May mắn thay, máy bay trực thăng mà James liên lạc rốt cục cũng tới, bèn thả thang xuống. Bên quản gia thấy thế thì càng tấn công dữ dội hơn, đến nỗi lâm vào tình cảnh giết một ngàn địch tự tổn tám trăm cũng hoàn toàn liều mạng đánh nhau.
“Đưa Cẩn Mai lên trước đi.” Hoàng Yến Chi nói với Cẩn Giai Thuỵ, ông ta nghe thấy thì lập tức cõng Cẩn Mai lên, bây giờ không phải lúc lãng phí thời gian, liền nhanh chóng leo lên. Giờ phút này Hoàng Yến Chi không thể không vui mừng, đạn của bên quản gia đã hết sạch, nếu không thì Cẩn Giai Thuỵ và Cẩn Mai sẽ trở thành tấm bia sống và sau đó là Peter. “Nhanh lên Tần Hinh.” Hoàng Yến Chi đẩy Tần Hinh một cái, cô ấy trúng một phát đạn ở bụng, bây giờ máu vẫn chảy liên tục, vốn không thích hợp chiến đấu. Cô nhìn Hoàng Yến Chi chằm chằm: “Cô phải cẩn thận đó.”
Hoàng Yến Chi gật đầu, sau đó nhìn về phía Quân Hạo Kiện anh giành nói trước: “Em lên trước đi.”
Người bên anh đang rút lui, Hoàng Yến Chi nhìn lướt qua xung quanh thì thấy chỉ còn lại mấy người bọn họ: “Nhanh lên Ân Hi.”
“Cậu lên trước đi Tris.” Hely thuận miệng nói, lúc nãy ở trên xe không có cách nào, lúc này không thể lại tiếp tục để Hoàng Yến Chi rớt lại được.
“Tiểu Thất, em đi trước đi.” James cũng nói. Hoàng Yến Chi nhìn mọi người một cái, không chần chừ nữa mà nhanh chóng bò lên, sau đó là Quân Hạo Kiện. Dự tính là ba chiếc trực thăng, nhưng giờ chỉ có hai, tất cả chỉ có thể chen chúc nhau. Sau khi Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện leo lên thang dây của chiếc trực thăng thứ nhất mới phát hiện đã đầy người, James và Hely chỉ có thể leo lên thang của chiếc trực thăng thứ hai. Quản gia nhìn thấy tình thế trước mặt thì ánh mắt sặc mùi máu. Hoàng Yến Chi cảm thấy không ổn, quả nhiên nhìn thấy quản gia đang cầm lựu đạn trên tay. Không ai ngờ tới khi hai bên đều đã hết sạch đạn mà trong tay ông ta lại vũ khí có tính sát thương lớn như thế.
Hoàng Yến Chi lơ lửng giữa trời trông thấy cảnh đó thì ánh mắt khẽ thay đổi, liền phóng con dao quân dụng trong tay. Nhưng giờ phút này trực thăng của bọn họ đã ở giữa không trung, cộng thêm cái thang cứ lắc lư, dao quân dụng không đâm trúng tay quản gia mà cắm vào bả vai ông ta, Tần Hinh đã ở trên trực thăng trông thấy cảnh đó thì giật lấy súng lục trên người phi công, bắn liên tiếp về phía quản gia. Thế nhưng đã muộn, lựu đạn trên tay quản gia đã bay đến chỗ trực thăng gần nhất, đó là trực thăng của đám Hely.
“Không được!” Hoàng Yến Chi hô to một tiếng: “Hely, nhảy đi.”
Hely và James đang leo lên, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe thấy Hoàng Yến Chi bảo mình nhảy khỏi máy bay, cô nhìn về phía Hoàng Yến Chi, nhưng chỉ thấy một vệt đen nhỏ xẹt qua trước mắt, sau đó bên tai liền phát ra tiếng vang thật lớn.
Lựu đạn nổ tung giữa không trung. “James!” Tiếng kêu của Peter xé rách không khí, vang vọng cả bầu trời.
