Nhìn vào ánh mắt kiên trì của Vũ Ân Nguyệt, cuối cùng Hoàng Quang Nghị cũng thỏa hiệp: “Năm đó, khi anh còn làm bộ đội đặc chủng đã từng làm một nhiệm vụ, đó là tiêu diệt thủ lĩnh của một nhóm lính đánh thuê đã xâm phạm lãnh thổ và sát hại công dân nước ta...” Hoàng Quang Nghị kể hết toàn bộ sự việc cho Vũ Ân Nguyệt biết.
Sắc mặt Vũ Ân Nguyệt trắng bệch: “Cho nên, thật ra những người đó bắt Yến Chi đi là để trả thù anh?”
Hoàng Quang Nghị nhắm mắt lại để giấu đi ánh mắt đau khổ: “Đúng vậy, bi kịch của nhà họ Cẩn cũng là do người đó trả thù.”
Sắc mặt Vũ Ân Nguyệt càng trắng hơn, khó tin nhìn Hoàng Quang Nghị: “Nhà họ Cẩn.... nhà họ Cẩn cũng bởi vì chuyện này sao?”
“Năm đó Cẩn Giai Thuỵ là chiến hữu của anh, nhiệm vụ lần đó ông ấy cũng tham gia.”
“Sao lại thế...Sao lại như vậy?” Vũ Ân Nguyệt lẩm bẩm.
Hoàng Quang Nghị nhìn bà: “Ân Nguyệt, anh thật sự xin lỗi vì đã không bảo vệ tốt con gái của chúng ta.”
Vũ Ân Nguyệt lại rơi nước mắt, bà nhìn ông, tình cảm và lý trí giằng xé dữ dội. Một bên nói Hoàng Quang Nghị sai, nếu lúc trước ông nhổ cỏ tận gốc hoặc không tham gia nhiệm vụ đó thì Hoàng Yến Chi sẽ không xảy ra chuyện gì, cô sẽ bình an vui vẻ lớn lên.
Một bên lại nói năm đó Hoàng Quang Nghị đang chấp hành nhiệm vụ, không ai mong muốn chuyện như thể xảy ra. Hơn nữa, mấy năm nay ông sống cũng không thoải mái.
Hoàng Quang Nghị nhìn vợ lặng lẽ khóc thì vừa đau lòng vừa thấp thỏm: “Ân Nguyệt.”
“Anh đừng nói nữa, để em yên tĩnh một lúc.” Vũ Ân Nguyệt nói.
Hoàng Quang Nghị ngồi yên bên cạnh bà, thật ra ông thà rằng Vũ Ân Nguyệt cuồng loạn cũng tốt hơn là im lặng như bây giờ, bà thế này càng khiến người khác lo lắng.
“Ân Nguyệt, nếu em khó chịu thì có thể đánh anh, cũng có thể mắng anh, nhưng tuyệt đối đừng giấu trong lòng.” Hoàng Quang Nghị trầm giọng nói, tuy nhiên bà vẫn không có phản ứng gì.
Hồi lâu sau, Vũ Ân Nguyệt dần dần bình tĩnh lại: “Nếu em không biết thì anh định sẽ giấu em cả đời phải không?”
Hoàng Quang Nghị khựng lại, ánh mắt hơi tối xuống: “Đúng vậy, anh chưa từng có ý định muốn nói với em.”
Vũ Ân Nguyệt giận dữ: “Hoàng Quang Nghị.”
“Không chỉ là em, nếu như có thể thì anh không hy vọng bất cứ ai biết được quá khứ của Yến Chi. Con bé chỉ là một đứa bé bị ba mẹ nuôi bỏ rơi, sống vất vả đến năm 16 tuổi, sau đó trở lại nhà họ Hoàng, chỉ đơn giản vậy thôi.” Lúc nói câu này, vẻ mặt của Hoàng Quang Nghị rất nghiêm túc.
Vũ Ân Nguyệt sững sờ rồi chợt phản ứng kịp. Đúng vậy, chuyện này tuyệt đối không thể để người khác biết được, nếu để người ta biết được quá khứ của Yến Chi, thì quả thật khó mà tưởng tượng được con gái bà sẽ phải đối mặt với chuyện gì.
