Diệp Dung nhìn thẳng Ryan, thật lâu sau bà ta mới chậm rãi cười nói: “Là tôi quá lo lắng, thủ lĩnh Ryan là người làm ăn, chắc sẽ không tính toán chi li với nhân vật nhỏ như tôi. Ngay bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho Yamamoto rời đi, làm như vậy thì thủ lĩnh có thể bày tỏ thành ý nói chuyện làm ăn chưa?”
Ryan mỉm cười: “Đương nhiên rồi, tôi là người làm ăn, Kim phu nhân đã bày tỏ thành ý thì tôi cũng sẽ có qua có lại. Số hàng mà bà muốn, tôi có thể bán thấp hơn giá thị trường nửa phần, thành ý như vậy đã đủ chưa?”
Diệp Dung nhìn Ryan mà không nói gì, dường như đang tính toán tính chân thật trong lời nói của anh ta. Đối với phần lớn người trên giang hồ, đơn hàng một trăm triệu đã là vụ làm ăn không tệ.
Nhưng đối với Ryan mà nói, vụ làm ăn này không có sức hấp dẫn gì, vậy mà bây giờ anh ta lại chịu giảm giá, nếu hôm nay thật sự bàn chuyện làm ăn, đây là một kết quả không tệ với Diệp Dung. Có điều, bà ta vẫn không tin tưởng Ryan.
“Đương nhiên, nếu Kim phu nhân không yên tâm thì bây giờ có thể đi, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản.”
Ryan từ tốn nói một câu.
Kế hoạch của bọn họ là trước tiên sẽ để Yamamoto rời khỏi khách sạn, sau đó để một mình Diệp Dung ở lại, như vậy mới có thể bắt được Diệp Dung với tổn thất thấp nhất.
Đó cũng là lý do vì sao lâu như vậy mà Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện vẫn chưa có hành động gì, Ryan lại không ngừng đọ sức với Diệp Dung.
Người đàn ông phía sau Diệp Dung nói nhỏ vào tai bà ta mấy câu, đại khái là hy vọng bà ta rời đi.
Dù sao mục đích lần này của bọn họ chỉ là dụ Hoàng Yến Chi lộ diện, nếu cô không tới thì bọn họ không cần thiết phải ở lại.
Nhưng Diệp Dung không nghĩ như vậy, 60% hàng tốt trong giới đều xuất từ tay Ryan, bà ta thật sự muốn số vũ khí trong tay anh ta. Nếu có được số vũ khí đó thì bà ta có thể hợp tác với nhiều người hơn nữa, thu được càng nhiều lợi ích.
Tuy bản thân Diệp Dung không có sức chiến đấu, nhưng bà ta lại có đầu óc nhạy bén, đã từng hợp tác với nhiều ông lớn trong giang hồ, thời gian hợp tác cũng rất lâu. Ngoại trừ biết lợi dụng vốn liếng của bản thân, bà ta cũng rất biết kiếm tiền, đây cũng là một trong những lý do có các vụ hợp tác đó.
“Thủ lĩnh Ryan nói đùa rồi, tôi thật lòng muốn hợp tác với cậu. Để thể hiện thành ý của mình, ngay bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại bảo Yamamoto rời khỏi đây trước.” Cuối cùng Diệp Dung vẫn vì lòng tham, ôm chút hy vọng may mắn. Đã không thấy Hoàng Yến Chi, chi bằng đánh cược một lần, nằm vụ làm ăn này trước.
Nếu có thể hợp tác lâu dài với Ryan thì đối với bà ta chỉ có lợi chứ không có hại. Mấy năm qua, bà ta và Yamamoto hợp tác rất êm đẹp, nhưng ông ta quá chuyển quyền, lợi nhuận mà bà ta nhận được cũng không nhiều.
Nếu có con đường nhập hàng mới thì bà ta sẽ có lợi thế đàm phán với Yamamoto, giành lại được một phần thị trường.
Nghĩ vậy, bà ta gọi điện thoại cho ông ta, mời ông ta tạm thời đi trước.
“Kim phu nhân, tôi có thể đi trước, nhưng Mị đâu? Bà đã nói sẽ cho tôi biết tin tức của Mị.”
“Yamamoto, đừng nóng vội. Những chuyện tôi đã đồng ý với ông, đã bao giờ tôi chưa làm được không? Tôi đã nói sẽ báo cho ông biết thì chắc chắn sẽ nói ông biết. Đợi tôi làm xong việc bên này rồi sẽ đi tìm ông. Đến lúc đó, tôi sẽ cho ông biết đi đâu để tìm được Mị.”