“Hely.” Hoàng Yến Chi gọi lớn. Trước mắt mọi người lại lần nữa bùng lên đám mây to, Hoàng Yến Chi lặng người, trơ mắt nhìn Hely và James rơi xuống biển như sao băng, mà chiếc trực thăng kia cũng lao thẳng xuống biển. Quản gia nhìn cảnh tượng trước mắt rồi nhắm mắt nhếch miệng. Tốt lắm, phu nhân, coi như tôi đã báo thù cho bà, tôi sẽ đến với bà nhanh thôi. Kiếp sau, nếu như có thể, hãy để tôi bảo vệ bà.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
“Nghỉ ngơi một lát đi Yến Chi.” Quân Hạo Kiện giữ lấy Hoàng Yến Chi lại định nhảy xuống biển tìm người lần nữa, trầm giọng nói. Cô mặc đồ lặn, cả người lạnh run. Lần này không biết là lần thứ mấy cô từ dưới biển bước lên rồi. Sau khi trực thăng rơi xuống biển thì bọn họ không rời đi mà lập tức xuống khỏi trực thăng.
Tần Hinh tìm được mấy chiếc ca nô, bọn họ vẫn đang tiến hành trục vớt Hely và James ở vùng biển lân cận. Thế nhưng kết quả đã rõ ràng, hoàn toàn không tìm thấy người. Thật ra, trong lòng bọn họ đều biết rõ, rơi từ độ cao như thế xuống biển thì khả năng còn sống sót rất thấp. Nhất là bọn họ cũng không dám chắc rằng lúc nổ lựu đạn Hely và James không bị thương.
Hoàng Yến Chi hất tay Quân Hạo Kiện ra, mặt không cảm xúc, lại nhảy xuống biển lần nữa, cô phải tìm bọn họ, nhất định phải tìm được.
Mà lần tìm kiếm này kéo dài đến tận ba ngày.
“Tris, đừng tìm nữa.” Helen ôm lấy Hoàng Yến Chi lại muốn nhảy xuống biển. Hôm nay là ngày thứ tư rồi, đã lỡ mất thời gian cứu viện tốt nhất, hơn nữa bọn họ đã tìm khắp xung quanh vùng biển này mà vẫn hoàn toàn không tìm thấy, có lẽ bọn Hely đã...
Sắc mặt Hoàng Yến Chi gần như trong suốt. Ba ngày nay cô không hề nghỉ ngơi chút nào, cứ luôn tìm kiếm dưới biển. Mỗi lần xuống nước là một lần lâu hơn, cả đám nhìn mà kinh hãi không thôi.
Quân Hạo Kiện được kéo lên khỏi biển, thể lực anh tiêu hao rất nhanh, thấy Hoàng Yến Chi bất chấp lời khuyên can của Helen, lại muốn xuống biển lần nữa thì ôm cô lại: “Yến Chi, không tìm được đâu, đừng tìm nữa.”
“Anh nói bậy.” Đây là câu đầu tiên cô nói trong ba ngày qua. Quân Hạo Kiện ôm chặt cô không buông: “Yến Chi à, đã ba ngày rồi, nếu bọn họ còn sống thì đã tìm được từ lâu rồi.”
“Đừng nói nữa Hạo Kiện, xin anh đừng nói nữa, bọn họ nhất định còn sống và đang chờ em, anh thả em ra, anh không tìm giúp em thì đừng ngăn cản em.”
“Hoàng Yến Chi, em muốn tự lừa dối mình đến khi nào nữa, trong lòng em biết rõ là bọn họ sẽ không về được, sao lại không muốn đối mặt với sự thật hả? Trốn tránh không phải tính cách của em!” Quân Hạo Kiện gào lên. Ba ngày nay, thấy cô như người máy tìm người dưới biển không biết mệt, không ăn không uống không ngủ, thậm chí cũng không nói câu nào, anh nhìn mà đau lòng.
Hoàng Yến Chi nhìn vào mắt anh, vành mắt bỗng nhiên đỏ hoe, khẽ khẩn cầu: “Hạo Kiện, em xin anh, hãy để em đi tìm họ được không? Có lẽ bọn họ vẫn còn sống và đang đợi em đến tìm, em không muốn bỏ cuộc, em sợ em bỏ cuộc thì bọn họ sẽ thật sự không về được nữa. Hạo Kiện, bọn họ vì em mới bị rơi xuống biển, đều là tại vì em. Anh để em đi tìm bọn họ được không, xin anh đấy.”
