Buổi tiệc vẫn tiếp tục diễn ra, Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện trở vào hội trường thì thấy mọi người đang vây quanh chúc thọ Quân lão gia.
Cố Hiên quỳ dưới đất, dập đầu với ông: “Chúc ông ngoại phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn. Năm nào cũng có ngày này, tuổi nào cũng như hôm nay.”
Quân lão gia cười vui vẻ, liên tục nói được, Cố Hiên lại tiếp tục chúc thêm mấy câu, lời nói tốt đẹp cứ bay ra ngoài như không đòi tiền, khiến Quân lão gia tươi cười rạng rỡ.
Hoàng Yến Chi đưa con trai cho Vũ Ân Nguyệt, sau đó cùng Quân Hạo Kiện đến chúc thọ Quân lão gia.
Cô tặng ông một nghiên mực mà cô đã có được trong buổi đấu giá với một khoản tiền lớn. Tất nhiên Quân lão gia rất thích, trước mặt mọi người khen ngợi cháu dâu mình không tiếc lời.
Hôm nay có rất nhiều nhân vật lớn trong giới quân đội và chính trị đến đây, những người mà thường ngày chỉ có thể thấy trên ti vi, hôm nay đều tới tham dự. Mọi người nghe Quân lão gia khen ngợi, trước đây chỉ nghe nói ông rất hài lòng với cháu dâu của mình. Lần này xem ra quả nhiên thật vậy.
Tất nhiên là Hoàng Yến Chi lại không biết Quân lão gia đang lót đường cho mình và Quân Hạo Kiện.
Sau này Quân Hạo Kiện sẽ đến quân khu thủ đô, không còn như trước nữa, chắc chắn sẽ thường xuyên qua lại với những người này nhiều hơn, tất nhiên cô cũng không thể tránh khỏi việc giao thiệp với những phu nhân ở thủ đô. Hiện giờ để những người này thấy Quân lão gia rất coi trọng cô, sẽ giúp địa vị của cô tăng cao trong các buổi gặp gỡ sau này.
Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện quỳ lạy chúc thọ xong thì đến phiên mấy con cháu họ hàng khác của nhà họ Quân mừng thọ ông.
Thời gian còn lại, Hoàng Yến Chi chỉ ở cùng con trai, ngồi bên cạnh vừa nhìn con và Hạo Hạo chơi đùa, vừa trò chuyện cùng Cẩn Mai.
Cho đến khi buổi tiệc kết thúc cô mới bế con trai đã ngủ được mấy giấc về nhà.
Cẩn Mai thì bị Aldan đưa về Thành phố Nam.
Ban đầu, Hoàng Yến Chi định bảo Aldan ngày mai hãy đưa Cẩn Mai về, nhưng nghĩ lại bây giờ Cẩn Mai đã lớn, cũng có cuộc sống của mình, bản thân cô lại không có tư cách gì nhúng tay vào chuyện của cô ấy nên đành thôi.
“Aldan, anh đưa em đi đâu vậy?” Cẩn Mai tò mò nhìn ra cửa sổ xe, hỏi.
“Quay về Nam Thành.”
Cẩn Mai ngẩn người nhìn Aldan: “Chúng ta không về khách sạn sao?”
Aldan cười nói: “Anh đã trả phòng, bây giờ chúng ta sẽ đến thẳng Nam Thành. Anh đã liên lạc với anh trai em, anh ấy sẽ đón chúng ta.”
“Anh ấy ở Nam Thành à?”
“Có điều, chúng ta đến Nam Thành làm gì vậy?”
Cẩn Mai cảm thấy khó hiểu, biểu cảm cũng có chút kháng cự.
“Trước đó ba em bị thương rất nặng. Anh trai em lo em chịu đựng không nổi nên không nói cho em biết.
Bây giờ ông ấy đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, cho nên anh muốn đưa em đi thăm ông ấy.”
Nghe vậy, đầu tiên Cẩn Mai rất kinh ngạc, sau đó chỉ lặng im.