“Đúng, tuyệt đối không thể để người ta biết được quá khứ của Yến Chi. Đúng rồi, cô gái kia, Nghị, cô gái kia biết.”
“Cô gái nào?” Trong thoáng chốc Hoàng Quang Nghị không phản ứng kịp, Vũ Ân Nguyệt nắm lấy tay ông: “Chính là cô gái đã tìm em đấy, là cô ta nhắc nhở em, bảo em điều tra chân tướng năm đó, chính là cô gái đó, cô ta biết quá khứ của Yến Chi.”
Vũ Ân Nguyệt cuống cuồng, Hoàng Quang Nghị an ủi bà: “Ân Nguyệt, đừng kích động, em nói đặc điểm nhận dạng của cô ta để anh đi giải quyết, anh cam đoan tuyệt đối sẽ không để cô ta tiết lộ thân phận của Yến Chi.”
“Không, không được, cô ta không thể sống, cô ta là mối đe dọa với Yến Chi, Nghị à, không thể để cô ta sống được.”
Hoàng Quang Nghị kinh ngạc nhìn Vũ Ân Nguyệt, không thể tin được lời vừa rồi là do chính miệng bà nói ra: “Ân Nguyệt.”
“Quang Nghị, anh có nghe không, tuyệt đối không thể để cô gái đó còn sống rời khỏi thủ đô.”
“Ân Nguyệt, em có biết em đang nói gì không vậy?”
Hoàng Quang Nghị gằn giọng xuống, Vũ Ân Nguyệt bừng tỉnh ngay lập tức, bà kinh ngạc nhìn Hoàng Quang Nghị: “Nghị, em...”
“Anh biết là em lo lắng cho Yến Chi, hãy giao chuyện này cho anh giải quyết được không.” Hoàng Quang Nghị dịu giọng.
Vũ Ân Nguyệt kinh ngạc, dường như cũng không biết lời vừa rồi thật sự là do chính mình nói ra.
“Ân Nguyệt, đừng nghĩ đến chuyện này nữa. Chuyện này hãy để anh xử lý, chuyện mà em có thể làm bây giờ là chăm sóc tốt bản thân mình và giúp Yến Chi chăm sóc An An thật tốt.”
Vũ Ân Nguyệt gật đầu, Hoàng Quang Nghị thấy thế, biết hiện giờ bà cần yên tĩnh một mình liền rời khỏi phòng.
Lúc này, Hoàng lão gia, Hoàng Yến Chi và Hoàng Minh Dạ đang ở ngoài cửa phòng chờ đợi kết quả.
“Ông nội, ông về phòng trước đi, đã có ba ở đó thì chắc mẹ cháu không có việc gì đâu.” Hoàng Minh Dạ khuyên nhủ.
Hoàng Yến Chi cũng nói: “Ông nội, ông nghe anh cháu đi ạ, ông về phòng nghỉ ngơi trước đi.” Mấy ngày nay ông luôn lo lắng cho tình hình của Vũ Ân Nguyệt nên chẳng nghỉ ngơi đầy đủ, mới mấy ngày đã mà hốc hác trông thấy.
Hoàng lão gia gật đầu: “Cháu dìu ông vào phòng đi Chi Chi.”
Đôi mắt đẹp của Hoàng Yến Chi chợt lóe: “Vâng ạ.”
Dìu lão gia vào phòng, Hoàng Yến Chi mới nói: “Ông nội, có phải ông có chuyện gì muốn nói với cháu không?”
Hoàng lão gia thâm trầm nhìn thoáng qua cháu gái, vỗ về tay cô: “Chi Chi, nếu gặp phải vấn đề không thể giải quyết hoặc không biết giải quyết thế nào thì hãy tìm ông nội, mặc dù ông đã già nhưng vẫn có thể gánh thay cháu phần nào.”
Hoàng Yến Chi cảm động, dường như nhìn thấu tâm tư của Hoàng lão gia, đáy lòng ấm áp: “Ông nội, cảm ơn ông.”
Hoàng lão gia cười yêu thương: “Ông là ông nội cháu mà, chẳng phải nên bảo vệ cháu sao? Được rồi, đi đi, ông nghỉ ngơi một chút, nếu mẹ cháu không sao thì nói với ông một tiếng.”
