Không nói đến Diệp Dung vì không tìm được tro cốt người yêu mà buồn bực thế nào thì lúc này ở một tòa thành tại nước Y, James cúp điện thoại, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Peter tiến lên bôi thuốc cho hắn.
Trong khoảng thời gian này, vết thương trên chân James đột nhiên tái phát, mỗi ngày hắn đều phải chịu đau đớn giày vò, chứ đừng nói là đứng dậy.
Peter ngồi xổm trước mặt hắn, tiêm thuốc cho hắn, sau đó lấy thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên chân hắn.
“James, trong thời gian này anh yên tĩnh chút đi, dưỡng thương cho tốt. Mấy thứ như rượu, thuốc lá có thể không động đến thì đừng động đến.”
“Anh đang ra lệnh cho tôi?” Mặt James tối sầm.
Peter bất đắc dĩ: “Tôi chỉ khuyên anh mà thôi. Nếu anh muốn sống thêm vài năm, ngắm Hoàng Yến Chi thật kỹ thì hãy nghe lời tôi. Đương nhiên, nếu anh muốn đi gặp Thượng đế sớm một chút thì tôi cũng không phản đối.”
James trầm mặc một lúc, mặt không đổi sắc: “Biết rồi.”
Peter biết hắn đã nghe mình khuyên can, trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa thở dài, Hoàng Yến Chi quả thật có ảnh hưởng quá lớn đối với James.
“Chân anh bây giờ đã thiếu nhạy cảm đối với cảm giác đau đớn. James, đây không phải là dấu hiệu tốt.” Peter vẫn quan sát phản ứng của James, mọi ngày vào giờ này thì James đã bắt đầu rơi vào trạng thái đau đớn dữ dội, nhưng hai ngày nay hắn chỉ cắn răng chịu đựng.
Bây giờ hắn đã không còn quan tâm chân mình như thế nào nữa, trước đây vội vã muốn đứng dậy được là vì muốn đi thủ đô cướp Hoàng Yến Chi về.
Bây giờ, nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Hoàng Yến Chi, bỗng nhiên hắn lại không đành lòng phá hủy nụ cười trên mặt cô. Cũng đúng, dù sao bây giờ mình chỉ là một kẻ tàn phế, cướp được Hoàng Yến Chi về thì thế nào.
Cô ấy rực rỡ như vậy, nếu bản thân mình của hiện giờ mà ở bên cạnh, không bằng cứ đứng từ xa nhìn, dù cho chỉ liếc mắt một cái cũng được rồi.
“Peter, anh nói xem có phải tôi rất ngốc không?” James bỗng nhiên nói, giọng điệu yếu ớt khiến Peter giật nảy mình, hoảng sợ nhìn James: “Anh định làm gì?”
Thấy ánh mắt Peter như đang nhìn bệnh nhân tâm thần, sắc mặt James tối sầm: “Bỏ ngay ý nghĩ trong đầu anh đi, trừ khi anh muốn vào bụng cá mập.”
Peter thở phào: “Phù! đây mới là James mà tôi biết chứ, vừa rồi anh thương xuân buồn xuân thu như vậy thực sự không giống anh chút nào.”
“Anh im mồm được rồi đấy.” James lạnh lùng nói.
Peter cười xòa, tiếp tục bôi thuốc cho hắn. Trán James đã dần đổ mồ hôi, mặt trắng bệch vì đau đớn.
Peter nhìn thấy hắn thế này chỉ có thể tăng tốc độ tay. Khi quản gia đi vào thì Jmaes cũng đã trị liệu xong.
Cả người hắn như mới được vớt từ dưới nước lên, quần áo ướt nhẹp. Hắn nằm trên ghế, nhắm mắt lại không biết là đang ngủ hay chỉ đang nghỉ ngơi.
Quản gia đứng bên cạnh không nói gì.
Nửa giờ sau, Jmaes mới mở mắt: “Nói đi.”
Quản gia cung kính đưa mấy tấm ảnh cho James: “Thiếu gia, đây là ảnh chụp mới nhất.”
Mắt James hơi lóe lên, nhận lấy ảnh chụp, nhìn kỹ từng tấm một. Đây đều là ảnh chụp Hoàng Yến Chi, xem ra đều là ảnh chụp của ngày hôm nay.