Quân Hạo Kiện nghe được lời khẩn cầu khe khẽ và yếu ớt này thì tim bỗng thắt lại, anh yên lặng nhìn cô: “Được, anh tìm giúp em, em ở đây chờ anh.” Nói xong, không đợi cô phản ứng đã nhảy thẳng xuống biển. Trên người anh vẫn còn vết thương do đạn bắn, mặc dù Peter đã lấy viên đạn ra giúp anh nhưng mấy ngày nay cứ ngâm mình dưới biển, vết thương đã trở nên trắng bệch, xung quanh còn sưng đỏ, thỉnh thoảng sẽ đau như kim châm như muối xát một hồi.
Bởi lo lắng cho cô nên anh cũng không ăn không uống không ngủ, thể lực đã sớm cạn kiệt, vừa mới xuống nước không lâu đã bị chuột rút: “Không ổn rồi, anh ấy bị đuối nước.” Tần Hinh vừa đi tới đã nhận ra tình hình khác thường của Quân Hạo Kiện, con ngươi Hoàng Yến Chi co lại, không hề nghĩ ngợi liền nhảy xuống. Cô kéo anh lên boong tàu, anh đã uống phải không ít nước biển và rơi vào trạng thái nửa hôn mê,
Hoàng Yến Chi cấp cứu cho anh, nước mắt bất chợt rơi xuống. Quân Hạo Kiện phun nước ra, ho khan vài tiếng rồi từ từ tỉnh lại, cảm nhận được nước mắt rơi xuống mặt mình thì khóe miệng bất giác cong lên, mỉm cười.
“Đừng lo, anh đây mà.” Anh chậm rãi lên tiếng, giọng hơi khàn. Hoàng Yến Chi đột nhiên ôm lấy anh gào khóc, đây là lần đầu tiên sau năm năm tuổi cô khóc đến khản giọng thế này. Mọi người trên thuyền thấy bộ dạng của cô thì không chịu nổi mà quay đi, Quân đội nhân ôm cô, để mặc cô trút hết cảm xúc. Ba ngày qua, cô luôn trong tình trạng căng thẳng, im lặng đến đáng sợ, ngoài mặt trông rất tỉnh táo, dù là sắp xếp cái gì cũng gọn gàng ngăn nắp, nhưng thực ra trong lòng đã căng thẳng tới cực hạn, có lẽ trước giờ hình ảnh và phong cách của cô đã khiến mọi người quên mất rằng cô mới chỉ hai mươi bốn tuổi. Tận mắt chứng kiến bạn bè gặp nạn vì mình, đổi lại là bất cứ ai cũng sẽ suy sụp, mà cô lại chịu đựng lâu như thế, nếu không phải Quân Hạo Kiện xảy ra chút chuyện, có lẽ cô vẫn sẽ tiếp tục chịu đựng.
“Khóc đi, khóc xong sẽ thoải mái hơn.” Anh dịu dàng dỗ dành cô.
Tần Hinh vừa quay đầu nhìn ra mặt biển tĩnh lặng thì trong mắt tràn đầy đau lòng và bi thương. Nếu có thể, cô muốn giúp Hoàng Yến Chi đi tìm Hely và James. Trên thuyền rất yên tĩnh, chỉ có tiếng khóc bi thương và kìm nén của Hoàng Yến Chi.
****************
Hai ngày trước, thủ đô
Đã hơn một tuần không liên lạc được với Hely, cuối cùng Daniel cũng cuống lên. Anh ta gọi cho Hoàng Yến Chi, máy cô cũng trong trạng thái mất liên lạc, không biết hai người này đã đi đâu. Nhớ lại trước khi lên đường, Hely đã cam đoan với anh ta rằng sẽ tuyệt đối an toàn, Daniel cảm nhận rõ ràng được rằng Hely gạt anh. Chờ đến sau một ngày xảy ra chuyện, liên tục gọi cho đám Hoàng Yến Chi không bỏ cuộc, rốt cuộc Daniel cũng liên lạc được với Hoàng Yến Chi.
Lúc ấy Hoàng Yến Chi đã tìm kiếm Hely một ngày đêm, nhờ Tần Hinh nhắc nhở mới nhớ báo bình an về nhà, vừa mới mở máy đã nhận được điện thoại của Daniel. Hoàng Yến Chi nhìn dãy số quen thuộc trên màn hình, lưỡng lự không bắt máy. Quân Hạo Kiện thấy thế thì lấy điện thoại của cô và nhận cuộc gọi này. “Tôi là Quân Hạo Kiện.”
