“Tris, Cẩn Mai mất tích rồi.”
Ánh mắt Hoàng Yến Chi khẽ biến, liếc nhìn chị Chương đang cùng đi chợ về với mình, giọng nói lãnh đạm: “Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ gửi đồ cho anh.”
Aldan vừa nghe liền biết bây giờ cô không tiện nói chuyện: “Được, tôi chờ điện thoại của cô.”
Hoàng Yến Chi nén sốt ruột trong lòng, bên ngoài vẫn biểu hiện như bình thường: “Chị dâu, chúng ta đi thôi.”
Chị Chương liếc nhìn Hoàng Yến Chi: “Em dâu, nếu em bận gì thì cứ đi trước đi.”
Hoàng Yến Chi cười cười: “Không có gì, một người bạn bảo em gửi tài liệu cho anh ta thôi.”
Vừa về đến dưới khu nhà dành cho người thân, cô đã trông thấy Quân Hạo Kiện đang nắm tay An An, dạy con tập đi, vẻ mặt hiền hòa: “An An, bước lên nào, ba đỡ con.”
An An đứng yên một chỗ, mở to mắt nhìn ba.
“Nếu con đi được mấy bước thì ba sẽ dẫn con đi thăm các chú.”
Mỗi khi Hoàng Yến Chi ra ngoài mua thức ăn anh hay bế An An đi dạo quanh quân khu, An An rất thích xem các binh sĩ huấn luyện trên thao trường, cứ xem mãi không muốn về.
An An nhìn ba, do dự một lát rồi cẩn thận nâng một bàn chân lên. Bình thường cậu nhóc chỉ dám vịn tay lên sô-pha đứng một chỗ chứ không dám giơ chân bước, hôm nay là lần đầu tiên cậu nhóc can đảm làm vậy.
Quân Hạo Kiện nhìn con khích lệ, An An giơ chân lên, vừa định bước đi thì liền nhìn thấy Hoàng Yến Chi, ánh mắt sáng lên: “Mẹ.”
Quân Hạo Kiện quay đầu lại, thấy cô cùng chị Chương đứng cách đó không xa đang nhìn họ.
“Mẹ” An An thấy Hoàng Yến Chi không để ý đến mình, lại gọi một tiếng.
Hoàng Yến Chi nhìn An An mỉm cười, lại nhìn về phía anh: “Em đi lên trước.”
Quân Hạo Kiện gật đầu, An An trơ mắt nhìn mẹ bước đi, mím môi buồn bã.
Quân Hạo Kiện nhìn con, chợt thả tay An An ra, An An ngỡ ngàng nhìn ba, không hiểu sao ba lại buông tay mình: “Ba ba?”
Quân Hạo Kiện lùi về sau một bước, tay vẫn bảo vệ hai bên An An đề phòng cậu nhóc đột nhiên bị ngã: “An An, vào lòng ba nào!”
An An nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, dường như suy nghĩ gì đó rồi mới cất bước. Nhưng mới đi được một bước đã lảo đảo ngã về trước.
Thấy An An sắp ngã, anh vội đỡ lấy con.
“Con đúng là ngốc.” Quân Hạo Kiện chỉnh lại mũ cho An An rồi nhẹ nhàng nói, giọng điệu đầy yêu thương.
An An ôm cổ anh, vẻ mặt ấm ức, anh xoa đầu cậu nhóc, ôm con trai đi dạo trên thao trường, thu hút ánh mắt của các binh sĩ. Ai bảo An An lớn lên giống y như em bé trong tranh Tết chứ.
Hoàng Yến Chi về phòng lập tức gọi điện cho Aldan.
“Aldan, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Aldan lời ít ý nhiều nói lại lần nữa: “Tris, bên này tôi đã nhờ bạn bè hỗ trợ, nhưng sự việc tạm thời không có bất kỳ tiến triển gì, cô có quen biết ai có thể giúp đỡ không?”
