Thời gian chớp mắt đã qua một tháng, cuối cùng Quân Hạo Kiện cũng trở về từ quân đội.
Còn một tuần nữa là tới tiệc mừng An An tròn một tuổi, đây là sinh nhật đầu tiên của An An nên nhà họ Quân định làm lớn một chút, nhưng dạo này xảy ra quá nhiều chuyện. Hely còn chưa biết sống chết ra sao nên Hoàng Yến Chi chuẩn bị nhiều cho tiệc mừng con trai, mọi chuyện đều giao cho Vũ Ân Nguyệt làm.
Hôm nay cuối cùng Hoàng Yến Chi cũng có chút tin tức về Hely. Có người nói từng thấy một cô gái được người khác cứu cạnh bờ biển, địa điểm chính là gần vùng biển xảy ra tai nạn. Hơn nữa theo miêu tả của người đó, dáng vẻ của người được cứu còn rất giống Hely
“Hạo Kiện, em muốn đến đó xem. Dù tin này là giả em cũng muốn đích thân đến đó mới có thể yên tâm được.” Hoàng Yến Chi nói với anh.
Quân Hạo Kiện biết Hely là một người đặc biệt quan trọng với cô nên tất nhiên không ngăn cản: “Được, nhưng em nhất định phải chú ý an toàn của bản thân đấy.”
“Vâng, em biết rồi. Có chuyện gì nhất định em sẽ gọi cho anh trước tiên.”
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
“Vừa cứu được người thì con tôi đã đưa đến bệnh viện rồi. Tình hình cụ thể thế nào tôi không rõ lắm. Cô đi hỏi con tôi đi.”
“Vậy con trai của bà đang ở đâu ạ?”
“Đừng vội! Hôm nay con trai tôi vừa ra ngoài, sẽ trở về nhanh thôi. Cô vào nhà ngồi một lúc nhé?” Dù Hoàng Yến Chi rất sốt ruột nhưng cũng không từ chối liền đi vào nhà. Điều kiện của gia đình bà lão không tốt lắm, đồ đạc trong nhà rất đơn sơ. Có lẽ vì sinh sống nhờ nghề đánh bắt cá nên khắp nhà đều đầy mùi tanh của cá. Hoàng Yến Chi vẫn tỏ vẻ như không ngửi thấy gì, ngồi trong phòng khách trò chuyện câu được câu không với bà lão, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn lên chiếc đồng hồ cũ kỹ treo trên tường. Chờ hơn một tiếng, con trai bà lão mới trở về, thấy một cô gái phương Đông xinh đẹp như tiên ngồi trong nhà mình thì vô cùng ngạc nhiên, ngẩn ngơ nhìn.
Hoàng Yến Chi chào chàng trai mấy thứ tiếng, anh ta mới phản ứng, xấu hổ cúi đầu.
Hoàng Yến Chi không quan tâm mấy chuyện này, lập tức hỏi về tin tức của Hely. Chàng trai nghe vậy thì nhìn sang Hoàng Yến Chi: “Cô là bạn của cô gái kia à?”
Hoàng Yến Chi gật đầu, rồi lại đưa ảnh của Hely cho anh ta xem: “Người anh cứu là cô gái này sao? Cô ấy là một người bạn rất quan trọng của tôi, nếu anh biết cô ấy đang ở đâu thì xin hãy nói cho tôi biết.”
Chàng trai cầm ảnh nhìn thật kỹ, khi gật đầu, khi lại lắc đầu, có vẻ rất không dám chắc.
“Tôi cũng không rõ người tôi cứu có phải là người cô muốn tìm không. Khi tôi cứu cô gái kia thì dường như cả người cô ấy đã bị bỏng nặng, khắp người đều bị thương, lại bị ngâm trong biển không biết bao lâu, không nhìn ra dáng vẻ thật của cô ấy. Ban đầu tôi còn tưởng cô ấy đã chết, làm tôi sợ hết hồn, sau đó mới phát hiện cô ấy còn sống, nên tôi đã đưa cô ấy đến bệnh viện.”
Hoàng Yến Chi đã có thể khẳng định người bọn họ cứu chính là Hely: “Bây giờ cô gái đó đang ở đâu?”