Diệp Dung nói tiếng nước R, Ryan không hiểu, nhưng không có nghĩa là Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện cũng không hiểu.
Nghe tên Mị, ánh mắt Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện hơi dao động.
Đáy mắt Quân Hạo Kiện hiện lên sát ý, xem ra lần này tuyệt đối không thể để Diệp Dung sống sót rời khỏi đây, nếu không thân phận của Hoàng Yến Chi sẽ rất dễ bị bại lộ.
Hoàng Yến Chi nhìn lướt qua Diệp Dung rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Diệp Dung và Yamamoto nói chuyện rất lâu, bà ta mới miễn cưỡng trấn an cảm xúc của ông ta.
Lần này ông ta đến đây vì Mị, nếu bà ta không nói tung tích của Mị cho ông ta biết thì rất khó khiển Yamamoto hài lòng.
Rất nhanh sau đó, Ryan nhận được tin tức người của Yamamoto đã rút lui.
Diệp Dung nhìn Ryan: “Thủ lĩnh Ryan, tôi đã tỏ thành ý, cậu xem...”
Ryan cười cười, lại phất tay lần nữa, người trong phòng lui ra ngoài, chỉ còn còn lại năm người bọn họ.
Giờ phút này, Diệp Dung không thể phát hiện sau khi đám người ra ngoài, tín hiệu trong phòng đã bị nhiễu. Nói cách khác, bây giờ bà ta không thể liên lạc được với bên ngoài.
Ngoài khách sạn, Yamamoto cúp điện thoại, vẻ mặt hung ác: “Chúng ta đi!”
Đám đàn em sửng sốt: “Đại ca, bây giờ chúng ta liền đi ư? Không phải nói báo thù cho nhị đương gia sao?”
Yamamoto lạnh mặt: “Chuyện này đi về rồi nói.”
Hiện giờ trong lòng Yamamoto đang rất tức giận, ông ta cảm thấy mình bị người phụ nữ Diệp Dung chết tiệt đùa giỡn. Và quả thực đúng như vậy, suy nghĩ này của ông ta đã được chứng thực ngay sau đó.
Yamamoto nhìn đám người bao vây bọn họ, số người không chỉ nhiều gấp bội số người của bọn họ, vẻ mặt âm trầm hỏi: “Các người là ai?”
“Yamamoto, đã lâu không gặp.” Irene bước ra từ trong đám người.
Yamamoto ngây người, không nhận ra người trước mắt: “Anh là ai?”
Irene cầm một con dao phẫu thuật, ánh dao lóe lên sắc lạnh vô cùng rõ ràng trong đêm tối: “Yamamoto đúng là quý nhân nhiều chuyện nhanh quên. Bốn năm trước, chúng ta đã gặp nhau ở nước R, ông cho người mời tôi, bị tôi từ chối, bèn phái người đuổi giết tôi, ông đã nhớ ra chưa?”
Trong mắt Yamamoto vẫn có vẻ nghi hoặc, ông ta đuổi giết quá nhiều người, thật sự không nhớ nổi người trước mắt này là ai.
Irene không hề thấy ngoài dự liệu, anh có chỉnh sửa lại bề ngoài của mình một chút, Yamamoto không nhận ra cũng là điều dễ hiểu: “Tôi nhắc lại cho ông nghe, bốn năm trước, Tokyo, Yoshiko Noda.”
Yamamoto lập tức nghĩ tới: “Cậu là bác sĩ Irene.”
“Không sai, chính là tôi, không ngờ lại gặp tôi ở đây đúng không? Năm đó không giết được tôi, có phải đáng tiếc lắm không? Nhiều năm qua, tôi cũng rất không cam lòng. Tôi chỉ từ chối cứu người tôi không muốn cứu, vậy mà bị đuổi giết, thiếu chút nữa đã mất mạng, nghĩ lại cũng thật oan uổng. Cho đến tận bây giờ, chỉ cần nghĩ đến chuyện này, tôi lại hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Yamamoto, ông nói xem chuyện này nên giải quyết thế nào đây?”
Yoshiko Noda là vợ Yamamoto. Bốn năm trước, bà ta bị kẻ thù của chồng trả thù, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Lúc đó, y thuật của Irene khá nổi trong giới, mà đúng lúc đó anh lại đang ở nước R. Yamamoto biết tin anh ở nước R liền cho người mời anh chữa trị cho vợ ông ta, nhưng bị anh từ chối.
