Cô gái nhún vai: “Tôi có nói bậy hay không, bà về hỏi chồng bà thì biết. Có điều, ông ta có muốn nói thật cho bà biết hay không thì tôi đã biết rồi.”
“Cô có chứng cứ gì?” Vũ Ân Nguyệt tự trấn định.
“Chứng cứ tốt nhất chẳng phải chính là bà sao? Bà hãy nghiêm túc hồi tưởng lại tình cảnh ngày đó đi.”
Cô ta khoan thai nói, tuy cô ta tỏ ra rất bình tĩnh nhưng ẩn sâu dưới vẻ trấn định này là ánh mắt khẩn trương của cô ta.
Thật ra cô ta cũng không nắm chắc có làm Vũ Ân Nguyệt tin lời mình hay không, đồng thời có sinh nghi về chuyện mười chín năm trước hay không.
Mấy ngày nay, cô ta không liên lạc được với Diệp Dung, nghĩ chắc bà ta đã xảy ra chuyện. Về phần việc mà Diệp Dung đã dặn dò, ánh mắt cô ta u ám nhìn thoáng qua Vũ Ân Nguyệt, chỉ có thể nói Diệp Dung đã sắp đặt đúng như cô ta dự đoán.
Trong đầu Vũ Ân Nguyệt dần hiện ra cảnh tượng vào ngày Hoàng Yến Chi bị bắt cóc vào mười chín năm về trước.
*** Mười chín năm trước, nhà họ Hoàng.
Hôm nay Vũ Ân Nguyệt không đi diễn, hiếm khi được ở nhà chăm sóc hai đứa con.
Nhớ lại hai ngày trước, Hoàng Minh Dạ bảo rằng muốn có một bộ văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên), nhân dịp hôm nay rảnh rỗi, Vũ Ân Nguyệt định ra ngoài mua cho con trai.
“Mẹ đi đâu vậy?” Hoàng Yến Chi năm tuổi mặc váy công chúa màu xanh da trời, đi đôi giày da màu đen nhỏ nhắn, cột hai bím tóc, từ trên lầu chạy lon ton xuống.
Vũ Ân Nguyệt cười dịu dàng, ngồi xổm xuống nhìn con gái: “Hôm nay mẹ định đi mua bút mực giấy nghiên cho anh con, Yến Chi ở nhà chờ mẹ được không, mẹ sẽ mua đồ ăn ngon về cho con.”
“Con không muốn, con muốn theo mẹ cơ.” Hoàng Yến Chi lắc đầu nguây nguậy, không muốn xa mẹ.
“Mẹ sẽ về sớm mà, con ở nhà chờ mẹ, mẹ sẽ mua cho con nhiều thật nhiều đồ ăn ngon, cả váy đẹp nữa, được không?”
Hoàng Yến Chi vùi vào lòng mẹ: “Mẹ, con không muốn ở nhà, con muốn đi cùng mẹ cơ, lâu lắm rồi mẹ không dẫn con ra ngoài chơi.”
Thời gian này Vũ Ân Nguyệt đang chuẩn bị cho một buổi trình diễn rất quan trọng, bận tối mắt tối mũi, không còn thời gian chăm sóc con cái. Nếu không phải buổi trình diễn hôm trước kết thúc viên mãn, thì hôm nay bà vẫn không có thời gian.
Nhớ lại việc mình đã hứa sẽ dẫn con gái đến công viên trò chơi nhưng vẫn mãi không thực hiện được, trong lòng Vũ Ân Nguyệt rất áy náy, bà vuốt tóc con: “Yến Chi ngoan, hai ngày nữa là sinh nhật của con, đến lúc đó mẹ sẽ dẫn con đến công viên trò chơi, được không?”
Hoàng Yến Chi ôm lấy cánh tay Vũ Ân Nguyệt: “Con không chịu, con muốn đi với mẹ, mẹ dẫn con đi đi mà, con hứa sẽ nghe lời, nắm tay mẹ, tuyệt đối không chạy lung tung.”