Cô mặc một chiếc đầm voan màu đỏ, trong lòng bế một đứa bé.
“Đây là con cô ấy sao?” James nhẹ giọng hỏi.
“Đúng vậy.”
James nhìn chằm chằm đứa bé, vẻ mặt dịu dàng: “Ánh mắt đứa trẻ này thật giống Tiểu Thất. Tôi nhớ khi Tiểu Thất vừa đến, mắt cũng như vậy, rất to, rất tròn, đen láy trong veo, chỉ liếc mắt là có thể nhìn thấu.”
Khác biệt duy nhất có lẽ là lúc đó trong mắt Hoàng Yến Chi đầy sợ hãi, như một chú nai con hoảng sợ.
“Hừ.” James bỗng nhiên lạnh lùng hừ một tiếng: “Toàn bộ dáng dấp đều giống Tiểu Thất không tốt sao, giống người đàn ông kia để làm gì.”
Quản gia: “...” Con nhà người ta chọn lấy ưu điểm của cha mẹ mình mà cũng sai sao?
James phát hiện điểm tương tự giữa bạn nhỏ An An và Quân Hạo Kiện là lại nghiến răng nhìn chằm chằm ảnh chụp, thế nhưng khi nhìn thấy chỗ tương tự Hoàng Yến Chi thì lại cười vô cùng dịu dàng.
Quản gia đứng cạnh như không khí, coi như không nhìn thấy những biểu hiện như bệnh nhân tâm thần của James.
“Nó tên là gì?”
“Tên ở nhà là An An, tên chính thức là Quân Vĩ Thành”
“Tên rất hay.” James khen một tiếng.
“Còn chuyện gì nữa?”
Thấy quản gia vẫn đứng đó, James bèn hỏi, mắt vẫn nhìn Hoàng Yến Chi trong ảnh.
“Diệp Dung vẫn đang tìm tro cốt của lão gia.”
“Hừ.”
James hừ lạnh: “Cũng cố chấp thật đấy, nếu bà ta đã muốn tìm thì để bà ta tìm, tiện thể tra xem rốt cuộc bà ta đang ở đâu, tìm được thì đưa về đây, mấy bảo bối của tôi đều đang đói lắm đấy.”
“Vâng, thiếu gia. Nhưng bây giờ bên cạnh Diệp Dung có không ít người, muốn tra được tung tích cũng không dễ.” Coi như là tìm được thì đưa về cũng không phải là chuyện dễ dàng.
“Không tiếc bất cứ giá nào.” James âm lãnh nói.
“Vâng, bây giờ tôi lập tức sai người đi làm.” Quản gia rời đi.
James vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, ánh mắt lạnh lùng: “Cha tốt của tôi, nghe thấy không, tâm can bảo bối của ông đang tìm ông đấy.”
Lời này là hắn nói với chiếc nhẫn trên tay.
Diệp Dung có chết cũng không nghĩ ra rằng James lại đem tro cốt cha mình làm thành một cái nhẫn và đeo trên tay, mà chiếc nhẫn này lại từng xuất hiện trước mặt Diệp Dung vô số lần.
Nếu một ngày nào đó Diệp Dung biết thứ mình nhớ mãi không quên lại ở gần trong gang tấc thì không biết sẽ có cảm giác gì.
Nghĩ đến đây, James liền không kiềm chế được mà bật cười: “Thực sự quá thú vị, ông nói có đúng không, cha của tôi?”
****************
Thủ đô, nhà họ Quân.
Để giải thoát Hoàng Yến Chi khỏi khốn cảnh phải cho con uống sữa suốt ngày, Quân Hạo Kiện đề nghị cô lấy sữa ra để vào bình cho con uống.
Lần đầu tiên, An An sống chết không chịu uống, chỉ nhìn cô, Hoàng Yến Chi không để ý tới cậu nhóc, thì nó liền nước mắt lưng tròng, bày ra vẻ mặt: mẹ mà không cho con ăn, con khóc cho mà xem.
Nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là đứa bé chưa đầy ba tháng tuổi, Hoàng Yến Chi thấy mà thương, bèn nói: “Hay để sau này rồi tính.”
