Nhà họ Cẩn.
Cẩn Giai Thuỵ một mình ngồi trong phòng khách, nhìn căn nhà trống trải mà trong lòng chất chưa không biết bao nhiêu xúc cảm.
Chuông cửa lại vang lên, một lúc lâu sau ông mới đứng dậy mở cửa.
Ngoài cửa, Diệp Dung nhìn ông, nét mặt kích động: “Giai Thuỵ, em về rồi.”
Sắc mặt Cẩn Giai Thuỵ lập tức thay đổi. Ông ta đưa tay kéo Diệp Dung vào, đóng cửa lại, còn không quên khóa trái.
Diệp Dung bị Cẩn Giai Thuỵ kéo mạnh, nhất thời không kịp đề phòng nên ngã xuống đất.
Bà ta kinh ngạc nhìn Cẩn Giai Thuỵ: “Giai Thuỵ, anh làm sao vậy? Là em, em là Diệp Dung đây.”
“Tôi biết cô là Diệp Dung. Rốt cuộc cô đã đi đâu?”
Cẩn Giai Thuỵ nhìn Diệp Dung, ánh mắt xám xịt.
“Diệp Dung, cô có biết tôi chờ cô lâu lắm rồi không?”
Tim Diệp Dung giật thót, trong lòng bỗng nảy lên linh cảm chẳng lành. Lần này bà ta quá tự tin nên đã tự chui đầu vào rọ rồi.
“Giai Thuỵ, anh làm sao vậy? Anh như vậy làm em rất sợ.”
Diệp Dung, đến bây giờ mà cô vẫn còn đóng kịch với tôi sao? Cô thật sự coi tôi là thằng ngu sao? Trong lòng Cẩn Giai Thuỵ vô cùng tức giận, nhưng vẫn cố khống chế cơn giận, nhìn bà ta.
“Em còn biết trở về à? Thời gian qua rốt cuộc em đã đi đâu? Bỏ đi cũng không nói một lời, em muốn làm tôi lo lắng đến chết sao?” Cẩn Giai Thuỵ tức giận to giọng.
Diệp Dung thấy Cẩn Giai Thuỵ nổi trận lôi đình thì ngược lại trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó khóc lóc kể lể: “Giai Thuỵ, anh nghe em giải thích đã.
Em bị chồng trước bắt đi. Hôm đó, anh ta thừa dịp anh đi vắng mà xông vào nhà, đánh em ngất xỉu rồi mang đi. Vì để trừng phạt em, anh ta còn nhốt em mấy tháng, em rất muốn liên lạc với anh nhưng không tìm được cơ hội. Lần này, nếu không phải kẻ thù của anh ta tìm tới nhà thì chắc chắn em vẫn không có cơ hội trốn ra nữa.”
Cẩn Giai Thuỵ lạnh lùng nhìn bà ta diễn kịch. Thấy nước mắt của bà ta, ông ta chẳng còn mảy may đau lòng nữa mà chỉ cảm thấy ghê tởm.
Tại sao trước đây mình lại có thể bị biểu hiện giả dối thế này qua mặt được cơ chứ? Lẽ nào vì bề ngoài yếu đuối của bà ta sao? Ha ha, Triệu Hiểu Khê nói không sai, ngay từ đầu ông ta đã mắt mù, cho nên mới coi nước mắt cá sấu là ngọc trai.
“Giai Thuỵ, anh phải tin em, từng câu từng chữ em nói đều là sự thật. Anh cũng biết chồng trước của em có quen biết với cấp trên của anh mà. Anh ta cho rằng em phản bội anh ta, do trước kia anh là sĩ quan nên anh ta không dám làm gì em. Nhưng bây giờ anh không còn là sĩ quan nữa nên anh ta...”
“Nói vậy, mấy tháng qua em đã ở bên cạnh hắn?”
Giọng điệu ông ta dịu đi, vẻ mặt khó dò, không thể đoán ra hiện giờ rốt cuộc trong lòng ông ta đang nghĩ gì.
Ánh mắt Diệp Dung lóe lên: “Giai Thuỵ, em không hề.
Anh ta muốn vậy nhưng em đã từ chối. Thật sự đó! Giai Thuỵ, mấy tháng qua tuy anh ta luôn hành hạ em nhưng em không hề phản bội anh.”
Cẩn Giai Thuỵ lẳng lặng nhìn Diệp Dung một lúc, rồi vươn tay dịu dàng lau nước mắt cho bà ta: “Đừng khóc.”