Không ngờ chàng trai lại lắc đầu: “Tôi không rõ cô ấy đang ở đâu. Lúc tôi cứu cô ấy thì cô ấy đã hôn mê. Hai ngày trước tôi đến bệnh viện xem thì cô ấy vẫn chưa tỉnh lại. Hôm nay tôi đến thì bác sĩ nói ngày hôm qua cô ấy đã tỉnh, sau đó đã được người khác đưa đi.”
“Được người khác đưa đi? Bị ai đưa đi?” Hoàng Yến Chi bỗng có dự cảm chẳng lành.
“Tôi không biết, nói là bạn của cô ấy. Cô ấy bị bỏng rất nặng, bác sĩ nói phải chữa trị rất lâu, không nên xuất viện vào lúc này, nhưng bạn của cô ấy cứ khăng khăng muốn đưa cô ấy đi.”
Tâm trạng của Hoàng Yến Chi vô cùng nặng nề, vừa tìm được manh mối thì bây giờ đã bị cắt đứt. Cô cẩn thận hỏi thăm chàng trai về việc ngoài Hely ra thì còn cứu được ai không hay có phát hiện dấu vết ai khác quanh vùng biển đó không. Chàng trai lắc đầu: “Không.”
Lúc Hoàng Yến Chi ra về, thừa dịp chàng trai và bà lão không chú ý, cô đã đặt trên bàn một khoản tiền. Đến khi chàng trai phát hiện thì Hoàng Yến Chi đã đi mất. Cô gọi điện thoại cho Irene: “Irene, Hely có liên lạc với anh không?
Irene nghe thấy mà cảm thấy khó hiểu, vẻ mặt mờ mịt: “Tris, em đang nói gì vậy? Em có tin tức của Hely sao?”
Hoàng Yến Chi nghe vậy thì cau mày: “Không phải là anh à? Hôm nay em nhận được một tin, Hely thật sự chưa chết. Cậu ấy được một ngư dân cứu.”
Irene đứng bật dậy từ trên ghế: “Chắc chứ? Em tìm được cô ấy không?”
“Không, người ngư dân kia nói ngay ngày hôm qua Hely đã tỉnh lại, nhưng bị một người khác đưa đi rồi. Qua lời nói của ngư dân kia thì Hely đã chủ động liên lạc với người đó. Em cứ tưởng là anh.”
Irene lắc đầu, trầm giọng nói: “Không phải anh. Nếu anh có tin tức của Hely thì chắc chắn anh đã nói cho em biết trước rồi.”
“Irene, trước tiên anh hãy nghĩ xem Hely quen biết với những ai, có thể liên lạc với ai. Còn em sẽ đi tìm Daniel.” Hoàng Yến Chi nói.
“Được, có tin gì thì lập tức báo cho nhau biết nhé.”
Hoàng Yến Chi lái xe đến gia tộc nhà Daniel. Từ khi Hely gặp nạn, Daniel liền trở về gia tộc mình, còn phòng trưng bày tranh và tranh vẽ của cô đều giao hết cho người anh tin tưởng.
Đây là lần đầu tiên Hoàng Yến Chi gặp Daniel sau khi xảy ra tai nạn đó. Daniel nghe người làm thông báo thì khá ngạc nhiên: “Yến Chi, sao cô lại tới đây?”
Daniel gầy đi rất nhiều, nhìn thấy Hoàng Yến Chi cũng không còn vẻ tươi cười như trước. Cô hỏi: “Daniel, dạo này anh khỏe chứ?”
Daniel nhếch môi: “Tôi vẫn ổn.”
Dù ngoài miệng nói vẫn ổn nhưng Hoàng Yến Chi nhận ra trong mắt anh đầy vẻ lo lắng và đầy vẻ lo lắng và đau buồn. Cô hơi do dự rồi thử thăm dò: “Daniel, một tháng nay anh có tin tức gì của Hely không?”
Daniel lắc đầu, vuốt mặt một cái: “Nhưng tôi sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm cô ấy. Tôi tin mình nhất định có thể tìm được cô ấy. Có điều rất xin lỗi, Yến Chi à, tôi không thể tiếp tục làm người đại diện của cô nữa. Tôi đã hứa với cha tôi, chỉ cần ông ấy có thể tiếp tục tìm Hely giúp tôi, thì tôi sẽ trở về làm người thừa kế đủ tư cách theo yêu cầu.”
Hoàng Yến Chi khẽ cười, vỗ vai Daniel: “Daniel, đừng nói xin lỗi với tôi. Tôi mới là người phải xin lỗi anh, về chuyện của Hely, tôi nợ anh một câu xin lỗi.”
