“Irene, lần này chúng ta gặp sói đói thật rồi.”
Tần Hinh cười khổ. Hai người nhìn thấy trong mắt bầy sói đó đầy sự hung ác liền biết nhất định bọn chúng đã nhịn đói mấy ngày, mà hai người họ đã trở thành món ăn ngon nhất trong mắt chúng.
“Không có cách nào khác rồi, đành liều mạng thôi.” Irene trầm giọng nói, nắm chặt mã tấu. Hiện giờ bọn họ đã bị bầy sói bao vây, nếu không liều mạng thì cũng chỉ có thể chờ chết. May mà bầy sói này xem qua thì chỉ khoảng hơn hai mươi con, chắc là một bầy sói nhỏ, nếu gặp phải bầy sói trăm con thì hai người không cần phải phản kháng nữa, mà cứ trực tiếp chờ chết luôn thì hơn.
Irene và Tần Hinh dựa lưng vào nhau, nổ máy phát súng vào bầy sói. Nếu như có thể dùng tiếng súng dọa được chúng chạy mất thì tốt nhất, thế nhưng đương nhiên hai người họ không may mắn đến như vậy.
Bầy sói này đã chịu đói lâu ngày, dù nhìn thấy đồng loại chết nhưng vẫn không chạy đi mà càng vây lấy Irene và Tần Hinh chặt hơn, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào. Tần Hinh và Irene thấy thế lại bắn liên tục vài phát súng, giết chết mấy con sói. Mùi máu tươi tràn ngập trong đêm đen càng thêm kích thích thú tính của bầy sói. Cuối cùng, một con sói bắt đầu di chuyển để tấn công, những con khác thấy thế, cũng gần như đồng thời nhào về phía Tần Hinh và Irene.
Tiếng súng và tiếng nói tru trong nháy mắt hòa vào nhau, nhưng không lâu sau thì hết đạn, Tần Hinh và Irene phải dùng mã tấu thay thế, chọn cách đánh trực tiếp.
****************
Hai ngày trước, tại sân bay thủ đô.
Một người đàn ông mặc áo da đi từ sân bay ra. Anh ta đeo kính đen, tay cầm va ly, đang nói chuyện điện thoại: “Tôi biết rồi, đừng giục nữa. Tôi đã đến thủ đô rồi, ngay bây giờ sẽ đến bệnh viện.”
Người đàn ông cúp điện thoại, thở dài. Vừa ra khỏi đại sảnh sân bay đã thấy lạnh, thủ đô thật sự quá lạnh, anh ta gọi một chiếc taxi: “Đến bệnh viện quân khu số hai.” Peter đeo kính râm, cười nhìn Quân Hạo Kiện: “Nghe nói anh đang tìm tôi, nên tôi tự mình đến.”
Quân Hạo Kiện không nói gì, đưa Peter đến thẳng phòng bệnh của Hoàng Yến Chi: “Khám giúp vợ tôi.” Hiện tại, thời gian mà mỗi ngày Hoàng Yến Chi tỉnh táo đã không đến ba giờ, phần lớn thời gian đều mê man, chấm đỏ trên mặt ngày càng nhiều, trông rất kinh khủng.
Peter cau mày: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Anh ta chỉ biết nhóm người Hoàng Yến Chi tìm mình khắp nơi trên thế giới, cho nên vừa nhận được tin thì đã lập tức đến thủ đô ngay, vẫn chưa biết mục đích bọn họ tìm mình.
“Cô ấy và Cẩn Mai bị lây nhiễm virus từ Diệp Dung.” Quân Hạo Kiện lời ít mà ý nhiều, giọng anh đã vô cùng khàn đặc. Mấy ngày nay ngay cả chợp mắt anh cũng không dám, chỉ sợ là nhắm mắt rồi, khi mở ra Hoàng Yến Chi đã ngừng thở. Cách mấy phút, anh lại phải kiểm tra xem hơi thở của cô có bình thường không, tim có còn đập không.
“Irene đâu?” Peter hỏi. Chẳng phải Irene cũng rất am hiểu mấy loại bệnh này sao? Có Irene ở đây thì sao lại trở nên thế này?
“Irene đang đi tìm thuốc chữa, trong thuốc trị còn thiếu một vị thuốc.”
“Đã nghiên cứu ra thuốc trị?” Peter kinh ngạc.
Quân Hạo Kiện không nói gì mà đưa báo cáo nghiên cứu của Irene và các chuyên gia cho Peter xem. Anh không hiểu mấy thứ này, truyền đạt sai thì lại phiền, không bằng đưa luôn cho anh ta xem. Peter xem kỹ báo cáo, sau đó nét mặt rất nặng nề: “Đưa tôi đến phòng nghiên cứu.”