Yoshiko Noda không được chữa trị kịp thời nên chết, Yamamoto quy cái chết của bà ta lên người Irene, thấy chết mà không cứu, phái người đuổi giết anh.
Anh phải tốn rất nhiều công sức mới có thể ra khỏi nước R, nhiều năm như vậy vẫn không đặt chân lên nước R một bước. Yamamoto vốn muốn tìm Irene báo thù. Đáng tiếc, mặc dù bác sĩ Irene có tên tuổi trong giới, nhưng hành tung quỷ dị, rất khó tìm được.
Ông ta tìm một thời gian vẫn không thấy nên mới dần từ bỏ, không ngờ lần này lại gặp nhau ở đây.
“Bác sĩ Irene, bây giờ là anh tự mình dùng đến cửa à?” Khóe môi Yamamoto cong nhẹ.
Irene mỉm cười: “Yamamoto, lời này là tôi nói mới đúng. Ông xem tình cảnh hiện tại của mình đi, người của tôi nhiều gấp đôi người của ông, vì chờ ông mà các anh em đã mấy ngày không được nghỉ ngơi rồi.”
Yamamoto híp mắt lại: “Cậu biết tôi sẽ tới?”
“Đương nhiên biết, tôi không chỉ biết ông sẽ tới, mà còn biết lúc nào ông tới, mang theo bao nhiêu người, trang bị loại vũ khí gì.” Irene mỉm cười.
Lòng Yamamoto chùng xuống, chuyến đi lần này của ông ta hoàn toàn được giữ bí mật, ngay cả người trong tổ chức cũng không biết, vậy mà Irene lại biết, đã vậy còn ở đây chờ mình.
Rốt cuộc là trùng hợp hay là có nội gián? Nhưng Irene đã nhanh chóng cho ông ta biết đáp án: “Lần này có thể gặp Yamamoto bằng cách này là nhờ Kim phu nhân. Nếu bà ta không nói cho thủ lĩnh Ryan biết ông sẽ đến đây làm khách thì làm sao chúng tôi có thể chiêu đãi ông tốt đây?”
Yamamoto tuyệt đối không ngờ kẻ đó lại là Diệp Dung, hai người họ hợp tác đã nhiều năm, quan hệ lợi ích đan xen cùng một chỗ, rốt cuộc bà ta làm như vậy thì có lợi ích gì?
“Tôi biết Yamamoto không muốn tin, dù sao ông và Kim phu nhân cũng đã hợp tác nhiều năm. Có điều, mọi người đều ăn chén cơm này, không phải ông không biết chỉ có lợi ích vĩnh viễn chứ không có bạn bè vĩnh viễn đấy chứ. Một mình ông độc chiếm thị trường nước R lâu như vậy, lại cho người ta lợi nhuận thấp, Kim phu nhân đã sớm bất mãn rồi. Lần này bà ta tìm Ryan hợp tác, một trong những điều kiện là tặng một nửa thị trường nước R cho Ryan, ông nói xem Ryan có đồng ý không?” Lời này của Ryan coi như giải thích nguyên nhân vì sao Diệp Dung làm như vậy.
Yamamoto sầm mặt, trong lòng hận Diệp Dung đến nghiến răng nghiến lợi. Ông ta thật lòng tới đây giúp đỡ, vậy mà bà ta lại dám tính kế sau lưng mình. Yamamoto đã mắc bẫy, ông ta tin lời Irene nói.
Tất nhiên, chủ yếu cũng là người trong giang hồ rất khó tin tưởng một người, nhất là loại quan hệ vì lợi ích mà trói buộc với nhau như Yamamoto và Diệp Dung.
Việc ly gián quan hệ giữa Diệp Dung và Yamamoto hoàn toàn thành công khi Diệp Dung gọi điện nhắc đến Mị.
Irene và Hely tạm thời đưa ra quyết định ly gián, chỉ có quan hệ lợi ích sụp đổ thì mới có thể làm cho Yamamoto không tin lời Diệp Dung nói.
Đến lúc đó, dù bà ta có cơ hội nói ra thân phận Hoàng Yến Chi thì chưa chắc Yamamoto đã tin.
“Cho nên bây giờ cậu muốn uy hiếp tôi?”
Yamamoto nhìn Irene, trầm giọng hỏi.
“Ồ... có thể nói là vậy.”
Yamamoto nở nụ cười: “Cậu cho rằng chỉ bằng các cậu là có thể hạ được tôi?”
“Ông có thể thử xem.” Irene cười, dao phẫu thuật chợt bay về phía Yamamoto.