“Yến Chi, tôi biết rõ quan hệ của mọi người. Chuyện này thật ra cũng không liên quan gì đến cô, suy cho cùng đều là lỗi của những kẻ đó.”
Rốt cuộc Hoàng Yến Chi vẫn không nói với Daniel về tin của Hely. Theo miêu tả của chàng trai kia, thì chắc chắn gương mặt của Hely đã bị hủy, có thể trên người còn nhiều tổn thương nghiêm trọng khác. Đây có lẽ cũng là nguyên nhân khi tỉnh lại, Hely lại không liên lạc với bọn cô.
“Daniel, chúng tôi cũng sẽ không từ bỏ chuyện tìm kiếm Hely. Nhưng anh cũng nên chăm sóc bản thân mình, đừng để chưa tìm được Hely thì anh đã ngã xuống.” Hoàng Yến Chi rất lo lắng cho tình trạng hiện giờ của Daniel.
Daniel mỉm cười: “Yến Chi, trước khi chưa tìm được Hely, tôi sẽ không để mình gặp chuyện gì. Nếu cô có tin tức của Hely thì đừng quên báo với tôi nhé.”
“Được.” Hoàng Yến Chi ra khỏi nhà của Daniel liền đi tìm Irene, bây giờ anh đang ở cùng Helen. Cô đi thăm Wenny trước, lúc cô đến thì Helen đang bên cạnh cô ấy.
“Helen.”
Helen nhìn thấy Hoàng Yến Chi thì rất ngạc nhiên: “Tris, sao em lại ở đây?”
“Em sang thăm Wenny Chị ấy có khỏe không?”
“Cô ấy khỏe, chỉ là hơi ham ngủ. Bây giờ vẫn đang ngủ.” Hoàng Yến Chi nghe vậy thì suýt nữa đã rơi lệ. Cô chớp mắt mấy cái, nhìn Wenny, gật đầu mỉm cười: “Đúng vậy, lần này Wenny thật lười, ngủ lâu như vậy. Đợi chị ấy thức dậy phải phạt không cho chị ấy ngủ ba ngày.”
“Có lẽ bây giờ cô ấy đang dậm chân đấy.” Helen cười nói, ánh mắt bình tĩnh, yêu chiều nhìn Wenny.
Helen đã biết được tin tức của Hely từ Irene, nên nghiêm túc nói: “Không phải Hely được Daniel đưa đi à?”
Hoàng Yến Chi ừ một tiếng: “Daniel không có chút tin tức gì về Hely cả, bây giờ vẫn đang tìm kiếm. Helen, em cũng không biết có nên nói cho Daniel rằng chúng ta đã có tin tức về Hely không. Nếu người kia không phải là Hely thì Daniel sẽ không chịu đựng được mất.” Tuy cô khá chắc chắn người đó chính là Hely, nhưng nếu không phải thì sao?
Helen hiểu rõ suy nghĩ của Hoàng Yến Chi: “Tris, bây giờ chúng ta đã có thể khẳng định Hely còn sống, vậy sớm muộn gì cũng sẽ tìm được cô ấy thôi. Em đừng lo lắng quá, Hely sẽ không có chuyện gì đâu.”
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Ừ. Helen, anh cũng vậy nhé, nhất định Wenny sẽ tỉnh lại. Em tin là như vậy.”
“Anh cũng tin tưởng như em.”
Lúc này Irene đến: “Tris, anh đã gọi điện cho tất cả bạn bè của Hely mà anh biết, bọn họ cũng không có tin tức của Hely.” Thật ra nghĩ lại, bạn bè thân thiết nhất của Hely chính là bọn họ, cho dù liên lạc thì cô ấy cũng sẽ liên lạc với bọn họ trước. Nhưng tỉnh lại cô ấy lại không liên lạc với bọn họ.
“Tris, em nói có khi nào người kia không phải là Hely không?” Irene nghĩ mãi cũng không ra. Nếu người kia thật sự là Hely thì tại sao lại không liên lạc với bọn họ?
Hoàng Yến Chi trả lời rất kiên định: “Không đâu, chắc chắn người đó là Hely. Đúng rồi, các anh có gặp Peter không?”
Irene và Helen nhìn nhau rồi cùng lắc đầu. Từ sau ngày rút khỏi bờ biển thì bọn họ chưa từng gặp lại Peter. Anh ta cứ như đã bốc hơi vậy.