“Vâng, ông nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Hoàng Yến Chi đỡ Hoàng lão gia nằm xuống giường, mãi cho đến khi ông nhắm mắt ngủ mới rời khỏi.
Hoàng Minh Dạ vẫn đang chờ, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm: “Chi Chi.”
Hoàng Yến Chi bình thản nhìn anh: “Anh, anh cũng muốn hỏi em là đã xảy ra chuyện gì sao?”
Nhưng Hoàng Minh Dạ đột nhiên xoa đầu cô: “Anh không hỏi chuyện này, anh biết em không muốn nói, vậy thì không cần nói, khi nào em muốn thì nói với anh cũng được. Anh chỉ muốn nói với em là anh sẽ mãi đứng sau lưng em, làm chỗ dựa vững chắc nhất cho em.”
Hoàng Yến Chi nhìn anh, nói đùa: “Vậy nếu một ngày cả thế giới đều không tha cho em thì sao?”
“Thì em cứ sà vào lòng anh, cho dù cả thế giới xem em là kẻ thù, anh vẫn sẽ cho em một mái nhà.” Ánh mắt anh đầy nghiêm túc.
Hoàng Yến Chi phì cười: “Nghiêm túc như thế làm gì, em chỉ đùa với anh thôi. Anh, nếu Hạo Kiện mà nghe được lời này của anh thì sẽ ghen đó.”
“Tên kia nhà em đúng là hết thuốc chữa, hở chút là ghen, chắc cậu ta ngâm mình trong vạc giấm cũng không biết chừng.”
“Không, là biển giấm.” Hai anh em bèn nhìn nhau cười.
Hoàng Quang Nghị vừa từ trong phòng đi ra đã thấy hai người, Hoàng Yến Chi lên tiếng trước: “Mẹ sao rồi ba?”
“Mẹ con không sao, chỉ hơi mệt thôi, để bà ấy nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe.” Giọng ông ôn hòa.
Hoàng Yến Chi liền hiểu. Có lẽ Vũ Ân Nguyệt chịu đả kích, nhưng chắc là bệnh không tái phát.
“Đã ba ngày mẹ chưa ăn gì, con đi bảo chị Tống nấu chút gì đó cho mẹ.” Hoàng Minh Dạ chủ động rời đi.
Hoàng Quang Nghị bỗng vỗ vai cô: “Mẹ con không sao, chỉ là tạm thời chưa chấp nhận được, từ từ sẽ ổn thôi. Yến Chi, con vào phòng sách với ba một chút, ba có vài việc muốn hỏi con.”
Hoàng Yến Chi nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt rồi quay người đi theo ba mình vào phòng sách.
“Bây giờ cô gái kia ở đâu?” Hoàng Quang Nghị liền hỏi ngay vào vấn đề.
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Con không biết, hôm đó cô ta thấy con tới liền bỏ chạy, con đuổi theo nhưng không kịp, mấy ngày nay tình trạng của mẹ lại như thế nên con cũng không có thời gian đi tìm cô ta.”
“Cô gái đó đã biết thân phận của con, không thể giữ lại.”
Hoàng Quang Nghị nói: “Mà thân thủ của cô gái đó tốt như thế, lại nằm vùng ở thủ đô, chắc chắn mục đích không đơn giản.”
Hoàng Yến Chi đã lập tức hiểu được ý của ông: “Ba, thật sự ba không cần làm vậy, con có thể giải quyết được chuyện này.”
Hoàng Quang Nghị cười: “Yến Chi, cứ coi như ba bù đắp cho con đi.”
Hoàng Yến Chi mím môi: “Ba, trước giờ con không hề trách ba mẹ, hai người không cần phải cảm thấy có lỗi với con.” Sau khi biết được chân tướng sự việc, chút trách cứ duy nhất trong lòng. Hoàng Yến Chi cũng đã biến mất. Ông là một người lính, bảo vệ quốc gia là trách nhiệm của ông.
“Yến Chi, ba là một người lính, một người chồng, một người ba. Ba không thẹn với tổ quốc, nhưng lại không làm tròn trách nhiệm với người nhà của mình, ba có lỗi với con. Ba cũng sẽ không nói những lời như xin lỗi nữa, miễn là con tin tưởng, sau này ba sẽ không làm con thất vọng.”