Quân Hạo Kiện không nói gì, lập tức đi thẳng đến phòng nghiên cứu. Những chuyên gia kia thấy Peter, hiện đã đổi sang áo blouse trắng thì cũng không ngạc nhiên, họ cũng chỉ nghĩ là nhân viên nghiên cứu mà Quân Hạo Kiện mời đến.
“Tới thật đúng lúc, qua đây hỗ trợ đi.” Một chuyên gia nói với Peter, anh ta đi tới thì thấy người này cầm ống nghiệm, bên trong là virus biến thể. Khi Peter ra khỏi phòng nghiên cứu thì đã là ba giờ sau, trong tay anh ta cầm một ống tiêm, tiêm cho Cẩn Mai, rồi ghi chép các số liệu của cô ấy. Aldan đứng bên cạnh, lẳng lặng nhìn tất cả. Trông anh ta còn tiều tụy hơn cả Quân Hạo Kiện, thậm chí có thể nói là tang thương.
“Thuốc này chỉ có thể áp chế sự phát triển của virus chứ không thể chữa khỏi được.” Peter nói. Anh ta đã xem những tài liệu mà Irene để lại. Trong khoảng thời gian ngắn, anh ta chỉ có thể điều chế ra loại thuốc này, còn thuốc giải thì bất lực, dù sao từ trước đến nay anh ta vẫn chưa từng tiếp xúc với loại loại cây mà Irene nói. Dù loại virus này là chính anh ta tiêm vào người Diệp Dung, nhưng anh ta lại chưa từng nghiên cứu thuốc giải.
“Còn lại tạm thời tôi cũng bất lực. Irene có nói bao giờ trở về không?” Peter hỏi.
Quân Hạo Kiện khàn giọng nói: “Trong vòng một tuần, bây giờ đã sắp qua hai ngày rồi.”
Nói cách khác, anh có năm ngày: “Tôi có thể cam đoan trong vòng năm ngày, bệnh tình hai người họ sẽ không nghiêm trọng thêm.” Như vậy là đủ rồi, chỉ cần bệnh của Hoàng Yến Chi và Cẩn Mai không nghiêm trọng nữa thì sẽ có thể chờ đến khi Irene tạo ra thuốc giải, tính mạng hai người họ ít nhiều cũng được bảo đảm. Peter cũng tiêm cho Hoàng Yến Chi một ống thuốc, xác nhận tình trạng hai người đã ổn định thì lúc này mới về phòng nghiên cứu. Anh ta! phải tiếp tục nghiên cứu loại virus này. Tuy Irene đã tìm được cách giải quyết, nhưng dù sao không phải chỉ có một cách duy nhất đó, biết đâu may ra có thể tìm được cách khác trước khi Irene mang loại cây kia về, như vậy Hoàng Yến Chi và Cẩn Mai sẽ bớt chịu khổ hơn.
Có lẽ thuốc của Peter có tác dụng, đêm hôm đó, Cẩn Mai tỉnh lại. Aldan ngạc nhiên nhìn cô: “Cẩn Mai, cuối cùng em cũng tỉnh.”
Cẩn Mai ngây dại, dường như không hiểu anh nói gì. Ánh mắt cô ngờ nghệch như trẻ con, làm lòng Aldan chùng xuống. Nhớ lại lời Irene, rằng loại virus này sẽ ăn mòn não bộ cô, mà biểu hiện rõ ràng nhất chính là trí tuệ cô sẽ không ngừng giảm xuống.
Vậy bây giờ đã ảnh hưởng đến mức này sao? Aldan nghĩ tới đây thì viền mắt ửng đỏ. Bàn tay bị nắm nhẹ, Aldan cúi đầu thì thấy một bàn tay mảnh khảnh.
Cẩn thận gọi khẽ: “Aldan.” Dù giọng hơi khàn, lại nhỏ đến mức không nghe rõ nhưng lại làm Aldan mừng như điên: “Cẩn Mai, em biết anh là ai sao?”
Ánh mắt Cẩn Mai đầy vẻ nghi hoặc: “Anh không phải là Aldan sao?”
“Đúng, anh là Aldan, anh là Aldan.” Aldan liên tục gật đầu, kích động đến nỗi nói năng lộn xộn.
“Aldan, đây là đâu vậy?” Cẩn Mai nháy mắt mấy cái. Vẻ ngây dại ban đầu đã biến mất, bây giờ ánh mắt cô rất tỉnh táo.