“Nghĩ cách liên lạc với anh ta đi. Nếu Hely còn sống thì em nghĩ James cũng còn sống, có thể cũng đã được người khác cứu rồi.”
“Tris, liệu có khả năng sao?” May mắn đến mức cả hai đều sống sót.
“Cứ thử xem, nếu thật sự còn sống thì xem như trả được một món nợ ân tình.” Hoàng Yến Chi không dám khẳng định. Trong hành động lần này, người của James đã bị hao tổn gần như toàn bộ, chỉ còn lại mấy người, nhưng vì James chưa rõ sống chết ra sao, nên họ cũng tan đàn xẻ nghé, không biết đã phân tán nơi nào.
Nghe vậy, Irene và Helen đều trầm mặc. Irene suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tris, anh đã nghĩ ra cách liên lạc với Peter, có điều chưa chắc sẽ thành công.” Hoàng Yến Chi gật đầu rồi lại đến bãi biển kia.
Cô thuê một nhóm ngư dân gần hòn đảo nhỏ kia, nhờ bọn họ tìm người giúp. Căn cứ vào địa điểm chàng trai cứu Hely, cô mở rộng phạm vi tìm kiếm rất nhiều. Người dân địa phương thấy vậy còn đi đến hỏi chuyện.
Liên tục bốn ngày, cho đến khi cách sinh nhật An An ba ngày, vẫn không có bất cứ thu hoạch nào, Hoàng Yến Chi đành phải từ bỏ.
“Irene, em về trước, nếu có tin của Hely thì anh nhất định phải báo em biết.”
Irene gật đầu: “Ừ, lần này không thể tham dự sinh nhật của con trai em, sau này anh nhất định sẽ bù.”
Hoàng Yến Chi mỉm cười.
Trở về thủ đô cũng không có ai hỏi mấy ngày qua Hoàng Yến Chi đã đi đâu. An An không gặp mẹ mấy ngày, nhìn thấy cô thì vô cùng mừng rỡ. Có lẽ thời gian qua cô thường xuyên không ở bên cạnh, nên An An đã quen, lần này thức dậy không thấy cô, chỉ khóc một lúc rồi thôi.
Tiệc mừng một tuổi của An An tổ chức ở nhà mới của Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện. Đa số khách mời đều là bạn bè thân thiết và một vài người bạn của hai ông cụ. Tất nhiên cũng có một số người tới nịnh bợ, tới dự mà không có thiệp mời. Nhưng vì số lượng không nhiều, hơn nữa hôm nay lại là ngày vui, nên cô cũng không từ chối. Hôm nay An An ăn mặc rất sáng sủa đáng yêu, mặc một bộ đường trang màu đỏ, trên đầu còn đội mũ, xinh xắn y như búp bê trong tranh Tết. Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện cũng mặc trang phục giống An An, một nhà ba người mặc như nhau, đứng bên nhau, trai tài gái sắc, lại thêm một đứa bé đáng yêu, trông vô cùng thu hút.
- ---------------
Sau bữa tiệc sinh nhật tròn một tuổi của An An, Hoàng Yến Chi rất nhàn rỗi, ở nhà chăm sóc An An, vừa chờ tin tức của Hely. Nhưng ngoại trừ tin tức lần trước thì dường như Hely đã như bốc hơi khỏi thế gian, không có bất kỳ tin tức nào. Ngay lúc Hoàng Yến Chi đang định nghĩ cách khác tìm Hely thì cô nhận được một cuộc điện thoại từ nước Y.
Hoàng Yến Chi đang vẽ tranh trong phòng vẽ, mặc dù bây giờ Daniel không còn là người đại diện của cô, nhưng anh đã tìm một người rất đáng tin cậy thay thế, còn ở sau lưng hướng dẫn.
Không biết có phải vì tâm trạng không tốt hay thế nào mà cô vô cùng không hài lòng với mấy tác phẩm vừa vẽ xong, vừa vẽ xong một bức cô liền xé rách.
“Mẹ ơi, cái này.” An An cầm một tuýp màu vẽ màu đỏ, cái nắp không biết đã bị cậu nhóc mở ra từ lúc nào, làm màu vẽ dính vào quần áo của cậu. Hoàng Yến Chi thấy vậy liền đau đầu.