Vũ Ân Nguyệt khó xử, nhưng nhìn đôi mắt to ngập nước của Hoàng Yến Chi, rốt cuộc cũng không đành lòng từ chối yêu cầu của con gái: “Được rồi, thật sự bó tay với con mà. Chúng ta nói rồi đó, ra đường phải nghe lời mẹ, không được rời khỏi tầm mắt mẹ, biết không?”
Hoàng Yến Chi ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”
Đến cửa hàng, Vũ Ân Nguyệt mua đầy đủ những thứ Hoàng Minh Dạ cần. Do còn sớm nên định dẫn con gái đi dạo quanh đó, Hoàng Yến Chi rất vui, nắm lấy tay mẹ nhảy tung tăng trên đường.
“Yến Chi, cẩn thận, đừng để bị ngã.”
Hoàng Yến Chi lè lưỡi: “Con sẽ không ngã đâu. Mẹ ơi, hôm nay con vui lắm.”
Vũ Ân Nguyệt dịu dàng nhìn con gái: “Vui chuyện gì nào, nói ra cho mẹ nghe với.”
Hoàng Yến Chi nắm lấy tay mẹ, cười hì hì: “Vì cuối cùng mẹ cũng dẫn con đi chơi, thời gian này mẹ quá bận, chẳng có thời gian để chơi với con”
Vũ Ân Nguyệt vô cùng đau lòng, bế Hoàng Yến Chi lên, hôn lên má con một cái: “Là mẹ không tốt, sau này mẹ sẽ cố gắng dành nhiều thời gian chơi với con, chịu không?”
“Vâng ạ, mẹ nói thì phải giữ lời đó, nếu không sau này con sẽ không thương mẹ nữa, con chỉ thương ông bà nội, ba và anh hai thôi.”
Vũ Ân Nguyệt cười khẽ: “Được, mẹ hứa với con, nếu sau này mẹ không chơi với con, vậy thì mẹ sẽ không được hôn Yến Chi nữa.”
Hoàng Yến Chi nghiêm túc gật đầu: “Đúng, chính là như vậy.”
“Vậy bây giờ mẹ dẫn con đến phố đi bộ gần đây, chịu không? Ở đó có nhiều đồ ăn ngon lắm.”
Mắt Hoàng Yến Chi sáng rỡ, ôm lấy cổ Vũ Ân Nguyệt gật đầu thật mạnh, thúc giục bà: “Đi mau đi mẹ.”
Đi chưa được vài phút thì Hoàng Yến Chi đã muốn tụt xuống đất, Vũ Ân Nguyệt dừng bước: “Sao vậy, không thích mẹ bế sao?”
“Mẹ à, con nặng lắm, mẹ thả con xuống đi.” Hoàng Yến Chi bị bô nói, trán Vũ Ân Nguyệt đã thấm đầy mồ hôi.
“Mẹ không mệt, Yến Chi hoàn toàn không nặng, mẹ vẫn bế được.” Vũ Ân Nguyệt vừa cười vừa nói.
“Mẹ thả con xuống đi, ba nói con không thể để mẹ bế mãi được, như thể sẽ không trở nên xinh đẹp.”
Vũ Ân Nguyệt mỉm cười: “Ba gạt con đó, Yến Chi của chúng ta là đẹp nhất, dù thế nào cũng là công chúa nhỏ xinh đẹp nhất của mẹ. Hơn nữa chỗ này quá đông người, mẹ phải bế con mới không bị lạc.”
Hoàng Yến Chi nằm nhoài trên vai Vũ Ân Nguyệt: “Vậy nếu mẹ mệt thì thả con xuống rồi nắm tay con đi nhé.”
“Được, Yến Chi của chúng ta là áo bông nhỏ của mẹ.”
“Vậy mẹ là áo bông dày của con.” Hoàng Yến Chi thì thầm bên tai mẹ làm bà bật cười thật tươi.
Vũ Ân Nguyệt bế Hoàng Yến Chi đi tiếp một đoạn, cuối cùng không bế nổi nữa, bèn thả cô xuống, nắm lấy tay cô: “Nhất định phải theo sát mẹ, không được chạy lung tung biết không?”
Hoàng Yến Chi nghiêm túc gật đầu, nhưng đôi mắt lại không khỏi ngó nghiêng hai bên đường.
