“Bây giờ tôi đang ở Hàng Châu. Tôi đã chuẩn bị xong tranh mà anh cần rồi.” Một câu nói của Hoàng Yến Chi lập tức cắt ngang mấy câu cằn nhằn của Daniel.
“Cô nói gì? Cô đang ở Hàng Châu? Không phải cô đang lừa tôi chứ? Thế, tranh đâu? Có mang theo không?” Daniel kích động. Nếu Hoàng Yến Chi đang ở Hàng Châu thì dễ xử lý hơn rồi. Nhưng anh ta nghĩ lại, không đúng! Hoàng Yến Chi chưa bao giờ ra mặt. Sao lần này chạy tới Hàng Châu được. Càng không nói đến việc mang tác phẩm theo.
Trên đời này, e rằng chỉ có mình người đại diện là anh ta biết Y Trân Hoàng - họa sĩ trẻ tuổi nổi tiếng lại là Hoàng Yến Chi.
“Tôi để tác phẩm ở nhà rồi. Chìa khoá gửi chỗ bảo vệ. Anh có thể tự đi lấy.”
“Tuyệt quá. Còn một tuần nữa mới tới triển lãm tranh. May là kịp. Bây giờ tôi lập tức tới nhà cô lấy tranh đây.” Daniel nhanh chóng quyết định, đi ngay về phía bãi đỗ xe.
“Đúng rồi. Sau khi triển lãm tranh kết thúc, còn có một cuộc họp mặt giữa các họa sĩ trẻ. Nếu cô đang ở Hàng Châu thì sẵn tiện tham dự, làm quen với các họa sĩ trẻ khác luôn đi. Người cùng trong một giới, mở rộng quan hệ xã giao cũng tốt.”
“Không đi. Anh tham dự thay tôi là được rồi. Tạm thời tôi chưa muốn người khác biết mình.” Hoàng Yến Chi từ chối.
Daniel cũng không thất vọng. Dù sao đây cũng chẳng phải lần đầu tiên cô từ chối.
“Được. Lần này cô đến Hàng Châu làm gì?” Đã biết tin tức của tác phẩm, Daniel không sốt ruột nữa, còn rảnh rỗi quan tâm hành trình của Hoàng Yến Chi.
“Tìm cảm hứng.”
Daniel hài lòng. Tìm cảm hứng, tốt. Tìm cảm hứng mới có tác phẩm. Có tác phẩm mới nổi tiếng được.
Y Trân Hoàng là một họa sĩ bỗng nhiên nổi danh vào ba năm trước. Không biết đó là bút danh của ai, cũng chẳng biết là nam hay nữ. Người này nổi tiếng nhờ vẽ tranh đẹp một cách cầu kỳ, màu sắc phá cách, bố cục đặc biệt. Ngòi bút của cô điêu luyện. Vốn tưởng rằng là một lão già, sau này Daniel tới nói chuyện mới chứng thực được rằng Y Trân Hoàng là một người trẻ tuổi.
Daniel là ai? Anh ta là người đại diện nổi tiếng trong giới họa sĩ. Các tác phẩm của họa sĩ do anh ta đại diện đều được nâng giá lên cao. Rất nhiều họa sĩ nổi tiếng mời anh ta làm người đại diện, nhưng anh đều từ chối. Chỉ chịu đại diện cho một tác phẩm tâm đắc nhất của mỗi họa sĩ.
Nhưng ba năm trước đây, Daniel đột nhiên thông báo: Từ nay về sau, anh ta sẽ không đại diện cho tác phẩm của bất cứ họa sĩ nào nữa, mà chỉ làm người đại diện cho Y Trân Hoàng. Tin tức vừa lan ra, liền khiến cả giới hội họa khiếp sợ.
Mọi người đều phỏng đoán xem Y Trân Hoàng là người như thế nào. Có điều đã ba năm trôi qua, mà Y Trân Hoàng vẫn chưa từng xuất hiện trước công chúng. Nếu không phải thỉnh thoảng lại có tác phẩm của cô ra đời, thì e rằng mọi người đã nghĩ đây là một nhân vật hư cấu.