Ông ta vô thức trốn ra sau, đàn em chắn trước mặt ông ta bị dao phẫu thuật đâm xuyên tim.
Tiếng súng vang lên trong đêm đen, Yamamoto vừa trốn vừa đánh trả. Nơi này là địa bàn của Ryan, người của anh ta nhiều hơn người của Yamamoto, vũ khí cũng tân tiến hơn, vì vậy ông ta nhanh chóng thất thế, Đàn em che chở cho Yamamoto rút lui, tổn thất về người càng nhiều hơn.
Ông ta phải trả một cái giá lớn, hy sinh gần hết đàn em mới có thể chạy trốn đến nơi an toàn, lúc này bên cạnh ông ta chỉ còn ba người.
Ông ta bụm cánh tay mình, chỗ đó bị Irene bắt một phát súng, vẫn còn đang chảy máu, bờ vai ông ta cũng đang chảy máu.
“Lão đại, bây giờ chúng ta đi mau thôi, chẳng may bọn họ đuổi theo thì chúng ta sẽ rất phiền phức.”
Đàn em sốt ruột nói.
Yamamoto sầm mặt, lần này tổn thất lớn, tất cả đều do Diệp Dung ban tặng. Nhớ đến người phụ nữ này, sắc mặt Yamamoto tái xanh, lấy điện thoại gọi cho bà ta, nhưng lại không gọi được.
Điều này càng chứng tỏ chuyện bà ta hợp tác với Ryan gài bẫy ông ta.
“Con đàn bà chết tiệt! Bây giờ lập tức trở về, sau đó diệt trừ tận gốc thế lực trong nước R của con đàn bà đó cho tao!” Yamamoto tức giận, làm động tới vết thương khiến máu chảy nhiều hơn.
“Vâng.”
****************
Trong phòng khách sạn, Diệp Dung còn đang chờ Ryan trả lời.
Anh ta cười cười: “Phu nhân thật sảng khoái, để tỏ thành ý của tôi, tôi sẽ cùng phu nhân làm vụ làm ăn này, giá cả tính thấp hơn giá thị trường nửa phần.”
“Quả nhiên thủ lĩnh Ryan là người hào phóng, không biết sau này chúng ta còn cơ hội hợp tác nữa không?” Diệp Dung thừa thắng xông lên. . Đọc truyện hay, truy cập ngay _ TRU МtruyeИ.V И _
Ryan cười nhạt: “Còn phải xem thành ý sau này của phu nhân.” Ryan không cho Diệp Dung câu trả lời chính xác.
Diệp Dung cũng không nóng vội, Ryan vỗ vỗ tay, cửa lại bị đẩy ra, một cô gái bưng vài ly rượu đi vào.
“Kim phu nhân, đã hợp tác thành công, vậy thì cần phải chúc mừng. Đây là chai champaign tôi vừa có được, vô cùng thích hợp với trường hợp hôm nay, phu nhân sẽ không từ chối chứ?”
Ryan đứng lên, cầm ly rượu trên khay. Diệp Dung cười khẽ rồi cũng cầm một ly rượu lên, vừa định chạm cốc với Ryan thì anh ta đè tay bà ta lại: “Phu nhân đừng vội, hôm nay là ngày vui, cùng để hai vị đây cũng hưởng chút không khí vui vẻ của chúng ta chứ.” Ryan chỉ một nam một nữ sau lưng Diệp Dung.
Trên khay có còn bốn ly rượu, rõ ràng là để chuẩn bị cho những người còn lại.
Diệp Dung cười: “Đương nhiên rồi.”
Được Diệp Dung cho phép, hai người mới tiến lên cầm lấy ly rượu.
“Hai người cũng qua đây.” Ryan gọi Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện.
Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện đi tới, vừa chạm ngón tay vào ly rượu, Diệp Dung híp mắt nói: “Chờ đã!”
Động tác của Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện cứng đờ, ngây người đứng tại chỗ.
“Kim phu nhân, có vấn đề gì sao?” Ryan hỏi.
Diệp Dung không trả lời mà nhìn bàn tay tay của Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện: “Sao tay người đẹp này lại thô ráp như vậy, nhìn giống tay đàn ông?”
Tay Hoàng Yến Chi đã được xử lý sơ, bề ngoài rất thô ráp, nhìn qua cũng giống tay đàn ông.
Còn tay Quân Hạo Kiện lại không giống vậy, tay anh cầm súng quanh năm, lòng bàn tay đều là vết chai, làm cách nào cũng không thay đổi được nhiều, nhất là đặt khi đặt cạnh tay Hoàng Yến Chi thì càng lộ ra sơ hở.