Ở đầu dây bên kia, Daniel hơi sững người, nghe thấy Quân Hạo Kiện bắt máy thì hơi bất ngờ, nhất thời ngập ngừng không biết mở lời thế nào.
“Xin hỏi Yến Chi có ở bên cạnh anh không?” Daniel hỏi.
Quân Hạo Kiện im lặng thoáng nhìn ra mặt biển, không nói về Hoàng Yến Chi mà trầm giọng nói: “Daniel, Hely đã xảy ra chuyện...” Anh nói ngắn gọn mọi chuyện đã xảy ra cho Daniel biết. Vừa dứt lời, chỉ nghe tiếng điện thoại rơi xuống đất, đầu dây bên kia lập tức vọng đến âm báo bận.
Daniel ngây người đứng yên tại chỗ, làm cách nào cũng không tiêu hóa được ý tứ trong lời nói vừa rồi của Quân Hạo Kiện.
“Không phải sự thật, chắc chắc anh ấy nói nhầm, nhất định là vậy.” Anh lẩm bẩm. Bỗng nhiên anh ta như phát điên, nhặt điện thoại ở dưới đất lên gọi cho Hoàng Yến Chi lần nữa. Người nghe máy vẫn là Quân Hạo Kiện, Hoàng Yến Chi lúc này lại nhảy xuống nước tìm người.
“Daniel, tôi hiểu tâm trạng của anh, hiện tại chúng tôi vẫn tìm kiếm ở nơi Hely rơi xuống, bất luận thế nào chúng tôi cũng sẽ tìm được cô ấy. Nhưng... anh cũng phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.” Quân Hạo Kiện nói với anh ta trường hợp xấu nhất. Lúc ấy lựu đạn nổ rất gần trực thăng, người trên trực thăng đều chịu ảnh hưởng, mà đứng mũi chịu sào chính là Hely và James.
Lần này Daniel đã nghe rõ ràng, anh cúp máy, thẫn thờ ngồi xuống sô-pha. Không đầy mười phút sau bỗng nhiên đứng lên phóng như điên ra ngoài.
“Mẹ, là con đây.” Điện thoại kết nối, Daniel trầm giọng nói, nhưng người phụ nữ ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng con trai mình lại chẳng hề vui vẻ chút nào. Sinh nhật chồng bà ta lần trước, bà ta đã cầu mong con trai về nhà một chuyến, nhưng cuối cùng Daniel lại không xuất hiện, trong lòng bà ta vẫn còn rất tức giận.
“Có chuyện gì không?” Giọng điệu người phụ nữ cứng nhắc.
“Mẹ, con cầu xin mẹ hãy giúp con tìm một người, chỉ cần mẹ giúp con tìm được cô ấy thì yêu cầu gì con cũng đồng ý.” Daniel nói thẳng mục đích của mình.
Người phụ nữ sững người: “Người nào?”
“Hely, bạn gái con, bây giờ máy bay của cô ấy vì chút chuyện ngoài ý muốn mà rơi xuống biển, con xin mẹ hãy giúp con tìm cô ấy, chỉ cần mẹ bằng lòng giúp con thì sau này mẹ bảo con làm gì cũng được.” Daniel cố gắng làm giọng mình bình tĩnh lại.
Người phụ nữ nghe anh ta nói thế thì nhíu mày: “Máy bay rơi xuống biển thì chắc chắn là chết rồi, Daniel à, cho dù tìm được thì con bé cũng đã chết.”
“Không thể nào, Hely nhất định còn sống, mẹ, con cầu xin mẹ hãy tìm cô ấy giúp con. Cho dù... cho dù chỉ còn là bộ...” Daniel không nói được nữa, giả thiết này thật đáng sợ, dù chỉ nghĩ thoáng qua anh cũng không chấp nhận được.
“Nếu như con khăng khăng muốn tìm thì mẹ sẽ giúp con, nhưng điều kiện của mẹ là con phải về gia tộc để thừa kế sản nghiệp của ba con.” Người phụ nữ nhân cơ hội đưa ra điều kiện, bà ta mặc kệ cô gái kia là ai, cũng mặc kệ cô ấy còn sống hay đã chết, chỉ cần có thể khiến Daniel trở về, ngoan ngoãn nghe lời bà ta, thì bà ta sẽ bằng lòng giúp con trai tìm kiếm Hely gì đó.