Nếu không phải không còn cách nào khác, thì Aldan cũng sẽ không tìm đến Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi cũng không quen người có máu mặt nào ở nước M cả, trước đây địa bàn hoạt động của bọn họ đa phần là ở nước Y, nên mấy người Irene cùng Helen đều ở nước Y, mà lúc này Hoàng Yến Chi không hề biết Diệp Dung đã trốn rồi, còn Wenny hôn mê bất tỉnh, cô hoàn toàn không có chút manh mối nào cả.
“Aldan, trước tiên anh gửi đoạn băng ghi hình cho tôi, để tôi nghĩ cách.” Hoàng Yến Chi nói. Bây giờ chỉ có biện pháp duy nhất này thôi
“Được, tôi lập tức gửi cho cô.” Aldan đáp rồi gửi đoạn video ghi hình lấy từ chỗ cảnh sát cho cô, may là anh và cục trưởng cục Cảnh sát có quen biết, nên người ta mới đồng ý cho anh một bản.
Hoàng Yến Chi mở máy tính của Quân Hạo Kiện ra, cẩn thận xem đoạn băng ghi hình một lần. Từ trong đoạn băng có thể thấy, mục đích của người này rõ ràng là nhắm vào Cẩn Mai.
Nhưng đây là chủ ý phạm tội nhất thời, thấy Cẩn Mai xinh đẹp nên ra tay, hay là muốn trả thù, bắt cóc? Nếu là chủ ý nhất thời, thì đám người này hẳn đã phạm tội nhiều lần, nếu không thì hành động đã không nhanh nhẹn như thể; bắt cóc thì khả năng không lớn, dù sao thì trong cách ăn mặc và hành động của Cẩn Mai và Aldan trong sòng bạc đều rất bình thường, sẽ không khiến người khác chú ý; còn trả thù thì Aldan và Cẩn Mai đều không đắc tội ai, khả năng bị trả thù chắc không có, như vậy chỉ còn khả năng thứ nhất.
Nếu là loại thứ nhất thì khá phiền phức, nhìn thấy cô gái xinh đẹp thì bắt cóc, sau đó ép buộc người ta làm những chuyện bỉ ổi, chuyện như thế ở đâu cũng có, bình thường nhóm người như vậy đều có ô dù rất lớn, trong thời gian ngắn muốn tìm được bọn họ cũng khó, trừ phi có chỗ dựa lớn hơn bọn họ, nếu không chỉ cần thời gian qua lâu một chút cũng đã muộn.
Những cô gái bình thường đều không chịu nổi chuyện như vậy, huống hồ là Cẩn Mai.
Vẻ mặt của Hoàng Yến Chi vô cùng khó coi, cô cũng không trách Aldan, dù sao Aldan đã rất cẩn thận, muốn trách chỉ có thể trách kẻ kia gan to bằng trời, dám bắt người đi ngay trong nhà vệ sinh.
“Cẩn Mai mất tích khi nào?” Hoàng Yến Chi trầm giọng hỏi.
“Khoảng bảy, tám tiếng trước.”
Hoàng Yến Chi liếc nhìn đồng hồ: “Bây giờ tôi sẽ tìm cách, anh liên lạc được với Irene chưa?”
Cô nhớ Irene có quen ai đó ở nước M.
“Liên lạc rồi, nhưng không được, tôi cũng gọi cho Hely nhưng cũng không được.”
Hoàng Yến Chi nghe vậy, trong lòng càng thêm bất an.
“Aldan, tôi nghĩ tới một người, để tôi thử liên lạc với anh ta, có tin gì tôi sẽ lập tức nói cho anh, anh nhớ chú ý tin tức bên cục cảnh sát.” Hoàng Yến Chi nói xong, không không chờ Aldan trả lời liền cúp điện thoại gọi cho Amory.
“Tris.” Amory bất ngờ khi thấy Hoàng Yến Chi gọi điện, dù sao bọn họ đã rất lâu rồi không liên lạc, lần gần đây nhất là khi con trai Hoàng Yến Chi tròn một trăm ngày tuổi, khi đó nhìn thấy có hạnh phúc như vậy, Amory liền biết đã đến lúc mình nên buông tay.