“Không được.” Thái độ của Quân Hạo Kiện vô cùng kiên quyết: “Giờ con quá ỷ lại em, hơn nữa còn cực kỳ kén chọn, đây không phải thói quen tốt, phải bỏ.”
Hoàng Yến Chi cũng biết lời anh nói có lý, nhưng nhìn ánh mắt đáng thương của con trai, cô lại mềm lòng: “Quân Hạo Kiện.”
Quân Hạo Kiện khẽ thở dài: “Yến Chi, anh không muốn em mất đi tự do vì con, em là mẹ, nhưng cũng là chính em. Cuộc sống sau này không thể cứ quay quanh nó mà không thể làm việc gì khác, mà An An còn là con trai, không thể nuôi như thế được.”
Hoàng Yến Chi trầm mặc, quay đi, không nhìn con đang nằm trong lòng anh nữa, ý tứ ngầm đồng ý.
Quân Hạo Kiện ôm con trai ngồi cách xa Hoàng Yến Chi, đặt bình sữa bên miệng An An, An An ngậm miệng, ánh mắt vẫn dõi về hướng cô.
Quân Hạo Kiện lại xoay sang hướng khác để cậu nhóc không nhìn thấy mẹ mình. An An không thấy mẹ, ngơ ngác nhìn mặt ba, mếu máo, bắt đầu gào khóc.
Hoàng Yến Chi định đứng lên thì anh đã ôm con đi trước.
“Em ở lại đây đi.” Quân Hạo Kiện nghiêm túc nói.
Bước chân Hoàng Yến Chi khựng lại, đứng tại chỗ nghe tiếng con khóc vọng từ phòng khách ra.
Lòng cô như bị ai siết chặt, cô phải cố hết sức mới ghìm được ý muốn ôm con lại. Cô hiểu hành động của anh là đúng đắn, cô không thể buông hết mọi chuyện xuống được, lỡ ngày đó cô có việc cần ra ngoài trong chốc lát, lỡ An An lại khóc đòi mẹ thì như vậy chỉ khổ con, mà người lo lắng lại là những người lớn như bọn họ.
So với nuôi dưỡng thói quen xấu này cho An An, chẳng thà sửa ngay từ bây giờ.
Trong phòng khách, Quân Hạo Kiện lạnh mặt nhìn con trai khác, cũng chẳng dỗ cậu nhóc.
Quân lão gia ngồi trên lầu nghe thấy tiếng thì đi xuống: “An An sao vậy, sao lại khóc suốt thế?”
Quân Hạo Kiện đáp lại một câu: “Không có gì đâu ông, ông cứ lên gác đi.”
“Thằng bé khóc nức nở thế kia, cháu dỗ nó đi kìa.”
Quân lão gia sốt ruột, nhất là khi nhìn thấy An An khóc khản cả giọng, ông thấy mà lòng đau nhói.
“Thằng bé quá ỷ lại vào Yến Chi, lại hay kén chọn, phải sửa lại tật xấu này.” Quân Hạo Kiện giải thích.
Lúc này Quân lão gia mới nhìn thấy bình sữa trong tay anh, lập tức hiểu ra mọi chuyện: “Nó mới được mấy tháng, trẻ con tuổi này đều dính mẹ, có gì lạ đâu.” Quân lão gia tức giận.
Nếu An An đã ba bốn tuổi mà Quân Hạo Kiện làm vậy, ông sẽ không nói gì, nhưng giờ chắt ông còn chưa đầy ba tháng tuổi, có muốn dạy con cũng không thể vội vàng thế được.
Quân lão gia bất mãn với cháu trai: “Đúng là hồ đồ, đưa nó cho ông.”
“Ông nội, chuyện này ông đừng nhúng tay vào.”
“Mặc kệ? Sao ông có thể mặc kệ được? Cháu đang ngược đãi chắt yêu của ông, cháu không thương con thì để ông thương. Quân Hạo Kiện, đưa thằng bé cho ông.”
Quân Hạo Kiện không đưa, anh quyết tâm phải sửa lại tật xấu này cho con. Qua một quãng thời gian ở chung, anh nhận ra một điều, đừng thấy An An còn nhỏ mà coi nó như những đứa trẻ bình thường khác, thực ra tính tình cậu nhóc rất quật cường.