“Được, con đồng ý, địa điểm máy bay của cô ấy rơi xuống là...” Daniel báo một địa chỉ, nơi đó cách đại bản doanh của gia tộc bọn họ không xa lắm. Có thể nói xây dựng làng du lịch ở vùng biển ấy là quyết sách sai lầm của một người trong gia tộc bọn họ trước đây, kết quả đã tốn một số tiền lớn. Người phụ nữ vừa nghe được địa chỉ này thì bỗng nghĩ ngay đến tin tức về vụ đọ súng một ngày trước, nhíu chặt mày: “Daniel, con thành thật nói cho mẹ biết, vụ đọ súng hôm qua có liên quan gì đến con không?”
“Chuyện đó mẹ không cần quan tâm, mẹ chỉ cần giúp con tìm người thôi, vậy thì con sẽ nghe lời mẹ mà về nhà, sẽ ngồi lên chức chủ tịch theo ý mẹ, cho dù mấy người anh kia có muốn ngăn cản thì con cũng sẽ diệt trừ sạch sẽ những chướng ngại đó.”
Người phụ nữ nghe thể thì khá hài lòng, đây là đứa con trai duy nhất của bà ta. Mọi thứ trong nhà đều do bà ta và chồng cố gắng tạo dựng, lẽ ra phải thuộc về con bà ta, chứ không phải những kẻ xem bà ta là mẹ kế ác độc, tàn nhẫn nghĩ trăm phương ngàn kế muốn đuổi bà ta ra khỏi nhà.
Lúc Daniel đuổi tới chỗ xảy ra chuyện thì bọn Hoàng Yến Chi đã trục vớt rất lâu, còn người của gia tộc Daniel thì đang giúp tìm người. Lúc này, Hoàng Yến Chi mới biết được, thì ra người đại diện của mình chính là con trai của gia đình giàu có nhất nước Y. Nhưng lúc đó, cô hoàn toàn không có lòng dạ nào để ý đến Daniel.
Daniel đứng ở mũi tàu khác, nghe thấy tiếng khóc của Hoàng Yến Chi nơi xa thì khó kìm nén đau buồn, khẽ thì thào với gió biển tung bay trong không khí: “Hely, rốt cuộc em đang ở đâu, em đã hứa với anh là tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì mà, em là đồ lừa đảo, nếu em vẫn không về thì anh sẽ chia tay em, sẽ đi tìm những cô gái khác, em có nghe thấy không, em mau trở về đi, anh nhớ em lắm.”
“Daniel, đã tìm khắp vùng biển này không chỉ một lần, hoàn toàn không thấy ai, chỉ sợ con bé đã...” Mẹ Daniel nói sau lưng anh.
“Tiếp tục tìm, nhất định con phải tìm được.” Hốc mắt Daniel đỏ hoe. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, dù cho có lật tung cả vùng biển này lên anh cũng tuyệt đối không bỏ cuộc. Nhưng đã tìm hai ngày rồi, người rơi xuống biển cũng đã ba ngày. Nếu lúc rơi xuống không bị thương gì thì đoán chừng bây giờ cũng đã chết. Đã thế lại còn rơi xuống nơi biển khơi rộng lớn, sinh vật biển nhiều như vậy, ai biết thi thể có còn ở đó hay không, nếu như bị con cá lớn nào đó nuốt chửng, chẳng phải bọn họ sẽ phải tìm cả đời sao? Bà ta đồng ý giúp Daniel tìm người, nhưng không đồng ý tìm hoài tìm mãi. Nếu con trai đã trở về, vậy thì lần này bất kể ra sao bà ta cũng sẽ không để Daniel bỏ đi nữa, cho nên bà ta nháy mắt với người bên cạnh, người đó gật đầu rồi đi vào boong tàu. Người đàn bà xoa dịu: “Daniel, mẹ biết người này rất quan trọng với con, chắc chắn mẹ sẽ giúp con tìm cô ấy, nhưng đã vài ngày rồi con không nghỉ ngơi, con vào trong nghỉ ngơi chút đi. Mẹ sẽ cho người tiếp tục tìm, dù sao cũng không thể vẫn chưa tìm được người mà con đã không kiên trì được, đúng không.” Daniel vốn không muốn đi, nhưng mẹ anh nói rất có lý, anh ta phải kiên trì, thế là bèn theo người đàn bà đó vào khoang tàu. Bà ta lấy cho anh chút đồ ăn nhưng anh không đói, ăn không vào.