“Đây là bệnh viện. Em ngã bệnh nên ngủ mê man mấy ngày, em có nhớ không?”
Cẩn Mai lắc đầu. Cô không nhớ rõ, hiện giờ đầu cô rất hỗn loạn, rất nhiều thứ kỳ lạ hiện ra trong đầu, khiến cô không thể phân biệt rõ cái nào là thật, cái nào là giả. Cô chỉ nhớ rằng người trước mặt là Aldan người cô rất yêu.
Aldan dần bình tĩnh lại: “Cẩn Mai, em có còn nhớ tại sao mình lại đến đây không?” Cẩn Mai lại lắc đầu.
“Vậy em có còn nhớ mình đang ở đâu không?”
Cẩn Mai lắc đầu.
“Người thân của em?” Cẩn Mai tiếp tục lắc đầu.
“Aldan, người thân của em là ai?”
Aldan lập tức hiểu ra, bây giờ trí nhớ của Cẩn Mai gần như đã trống không, ngoại trừ bản thân mình và anh ra thì cô không nhớ ai cả. Anh cũng không biết tình trạng này là nhất thời hay đến lúc cô khỏi bệnh sẽ hết. Mà thật ra anh lại hy vọng trường hợp thứ hai hơn.
Aldan sờ trán cô: “Người thân của em chính là anh trai và ba em, nhưng hiện giờ bọn họ không biết em ngã bệnh. Anh sợ bọn họ lo lắng nên mới không nói, bây giờ anh gọi bọn họ tới gặp em được không?”
Không ngờ Cẩn Mai lại lắc đầu: “Aldan, vì sao em không nhớ ra bọn họ?” Cô không có một chút ấn tượng nào với anh trai và người ba mà Aldan nói.
“Bởi vì em ngã bệnh nên tạm thời quên mất bọn họ, thế nhưng đây chỉ là tạm thời, em sẽ nhanh chóng nhớ ra thôi.”
Cẩn Mai cái hiểu cái không mà gật đầu, rồi đột nhiên ôm đầu, vẻ mặt đau đớn. Aldan biển sắc: “Cẩn Mai, em làm sao vậy?”
“Đầu em đau quá, cứ như sắp nổ tung vậy.” Cẩn Mai đau đớn nói. Vừa rồi cô chỉ muốn nhớ lại ba và anh trai mình, nhưng đầu bỗng bắt đầu đau.
Aldan đặt tay lên huyệt thái dương của cô, nhẹ nhàng xoa bóp cho cô: “Đừng sợ, sẽ hết nhanh thôi, thả lỏng đi em.”
Cẩn Mai dần thả lỏng, rồi hỏi: “Aldan, em bị bệnh gì vậy, phải ở chỗ này bao lâu?”
“Em sẽ nhanh được xuất viện thôi. Bệnh của em đang ở trong giai đoạn chữa trị quan trọng, sẽ nhanh chóng khỏi thôi.” Aldan trả lời, nhưng không nói là bệnh gì.
Cẩn Mai à một tiếng, rồi chớp mắt mấy cái: “Aldan, em mệt quá, em muốn ngủ.”
Lúc Aldan cúi đầu nhìn thì Cẩn Mai đã nhắm mắt ngủ. Cô lại tiếp tục mê man, miệng anh đắng chát. Thời gian cô tỉnh lại vẫn rất ngắn, nhưng so với cả ngày mê man thì rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.
****************
Trong rừng, mùi máu tươi ngày càng nồng. Trời tối, Tần Hinh và Irene dựa vào lưng nhau, thở hổn hển, mở to mắt nhìn chằm chằm bầy sói xung quanh.
Trên mặt đất đã có hơn mười con sói đã chết, cộng thêm bọn họ đã chiến đấu đã lâu, giải quyết hết bầy sói kia, nhưng không ngờ rằng mùi máu tanh lại dẫn một bầy sói khác đến, tuy cũng là bầy sói nhỏ nhưng vẫn khiến bọn họ tốn rất nhiều sức.
“Irene, chỉ còn năm con cuối cùng.” Tần Hinh chậm chạp nói. Trời đã sáng, bọn họ sẽ có ưu thế hơn.
Lúc này, trong hai người rất chếch nhác, trên người đầy vết thương và máu, tuy nhiên đều là máu sói, quần áo cũng bị rách nhiều chỗ.
Irene gật đầu: “Tôi tấn công hai con bên trái, cô tấn công ba con bên phải, được không?”