“Amory, vô cùng xin lỗi đã làm phiền anh, nhưng tôi thực sự không biết tìm ai có thể giúp tôi nữa.” Hoàng Yến Chi áy náy nói.
Cô có rất nhiều kẻ thù nhưng bạn bè thì lại rất ít, vả lại rút khỏi giới nhiều năm như vậy, cô cũng muốn tách khỏi thế giới trước đây, thế nên cũng không quen biết thêm ai nữa.
“Tris, em nói đi. Với anh, em không cần phải khách sáo.”
“Amory, tôi có một người bạn bị mất tích, bị bắt cóc ở Las Vegas tại nước M.”
“Anh biết rồi, Tris, bây giờ anh sẽ liên lạc với người quen bên đó, hắn không phải người trong giới, nhưng anh em của hắn thì phải.”
“Amory, cảm ơn anh.” Hoàng Yến Chi chân thành nói.
Nếu có thể, cô cũng không muốn làm phiền Amory, nhưng không liên lạc được với Irene và Hely, người mà bây giờ cô có thể nghĩ đến chỉ có Amory.
“Tris, chuyện của em chính là chuyện của anh, không cần phải cảm ơn, nhưng lần sau đến thủ đô em phải mời anh ăn cơm đấy.”
“Chắc chắn rồi.”
Hoàng Yến Chi gọi cho Hely, giống như Aldan nói, không liên lạc được với cô ấy, ngay cả điện thoại của Irene cũng trong trạng thái không liên lạc được, cảm giác bất an trong lòng cô ngày càng mãnh liệt.
****************
Ở nước Y.
Hely ngồi trước máy vi tính thao tác nhanh thoăn thoắt, người của James giám sát bọn họ.
Hely nhìn đám người mặc áo đen, bĩu môi nhỏ giọng nói với Irene: “Anh nói xem James có ý gì? Không tin chúng ta nên cho người giám sát sao?”
Irene lạnh lùng: “Trước tiên đừng bận tâm chuyện này, bây giờ James sẽ không làm gì chúng ta, hiện tại quan trọng nhất là phải nhanh chóng tìm được Diệp Dung, còn về phía Tris, chắc chắn không giấu lâu được.”
Đương nhiên Hely cũng biết chuyện này, chẳng qua cô rất khó chịu khi thấy đám người mặc áo đen kia, nên mới oán giận vài câu với Irene mà thôi.
“Vẫn còn có tâm tư nghĩ những chuyện này, xem ra tôi vẫn coi thường năng lực của các cô.” Giọng nói lạnh lùng của James vang lên phía sau, tay Hely run lên, trong nháy mắt trên màn hình máy vi tính xuất hiện một loạt dãy số, ánh mắt Hely biến đổi, lập tức ngồi thẳng dậy, ngón tay gõ như bay trên bàn phím.
May là một lát sau màn hình liền khôi phục bình thường, Hely thở dài một hơi, tí nữa thì công sức mấy ngày nay của cô liền đổ xuống sông xuống bể.
“James, tôi xin anh làm người bình thường đi được không, đừng có như ma quỷ thình lình xuất hiện sau lưng người khác.” Hely ảo não nói.
James lạnh lùng nhìn Hely: “Tìm được người chưa?”
Sắc mặt Hely cứng đờ, cô không tìm được tung tích nào liên quan tới Diệp Dung, bây giờ Diệp Dung đã quá quen thuộc với cách làm việc của bọn họ, cố tình gắn mấy cái bom khói, khiến cô nhiều lần tìm sai phương hướng.
James cười lạnh: “Có một người mà cũng không tìm được, đúng là đồ bỏ đi.”
Ánh mắt Hely lạnh lùng: “Vậy anh cũng là đồ bỏ đi, ngay cả một người trung thành với mình cũng không có.”
James âm trầm: “Hely, cô đủ lông đủ cánh rồi, cho rằng tôi không dám giết có phải không?”