Bà ta thấy Daniel chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi thì lên tiếng lần nữa: “Daniel, trước hết con ăn chút gì đi, nếu không sẽ không chịu nổi đó.” Daniel chỉ cần nghĩ tới Hely chưa rõ sống chết là càng không ăn nổi, nhưng vẫn ép mình cố nuốt mấy miếng bánh mì, ngay cả nhai cũng không thèm nhai mà nuốt luôn. Người phụ nữ đưa cho anh một ly sữa: “Nếu ăn không vào thì đừng ăn, uống sữa trước đi.”
Daniel uống ực một cái hết ly sữa liền muốn đứng dậy ra khỏi boong tàu tiếp tục tìm người, anh định đi hỏi Hoàng Yến Chi về tình hình bên kia. Có điều, vừa đến cửa boong, anh ta đã cảm thấy trời đất quay cuồng, mắt tối sầm lại rồi hôn mê bất tỉnh.
“Đi thôi, quay về.” Người phụ nữ thản nhiên kêu người đỡ Daniel lên ghế, tàu của bọn họ cứ thế nhanh chóng rời khỏi vùng biển này.
Hoàng Yến Chi ngẩng đầu lên khỏi lồng ngực Quân Hạo Kiện, nhìn thấy bên phía Daniel rút lui thì giật mình, định gọi điện cho anh ta mới phát hiện điện thoại trong tay đã hết pin. Chẳng lẽ Daniel từ bỏHely nhanh vậy sao? Không, sẽ không đâu, Daniel quan Hely như thế, sao lại dễ dàng bỏ cuộc thể chứ?
Hoàng Yến Chi không nghĩ ra. Chỉ là giờ phút này tâm tư của cô không để ý đến những điều đó, cô nhìn ra mặt biển mênh mông vô bờ, bỗng cảm thấy tuyệt vọng: “Hạo Kiện, anh nói xem bọn họ còn sống không?”
“Nhất định còn sống.” Quân Hạo Kiện nói chắc nịch, cho dù lòng anh cũng không chắc lắm. Hoàng Yến Chi ngơ ngẩn nhìn ra mặt biển, chậm rãi gật đầu: “Phải, chắc chắn bọn họ còn sống.” Mặc kệ từng có bao nhiêu ân oán với James, thì ít nhất tại thời khắc này, Hoàng Yến Chi cũng cảm nhận rõ được rằng cô không muốn hắn chết.
Mà lần tìm kiếm này của bọn họ lại mất thêm một tuần lễ mà vẫn chưa tìm được tung tích của ai. Không, không phải không thu hoạch được gì, bọn họ tìm thấy xác của một chiếc trực thăng trên một hòn đảo nhỏ ở vùng biển gần đó. Tất cả những người trên máy bay đều đã chết, kể cả phi công, nhưng trong những người đó không có Hely và James. Lúc lựu đạn nổ, hai người họ vẫn lơ lửng trên thang dây của máy bay, vốn dĩ chưa chui vào cabin mà ngã thẳng từ trên thang xuống biển, muốn tìm hai người họ trong biển rộng mênh mông cũng chẳng khác gì mò kim đáy biển. Đám Hoàng Yến Chi đã tìm khắp các hải đảo lớn nhỏ quanh vùng biển này, ngoại trừ xác của máy bay trực thăng ra thì không phát hiện gì khác.
“Tris, đã mười ngày rồi, bỏ cuộc đi.” Helen nghiêm túc nói, mấy chỗ có thể tìm đều đã tìm hết rồi, nếu thật sự còn sống thì chắc chắn đã tìm được. Cho dù không muốn tin, Helen cũng không thể không chấp nhận sự thật rằng Hely đã chôn thây dưới biển cả.
Hoàng Yến Chi đứng trên boong tàu, chỉ mới hơn một tuần lễ mà cô đã gầy gò hốc hác, thoạt nhìn chỉ cần gió thổi qua là ngã.