Sâu trong đáy mắt Diệp Dung lóe lên vẻ đắc ý. Xem ra con ngu Hoàng Yến Chi kia thật sự không nói thân phận của mình cho Cẩn Giai Thuỵ biết.
Trước khi về đây, bà ta vẫn luôn do dự, rốt cuộc nên đến thủ đô trực tiếp tìm Hoàng Yến Chi hay là đến nhà họ Cẩn trước. Bây giờ xem ra bà ta đã quyết định đúng đắn.
“Giai Thuỵ, em rất nhớ anh.” Diệp Dung tỏ vẻ dịu dàng nói.
Cẩn Giai Thuỵ mỉm cười: “Anh cũng rất nhớ em!”
Thế nhưng vẻ mặt của ông ta đột nhiên thay đổi, bóp chặt cổ Diệp Dung: “Con khốn, đến bây giờ mà vẫn còn muốn diễn kịch với tao, vui lắm phải không?”
Diệp Dung bắt lấy cổ tay Cẩn Giai Thuỵ: “Giai Thuỵ anh làm gì vậy? Em là Diệp Dung đây mà.”
“Diệp Dung, cuối cùng cô cũng đã trở về. Tôi chờ cô lâu lắm rồi. Hay là cô thích tôi gọi cô là Kim-phu-nhân hơn.”
Ánh mắt Diệp Dung lập tức thay đổi, nhưng nhanh chóng tỏ ra ngỡ ngàng: “Kim phu nhân nào? Anh đang nói gì vậy? Giai Thuỵ, anh buông em ra đi, em không thở nổi.”
“Đóng kịch đến nghiện rồi phải không? Diệp Dung, tôi còn muốn hỏi cô vài câu, rốt cuộc ở trong mắt cô, Cẩn Giai Thuỵ tôi là cái gì? Là thằng ngu sao? Cho nên hết lần này đến lần khác cô lừa gạt tôi?”
Giọng nói của Cẩn Giai Thuỵ rít qua kẽ răng, ánh mắt nhìn Diệp Dung như muốn xé xác bà ta ra.
Diệp Dung thấy Cẩn Giai Thuỵ nổi trận lôi đình thì trong lòng hối hận vì bản thân đã quá tự tin. Xem ra, mình đã coi thường Hoàng Yến Chi rồi. Nhưng không lâu sau, bà ta sẽ biết mình đâu chỉ đã coi thường Hoàng Yến Chi.
Cảm thấy càng ngày càng khó hít thở, Diệp Dung gắng sức đánh lên người ông ta: “Cẩn Giai Thuỵ, anh buông... em ra... Em không thở được...”
Tay Cẩn Giai Thuỵ vẫn siết chặt, cho đến khi thấy hai mắt Diệp Dung bắt đầu trợn trắng ông ta mới quăng bà ta thật mạnh xuống đất.
Diệp Dung quỳ rạp dưới đất, họ đến chảy nước mắt.
Bà ta dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn ông ta, cố gắng xoay chuyển tình thế.
“Giai Thuỵ, có phải anh đã nghe ai nói linh tinh gì rồi không? Kim phu nhân kia là ai, em không biết bà ta.”
Cẩn Giai Thuỵ nhìn xuống Diệp Dung, đưa chân giẫm lên mu bàn tay bà ta: “Không biết Kim phu nhân à? Diệp Dung, diễn xuất của cô giỏi thế này mà không vào giới giải trí thì thật đáng tiếc. Tôi đã nói rõ ràng như vậy rồi, cô đừng có giả ngu nữa. Cô thật sự cho rằng tôi vẫn là thằng ngu mặc cho cô đùa bỡn trong lòng bàn tay như trước kia phải không?”
Đến đây, ánh mắt Diệp Dung hoàn toàn thay đổi, có điều không phải là hoảng hốt lo sợ mà là lạnh lùng, bình tĩnh.
Cẩn Giai Thuỵ vẫn luôn nhìn bà ta nên tất nhiên là thấy sự thay đổi trong ánh mắt bà ta.
Cẩn Giai Thuỵ cười khẩy: “Thế nào, bây giờ không giả vờ nữa à?”
Diệp Dung dùng sức rút tay ra khỏi chân Cẩn Giai Thuỵ rồi phủi phủi tay: “Ha ha, Hoàng Yến Chi đã nói cho ông biết rồi sao? Không ngờ cô ta dám nói ra thật đấy. Nhưng chắc cô ta không nói thân phận của mình cho ông biết đâu nhỉ?”