“Không thành vấn đề.” Tần Hinh nói rồi lao ra ngoài trước, giơ ma tấu lên, đâm ngay vào một con sói. Irene cũng gần như đồng thời xông ra ngoài.
Đến khi Tần Hinh giải quyết xong hai con sói, quay đầu lại thì thấy một con đang lao tới sau lưng Irene. Con này là con thứ sáu, chắc trước đó vẫn núp trong bóng tối, hiện giờ thấy đồng bọn bị giết hết thì mới chạy ra.
Irene tập trung đối phó con sói trước mắt nên không nhận ra nguy hiểm sau lưng: “Cẩn thận phía sau.” Tần Hinh kêu lên, đồng thời ném mã tấu trong tay tới. Cùng lúc đó, con sói đang vật lộn với Tần Hinh thừa cơ giơ móng vuốt về phía cô. Cô đưa tay ra đỡ theo bản năng, vì thế cánh tay liền bị móng vuốt sói cào một đường, máu tươi chảy ròng ròng.
Tần Hinh đau đớn kêu lên, sau đó nhấc chân đá vào giữa cổ con sói. Một tiếng rắc rõ ràng vang lên, con sói lập tức ngã xuống đất, không dậy nổi. Irene quay đầu lại, con sói sau lưng đã bất động, trên cổ nó cắm một cái mã tấu, còn Tần Hinh thì đang ôm cánh tay của mình, hiển nhiên là đã bị thương.
Anh đang định tới đây thì Tần Hinh lại nói: “Giải quyết xong lũ sói này đã.” Con sói trước mắt Irene đã bị thương, anh gật đầu, xoay người nhanh chóng giải quyết nó. Sau đó mới chạy đến bên cạnh Tần Hinh: “Không sao chứ?”
Tần Hinh lắc đầu, xé quần áo trên người ra băng bó vết thương: “Mùi máu ở đây quá nặng, sợ là sẽ dẫn những dã thủ khác đến, chúng ta phải đi thanh thôi.”
Irene gật đầu, đỡ Tần Hinh đứng lên: “Đi thôi.”
Trên người hai người đều có vết thương, nếu có mãnh thú khác xuất hiện thì sẽ thật sự khó mà chống lại được, cho nên phải mau chóng rời khỏi đây. Mà đợi đến khi bọn họ rời khỏi đó, quả thực có mấy con mãnh thú đến, nhưng vì trên mặt đất đầy xác sói, nên chúng không đi tìm dấu vết Tần Hinh và Irene, coi như hai người vô cùng may mắn. Tần Hinh và Irene chạy rất lâu, mãi cho đến khi đến cạnh một con sống mới dừng lại. Cô đặt mông ngồi xuống tảng đá trước mặt, thở hổn hển. Irene cố đi đến bờ sông lấy nước sạch: “Miệng vết thương của cô cần phải rửa sạch rồi băng bó lại.”
Vì sức chiến đấu của Irene không bằng Tần Hinh, nên dọc đường hầu như đều do cô bảo vệ anh, vết thương trên người cô cũng nhiều hơn. Tần Hinh cũng không khách sáo, tiếp theo không biết còn xảy ra chuyện gì nữa, mà bọn họ chạy một mạch, bị mất phương hướng, lúc này đã cách bìa rừng rất xa, băng bó vết thương không để nó gây trở ngại là việc cần thiết. Ba lô vẫn do Irene đeo, lúc này trên ba lô loang lổ vết máu, đây đều là máu sói. Anh lấy cồn khử trùng, băng gạc và thuốc trong ba lô ra rồi nhìn sang Tần Hinh.
Tần Hinh dứt khoát cởi áo ra, để lộ vết thương trên người. Tầm mắt Irene đảo qua tấm lưng trắng như tuyết của cô, rồi bỗng khựng lại. Trên lưng cô có rất nhiều vết thương, giăng khắp nơi, mới cũ đều có, lâu nhất thoạt nhìn chắc khoảng rất nhiều năm rồi.
Irene vừa bôi thuốc vừa nhíu mày: “Cô đã từng bị thương rất nhiều lần à?”
Tần Hinh không để ý: “Chuyện này lạ lắm à? Những người như chúng ta làm gì có ai có thể giữ thân thể không bị thương được, vết thương trên người anh cũng không ít đâu nhỉ?” Vết thương đương nhiên là có, nhưng chắc chắn không nhiều và dày đặc như Tần Hinh. Rốt cuộc cô gái này đã trải qua những chuyện gì, làm sao có thể để bản thân bị thương chồng chất thế này? Nếu anh không nhìn lầm thì trong đó có vết thương xuyên qua lồng ngực? Vết thương như vậy, nếu đổi lại là người bình thường thì chỉ sợ đã chết từ lâu rồi, vậy mà cô lại không sao?