“Không, anh dám, trên thế giới này trừ Tris ra thì có chuyện gì anh không dám làm chứ! Nhưng James à, tôi nói cho anh biết, đừng nghĩ rằng chúng tôi vẫn là người bị anh kiềm chế, anh bây giờ cũng chẳng khá hơn chúng tôi đâu, có thể hợp tác thì chúng ta hợp tác, nếu không thể hợp tác thì giải tán, tự chúng tôi đi tìm Diệp Dung.” Hely lạnh lùng nói, cô chịu đựng quá đủ tính cách thần kinh của James rồi, gã đàn ông này trừ Hoàng Yến Chi ra thì không coi ai ra gì, lời nói cũng lạnh lẽo vô tình, những điều này còn có thể chấp nhận, cô có thể nghĩ rằng tính cách hắn như vậy, nhưng cô không chịu được cả ngày bị người ta nói là đồ bỏ đi.
Họng súng đen ngòm chĩa vào đầu Hely, Hely không hề sợ hãi, cô tin rằng James bây giờ sẽ không giết cô, không chỉ vì bây giờ hắn cần cô, mà còn vì Hoàng Yến Chi.
Irene bước lên một bước, chặn ngang tầm mắt James cũng chắn cho Hely: “Bây giờ không phải lúc nội chiến, chuyện quan trọng trước mắt là cố gắng tìm Diệp Dung sớm nhất có thể, cơ thể bà ta đã bị virus ăn mòn, sống không được bao lâu nữa, bản thân bà ta chắc chắn cũng cảm nhận được. Nếu tôi đoán không sai thì bà ta sẽ vùng vẫy liều chết, chúng ta không biết đến cùng bà ta có bao nhiêu người, có liên quan tới những ai, nếu lúc này có kẻ đứng sau lưng giúp bà ta thì Tris sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.”
Irene biết nếu nói những chuyện khác thì James sẽ không quan tâm, nên trực tiếp nhắc tới Hoàng Yến Chi, quả nhiên ánh mắt James liền thay đổi, lạnh lùng liếc nhìn Hely, sau đó cất súng lục, xoay người đi.
Chờ hắn đi khuất, Irene mới mở miệng nói: “Hely vừa rồi em quá lỗ mãng, nếu hắn nổ súng thật thì em định làm thế nào đâu.”
Hely xoa mặt một cái, vẻ mặt bực bội: “Irene, em cảm thấy rất bất an, em lo Diệp Dung đã bắt đầu hành động rồi. Nhưng James không cho chúng ta liên lạc với Tris. Wenny đến giờ còn hôn mê, phía Helen sắp giấu không nổi nữa rồi, mà em lại không tìm được tung tích của Diệp Dung. Irene, em thực sự cảm thấy bản thân thật vô dụng.”
Irene vỗ vai Hely, mấy ngày nay Hely bị áp lực nhiều nhất: “Hely, em nghỉ ngơi một chút, em phải tin là em có thể làm được, tin rằng chúng ta có thể tìm được Diệp Dung trước khi bà ta hành động, sau đó tiêu diệt bà ta.”
Hely cúi đầu, một lúc lâu mới thở dài một hơi, như hạ quyết tâm nói: “Irene, em muốn nói rõ mọi chuyện với Tris, nếu cậu ấy biết Diệp Dung đã chạy trốn thì cũng có đề phòng cẩn thận hơn, dù sao cũng tốt hơn là không biết gì cả mà bị Diệp Dung đánh lén. Em biết anh và James nghĩ gì, nhưng anh phải biết là dù chúng ta giải quyết được Diệp Dung thì nếu Tris biết được cũng sẽ tức giận, cậu ấy ghét nhất là chúng ta giấu cậu ấy đi làm chuyện nguy hiểm.”
“Hely.”
“Irene, mấy ngày nay em đã nghĩ kỹ chuyện này, em muốn nói cho Tris biết. Em tin rằng Tris cũng muốn biết.”
Cô yên lặng nhìn Irene: “Còn Helen nữa, bây giờ Wenny như vậy, trong thời gian ngắn không thể khỏe lên được. Chúng ta là một tập thể thì không nên giấu anh ấy. Ngay từ đầu chúng ta đã làm sai rồi, Irene, chúng ta vì muốn tốt cho bọn họ nên mới làm vậy, nhưng lại chưa từng hỏi bọn họ có muốn như thế hay không.”