Nơi này là phố đi bộ nổi tiếng ở thủ đô, hai bên đường có rất nhiều quà vặt đặc sắc và nhiều đồ chơi mà trẻ con thích. Vũ Ân Nguyệt thấy Hoàng Yến Chi ngẩn người nhìn chằm chằm vào kẹo hồ lô cách đó không xa thì bế cô qua mua một xâu: “Không được ăn hết, nếu không sẽ đau răng đó, biết không?”
Hoàng Yến Chi cắn một viên kẹo hồ lô, gật đầu: “Dạ mẹ, con chỉ ăn ba viên thôi, được không mẹ?”
“Được.” Vũ Ân Nguyệt nắm tay cô đi trên phố đi bộ.
Đã nhiều năm rồi bà chưa đến đây, chứ đừng nói là dẫn con cái tới, nếu không phải lần này đi mua đồ cho Hoàng Minh Dạ ở cửa hàng gần đây, thì e rằng bà cũng không đến.
Hoàng Yến Chi nhìn các loại quà vặt và đồ chơi trước mặt đến hoa cả mắt, trong đôi mắt to tròn đầy vẻ mới lạ, vui mừng nói: “Ở đây vui quá mẹ ạ.”
Vũ Ân Nguyệt nắm chặt tay con gái: “Vậy chúng ta ở lại đây chơi một lát nhé.”
“Mẹ, con muốn ăn cái đó.” Hoàng Yến Chi chỉ tay về một hướng, Vũ Ân Nguyệt nhìn sang thì thấy đó là một quầy tranh đường: “Mẹ, cái đó đẹp quá, con muốn.”
Vũ Ân Nguyệt gật đầu: “Được rồi, mẹ sẽ qua đó mua cho con.”
Hoàng Yến Chi muốn một con thỏ trắng, yêu cầu được chấp nhận ngay tức thì, cô bé vừa ăn kẹo hồ lô vừa nhìn xung quanh, bỗng khựng lại, bất động nhận về một hướng.
Nơi đó là một quầy kẹo đường, khác với kẹo đường trước đây cô bé từng nếm, kẹo đường này có rất nhiều màu sắc, thoạt nhìn trông rất đẹp.
Cô bé bên bước đến chỗ đó, nhưng nhớ lại Vũ Ân Nguyệt đã dặn là không được chạy lung tung, thế là bèn quay người định đi tìm mẹ, nhưng vừa quay lại thì xung quanh bỗng đông người hơn, cô bé bị xô đẩy theo dòng người qua lại, đảo mắt đã không thấy Vũ Ân Nguyệt đâu.
Còn Vũ Ân Nguyệt thì vừa nhận kẹo đường từ tay chủ quán, quay lại đã không thấy bóng dáng Hoàng Yến Chi đâu, bà hơi tái mặt, lập tức đánh rơi kẹo đường trong tay, gọi lớn tên con gái: “Yến Chi.”
Xung quanh toàn là người qua lại, không thấy bóng dáng con gái đâu, bà tiện tay giữ lấy một người qua đường: “Xin hỏi, anh có thấy một cô bé khoảng bốn năm tuổi, cao cỡ này, mặc váy màu xanh, cột tóc hai bên không?”
Người qua đường lắc đầu, Vũ Ân Nguyệt buông anh ta ra, lại giữ lấy người kế tiếp, nhưng hỏi hết người này đến người kia mà chẳng có ai thấy Hoàng Yến Chi, bà vô cùng hoảng loạn.
Thời gian dần trôi, bà sốt ruột đến rơi nước mắt, tìm khắp nơi mà vẫn không thấy con gái đâu, cuối cùng ngồi xổm xuống đất bật khóc.
“Yến Chi, con ở đâu vậy, Yến Chi!” Người đi đường đều nhìn bà, Vũ Ân Nguyệt ngồi xổm dưới đất, hoàn toàn không còn sức đứng dậy.
“Xin hỏi, có phải cô đang tìm một cô bé mặc váy xanh da trời không?” Giọng một bà lão vang lên bên tai Vũ Ân Nguyệt, bà lập tức nhìn sang bà lão đó: “Bà biết con gái tôi ở đâu sao?”
