận. Tính ra cô là người may mắn, bị thương như thế mà vẫn có thể bình phục được đến mức này.
“Vậy bây giờ em muốn đi tìm Daniel sao?” Irene hỏi.
Hely lắc đầu: “Chưa, em muốn đi thăm Tris trước.” Đây không phải là gần hương tình càng e sợ. Cô và Daniel đã không gặp lại nhau hai năm, mặc dù trong hai năm qua Daniel vẫn độc thân, nhưng thỉnh thoảng cô cũng biết Daniel thường xuyên hỏi thăm tin tức của cô từ Hoàng Yến Chi. Vì lúc Hoàng Yến Chi biết được tin tức của Hely nên có điện nói cho Daniel những câu mập mờ rằng Hely đã thoát chết. Danel cũng hiểu ý Hoàng Yến Chi nên cũng gọi là thở phào nhẹ nhõm, anh cũng không ép Hely lộ diện mà ngầm hay điện hỏi thăm Hely qua Hoàng Yến Chi. Thế nhưng cô lại không dám đi gặp anh, chẳng lẽ nghỉ ngơi quá lâu nên lá gan nhỏ đi thật sao?
“Dù sao cũng phải gặp thôi.” Irene nói.
Hely cười nhẹ: “Vậy thì muộn chút đi, để em sắp xếp công việc xong đã, ai bảo em là người nhát gan chứ. Dù sao cũng chờ hai năm rồi, chờ thêm cũng chẳng sao mà.”
Cô nhìn Irene: “Ngược lại là anh đó Irene, anh cũng nên tìm ai đó đi.” Trong mấy năm qua, Irene vẫn độc thân, phần lớn sức lực vẫn là dành cho cô và Wenny, chẳng hề để tâm chút nào đến chuyện chung thân đại sự của mình.
Vẻ mặt Irene thản nhiên: “Bây giờ anh rất ổn, y học mới là tình yêu đích thực của anh.”
“Irene, Tris đã tìm được hạnh phúc rồi, em nghĩ nhất định cậu ấy cũng hy vọng anh cũng có thể tìm được hạnh phúc của mình.” Mặc dù Hoàng Yến Chi chưa từng nói ra, nhưng Hely biết cô luôn hy vọng Irene có thể buông bỏ tình cảm của anh dành cho cô mà tìm kiếm hạnh phúc thuộc về mình.
“Hely, hiện giờ anh rất hạnh phúc, bạn bè vẫn sống tốt, đồng thời anh cũng có được hạnh phúc của riêng mình, thấy mọi người hạnh phúc là anh hạnh phúc rồi. Hơn nữa...” Vẻ mặt anh dịu dàng: “Không phải tình cảm nào cũng cần buông bỏ, để trong lòng thỉnh thoảng nhớ đến cũng là một kết cục tốt.”
“Irene, anh...”
“Hely, đừng lo cho anh, anh thật sự rất ổn, mục tiêu duy nhất hiện giờ của anh là trị liệu cho Wenny thật tốt, để cô ấy sớm ngày tỉnh lại.”
Hely im lặng nhìn anh, hồi lâu sau mới cụp mắt. Cô nghĩ, cuối cùng cô cũng không thể thay đổi được quyết định của Irene.
“Chừng nào em đi nước T.” Irene chuyển đề tài.
Hely ngẫm nghĩ: “Ngay ngày mai, em và Tris đã lâu rồi không gặp nhau, con trai của An đã ba tuổi, đã cao lắm rồi. Không được, lát nữa em phải mua quà cho An An trước, không biết thằng nhóc thích gì. Bình thường mấy bé trai đều thích Transformers, em sẽ đi mua Transformers cho thằng nhóc, anh thấy thế nào?” Hely trưng cầu ý kiến của Irene.
“Được, lát nữa anh sẽ đi mua cùng em.”