Aldan nhìn cô: “Anh biết em không muốn gặp ông ấy, nhưng dù sao ông ấy cũng là ba em. Trước tiên chúng ta cứ đến đó thăm ông một chút, có được không?”
Cẩn Mai không phản đối cũng không nói đồng ý, nhưng cứ im lặng suốt đường đi.
Khi đến bệnh viện Cẩn Mai không muốn vào, Aldan cũng không miễn cưỡng, chỉ một mình Aldan vào thăm Cẩn Giai Thuỵ.
Một lát sau, Aldan và Cẩn Mai cùng nhau rời khỏi bệnh viện, mãi đến khi sắp đến cửa khách sạn, Cẩn Mai mới nhẹ giọng mở miệng.
“Ông ấy vẫn khỏe chứ?”
“Muốn biết thì tại sao không tự đi hỏi ông ấy?”
“Aldan, có phải anh cảm thấy em rất không hiếu thảo?”
Aldan dừng bước, nhìn Cẩn Mai: “Anh chưa từng nghĩ như thế. Anh biết trong lòng em còn đang bối rối về việc mẹ em mất. Lần này anh đưa em trở về, nhưng em có muốn gặp lại ông ấy hay không là lựa chọn của em.”
“Aldan, em muốn quay về, khi nào chúng ta về thành phố Sydney?”
Aldan thấy Cẩn Mai thật sự không muốn gặp Cẩn Giai Thuỵ, trong lòng khẽ thở dài một tiếng: “Nếu em muốn, hai ngày nữa chúng ta sẽ đi.”
Cẩn Mai gật đầu, im lặng. trở về phòng.
Vào ngày thứ ba, Cẩn Mai và Aldan trở về nhà cũ của nhà họ Triệu, ngôi nhà này vẫn còn ở đây từ khi Triệu Hiểu Khê qua đời.
Cẩn Tử Văn vẫn không bán nó đi, thỉnh thoảng có dịp về Nam Thành, anh sẽ trở về trông nom, thuê người quét dọn nhà cửa, cho nên trong nhà vẫn rất sạch sẽ.
Cẩn Mai nhìn cách trang trí cổ xưa ở đây, nhẹ giọng mở miệng.
“Ông ngoại của em để lại nhà này cho mẹ em, ông em qua đời lúc em còn rất nhỏ. Em hoàn toàn không nhớ rõ dáng vẻ của ông, ấn tượng của em về ông chỉ là qua những lời mẹ em kể. Nghe nói ông ngoại của em đối xử với em và anh trai em rất tốt, trong ngôi nhà này vẫn còn không ít đồ chơi của em và anh trai em hồi bé.”
“Em muốn mang đồ chơi về?”
Cẩn Mai lắc đầu: “Không phải, em tới đây lấy ảnh chụp. Nơi này có không ít ảnh của mẹ em, lần trước về đây em quên lấy. Em đã nói với anh trai, em sẽ lấy một nửa số ảnh ở đây.”
Cẩn Mai đi thẳng lên phòng sách ở tầng hai, cửa cũng được đóng lại, trong phòng sách rất sạch sẽ, hai bên đều đặt giá sách, trên tất cả giá sách có đủ các loại sách.
Mặc dù ông ngoại của cô là quân nhân, nhưng rất thích đọc sách, phần lớn sách ở đây đều là do ông ngoại để lại.
Cẩn Mai kéo ngăn ở bàn đọc sách ra, lấy album ảnh trong đó ra, bỗng một trang giấy trong đó rơi xuống, Cẩn Mai nhặt lên xem, lại là một thư thông báo trúng tuyển, chữ ký trên đó là tên của cô.
“Không phải mẹ nói em không tham gia thi đại học vì phát sốt sao? Tại sao lại có thư thông báo trúng tuyển đến từ Đại học B?” Cẩn Mai nhẹ giọng lẩm bẩm.
Aldan vốn dĩ đứng ở cửa ra vào đợi cô, nghe thấy lời cô, ánh mắt khẽ thay đổi, đi vào, liếc mắt đã nhìn thấy thứ trên tay Cẩn Mai.