“Diệp Dung, tôi chỉ hỏi cô một chuyện, năm đó có phải cô đã tự tay đưa Diệp Ngân vào nơi đó không?”
Cẩn Giai Thuỵ không để ý tới lời nói của Diệp Dung mà trầm giọng hỏi. Hai mắt ông ta run run vì căng thẳng.
“Xem ra Hoàng Yến Chi đã nói với ông thân phận của nó rồi, hèn gì. Nếu nó không nói ra thì làm sao ông biết Diệp Ngân bị đưa vào đó được.”
Diệp Dung xoa cổ tay, vẫn ngồi dưới đất, thản nhiên trả lời câu hỏi của Cẩn Giai Thuỵ. Suy cho cùng cũng là do bà ta quá coi thường Hoàng Yến Chi.
Cứ tưởng rằng cô ta sẽ sợ người khác biết được thân phận của mình, nhất định sẽ tìm đủ mọi cách giấu giếm. Không ngờ cô ta lại tự nói cho Cẩn Giai Thuỵ biết, xem ra mình đã quá tự tin. Nhưng bây giờ điều quan trọng nhất là phải rời khỏi nhà họ Cẩn trước, những chuyện khác chờ sau khi rời khỏi đây rồi tính.
“Thế nào? Muốn rời khỏi đây à? Diệp Dung cô mơ đi.”
“Ông đã biết tôi là Kim phu nhân rồi mà vẫn nghĩ rằng mình có thể giữ tôi lại sao? Cẩn Giai Thuỵ, không phải tôi coi thường ông, nhưng ông nhìn lại bộ dạng bây giờ của mình đi. Chỉ dựa vào một mình ông mà nghĩ bắt được tôi sao? Chỉ cần đến ngày mai mà tôi vẫn chưa rời khỏi căn nhà này thì thuộc hạ của tôi sẽ xông vào.”
Diệp Dung ung dung nói, dường như chẳng thèm quan tâm đến tình cảnh lúc này của mình. Nhưng trên thực tế, chỉ có bà ta mới biết trong lòng bà ta đang rất lo lắng. Bà ta vẫn còn chuyện chưa làm xong, tuyệt đối không thể chết dưới tay Cẩn Giai Thuỵ được.
“Trước khi đàn em của cô xông vào đây thì tôi sẽ giết chết cô, sau đó đi tự thú. Cô là gián điệp nước ngoài, lén vào nước tôi lấy trộm tình báo cơ mật, bị tôi phát hiện. Dưới tình thế cấp bách, tôi mới lỡ tay ngộ sát cô. Tôi tin thẩm phán sẽ cân nhắc án phạt nhẹ cho tôi.” Cẩn Giai Thuỵ thản nhiên nói.
Diệp Dung muốn dọa Cẩn Giai Thuỵ, nhưng quên mất hiện giờ ông ta đã không còn là người say mê mình, mình nói cái gì ông ta cũng tin như trước nữa.
Ánh mắt Diệp Dung thay đổi, cẩn thận quan sát Cẩn Giai Thuỵ: “Mới một thời gian ngắn mà đã thông minh ra rồi nhỉ. Đáng tiếc là đã quá muộn, bây giờ ông đã thân bại danh liệt, tan cửa nát nhà, vợ con ly tán, chỉ còn mỗi mình ông cô độc mà thôi.”
“Bốp!” Cẩn Giai Thuỵ tát mạnh lên mặt Diệp Dung.
Mặt bà ta lập tức sưng vù. Bà ta đưa lưỡi liếm máu ở khóe miệng, bị đánh đến mức răng lung lay, đủ thấy vừa rồi Cẩn Giai Thuỵ dùng sức thế nào.
“Nói, Diệp Dung có phải do chính tay cô đưa vào đó không?”
Diệp Dung liếc nhìn ông ta: “Chẳng phải ông đã biết đáp án rồi sao? Còn hỏi để làm gì?”
Vẻ mặt Cẩn Giai Thuỵ lập tức trở nên dữ tợn, nhấc Diệp Dung từ dưới đất lên: “Nó là con gái ruột của cô, là đứa con gái cô đã mang thai mười tháng sinh ra. Sao cô có thể nhẫn tâm làm vậy?”
“Nó không phải, nó không phải là con gái của tôi. Nó là con gái của ông, là con gái của kẻ thù! Muốn trách thì hãy trách nó có một người cha như ông, là tại nó xui xẻo!”