Y Trân Hoàng giống như một câu đố. Không biết tên thật, không biết ngoại hình, không biết tuổi tác, không biết gia thế. Ngoại trừ cô có bút danh Y Trân Hoàng và là một cô gái trẻ tuổi, còn lại đều là ẩn số.
Tác phẩm của cô rất ít. Nhưng mỗi một bức đều tuyệt đẹp. Người ngoài đều nói, Y Trân Hoàng chắc chắn là một người rất nghiêm khắc với bản thân, thà ít chứ không ẩu.
Lần đầu tiên nghe được lời này, Daniel hừ một tiếng, cười nhạt. Cô đâu có thà ít mà không ẩu. Chẳng qua là cô lười, vui sẽ vẽ một bức, không vui thì nửa năm cũng chẳng động bút.
Vì thế lần này, nghe Hoàng Yến Chi nói muốn đi tìm cảm hứng, Daniel mới vui mừng như vậy.
“Yến Chi, cô cứ an tâm tìm cảm hứng. Chuyện triển lãm tranh giao cho tôi. Chắc chắn tôi sẽ xử lý ngon lành cho cô.” Daniel vỗ ngực.
Mặc dù nói Hoàng Yến Chi lười, nhưng cô đối xử với anh rất tốt. Tiền lương cao, đãi ngộ ổn. Quan trọng nhất là cô không phiền phức. Tuy phàn nàn, nhưng từ trước tới giờ Daniel chưa từng hối hận vì lúc đầu đã đồng ý làm người đại diện cho Hoàng Yến Chi.
“Daniel, sắp tới ở Hoa Hạ, sẽ diễn ra một buổi đấu giá, trong đó có một tác phẩm của tôi phải không?” Hoàng Yến Chi nhớ tới chuyện Hoàng Minh Dạ nói với mình, bèn hỏi.
“Đúng vậy, sao thế?”
“Không tham gia lần đấu giá này. Tôi cần dùng tác phẩm đó.”
“Nhưng mà…”
“Anh nói với người phụ trách, tôi sẽ gửi hai tác phẩm khác cho anh ta bán đấu giá sau.”
Tuy rút lại món hàng đấu giá sẽ gây ảnh hưởng không tốt, nhất là kiểu bán đấu giá từ thiện này. Nhưng nếu sau đó bù lại bằng nhiều tác phẩm, tin rằng chủ buổi đấu giá sẽ rất vui lòng.
Hơn nữa, Daniel cũng sẽ không để đối phương thiệt thòi. Không có tác phẩm của Y Trân Hoàng, thì còn có tác phẩm của những người khác.
Sau khi nói chuyện với Daniel xong, Hoàng Yến Chi cũng vừa đến nơi.
Hoàng Yến Chi tắm rửa xong liền đi ngủ ngay, thẳng giấc tới hừng đông.
Nhìn trời quang mây tạnh, cô mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, thuận tay đội một chiếc mũ che nắng, rồi liền ra ngoài.
Hàng Châu là khu vực sông nước điển hình của vùng Giang Nam. Mặc dù là một thành phố, nhưng nơi đây có núi có sông, có cầu có người.
Tháng chín, đang vào mùa hoa quế. Cả thành phố đều thoang thoảng hương hoa.
Hoàng Yến Chi đi trên đường. Đây là một con phố cũ. Nhà ở cổ kính được dựng bằng gỗ. Ở giữa là con đường lót đá xanh. Cửa hàng san sát, nối tiếp nhau ở hai bên. Ở đây cần gì cũng có, từ ăn, chơi, đến đồ dùng, quần áo, phụ kiện...
Hàng Thành có ba thứ nổi tiếng: trà Long Tĩnh, tơ lụa và quạt giấy. Cả ba thứ đó đều có thể tìm được trên con phố này.
Hương thơm ngọt ngào lan tỏa trong không khí. Có mùi hoa quế thoang thoảng, là của bánh hoa quế. Hoàng Yến Chi lần theo mùi hương, tìm được cửa hàng.