Như cách đây hai ngày, kiên quyết không ăn chút gì cả, khóc một lần liền mất nửa tiếng, khóc mất cả tiếng cũng không chịu dừng.”
Quân Hạo Kiện thấy con khóc không đau lòng sao? Không, anh đau chứ, đây là đứa bé mà Hoàng Yến Chi dùng mạng để đổi lấy, cũng là đứa con đầu tiên của anh, là đứa con cùng anh trải qua bao gian nan trắc trở. Anh yêu con hơn bất kỳ ai, nếu anh là một người đàn ông bình thường, mỗi ngày đều ở nhà giúp cô san sẻ gánh nặng thì anh cũng không vội vàng như thế.
Nhưng chỉ hơn một tháng nữa, kỳ nghỉ phép của anh sẽ kết thúc. Đến quân khu thủ đô, chắc chắn sẽ có rất nhiều việc cần làm, đến lúc đấy khó mà lo liệu được việc nhà, cũng đồng nghĩa với việc Hoàng Yến Chi phải gánh vác trách nhiệm gia đình.
Dựa trên mức độ ỷ lại của thằng nhóc đối với cô, trọng trách chăm sóc con sẽ chỉ thuộc về mình cô, người khác muốn nhúng tay vào cũng khó.
Quân Hạo Kiện thương con, nhưng anh cũng thương vợ mình. Bây giờ, trong nhà có nhiều người như vậy mà Hoàng Yến Chi đã liên tục mấy ngày không được ngủ ngon rồi, quầng thâm dưới mắt vô cùng rõ rệt, có lẽ bản thân cô không cảm thấy gì, nhưng anh lại vô cùng đau lòng.
Đây cũng là nguyên do chủ yếu anh muốn sửa lại tật xấu này cho con trai, chỉ khi giảm bớt tính ỷ lại của con với cô thì những người khác mới giúp trông được, lúc đó Hoàng Yến Chi mới có thời gian để nghỉ ngơi.
Hoàng Yến Chi cũng hiểu nỗi khổ tâm của anh, quý trọng tấm lòng của anh dành cho cô nên mới kìm nén không bước ra.
“Quân Hạo Kiện, cháu muốn để thằng bé khóc tới khi nào?” Quân lão gia tức giận.
“Phải xem khi nào nó chịu uống sữa.” Quân Hạo Kiện thản nhiên đáp, nhưng trong mắt lại có chút đau lòng khó nhận thấy.
An An vẫn đang khóc, không thèm chạm vào bình sữa ba mình đưa.
Quân Hạo Kiện nhét bình sữa vào miệng cậu nhóc, nhưng nó nhổ ra ngay.
“Yến Chi đâu rồi?” Quân lão gia hỏi dì Triệu.
Dì Triệu khó xử.
“Ông đừng tìm cô ấy, cháu bảo cô ấy rồi, nếu cô ấy mà nhúng tay vào chuyện này, thì ngay lập tức cháu sẽ về quân khu.”
“Cháu... Quân Hạo Kiện, cháu muốn ông tức chết phải không?”
“Ông nội, trẻ con khóc vài tiếng cũng không có chuyện gì lớn đâu, ông cứ lên trước đi, bao giờ nó mệt thì nín thôi.”
Sắc mặt Quân lão gia xanh mét, hừ một tiếng: “Đây là con trai cháu, ông không có quyền quản chứ gì.
Được rồi, ông mặc kệ.” Ông tức giận đùng đùng đi về phòng.
“Hạo Kiện.” Dì Triệu muốn khuyên, đứa bé còn quá nhỏ, muốn dạy dỗ nó thì bây giờ cũng chưa phải lúc.
“Dì Triệu, hôm nay Yến Chi còn chưa ăn cơm, dì nấu cho cô ấy bát mì đi.”
Dì Triệu thở dài một hơi, đi vào bếp.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai cha con, Quân Hạo Kiện nghiêm túc nhìn con trai: “Quân Vĩ Thành, giờ không có ai giúp được con đâu, nếu hôm nay con uống hết chỗ sữa này, bố mang con đi tìm mẹ, còn không uống thì nhịn đói đi.”
