Thủ đô.
Trong phòng ngủ, Hoàng Yến Chi vừa mới cho An An uống sữa xong, đang nhẹ nhàng dỗ con đi ngủ.
Quân Hạo Kiện đi tắm. Lúc anh ra, cô còn chưa ngủ, hiển nhiên là đang chờ anh.
“Có chuyện muốn hỏi anh à?” Quân Hạo Kiện hỏi bằng giọng điệu ấm áp.
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Anh, Vệ Huy và anh trai em đang lập kế hoạch gì phải không?” Cô đã nhận ra điều này từ trước, nhưng chưa từng hỏi.
Quân Hạo Kiện không định gạt cô, anh kể lại hết cho cô nghe.
Chăm chú nghe xong, cô nói: “Hình như anh cần một *Trader”
*Trader: người giao dịch, có thể là cá nhân hoặc tổ chức làm việc trong ngành tài chính, với công việc là mua hoặc bán các sản phẩm tài chính như cổ phiếu, trái phiếu, hàng hóa hoặc các sản phẩm phái sinh với tư cách là đại lý (agent), là người tìm kiếm kênh phòng ngừa rủi ro (hedger), người giao dịch ăn chênh lệch (arbitrageur) hoặc người đầu cơ (speculator).
“Anh đã bàn với Tử Hi, giao chuyện này cho cậu ấy.” Quân Hạo Kiện nói.
Hoàng Yến Chi nhướng mày: “Bạch Tử Hi hiểu biết về kinh tế?”
“Ừ, mặc dù cậu ấy dạy văn học lịch sử, nhưng kinh tế mới là thế mạnh của cậu ấy. Em biết Mike Lee ở Phố Wall không? Đó là Bạch Tử Hi, Lee là họ của mẹ của cậu ấy.”
Mặc dù Hoàng Yến Chi không thuộc về ngành này, cũng không hiểu biết sâu về nó, nhưng trùng hợp là, cô từng nghe Hely nhắc đến Mike Lee.
Anh ta là thần thoại ở Phố Wall, nghe nói vừa bước qua tuổi hai mươi đã trổ hết tài năng trong vô số những trader, thu hút sự chú ý của những kẻ săn mồi tư bản ở nước M. Có điều, anh ta từ chối lời mời của những người đó, vẫn luôn phấn đấu một mình.
Nói như vậy cũng chưa đúng, nói đúng hơn là bản thân anh ta tự xây dựng một đội ngũ, rõ ràng số lượng người không nhiều, nguồn lực tài chính cũng không mạnh, nhưng mỗi lần hoạt động, số lượng tiền của anh ta sẽ tăng lên theo cấp số nhân, tạo nên một làn sóng vang dội trong giới.
Rất nhiều người đã bỏ ra một số tiền lớn để tìm ra diện mạo thật của anh ta, mời anh ta về làm cho mình, nhưng chưa ai thành công.
Khoảng ba đến bốn năm trước, Mike Lee đột nhiên biến mất.
Ngoài vài tức vụn vặt về anh ta thỉnh thoảng được truyền ra ngoài, thì không có tung tích nào về con người này.
Sau một thời gian, đám người tìm kiếm cũng đành bỏ cuộc, ai cũng không ngờ anh ta là Bạch Tử Hi.
“Anh ta cũng che giấu thật tài tình” Hoàng Yến Chi cảm thán.
“Cậu ấy không thích bị người khác khống chế. Hơn nữa, những cái đó chỉ là một sở thích nhỏ, không chuyên của cậu ấy mà thôi.”
Cái sở thích nhỏ, không chuyên này sao mà rợn hết cả người, Hoàng Yến Chi thầm nghĩ.
“Để Trương Linh đứng tên công ty trên danh nghĩa là đề nghị của anh à?” Hoàng Yến Chi hỏi.
Quân Hạo Kiện không phủ nhận. Có một số việc có thể lặng lẽ làm sau lưng, không cho vợ biết. Cũng có một số việc vẫn phải nói với vợ, nếu không... làm sao tranh công với vợ được? “Ừ, là đề nghị của anh.
Vợ, có thưởng không?” Quân Hạo Kiện hùng hồn đòi thưởng.
Hoàng Yến Chi liếc anh một cái: “Hạo Kiện, anh bị đánh tráo đấy à?”
Quân Hạo Kiện sầm mặt nhìn cô, rồi yếu ớt nói: “Bàn về việc sát phong cảnh, em chính là cao thủ trong chuyện này.”
Hoàng Yến Chi khẽ cười, cúi người đặt lên môi anh một nụ hôn: “Cảm ơn chồng!”
Quân Hạo Kiện liếc mắt: “Vậy thôi hả?”