Bà lão chỉ về một phương hướng: “Vừa rồi hình như tôi thấy một đứa bé đi về hướng đó.”
Vũ Ân Nguyệt vội vàng đứng dậy chạy về hướng ấy, nhưng bà không biết rằng, ở hướng ngược lại cách là khoảng mười mét, Hoàng Yến Chi cũng đang gọi mẹ trong đám người đến lạc cả giọng.
Định thần lại từ trong hồi ức, sắc mặt Vũ Ân Nguyệt trắng bệch, cúi đầu không nói câu nào.
Cô gái quan sát vẻ mặt bà, nhẹ giọng nói: “Có phải đã nhớ lại vài chi tiết không?”
Đúng vậy, Vũ Ân Nguyệt đã nhớ lại, nhiều năm qua, bà luôn không dám hồi tưởng cảnh tượng Hoàng Yến Chi mất tích ngày đó.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, đúng là bà đã nhớ lại vài chuyện chưa từng chú ý tới, chẳng hạn như ngày đó bỗng có rất nhiều dòng người tách hai mẹ con bọn họ ra, lại thêm cụ già chỉ đường cho bà, rốt cuộc là vô tình hay cố ý? Nếu nói những điều này được lên kế hoạch trước và mục tiêu ban đầu của bọn họ chính là Hoàng Yến Chi, vậy thì tất cả nghi ngờ đã được giải đáp.
“Hoàng phu nhân, tôi không có chứng cứ để chứng minh rằng bọn họ đã lên kế hoạch từ trước, nhưng tôi tin bà nhất định có thể tra ra được những việc này, miễn là bà muốn điều tra.”
“Sao cô lại biết được những chuyện này?”
Vũ Ân Nguyệt bỗng lạnh lùng nhìn cô ta: “Dựa theo tuổi của cô thì khi đó cô chỉ mới mấy tuổi thôi mà.”
Cô gái mỉm cười: “Bà không cần phải biết làm sao mà tôi biết được, chỉ cần bà biết tất cả những gì tôi nói đều là sự thật là được rồi. Đương nhiên, bà cũng có thể không tin, dù sao trước đó chúng ta cũng không quen biết. Nhưng bà yên tâm, tôi và nhà họ Hoàng các người không có bất kỳ khúc mắc gì, tôi cũng chẳng có lý do gì phải nhằm vào nhà họ Hoàng các người.”
“Đã vậy thì mục đích của cô khi nói cho tôi biết những chuyện này là gì? Muốn tôi đi chất vấn chồng tôi vì sao lại đắc tội với người ta để con gái tôi chịu tội sao? Hay còn mục đích nào khác?” Vũ Ân Nguyệt lạnh lùng nhìn cô ta, không còn sợ sệt như lúc đầu nữa.
Cô ta khẽ nhướng mày: “Ôi, quả thật không phải, chỉ là tôi đau lòng cho con gái bà còn nhỏ mà đã phải sống đầu đường xó chợ, liếm máu trên lưỡi dao. Mà ông bà làm ba mẹ lại đi yêu thương một đứa con gái khác không hề có quan hệ máu mủ với mình.”
Vũ Ân Nguyệt biến sắc, chú ý đến một câu trong lời nói của cô ta: “Cô nói liếm máu trên lưỡi dao là ý gì?”
Cô ta cười ra vẻ bí hiểm, thoáng nhìn qua sau lưng bà: “Muốn biết à? Bà có thể tự điều tra, đương nhiên cũng có thể hỏi con gái hoặc chồng bà. Đúng rồi, chồng bà biết sự thật nhưng cũng sẽ chỉ nói với bà một câu rằng, cuộc sống của con gái bà trước đây đã trải qua đầy nguy hiểm. Nhưng theo tôi được biết thì cô ấy đã từng suýt chết mấy lần.”
Nói rồi, cô ta hướng về sau lưng Vũ Ân Nguyệt mỉm cười, sau đó lập tức đứng dậy bước ra từ cửa hông.