“Được, Irene, anh muốn đến đó cùng em không?” Hai năm nay, phần lớn thời gian Irene đều ở nước Y, dù ra ngoài cũng là đi giao lưu học thuật, chưa từng đặt chân đến nước T, nên cũng hai năm rồi không gặp Hoàng Yến Chi.
Irene lắc đầu: “Anh không đi được, em gửi lời hỏi thăm giúp anh là được.”
Ánh mắt Hely hơi tối xuống, khẽ thở dài: “Được rồi, chờ em thay đồ rồi chúng ta đi mua đồ.”
***
Sân bay thủ đổ nước T. Một cô gái bước ra từ lối ra, tay kéo một va ly hành lý rất lớn, tóc uốn sóng lớn nhuộm màu đỏ rượu, đeo một chiếc kính râm che kín nửa khuôn mặt. Khóe miệng cô hơi nhếch lên, dễ nhận thấy là tâm trạng đang vô cùng tốt.
“Chào cô, đi một mình sao? Muốn đi đâu, tôi sẽ đưa cô đi, tôi có xe.” Một người đàn ông đi tới bắt chuyện với cô. Cô quan sát người đàn ông từ trên xuống dưới một lượt rồi cười: “Không cần. Bạn trai tôi tới đón.”
Trong mắt người đàn ông ánh lên vẻ tiếc nuối, không ngờ một báu vật thể này mà đã có chủ rồi, haizz, đáng tiếc.
Cô gái vừa đi ra thì liền bị ai đó vỗ vai một cái. Cô quay lại thì thấy một người với khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, khí chất lạnh lùng đang nhìn vào mắt cô, khóe miệng hơi cong lên nở một nụ cười ấm áp hòa tan dáng vẻ lành lạnh của cô ấy.
Cô gái tóc xoăn hơi nheo mắt: “Cô là...”
“Hely, vẫn còn muốn đùa à?” Hoàng Yến Chi thản nhiên hỏi lại.
Hely thôi cười: “Sao cậu nhận ra tớ?” Rõ ràng trước giờ Hoàng Yến Chi vẫn chưa từng thấy gương mặt này, hơn nữa lúc này cô còn đang hóa trang, muốn dành cho cô ấy một niềm vui bất ngờ.
“Vừa nãy Irene đã cho tớ xem hình cậu rồi.” Hoàng Yến Chi thản nhiên nói. Hely cắn răng, tên phản đồ này.
“Đi thôi, đến nhà tớ ở vài ngày trước đã.”
“Nhà chính của nhà họ Quân?” Hely vừa đi vừa hỏi.
“Um.”
“Tớ không đi đâu, cậu tha cho tớ đi Tris, tớ sẽ không đến nhà chính của nhà họ Quân.” Nơi đó là đại viện quân đội, bên trong có thể nhìn thấy quân nhân mặc quân phục ở khắp nơi. Mặc dù cô đã rời khỏi tổ chức, hai năm nay không tiếp xúc với mọi người, nhưng người như bọn họ, trong thâm tâm vẫn có chút cảm giác cự tuyệt không muốn tiếp xúc với quân nhân, cô không muốn ở một nơi mà mình không được tự nhiên.
“Tris, hay là cậu đưa tớ đến khách sạn đi, tạm thời tớ sẽ ở khách sạn vài ngày.” Hely nói.
“Cũng được, tớ có một khu nhà nghỉ trong nội thành, nhưng lâu lắm rồi không có ai ở, chờ tớ kêu người quét dọn rồi cậu vào đó ở.”
“Chuyện này không thành vấn đề, cứ quyết định vậy đi.” Hely hết sức hài lòng với sự sắp xếp này.
“Có điều, tớ muốn đến thăm An An một lát, đã lâu rồi tớ không gặp thằng bé.”
“Được, trưa nay đến nhà tớ ăn cơm trước, cơm nước xong sẽ đưa cậu đến khách sạn, có ý kiến gì không?”