“Vâng.” Mặt mày Hoàng Yến Chi đầy ý cười, Quân Hạo Kiện kéo cô lại gần mình, không hề khách khí hôn lên môi cô.
Kết thúc một nụ hôn dài nồng nhiệt, Quân Hạo Kiện vẫn chưa thỏa mãn nói: “Quả nhiên ông bà nói rất đúng, tự mình ra tay, cơm no áo ấm.”
Hoàng Yến Chi im lặng nhìn thoáng qua cục cưng trên giường nhỏ, may mà con trai của anh vẫn đang ngủ.
- ---------------
Dạo này, Trương Linh không ở nhà dưỡng thai, thì là bận rộn một chuyện khác, đó là chuẩn bị quà đầy tháng cho bạn nhỏ An An.
“Linh Linh, em có thể yên tĩnh một chút không, ngoan ngoãn ngồi xuống nghỉ ngơi đi.” Nhìn Trương Linh lúc ẩn lúc hiện trước mặt mình, Vệ Huy nói.
Trương Linh dừng bước: “Không được, ngày kia là đầy tháng An An, em còn chưa chuẩn bị hết mọi thứ nữa.”
“Đó là con nuôi em chứ không phải con trai em, vậy mà em lại thích thằng bé đến thế.” Vệ Huy bĩu môi.
Mấy ngày nay, cứ mở mắt ra là Trương Linh nhắc đến An An, trước khi ngủ cũng nhắc đến An An. Anh nghe cô nhắc đến mức sáng nay ký tài liệu còn ký nhầm tên thành An An.
“Em thích An An, thằng bé là con của Yến Chi và ngài Quân, kết hợp những ưu điểm của cha mẹ. Dung mạo Yến Chi và ngài Quân đã đủ xuất sắc rồi, sau này An An lớn lên chắc chắn sẽ trở thành yêu nghiệt.” Nhắc đến An An, ánh mắt Trương Linh liền sáng lên.
Mặt Vệ Huy trầm xuống, yếu ớt nói: “Dù thằng bé có đẹp hơn nữa thì có thể đẹp bằng anh sao?”
Trương Linh trợn mắt: “Có thể giống nhau sao? Đến khi An An trưởng thành, anh đã là một ông già, còn có gì để ngắm nữa đâu.”
Vệ Huy tức giận: “Trương Linh, sao em có thể mê trai như thế! Mới kết hôn nửa tháng mà em đã ghét bỏ anh!”
Vệ Huy và Trương Linh đã đăng ký kết hôn vào nữa tháng trước và tuần trước Vệ Huy đã làm một màn cầu hôn đầy lãng mạn để cầu hôn Trương Linh. Lúc đó Vệ Huy còn làm rậm rộ đăng lên truyền thông. Lúc ấy trên Weibo đã bùng nổ khi bài viết được đăng lên và cũng được xem là hot nhất trong vòng một tuần lễ, đến ngày hôm qua mới được hạ nhiệt. Hoàng Yến Chi khi thấy bài viết đó thì rất vui mừng vì bạn thân cũng có một gia đình hoàn chỉnh hạnh phúc.
Trương Linh không hiểu ra sao nhìn Vệ Huy: “Anh không sốt chứ? Ngay cả giấm của một đứa bé cũng ăn, thằng bé là con rể tương lai của anh đấy!”
“Đứa bé cũng là nam...”
Vệ Huy hơi ngừng lại, yên lặng nhìn Trương Linh: “Em vừa nói gì?”
Trương Linh ngẩn người, lúc này mới ý thứ được mình nói lỡ miệng, cười ha ha: “Anh nghe nhầm rồi, em chẳng nói gì cả.” Cô đứng dậy chạy đi.
“Trương Linh, em dám chạy thử xem!” Vệ Huy nghiến răng.
Bước chân Trương Linh dừng lại: “Em muốn xuống bếp uống nước, có định chạy trốn đâu.”
Vệ Huy cười: “Anh chưa nói là em định chạy trốn mà, anh chỉ muốn em giải thích cho anh cái gì gọi là con rể tương lai của anh?”
Trương Linh cười chột dạ: “À, Vệ Huy hôm nay đẹp trời, hay là chúng ta ra ngoài chơi? Cả ngày ở nhà chán lắm.”
Vệ Huy cũng cười theo: “Đợi em nói rõ ràng thì chúng ta sẽ ra ngoài.”
“Nói rõ ràng gì chứ, Vệ Huy anh càng ngày càng không thú vị.”