Irene nhìn sâu vào mắt Hely, một lúc lâu sau mới gật đầu: “Được, cứ làm theo lời em nói đi.”
“Ừ, bây giờ em sẽ liên lạc với bọn họ.” Hely nói, mặc dù James không cho họ liên hệ với Hoàng Yến Chi, lấy mất phương tiện liên lạc của họ, nhưng với Hely là chuyện nhỏ.
Lúc Hoàng Yến Chi nhận được điện thoại của Hely thì cô đang liên lạc với Amory, Amory đã nhờ bạn anh ta ở nước M thăm dò những nhóm người trong giới gần đây không qua lại ở Las Vegas, nói cách khác thì chuyện này không phải giả thiết thứ nhất.
Nghe thấy tiếng Hely ở đầu dây bên kia điện thoại, Hoàng Yến Chi liền nói chuyện Cẩn Mai mất tích ra: “Hely, tớ nhớ cậu từng đưa cho Cẩn Mai một thiết bị định vị, bây giờ cậu có thể xác định vị trí của con bé không?”
Sắc mặt Hely rất khó coi, cô đoán rất có thể Cẩn Mai đã bị Diệp Dung bắt đi: “Tris, có lẽ tớ biết Cẩn Mai xảy ra chuyện gì.”
Hoàng Yến Chi trong lòng đột nhiên trầm xuống: “Hely, cậu nói đi.”
“Diệp Dung đã được quản gia của James cứu, mới mấy ngày trước thôi, bọn tớ vẫn đang tìm tung tích Diệp Dung nhưng vẫn chưa tìm được.”
“Irene và Wenny đâu?” Hoàng Yến Chi nháy mắt phản ứng lại.
Nếu Diệp Dung được quản gia cứu đi, thì Wenny và Irene ở đó sẽ ra sao.
“Irene bị thương nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, bây giờ còn đang điều trị, nhưng Wenny thì...Bây giờ chị ấy vẫn hôn mê, Irene nói rất có khả năng chị ấy không tỉnh lại nữa.” Giọng Hely nghẹn ngào, bây giờ cô nhìn thấy Wenny nằm im trên giường mà lòng đau thắt. Nếu hôm đó cô cũng ở đó thì có lẽ Wenny đã không bị thương nặng như vậy rồi.
Tâm trạng Hoàng Yến Chi như trầm xuống đáy vực: “Không phải tớ đã bảo Irene giải quyết Diệp Dung rồi sao? Sao bà ta vẫn sống?”
Irene lấy điện thoại trong tay Hely: “Tris, chuyện này là lỗi của anh, là anh muốn nghiên cứu thuốc giải nên mới hoãn mấy ngày, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, đây là lỗi của anh.”
Sắc mặt Hoàng Yến Chi sa sầm, nhưng cô không trách mắng Irene được. Lúc trước, cô đồng ý giao Diệp Dung cho Irene làm thí nghiệm, chuyện này dù sao cũng xuất phát từ lỗi của cô, có điều lại liên lụy tới Wenny và Cẩn Mai.
“Tris, bây giờ bọn anh đang điều tra tung tích của Diệp Dung, mặc dù vẫn chưa tìm được, nhưng anh chắc chắn có thể tìm được bà ta.” Irene nói, trong giọng nói lộ vẻ mỏi mệt, lần này mặc dù vẫn giữ được tính mạng nhưng vết thương vẫn chưa lành.
“Irene, anh không sao chứ?” Hoàng Yến Chi nhớ chuyện anh bị thương liền hỏi.
“Anh không sao, chỉ là vết thương nhỏ, một thời gian ngắn nữa là khỏi thôi.”
“Irene, chuyện này có nên cho Helen biết không?” Mặc dù Hoàng Yến Chi hỏi, nhưng giọng nói khẳng định, Irene im lặng ngầm đồng ý.
“Nói cho cậu ấy đi, anh nghĩ cậu ấy cần phải biết.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Hoàng Yến Chi lặng thinh.