“Chuyện này thì tớ không có ý kiến.” Đương nhiên An An không nhận ra Hely, nhưng nghe Hoàng Yến Chi nói đây là bạn của cô thì liền gọi là chị xinh đẹp, khiến Hely hớn hở, không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Hoàng Yến Chi với ý “Cậu xem, tớ lớn hơn cậu mà vẫn trẻ trung xinh đẹp hơn cậu này.”
Hoàng Yến Chi liếc cô một cái, lạnh lùng cụp mắt, ha ha, đây là chuyện đáng kiêu ngạo vậy sao? An An gọi tớ là mẹ, gọi cậu là chị, vậy có phải cậu nên gọi tớ là dì không? Hely thật sự không nghĩ đến chuyện này, vẫn đang vui vẻ vì cách xưng hô của An An với mình.
Cậu bé ôm cô vì đã mua Transformers cho cậu, lời khen từ cái miệng nhỏ nhắn mới mát lòng mát dạ làm sao, khiến cho cô cười hớn hở không ngậm miệng được.
Hoàng Yến Chi nhìn mà lắc đầu, hai năm không gặp, trí thông minh của cô nàng đã giảm xuống rồi, ấy thế mà lại bị một đứa bé dỗ dành đến ngơ ngẩn.
“Ông nội, đây là bạn của cháu...” Bỗng nhiên Hoàng Yến Chi không biết phải gọi Hely là gì. Trước đây Quân lão gia từng gặp cô ấy, đương nhiên nhận ra cô. Nếu tiếp tục gọi bằng cái tên Hely thì sẽ không giải thích được vì sao khuôn mặt cô thay đổi.
“Chào ông ạ, cháu tên là Rolla.” Hely cướp lời.
Quân lão gia cười tít mắt: “Chào cháu, ha ha, đến nhà đừng khách sáo, cứ xem như nhà mình.”
“Cảm ơn ông ạ, chắc chắn cháu sẽ không khách sáo.” Hely cười nhẹ.
Ăn xong bữa trưa ở nhà họ Quân, Hoàng Yến Chi mới đưa cô đến khách sạn.
“Hely, ba ngày nữa là tiệc rượu chúc mừng của tập đoàn Minh Chi, Daniel cũng tới, cậu chuẩn bị xong chưa?” Trên đường đến khách sạn, Hoàng Yến Chi chợt nói.
Hely khẽ giật mình: “Anh ấy cũng tới sao?” Không ngờ lại nhanh như vậy.
“Ừm, hai năm nay anh trai tớ luôn muốn tiến quân vào thị trường nước Y, do đó mới hợp tác với Daniel, tiệc rượu lần này là chúc mừng việc chính thức thành lập chi nhánh phân phối ở nước Y.” Hoàng Yến Chi giải thích.
“Tris, tớ hơi sợ.” Hely bỗng hạ giọng: “Cậu nói xem anh ấy có thích dáng vẻ bây giờ của tớ không? Có thể anh ấy sẽ hoàn toàn không nhận ra tớ.”
Hoàng Yến Chi quay sang nhìn cô: “Hely, cậu trở nên không tự tin thế này từ khi nào vậy? Cứ xem như anh ấy không nhận ra cậu, vậy thì hai người làm quen lại lần nữa, một khởi đầu hoàn toàn mới không phải càng tốt hơn sao?” Thấy dáng vẻ lo được lo mất của cô, Hoàng Yến Chi khuyên nhủ.
Hely nghĩ cũng phải: “Cậu nói có lý, chẳng qua là gặp lại nhau mà thôi, có gì phải sợ chứ, nếu anh ấy dám không nhận ra tớ, hừ hừ, xem tớ trừng trị anh ấy thế nào. Mà Tris này, nói rõ trước, cậu không được nói cho anh ấy biết trước đó.” Sau khi nghĩ thông, Hely liên khôi phục lại tâm trạng tươi vui.
“Được.”