Cẩn Mai ngẩng đầu nhìn về phía Aldan: “Aldan, anh nói có phải là rất kỳ lạ hay không, rõ ràng mẹ em nói em hoàn toàn không tham gia thi đại học, cũng vì điều này, bọn họ mới đưa em qua nước ngoài du học, nhưng bây giờ ở đây lại xuất hiện một lá thư thông báo trúng tuyển, lại còn là Đại học B, thế này là sao vậy?”
Aldan thật sự không biết giải thích điều này ra sao.
Anh còn tưởng lá thư thông báo trúng tuyển này đã sớm bị hủy rồi, không ngờ Triệu Hiểu Khê còn giữ lại, bây giờ còn bị Cẩn Mai thấy được, phiền phức rồi đấy.
Aldan không biết giải thích thế nào.
Cẩn Mai gọi điện thoại cho Cẩn Tử Văn. Anh ta cũng không rõ tại sao Triệu Hiểu Khê cất kỹ lá thư thông báo trúng tuyển, nên bất ngờ bị đánh một cái không kịp trở tay.
“Anh, rốt cuộc mọi người có chuyện gì giấu giếm em?” Cẩn Mai hỏi.
Cẩn Tử Văn dừng một chút, cười khẽ: “Tiểu Mai, em nghĩ nhiều rồi, mọi người có thể giấu giếm em chuyện gì chứ?”
“Vậy lá thư trúng tuyển này thì giải thích thế nào? Lúc trước em tỉnh lại trong bệnh viện, là mọi người đã nói với em, bởi vì em bị bệnh nên hoàn toàn không thi đại học. Nhưng bây giờ ở đây lại có một lá thư thông báo trúng tuyển của Đại học B, chẳng lẽ lá thư thông báo này là giả? Là mọi người làm ra, định dỗ dành em hả?”
Cẩn Tử Văn nghèo vốn từ, trừ phi là nói sự thật cho Cẩn Mai biết, nếu không thì chuyện này hoàn toàn không có cách nào để giải thích. Nhưng sự thật này tuyệt đối không thể nói.
“Anh, chắc chắn mọi người có chuyện giấu giếm em, anh nói cho em sự thật được không?” Cẩn Mai cầu xin.
Cẩn Tử Văn ngẫm nghĩ, rồi thở dài một tiếng.
“Tiểu Mai, không phải anh không muốn nói cho em, mà anh cảm thấy không cần thiết phải cho em biết.”
“Anh, bây giờ em muốn biết.”
“Nếu em muốn biết, anh có thể nói cho em. Thật ra chuyện này không phải phức tạp như em nghĩ, nói một cách đơn giản thì chính là em đã tham gia thi đại học, nhưng mà sức khỏe của em không tốt, vừa ra khỏi phòng thi đã ngất xỉu, phát sốt trong bệnh viện, cứ hôn mê rồi nói sảng mãi. Ba mẹ cho rằng áp lực học tập trong nước quá lớn, em không chịu nổi nên mới như vậy, hơn nữa cũng lo rằng em thi đại học không tốt, không đỗ nổi đại học trong nước, em sẽ đau lòng, nên sau khi bàn bạc đã quyết định để em ra nước ngoài du học. Vừa khéo, sau khi em tỉnh lại dường như quên mất mình đã tham gia kỳ thi đại học, thể là mẹ nói thẳng với em là không tham gia, để em yên tâm ra nước ngoài đi học. Thư thông báo trúng tuyển này được gửi tới sau khi em đến thành phố Sydney, khi đó em đã chuẩn bị kiểm tra nhập học ở bên kia. Mọi người quyết định dứt khoát không nói cho em biết, cứ xem như không có chuyện này.”
Cẩn Mai nửa tin nửa ngờ: “Thật sự chỉ vậy thôi sao?”
Cẩn Tử Văn nói với giọng chắc nịch: “Đúng là như vậy, nếu không thì em cho rằng là đã xảy ra chuyện gì?” Cẩn Tử Văn hỏi ngược lại.