“Diệp Dung, hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà ngay cả con gái ruột cô cũng không tha!”
“Tôi nói, nó không phải là con gái của tôi. Nó không xứng! Nó quá dơ bẩn, trong người nó chảy dòng máu của ông. Nó sinh ra chỉ là để trả nợ!”
Cẩn Giai Thuỵ lại tát một cái lên má kia của Diệp Dung: “Đồ đàn bà ác độc! Nói, có phải chuyện cả Cẩn Mai cũng là do cô làm không?”
“Ha ha ha, là tôi làm đó. Cẩn Giai Thuỵ, trong tay tôi còn có video lúc đó nữa, ông có muốn xem không? Thật ra tôi cũng rất thích Cẩn Mai, đôi mắt nó đầy nét hồn nhiên vô tư, rất giống tôi lúc trẻ. Tôi thật sự không đành lòng ra tay với nó, nên đã phải do dự rất lâu đấy.”
Trong mắt Diệp Dung hiện lên sự điên cuồng: “Nhưng ai bảo ba nó là Cẩn Giai Thuỵ. Là chính ông đã hại con gái của mình. Ông không thấy ánh mắt hoảng sợ của nó lúc đó đâu, cả tiếng gào thét tuyệt vọng nữa, nghe êm tại làm sao. Nếu ông muốn xem tôi có thể cho ông xem thử.”
“Tôi phải giết cô!” Cẩn Giai Thuỵ giận dữ bóp cổ Diệp Dung lần nữa.
“Ông giết tôi đi! Giết tôi đi! Có điều, ông sẽ không thể gặp lại đứa con gái cưng Cẩn Mai của ông nữa đâu.”
Diệp Dung khó khăn nói ra một câu.
Lý trí sắp tiêu tan của Cẩn Giai Thuỵ lập tức quay lại: “Cô đã làm gì Cẩn Mai?”
“Ha ha, không phải muốn giết tôi sao? Cẩn Giai Thuỵ, ông ra tay đi, giết tôi nhanh lên! Có con gái của ông chôn cùng cũng rất đáng giá.” Diệp Dung cười nói.
Cẩn Giai Thuỵ buông lỏng tay ra, nắm bả vai bà ta: “Nói, Cẩn Mai đâu?”
“Cẩn Mai à? Tôi mời nó đến nhà tôi chơi, nhà của tôi ở một nơi rất đẹp, phong cảnh không thua Sydney đâu, tin chắc nó sẽ rất thích. Nếu nó muốn thì sẽ có có rất nhiều anh trai chơi với với nó.”
Khóe mắt Cẩn Giai Thuỵ đỏ bừng: “Nói, Cẩn Mai đang ở đâu?”
“Muốn biết à? Ha ha, tôi không nói cho ông biết.”
Ánh mắt Diệp Dung vô cùng đắc ý, dốc sức kích thích Cẩn Giai Thuỵ.
“Giai Thuỵ, để tôi nói cho ông biết một điều. Ông có muốn biết vì sao thái độ Triệu Hiểu Khê lại hoàn toàn thay đổi, nhất quyết muốn tống ông vào tù không? Vì bà ta...”
Diệp Dung dừng lại, thấy ánh mắt Cẩn Giai Thuỵ như muốn ăn thịt người, trong lòng bà ta vô cùng hả hê: “Vì bà ta cho rằng chuyện của Cẩn Mai là do ông làm để trả thù việc bà ta đã khiến Diệp Ngân mất tích. Ha ha, con đàn bà ngu xuẩn, ngu xuẩn cả đời.
Chỉ thông minh một lần, thế nhưng lại giúp tôi làm một chuyện tốt như vậy. Coi như bà ta chết cũng có ý nghĩa.”
“Diệp Dung, cô là đồ cầm thú. Hổ dữ còn không ăn thịt con, nhưng cô ngay cả cầm thú cũng không bằng!”
Trong đầu Cẩn Giai Thuỵ bỗng nhớ lại câu nói của Triệu Hiểu Khê, những lời mà ngày trước không hiểu rõ đến giờ phút này ông ta đã hiểu cả.
“Là cô, là cô làm?” Cẩn Giai Thuỵ tức giận suýt chút nữa lại đánh mất hết lý trí.
Diệp Dung thẳng thắn thừa nhận: “Là tôi làm đấy. Ai bảo bà ta ngu xuẩn, điều tra một người cũng không xong.
“Triệu Hiểu Khê vô tội, tại sao cô lại giết chết bà ấy?”