“Ha ha, phu nhân quan sát thật cẩn thận. Vị này là vệ sĩ của tôi, bảo vệ an toàn tính mạng của tôi, đương nhiên trình độ không thể kém, chân tay thô ráp chẳng phải rất bình thường sao? Tôi thấy mấy người bên cạnh phu nhân tay chân cũng không mềm mại đấy thôi.”
Diệp Dung dửng dưng nhếch miệng: “Thủ lĩnh Ryan nói rất có lý. Là tôi đường đột rồi, có điều nếu chỉ nhìn dáng cao và tay thì có nói cô ấy là đàn ông thì chắc là cũng có người tin.”
“Vị phu nhân này rất tò mò với vợ tôi thì phải.” Hoàng Yến Chi nói với giọng lạnh lùng.
“Tôi đang nói chuyện với phu nhân, ai cho cậu chen miệng vào.” Ryan quát lớn.
Hoàng Yến Chi lập tức cúi đầu: “Xin lỗi thủ lĩnh.”
Ryan nhìn sang Diệp Dung: “Ha ha, hai người này là vợ chồng, tình cảm vô cùng tốt. Benn không muốn người khác nói vóc dáng vợ mình cao to, mong phu nhân thông cảm.”
Diệp Dung cười xòa: “Việc này cũng dễ hiểu thôi mà.
Nếu tôi là đàn ông, có một người vợ xinh đẹp như vậy thì tôi cũng sẽ bảo vệ cô ấy.” Chuyện này dường như cứ như vậy mà trôi qua.
Mọi người nâng chén, chạm cốc. Khóe mắt Quân Hạo Kiện và Hoàng Yến Chi vẫn luôn chú ý ba người Diệp Dung.
Thấy ba người uống rượu xong, hai người liếc mắt, hết sức ăn ý mà nhấc chân, mỗi người một cước đạp hai người bên cạnh Diệp Dung xuống đất.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt, không đợi Diệp Dung kịp phản ứng, hai thuộc hạ của bà ta đã bị Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện đạp ra ngoài.
Có thể nói, hai người đó cũng phản ứng nhanh nhạy, ngay lập tức xoay người từ dưới đất nhảy lên, nhanh chóng đấu với Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện.
“Ryan, anh như vậy là có ý gì?” Diệp Dung trầm mặt, lạnh lùng chất vấn.
Ryan cười khẽ: “Phu nhân không cần phải vội. Ở đây có mấy người bạn cũ muốn gặp bà một chút, nhưng hai vệ sĩ này quá vướng víu.”
Trong nháy mắt, sắc mặt Diệp Dung liền biến nhưng cố ép bản thân trần bình tĩnh lại.
Bà ta hỏi: “Không biết mấy người bạn cũ ấy là ai, chi bằng ra gặp mặt để chúng ta tự ôn chuyện cũng được.”
Ryan ra hiệu bà ta quay người lại nhìn.
Diệp Dung xoay ra sau thì thấy hai thuộc hạ của mình đã bị Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện chế ngự.
Diệp Dung yên lặng nhìn Hoàng Yến Chi: “Không biết người bạn này là ai? Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”
Hoàng Yến Chi khoan thai đứng dậy, nhìn Diệp Dung: “Diệp Dung, nhanh vậy đã quên rồi à?” Lần này cô dùng giọng của mình, Diệp Dung lập tức nhận ra.
“Hoàng Yến Chi, hóa ra là cô!” Diệp Dung trừng mắt nhìn.
“Không sai, là tôi. Thế nào, gặp được tôi ngạc nhiên lắm sao? Chẳng phải bà báo cho tôi tới sao?” Hoàng Yến Chi hơi nhếch mày.
“Hoàng Yến Chi, không ngờ cô lại đến thật.”
“Bà đã đích thân mời, nếu tôi không đến chẳng phải quá không nể mặt bà sao?”
Hoàng Yến Chi mỉm cười, chỉ có điều bây giờ trông cô quá mức bình thường nên khi cười chẳng hấp dẫn chút nào.
Diệp Dung nhìn Hoàng Yến Chi, hoàn toàn không nhận ra Quân Hạo Kiện: “Hoàng Yến Chi, cô tưởng làm thế này là có thể giữ chân tôi ư? Đừng quên Yamamoto vẫn đang ở bên ngoài!”
Trải qua nỗi khiếp sợ ban đầu, giờ đây Diệp Dung đã hoàn toàn bình tĩnh lại.