Irene vẫn cảm thấy Tần Hinh rất bí ẩn. Hoàng Yến Chi hoài nghi cô là Diệp Ngân, thế nhưng anh không tin một người đã chết có thể sống lại. Có điều Tần Hinh chưa từng có ý xấu với bọn họ mà ngược lại còn giúp bọn họ rất nhiều. Bèo nước gặp nhau, nếu nói cô không phải Diệp Ngân thì dường như cũng không thể giải thích được hành động của cô.
“Cô rốt cuộc là ai?” Irene đột nhiên hỏi.
Tần Hinh đang rửa vết thương, nghe thấy Irene hỏi vậy thì dừng tay, cười hỏi: “Chuyện này có quan trọng không?”
“Tôi rất muốn biết tại sao cô lại hết lòng giúp đỡ chúng tôi?” Irene hỏi tiếp.
Cồn làm cô thấy hơi rát, Tần Hinh cau mày: “Có lẽ do cảm thấy các người rất thân thiết.”
Irene làm sao có thể tin được, Tần Hinh khẽ cười: “Không cần phải lo, tôi thật sự không có ý đồ xấu với anh.”
Chuyện này thì Irene có thể khẳng định, nếu không thì anh cũng sẽ không để Tần Hinh đi cùng mình đi tìm loại cây này: “Cô là Diệp Ngân sao?”
“Sao các người đều nghĩ tôi là Diệp Ngân thế nhỉ? Nếu tôi đoán không nhầm thì Diệp Ngân đã chết rồi. Một người chết rồi mà bây giờ lại đúng sờ sờ trước mặt các anh thì anh có tin không? Anh cho là xác chết sống lại à?” Nếu đổi lại là trước đây thì đương nhiên Irene không tin, nhưng trên thế giới này có rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, chuyện chết rồi mà sống lại thì hình như cũng không là gì.
“Tôi cảm thấy cô thật sự là cô ấy.”
“Ha ha, anh nghĩ sao cũng được. Có điều, lúc anh băng bó không nhẹ một chút được sao, dù sao tôi cũng là một cô gái, anh dịu dàng một chút không được à?” Tần Hinh ngoài miệng nói vậy nhưng vẻ mặt thì lại như hoàn toàn không có chuyện gì, vẻ mặt thờ ơ, không hề tỏ ra đau đớn.
Irene vô thức nhẹ tay hơn, Tần Hinh lại nói: “Anh thích Yến Chi chứ gì.”
Irene dừng tay, trong lòng Tần Hinh sáng tỏ: “Đừng có chối, Yến Chi xuất sắc như vậy, anh lại là thanh mai trúc mã của cô ấy, thích cũng là chuyện rất bình thường. Tôi chỉ tò mò là, anh quen biết cô ấy một thời gian dài, còn đồng sinh cộng tử với nhau nhiều năm, có nhiều cơ hội thổ lộ như vậy, làm sao lại để cô ấy gả cho Quân Hạo Kiện thế?”
Irene tiếp tục băng bó cho Tần Hinh, không trả lời.
Tần Hinh lắc đầu: “Có lẽ nên nói anh là đồ ngốc. Nếu anh ra tay sớm một chút thì hiện giờ người ở bên Yến Chi là anh rồi.”
“Không phải tất cả tình cảm đều phải được đối phương hồi đáp thì mới trọn vẹn, nhìn đối phương hạnh phúc, bản thân cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.” Cuối cùng Irene cũng lên tiếng, coi như thừa nhận mình thích Hoàng Yến Chi.
Tần Hinh hừ lạnh: “Anh làm lốp xe dự phòng thế này là đáng đời, à không, ngay cả lốp xe dự phòng cũng không bằng.”
Irene im lặng, lười cãi với cô, động tác tay nhanh hơn.
Xử lý xong vết thương sau lưng, Irene mới giúp Tần Hinh băng bó vết thương trên cánh tay. Vết thương nghiêm trọng nhất trên người có chính là vết thương trên cánh tay mới bị sói cào.
“Cảm ơn.” Irene băng bó xong thì nghiêm túc nói. Tần Hinh không để tâm: “Không cần cảm ơn tôi, tôi cũng không phải vì anh. Bây giờ nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta đi nhanh thôi.”
“Được.”