Cẩn Giai Thuỵ nghiến răng hỏi.
“Vô tội à? Bà ta là vợ của ông, đó cũng là cái tội. Chỉ cần là người có liên quan tới ông đều không phải là người vô tội. Cẩn Giai Thuỵ, tất cả mọi chuyện đều là do ông theo gió gặt bão. Năm xưa ông giết chết Carl của tôi, tôi phải khiến cho ông nhà tan cửa nát! Ông tức giận lắm phải không? Tức giận là đúng rồi.”
Nhìn thấy dáng vẻ giận dữ của Cẩn Giai Thuỵ, trong lòng Diệp Dung, không hiểu sao lại vô cùng sảng khoái.
Bà ta cười tươi: “Giai Thuỵ, hận tôi không? Muốn ăn thịt tôi đúng không? Tôi cho ông biết, tôi hận ông đã hơn hai mươi năm. Tôi hận không thể ăn tươi nuốt sống, uống máu ông, ăn thịt ông, nhưng tôi phải nhẫn nhịn hơn hai mươi năm mới có thể nhìn thấy bộ dạng tuyệt vọng của ông ngày hôm nay. So với tôi thì nỗi căm hận của ông đã thấm vào đâu?”
“Diệp Dung, cô có còn chút nhân tính nào không? Cẩn Mai và Diệp Ngân đều là hai đứa trẻ vô tội, sao cô lại có thể nhẫn tâm ra tay?”
“Tôi cũng đâu có đành lòng, nhưng ai bảo chúng là con của ông chứ. Muốn trách thì hãy trách chúng đầu thai nhầm chỗ.”
Cẩn Giai Thuỵ nhìn Diệp Dung chằm chằm, khó khăn lắm mới nén được sự căm hận và giận dữ xuống đáy lòng: “Nói đi, Cẩn Mai đang ở đâu?”
“Nhà của tôi, không phải vừa nói cho ông biết sao? Mới đây đã quên rồi à? Giai Thuỵ, xem ra ông đã già thật rồi.”
“Bớt nói nhảm cho tôi. Nếu cô không nói Cẩn Mai đang ở đâu thì cô sẽ phải chôn chung với con bé.”
Thực ra Cẩn Mai không hề nằm trong tay Diệp Dung, vừa rồi bà ta chỉ lừa Cẩn Giai Thuỵ, để ông ta sợ ném chuột vỡ đồ mà thôi.
“Thả tôi ra, để tôi đi thì tôi sẽ nói cho ông biết Cẩn Mai đang ở đâu.” Diệp Dung ung dung nói.
Bây giờ nhìn thấy Cẩn Giai Thuỵ giận dữ, bà ta chẳng còn mảy may sợ hãi nữa.
Cẩn Giai Thuỵ cười nhạo: “Cô mơ đi, Diệp Dung, nếu cô không nói cho tôi biết Cẩn Mai đừng mơ ra khỏi cánh cửa này. Cùng lắm thì chúng ta sẽ chết chung!”
Không biết từ lúc nào mà trong tay ông ta đã cầm một con dao quân đội, mũi dao sắc lạnh.
Ông ta kề dao lên cổ Diệp Dung: “Nói, con gái tôi đang ở đâu?”
Diệp Dung liếc nhìn con dao, ánh mắt tỏ ra khinh thường, bà ta dám chắc chắn rằng Cẩn Giai Thuỵ không dám giết mình: “Ra tay đi!”
Đáy mắt Cẩn Giai Thuỵ hiện lên sự ác độc, vung con dao sắc bén lên.
Diệp Dung hét lên rồi ôm lấy cánh tay, khiếp sợ nhìn Cẩn Giai Thuỵ: “Ông muốn Cẩn Mai chết à?”
“Nói, Cẩn Mai đang ở đâu?”
Cẩn Giai Thuỵ không để ý tới cánh tay đang chảy máu của Diệp Dung mà lạnh lùng hỏi. Sự nhẫn nại của ông ta đã mất hết, dáng vẻ điên cuồng lúc trước của Cẩn Mai không ngừng hiện lên trong đầu ông, ông ta biết rõ lý trí của mình không còn chống đỡ được bao lâu nữa.
“Tôi có chết cũng không nói cho ông biết, tôi muốn con gái ông chôn cùng.” Diệp Dung lạnh giọng nói.
“Vậy mày đi chết đi!” Cẩn Giai Thuỵ giận dữ hét lên.