Hoàng Yến Chi nhìn ra xa xăm, câu mà cô nghe nhiều nhất là câu xin lỗi đến từ người nhà. Với cô mà nói, người nhà họ Hoàng áy náy với cô chẳng phải là gánh nặng sao?
Hoàng Quang Nghị nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Hoàng Yến Chi thở dài: “Con về chăm sóc An An đi, mẹ con đã có ba ở đây rồi.”
Hoàng Yến Chi gật đầu, cũng không nói thêm gì mà đi luôn. Về đến nhà, An An đang ngủ, mấy ngày nay lo cho Vũ Ân Nguyệt nên cô ít dành thời gian cho con.
Hoàng Yến Chi nhìn vẻ mặt ngủ yên của con trai, cảm xúc cuồn cuộn trong đáy mắt mới dần dần bình tĩnh lại.
Sau mấy ngày điều tra, rốt cuộc Hely cũng tìm được manh mối liên quan đến cô gái kia: “Tris, tìm được rồi. Bây giờ tớ đến đón cậu, cậu chờ tớ nhé.”
Ánh mắt Hoàng Yến Chi khẽ thay đổi, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường: “Tớ ra ngay.”
Hoàng Yến Chi cúp máy, sau khi giao con trai cho Quân lão gia thì liền ra khỏi nhà. Hely đã chờ cô bên ngoài, cô trực tiếp mở cửa xe ngồi vào.
Hely nổ máy xe: “Tris, nhất định cậu sẽ không ngờ đến thân phận của cô gái đó đâu.”
Hoàng Yến Chi nhíu mày: “Hử?”
“Cô ta là tình nhân của Dương Long - lão đại của bang Bạch Long.”
Ánh mắt Hoàng Yến Chi sâu thẳm, không ngờ chuyện này còn liên quan đến bang Bạch Long.
“Bề ngoài cô ta là tình nhân của Dương Long, nhưng thực chất lại là đặc công.”
“Nói vậy, cô ta không phải thuộc hạ của Diệp Dung? Hoặc không hoàn toàn là thuộc hạ?”
“Có thể nói vậy, nhưng chắc Diệp Dung cho rằng cô ta là thuộc hạ. Có điều, chuyện làm tình nhân Dương Long là chuyện của một năm gần đây. Hình như cô ta vừa đến thủ đô không lâu, do rất khó tra ra tư liệu nên tớ không tra được những việc mà cô ta đã từng làm trước đó.”
Thú vị rồi đây. Nhiều thân phận? Đặc công? Thuộc hạ của Diệp Dung? Tình nhân của một lão đại?
“Có điều, trong lúc điều tra tớ đã phát hiện, mặc dù cô ta là tình nhân của Dương Long nhưng số lần hai người gặp nhau không nhiều, dường như Dương Long cũng không để tâm lắm đến cô nhân tình này.
Nói hai người họ là tình nhân, chi bằng nói đó là quan hệ hợp tác. Hình như Dương Long qua lại dựa trên quan hệ tiền bạc với cô ta. Mà cô gái này cũng có bản lĩnh, quen cùng lúc mấy người đàn ông, ai cũng có thân phận bất phàm, có lão đại giới kinh doanh, cũng có quan lại giới chính trị. Tớ còn phát hiện, gần đây cô ta tiếp xúc với sĩ quan cấp cao trong giới quân nhân nữa.”
Hoàng Yến Chi nghe thế thì càng thấy hứng thú. Một đặc công có lại lịch phức tạp nằm vùng ở thủ đô thế này, rốt cuộc định làm gì? Người của Diệp Dung? Nhưng Diệp Dung không phải tay mua bán tin tức tình báo. Đây là chuyện một đầy tớ hai chủ nhân, hay là thân tại Tào doanh mà lòng ở Hán? Hiện giờ Hoàng Yến Chi rất có hứng thú với cô gái này.
Đến nơi, Hoàng Yến Chi quan sát ngôi biệt thự trước mắt: “Cậu chắc chắn cô ta đang ở bên trong?” Hai người né tránh camera giám sát rồi leo tường vào.
“Chắc, đây là nơi ở của cô ta.”
Hoàng Yến Chi tiến lên gõ cửa, ánh mắt Hely khẽ thay đổi: “Tris, làm thế sẽ kinh động đến cô ta.”