Cô cũng không biết rốt cuộc mình muốn biết điều gì, và cái mà cô tưởng rằng sự thật đó là thế nào. Chẳng qua là lúc cô nhìn thấy thư thông báo trúng tuyển này, trong lòng cô rất bối rối, cứ như có chuyện gì đó không kiểm soát được đã xảy ra vậy.
“Anh, em chỉ phát sốt, vậy tại sao ngay cả chuyện tham gia thi đại học quan trọng như vậy mà cũng quên mất?” Cẩn Mai vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
“Cái này thì có gì lạ đâu, cũng không phải lần đầu tiên em quên chuyện gì đó. Khi còn bé, mỗi lần bị ốm, em cũng sẽ quên một số chuyện, em còn có ấn tượng không?”
Thật sự Cẩn Mai không biết những chuyện này.
“Chuyện này là thật như thế sao? Em còn mắc phải bệnh kiểu này à?”
“Em có, chỉ là những thứ em quên không phải là chuyện gì quan trọng, cho nên mọi người không để ý. Bây giờ em đã học ở Sydney, lá thư thông báo trúng tuyển Đại học B này cũng không quan trọng với em nữa, nếu em muốn giữ lại thì cứ giữ đi, xem như là một kỷ niệm.”
Dường như Cẩn Mai đã bị Cẩn Tử Văn thuyết phục: “Em biết rồi anh, vậy em sẽ mang thư thông báo trúng tuyển này đi. Anh, ngày mai em và Aldan sẽ quay về.”
Cẩn Tử Văn thấy Cẩn Mai đã tin, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Được, không có việc gì thì về sớm một chút.”
Ngày hôm sau, Cẩn Mai và Aldan quay trở về thành phố Sydney, Cẩn Tử Văn tự mình tiễn hai người lên máy bay.
Cẩn Mai nhìn mây trắng bên ngoài máy bay, mặt không có biểu cảm gì, tối hôm qua cô nằm mơ, mơ thấy một cô gái, vẫn luôn ngồi trong góc thút thít, cúi đầu, ôm đầu gối, cô thấy không rõ mặt đối phương, chỉ nghe cô ấy òa khóc, trong lòng cô rất khó chịu.
Mãi cho đến lúc cô tỉnh, giấc mộng đó vẫn rất rõ ràng, quanh quẩn trong đầu cô không dứt, không biết là tại sao. Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng trong mơ, cô lại cảm thấy rất sợ hãi.
Còn cả những lời mà Cẩn Tử Văn nói, cô vẫn cứ cảm thấy có gì đó rất lạ, nhưng lạ ở chỗ nào thì không nói rõ được.
“Cẩn Mai.” Aldan thấy từ khi lên máy bay thì cô đã bắt đầu không mở miệng nói câu nào, còn nhìn ra ngoài cửa sổ ngơ ngác, anh bèn gọi cô một tiếng.
Cẩn Mai bừng tỉnh, quay lại đối diện với ánh mắt lo lắng của Aldan, rồi lắc đầu: “Em vừa nghĩ vài vấn đề nên hơi thất thần, không sao đâu.”
“Đang nghĩ gì vậy? Có thể chia sẻ với anh không?”
Cẩn Mai cũng không giấu giếm Aldan, kể lại cơn ác mộng tối hôm qua của mình, Aldan chỉ cười: “Chỉ là cơn ác mộng mà thôi, là người bình thường, nếu còn nhớ rõ cảnh tượng trong mơ đều sẽ cảm thấy sợ hãi và đau khổ, đây là phản ứng tự nhiên, em không nên suy nghĩ nhiều. Về việc anh trai em, anh ấy sẽ không lừa em, cũng không cần thiết phải lừa em.”
Cẩn Mai nghe vậy, chăm chú nghĩ ngợi: “Anh nói có lý, có lẽ là do em suy nghĩ quá nhiều rồi.”