Cô đặt bút vẽ xuống, lau tay rồi mới đi tới chỗ An An, lấy tuýp màu để sang một bên, nghiêm túc nói với An An: “Không được đụng vào đồ của mẹ, biết chưa?” Cô không để bụng việc An An nghịch màu vẽ mà cô sợ con trai thừa dịp cô không chú ý sẽ bỏ vào miệng. Hôm qua, nếu cô không phát hiện kịp thời thì suýt nữa An An đã bỏ tuýp màu vào miệng ăn rồi.
An An nhíu mày: “An An thích.” Trẻ nhỏ đều thích những đồ vật có màu sắc rực rỡ, tuýp màu nước của cô có lực hấp dẫn rất lớn đối với cậu nhóc.
“Thích cũng không được đụng vào, dơ lắm, con xem quần áo của con kìa.” Hoàng Yến Chi chỉ vào chỗ bị lem màu cho con xem. Hôm nay An An mặc quần áo màu xanh lam, làm nổi bật màu đỏ dính trên đó.
An An thấy quần áo bị dính màu, chớp chớp mắt mếu máo, uất ức nhìn cô: “Mẹ, dơ dơ.” An An một đứa bé ưa sạch sẽ, không thích trên người dính bẩn.
“Bây giờ biết dơ rồi hả, sao lúc nãy mẹ nói con không được chơi sao con không nghe, giờ mẹ cũng không giặt sạch được.” Hoàng Yến Chi khoanh tay, làm ra vẻ bất đắc dĩ. An An cúi đầu, nhìn quần áo bị dính màu, lông mày nhíu chặt lại. Cô nhìn con trai một lúc lâu, An An muốn đưa tay lau màu lại phát hiện trên tay mình cũng bị dính, lông mày nhỏ càng nhíu chặt hơn, giương mắt nhìn cô, đưa tay ra: “Mẹ, bẩn.” Bây giờ An An có thể nghe hiểu cô nói gì, cậu nhóc cũng nói được những câu ngắn. Hoàng Yến Chi xem đủ trò cười rồi, mới kéo con trai vào nhà tắm, thay cho con bộ quần áo khác rồi không cho con vào phòng vẽ nữa: “Ông nội, ông trông chừng An An giúp cháu nhé.” Quân lão gia đang nghiên cứu sách dạy đánh cờ, nghe thấy cô nói liền đồng ý, dẫn chắt trai đi xem phim hoạt hình.
Hoàng Yến Chi trở lại phòng vẽ, vừa mới cầm bút lên, điện thoại liền reo, trước đây vào những lúc cô vẽ tranh thường có thói quen tắt máy, nhưng gần đây cô luôn mở máy hai mươi tư giờ, sợ bỏ qua tin tức liên quan đến Hely.
Là Amory gọi tới, Hoàng Yến Chi hơi nhíu mày: “Amory, lâu rồi không liên lạc, gần đây anh đang bận gì à?”
Amory vừa nghe giọng nói của Hoàng Yến Chi, ánh mắt liền dịu dàng: “Tris, gần đây khỏe chứ?”
“Em vẫn khỏe, còn anh?”
“Anh cũng rất tốt.” Amory do dự một chút, rồi mở miệng: “Tris, thật ra hôm nay anh tìm em là có một việc muốn nói cho em...” Hoàng Yến Chi nghe thấy sự nghiêm túc trong giọng nói của anh, ánh mắt ngưng trọng: “Amory, anh muốn nói với em chuyện gì?”
“Tris, Hely đang ở chỗ anh.” Vừa dứt lời, Hoàng Yến Chi liền bật dậy, mu bàn tay cầm điện thoại xuất hiện gân xanh: “Amory, anh vừa nói gì cơ?”
“Hely đang ở chỗ anh, nhưng tình trạng hiện giờ của cô ấy không được tốt lắm, em có tiện bay qua đây một chuyến không?”
“Được, bây giờ em lập tức đi mua vé máy bay ngay, anh đợi em, chờ một chút, anh đừng nói cho Hely là em đã biết tung tích của cậu ấy.” Hoàng Yến Chi không quên dặn Amory, nếu sau khi tỉnh lại, Hely không liên lạc với mấy người bọn họ trước đã chứng tỏ cô ấy không muốn gặp bọn họ, nếu Hely biết cô đang đi tìm thì cô ấy sẽ chạy trốn ngay.
“Được, anh sẽ không nói cho cô ấy biết.” Amory nói.