Bánh hoa quế được xếp ngay ngắn trong tủ. Cô mua một cái. Cắn một miếng, vị ngọt mềm mại liền tan ra trong miệng, hòa lẫn mùi hoa quế thoang thoảng, ngọt mà không ngán.
Đôi mắt đẹp của Hoàng Yến Chi nhắm lại. Cô thích mùi này. Cầm điện thoại lên chụp một tấm, cô mở danh bạ tìm số của Quân Hạo Kiện, do dự một lát, nhưng vẫn bấm gửi.
Hoàng Yến Chi không đợi tin trả lời, mà mua thêm vài cái bánh hoa quế. Cô cầm trong tay, rồi tiếp tục đi dạo đến cửa hàng tiếp theo.
Trên phố, có nghệ nhân già làm đồ chơi bằng đường. Hoàng Yến Chi dừng chân, im lặng nhìn một lát, rồi lấy điện thoại di động ra. Thừa dịp lão nghệ nhân không để ý, cô lặng lẽ chụp một tấm.
Ngày hôm nay, cô đi ăn một trong mười quán mì nổi tiếng nhất Hàng Châu - Khuê Nguyên Quán. Ăn bánh hoa quế, bánh ngọt Định Thắng, thưởng thức trà Long Tĩnh chính tông ở Tây Hồ. Cô nhận ra trà Long Tĩnh ở Tây Hồ và bánh hoa quế mới là tuyệt phối.
Cũng hôm nay, điện thoại di động của Quân Hạo Kiện có thêm vài tấm hình. Một bức chụp nghệ nhân già làm đồ chơi bằng đường; một bức chụp ly trà Long Tĩnh thoảng hương thơm; một bức chụp chiếc bánh hoa quế màu vàng nhạt bị cắn một góc, bên trên còn có dấu răng mờ mờ; một tấm hình một bé gái đang chạy, đầu thắt hai bím tóc, khuôn mặt tươi cười như hoa... Còn có bóng dáng một người bình thản đứng dưới bầu trời xanh biếc. Sườn mặt cô xinh đẹp. Dường như mưa bụi Giang Nam đã mang thêm chút dịu dàng, thanh thản, và nhẹ nhàng cho gương mặt này.
Buổi tối, lúc trở lại ký túc xá, Quân Hạo Kiện ngắm ảnh chụp trong điện thoại với đôi mắt đầy ý cười. Anh gọi điện cho Hoàng Yến Chi
Hoàng Yến Chi lúc này đang cầm bút vẽ tranh. Hôm nay đi cả ngày, trong đầu có nhiều linh cảm. Cô muốn vẽ chúng vào tranh.
“Ngủ chưa?” Quân Hạo Kiện hỏi.
Thoáng nhìn tác phẩm đã vẽ được một nửa, Hoàng Yến Chi nói: “Chưa ngủ, anh thì sao?”
“Vừa về.”
“Hôm nay chơi có vui không?”
Vui không? Hoàng Yến Chi nghĩ là có. Ngay cả cô cũng không nhớ, đã bao năm cô chưa được thả lỏng như vậy rồi.-
Có điều người luôn giữ kín cảm xúc như cô không nói vui được, chỉ bình thản “vâng” một tiếng.
“Lần sau tôi đi cùng em, được không?”
Hoàng Yến Chi hơi khựng lại: “Được!” Đáy mắt dịu dàng như làn nước chảy trên núi.
Tắt điện thoại, Hoàng Yến Chi nhìn tác phẩm đã hoàn thành một nửa trên giá vẽ. Cô cầm lấy bản phác thảo bên cạnh, quét vài nét bút. Bên trên hiện lên khuôn mặt một người đàn ông. Nét vẽ lập thể, đường nét rõ ràng, sống mũi cao thẳng, đúng là Quân Hạo Kiện.
Nhìn khuôn mặt dưới ngòi bút, Hoàng Yến Chi hơi ngẩn người.