Hoàng Yến Chi vừa mới đến quán cà phê đã thấy một cô gái và Vũ Ân Nguyệt ngồi đối diện nhau, cô lạnh lùng nhìn rồi bước nhanh đến. Cô gái kia mỉm cười với cô, ánh mắt lập tức trở nên u ám rồi rời khỏi.
Hoàng Yến Chi đuổi theo, cô ta băng qua sau bếp của quán cà phê rồi đi thẳng ra đường, Hoàng Yến Chi không đuổi kịp.
Trông cô ta ung dung nhưng lại đi nhanh đến bất ngờ, chỉ trong mấy cái chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi đứng tại đầu phố nhìn dòng người qua lại, mắt tối sầm.
Đây là lần đầu tiên có người thoát khỏi tầm mắt cô, rốt cuộc cô gái này là ai? Sao lại có thân thủ giỏi như vậy? Lúc nãy cô ta đã nói gì với Vũ Ân Nguyệt? Nghĩ đến Vũ Ân Nguyệt, Hoàng Yến Chi mới nhớ lại vừa rồi cô bỏ một mình bà ở lại quán cà phê, vì vậy mới vội vàng quay lại.
Bà vẫn ngồi tại chỗ, nhìn xa xăm, ngay cả khi Hoàng Yến Chi tới gần cũng không phát hiện.
Hoàng Yến Chi ngồi xuống bên cạnh Vũ Ân Nguyệt: “Mẹ.”
Vũ Ân Nguyệt không có phản ứng gì, Hoàng Yến Chi gọi liên tục ba lần bà mới hoàn hồn nhìn cô, ánh mắt dần có hồn, khẽ nói: “Yến Chi.”
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Mẹ, con đây.”
“Yến Chi, con gái của mẹ.” Vũ Ân Nguyệt sờ mặt cô, ánh mắt cô lóe lên, ngồi im, dịu giọng: “Mẹ, con là con gái Hoàng Yến Chi của mẹ đây.”
Vũ Ân Nguyệt bỗng nhiên rơi nước mắt: “Yến Chi, mẹ lạc mất con rồi.”
Hoàng Yến Chi lau nước mắt cho bà, càng dịu giọng hơn: “Bây giờ con đã trở về rồi, sau này sẽ không lạc nữa.”
Cô đỡ Vũ Ân Nguyệt: “Mẹ, có gì chúng ta về nhà rồi nói, mẹ về nhà với con trước được không?”
Vũ Ân Nguyệt dựa vào lực đỡ của cô đứng lên, nửa dựa vào người cô, cứ nhìn cô. Mãi cho đến lúc lên xe, Vũ Ân Nguyệt vẫn nhìn cô, Hoàng Yến Chi nghiêng người muốn thắt dây an toàn giúp bà thì bà bèn nắm chặt tay cô: “Yến Chi, có phải trước đây con đã chịu rất nhiều khổ không?”
“Mẹ, những chuyện đó đều đã qua rồi, không quan trọng.”
“Không, rất quan trọng, Yến Chi, mẹ muốn biết trong góc khuất mà mẹ không nhìn thấy được, rốt cuộc con đã chịu bao nhiêu cay đắng.” Mặt mày Vũ Ân Nguyệt đầm đìa nước mắt, trong đầu toàn là mấy câu nói trước khi đi của cô gái kia.
Cái gì mà liếm máu trên lưỡi dao, cái gì mấy lần suýt chết, những chuyện này rốt cuộc là sao? Vũ Ân Nguyệt thậm chí không dám tưởng tượng.
“Yến Chi, nói cho mẹ biết, trong những năm đó, rốt cuộc con đã trải qua chuyện gì?” Hiện giờ trong đầu Vũ Ân Nguyệt toàn là những câu hỏi này, bà muốn biết, nóng lòng muốn biết.
“Mẹ, những chuyện đó đã qua rồi, dù xảy ra chuyện gì cũng không còn quan trọng nữa. Cho dù quá khứ của con vô cùng tồi tệ, nhưng mà bây giờ con rất hạnh phúc, như thế là đủ rồi.” Hoàng Yến Chi dịu dàng nói.
“Mẹ muốn biết mà Yến Chi.” Vũ Ân Nguyệt vẫn kiên trì.