“Chắc chắn là em suy nghĩ quá nhiều, tối hôm qua gặp ác mộng chắc là không ngủ ngon giấc rồi phải không, bây giờ có thời gian nghỉ ngơi một chút trước đi.”
Cẩn Mai gật đầu, Aldan đưa một cái bịt mắt cho cô, cô đeo lên sau đó dựa vào vai anh nghỉ ngơi, Aldan nghiêng đầu nhìn gò má yên tĩnh của Cẩn Mai mắt anh sâu thẳm. Anh có thể cảm thấy dường như ký ức của Cẩn Mai đang dần dần khôi phục.
Cô bắt đầu có khái niệm mơ hồ với rất nhiều chuyện, ví dụ như cảnh tượng trong mơ. Đây cũng không phải là lần đầu Cẩn Mai thấy ác mộng, có lẽ cũng không phải là cảnh tượng thực tế lúc trước, nhưng cơn ác mộng ám chỉ thật ra cảm xúc tiêu cực cũng phản chiếu nỗi lòng chân thật của cô.
Tình huống như vậy xuất hiện nhiều lần khiến Aldan cảm thấy bất an trong lòng. Lúc trước, khi thực hiện thôi miên sâu với Cẩn Mai, dựa trên lý thuyết thì cô sẽ không dễ dàng nhớ lại được.
Nhưng bây giờ từng sự kiện nối tiếp nhau, cánh cửa ký ức của Cẩn Mai đã có dấu hiệu mở ra. Khi mà ký ức đã phủ bụi bắt đầu xuất hiện trở lại, có lẽ đón chờ Cẩn Mai sẽ là sự hủy diệt hoàn toàn. Trong mắt Aldan chứa đựng nỗi lo lắng rất khôn cùng.
****************
Nhà họ Quân.
Ngày mai là ngày anh phải quay về quân đội để nhận chức nên buổi tối trước khi ngủ, Hoàng Yến Chi phải thu dọn hành lý cho anh. Quân Hạo Kiện bế con trai đã dỗ ngủ xong đi vào.
Thấy cô bỏ cả đồ của An An vào, anh lên tiếng: “Yến Chi, lần này anh đến đó trước, đợi anh xong việc bên ấy sẽ đón em và An An qua.”
Hoàng Yến Chi dừng động tác, nhìn Quân Hạo Kiện với ánh mắt không hiểu: “Sao vậy, chẳng phải trước kia đã bàn bạc xong rồi à?”
“Giờ chắc chắn bên kia có rất nhiều việc. Anh lo một mình làm không xuể. Cứ để anh qua trước, đợi anh xử lý bớt việc, rảnh hơn thì đón em qua đó. Hơn nữa, đột nhiên để một mình ông nội ở nhà, anh cũng lo ông không thích ứng được.”
Nhắc đến Quân lão gia, Hoàng Yến Chi cũng không yên tâm. Quân lão gia tốt với cô như vậy, có thể nói là không thua kém Hoàng lão gia, nếu mình và Quân Hạo Kiện đi rồi, chắc chắn ông sẽ không quen.
“Vâng, vậy đợi cuối tuần em và An An tới thăm anh.”
“Được.” Hoàng Yến Chi lấy đồ của mình và An An ra, xếp gọn gàng đồ của anh vào.
Quân Hạo Kiện đi tắm, tiện thể giặt sạch tã đã thay cho con trai. Khi ra khỏi phòng tắm, Hoàng Yến Chi đã thay xong quần áo, là một bộ đồ ngủ màu đen, để lộ da thịt trắng ngần.
Mời gọi rõ ràng thế này, chỉ cần Quân Hạo Kiện không ngốc cũng hiểu được. Ánh mắt anh liền trở nên sâu thẳm.
Đến bên giường, anh ôm Hoàng Yến Chi lên: “Chúng mình vào phòng tắm.”
Bàn tay cô vòng lên cổ anh, gò má ửng hồng, bỗng dưng nghĩ đến cảnh tượng kiều diễm trong phòng tắm lần trước.