An An chẳng quan tâm anh nói gì, chỉ lấy hơi liều mạng gào khóc, nước mắt rơi lã chã, từng hạt từng hạt lăn xuống. Nửa tiếng sau, cuối cùng tiếng khóc cũng tạm dừng, chỉ còn tiếng sụt sịt với tiếng nấc cụt.
Quân Hạo Kiện ngẩn người, trong đầu anh bây giờ chỉ còn lại tiếng khóc của An An, nó giống như ma âm quẩn quanh trong đầu anh, muốn gạt đi cũng không được.
Sữa đã lạnh từ lâu, Quân Hạo Kiện dặn dì Triệu kêu cô hút thêm một bình nhỏ, sau đó nhẹ nhàng bế con lên, vỗ nhẹ vai con.
An An vẫn đang nấc cụt, mắt mũi đỏ bừng vì khóc, bộ dạng vô cùng đáng thương.
Quân Hạo Kiện duỗi tay lau nước mắt cho con: “Con xem đàn ông đàn ang khóc thế có mất mặt không? Lẽ ra lúc nãy ba phải quay lại, đợi con lớn rồi bật cho con xem.”
An An sụt sịt mũi, lâu lâu xì một cái, dì Triệu nhanh chóng mang bình sữa đến.
Quân Hạo Kiện đặt bên miệng An An, nhưng nhóc con vẫn không chịu uống.
“Hôm nay con mà không uống là không có gì khác để ăn đâu đấy.” Quân Hạo Kiện nói, chẳng quan tâm cậu nhóc có hiểu hay không.
An An kiên quyết không chịu há mồm, Quân Hạo Kiện giằng co với con trai.
Cuối cùng An An đành thỏa hiệp, mở miệng bắt đầu uống sữa.
Quân Hạo Kiện thấy thế bèn thở phào, nếu con vẫn tiếp tục không uống, anh cũng không kiên trì nổi nữa.
Hoàng Yến Chi không nghe thấy tiếng khóc từ phòng khách nữa, tâm trạng đang căng thẳng của cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng cô cũng không đi ra ngoài mà ngồi đợi Quân Hạo Kiện đi vào.
Sau khi đút sữa cho con xong, Quân Hạo Kiện giữ lời bế con vào gặp mẹ. An An nhìn thấy cô lại muốn khóc, cô vội ôm con vào lòng.
An An nắm vạt áo trước ngực Hoàng Yến Chi, dùng ánh mắt trông mong nhìn mẹ.
Hoàng Yến Chi cúi đầu hôn một cái lên mặt An An: “An An của mẹ giỏi quá!”
Hoàng Yến Chi nhìn về phía chồng mình: “Hạo Kiện, cảm ơn anh, khiến anh vất vả rồi. Ông nội có nói anh gì không?”
“Không sao đâu, ông nội nổi tính trẻ con thôi, tí lại quên ngay ấy mà. Mấy ngày tiếp theo cứ như vậy đi, em giao con cho anh.”
Hoàng Yến Chi không từ chối, Quân Hạo Kiện đều đã bắt đầu việc này rồi, tất nhiên cô sẽ phối hợp.
Trong một gia đình, cha mẹ phải thống nhất vấn đề giáo dục con cái mới có thể dạy dỗ tốt con mình; chứ không nên thay đổi xoành xoạch, khiến con cái cảm thấy chỉ cần nghe lời ba hoặc mẹ là đủ.
Chẳng qua là người tức giận không chỉ có Quân lão gia, mà còn có cả bạn nhỏ An An nữa.
Mấy ngày tiếp theo, trừ lúc cho uống sữa, An An chẳng thích bị ba ôm tí nào. Với ai bé cũng cười, chỉ có Quân Hạo Kiện là không, dù anh có chọc cậu nhóc như thế nào thì cậu nhóc cũng không cười.
Quân lão gia chẳng thèm nhìn cháu trai một cái, giận lây cả Hoàng Yến Chi.
Về việc này, Quân Hạo Kiện cũng thấy bất đắc dĩ.
Mặc dù bị con trai và ông nội ghét bỏ những phương pháp của Quân Hạo Kiện cũng có hiệu quả, ít nhất bây giờ An An đã chịu uống sữa bằng bình, mà những lúc không thấy Hoàng Yến Chi cũng không gào khóc.