“Hẳn là cô ta đã sớm biết cậu điều tra cô ta rồi.”
Hoàng Yến Chi nói.
Cửa lập tức mở ra, một cô gái xuất hiện, hoàn toàn không tỏ ra bất ngờ khi trông thấy Hoàng Yến Chi và Hely, khẽ nhếch môi cười: “Hoan nghênh đến nhà tôi làm khách, mời vào.”
Hoàng Yến Chi thong thả tiến vào, Hely thì nhìn quanh đầy vẻ đề phòng. Cô gái kia lại tuyệt nhiên không để ý mà dẫn hai người vào phòng khách, hỏi han vài câu tưởng chừng như bạn cũ lâu năm: “Muốn uống chút gì không?”
“Nước lọc.” Hoàng Yến Chi trả lời.
Cô ta gật đầu rồi đi vào bếp bưng hai ly nước ra đặt trước mặt hai người.
“Cô đã sớm biết chúng tôi sẽ đến sao?” Hely dò xét.
“Đoán.” Cô gái cười nhẹ, dáng vẻ thong dong bình tĩnh.
Mắt Hely hơi tối xuống, cô gái này biết rõ bọn họ sẽ đến mà ở đây chờ các cô, đó là đã tính trước, hay là...
“Đừng để phòng tôi như thế, tôi không có ác ý gì với hai cô cả, cô nói xem, cô Hoàng?”
Hely cười nhạo, không có ác ý mà lại vạch trần thân phận của Hoàng Yến Chi, lừa ai vậy? Cô gái kia khoanh tay: “Chuyện trước đó là được người ta nhờ vả, tôi cũng hơi bất đắc dĩ, dù sao ngoài mặt người ta vẫn là chủ nhân của tôi.” Lúc nói câu này, cô ta chẳng mấy để tâm, dễ nhận thấy là người này chẳng hề trung thành với Diệp Dung.
“Mục đích của cô là gì?” Hoàng Yến Chi hỏi.
“Nếu tôi nói tôi hoàn toàn chẳng có mục đích gì thì cô có tin không?” Cô gái hỏi.
Hoàng Yến Chi trầm ngâm, không nhìn rõ được mục đích thật sự của cô gái này.
“Được rồi, tôi nói thẳng cho hai cô biết cũng được, dù sao hiện giờ đoán chừng hai cô cũng biết rồi.
Tôi là người mà Diệp Dung sắp xếp ở thủ đô, hai người nghĩ tôi là thuộc hạ của bà ta cũng không sai.
Có điều tôi không một lòng với Diệp Dung, mà trái lại, nếu hai cô có thể giúp tôi giết chết bà ta, tôi sẽ rất biết ơn các cô. Thời gian gần đây tôi vẫn không liên lạc được với bà ta, có phải bà ta đang nằm trong tay các cô không?” Lượng thông tin mà cô ta nói ra rất lớn, Hely không biết có nên tin hay không.
Chắc hẳn cô gái này là người của Diệp Dung, nhưng vì sao lại hy vọng Diệp Dung chết?
“Cô đã nói là không có ác ý với chúng tôi, vậy thì tại sao lại đến tìm mẹ của Yến Chi, lại còn nói những lời đó?”
“Nhận sự nhờ vả của người ta thôi.” Cô gái tùy ý nói, nhưng ngay lập tức lại khiến cho Hely trầm mặt.
“Tôi chỉ ăn ngay nói thật, tức giận như thể làm gì?”
Hoàng Yến Chi yên lặng nhìn cô ta, trong lòng đang tự hỏi mục đích của cô gái này và cả tính chân thật trong lời nói của cô ta.
“Cô Hoàng, những gì tôi vừa nói đều là sự thật, tôi thật sự không có ác ý gì với cô. Ngược lại, tôi rất thích cô, nhất là năng lực của cô. Nếu cô bằng lòng gia nhập tổ chức của tôi, vậy thì chúng ta sẽ là bạn bè. Đương nhiên, tổ chức của tôi không phải tổ chức của Diệp Dung.”
Hely sợ ngây người, chẳng lẽ cô gái này bị điên, dám khích lệ Hoàng Yến Chi đi làm gián điệp.
Hoàng Yến Chi và cũng không ngờ cô ta lại nói như vậy, tạm thời cũng không biết nên phản ứng thế nào.