“Hôm nay anh vốn định dẫn em đến Vĩnh Xuân Đường ăn món Tứ Xuyên, nhưng bây giờ xem ý em thì chắc không muốn ăn rồi, thôi quên đi.” Vệ Huy nằm trên ghế sô pha, thờ ơ nói.
Trương Linh lập tức dừng bước, làm thế nào cũng không thể nhích chân đi được: “Vệ Huy, em muốn ăn.” Trong mắt cô đều là sự thèm thuồng.
Gần đây cô rất thích ăn cay, hơn nữa còn là không cay không vui. Nếu không phải hai ngày trước vì ăn cay quá nhiều nên bị tiêu chảy, thì Vệ Huy đã không cấm cô ăn cay rồi.
Trời mới biết hai ngày nay cô nhớ vị cay đến phát điên rồi, vừa nghe tên nhà hàng, cô liền có cảm giác nước bọt đang tiết ra.
Vệ Huy mỉm cười nhìn Trương Linh, không cần anh nói thì cô cũng hiểu ý anh: “Được rồi được rồi. Em nói cho anh biết là được chứ gì. Lúc trước em thấy An An đáng yêu nên đã giao hẹn với Yến Chi, nếu em sinh con gái thì sẽ để con làm con dâu cậu ấy.”
“Không được!” Vệ Huy không chút do dự nói.
Trương Linh trợn mắt: “Vì sao không được? An An lớn lên chắc chắn là một anh chàng siêu đẹp trai, làm con rể em, thì em có thể gặp thằng bé hằng ngày.”
Chỉ cần nghĩ đến một tiểu thịt tươi kết hợp ưu điểm của Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện gọi mình là mẹ, lòng Trương Linh không ngừng bay lên bong bóng màu hồng.
Vệ Huy vừa nhìn liền biết cô đang nghĩ gì: “Linh Linh, em bỏ cái ý nghĩ này đi. Anh tuyệt đối sẽ không đồng ý!”
Đứa con mà Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện dạy dỗ, trưởng thành sẽ trở thành một con cáo già, con gái anh sẽ bị ăn sạch sẽ. Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó là Vệ Huy đã thấy nhói lòng, cho dù có đánh chết Quân Hạo Kiện thì anh cũng sẽ đồng ý.
“An An mới bao lớn chứ? Dáng dấp đẹp trai đáng yêu, nhất định là một soái ca vạn người mê, cực phẩm như vậy là của con gái nhà chúng ta, nghĩ thôi đã thấy đó là một chuyện tuyệt vời cỡ nào.” Mắt Trương Linh sáng lên.
“Đàn ông đẹp trai đều không đáng tin.” Vệ Huy nói.
Trương Linh nhìn anh: “Anh đang tự nói mình à?”
Vệ Huy nghẹn lời, một lúc lâu mới nói: “Trừ anh ra thì tất cả đàn ông đẹp trai đều không đáng tin.”
“Ha ha, ngài Quân và anh Hoàng đều rất đẹp trai, lại đều là đàn ông tốt.” Trương Linh lấy hai người thân thiết làm ví dụ.
“Dù sao cũng không được. Linh Linh em nghe anh phân tích, bla bla...” Vì không để An An trở thành con rể, Vệ Huy kể lể soi mói từng tính xấu của thằng bé.
Khuôn mặt Trương Linh dần trở nên khó coi. Cuối cùng, cô kết luận Vệ Huy là một người cha cuồng con gái. Theo tư duy logic của anh thì trên thế giới này, ngoại trừ anh thì không có người đàn ông nào đáng tin. Xong rồi, cứ như thế này thì có lẽ con gái cô phải cô độc nửa quãng đời còn lại mất.
Vì con gái nên cô sớm chọn An An là một quyết định sáng suốt.
“Em chưa chuẩn bị xong quà cho An An, anh tránh ra một bên đi.” Trương Linh đẩy Vệ Huy ra, tiếp tục thu xếp đống đồ la liệt trên nền nhà.
Hai người hùng hồn thảo luận cả buổi, lại quên mất rằng bọn họ còn chưa biết đứa con trong bụng Trương Linh là gái hay trai.
Nhà họ Hoàng và nhà họ Quân không định tổ chức lễ đầy tháng của An An quá lớn, chỉ định mời vài bạn bè thân thiết và người thân cùng đến ăn bữa cơm.
Đến khi An An tròn một trăm ngày, cũng là lúc Quân lão gia đại thọ chín mươi tuổi. Bọn họ cũng không kiêng kỵ quy củ gì mà tổ chức cùng một ngày, mời bạn bè gần xa, tổ chức rất long trọng.
Lúc Trương Linh và Vệ Huy đến, đã có không ít người đến nhà họ Quân. Cuối cùng Hoàng Yến Chi cũng được ra khỏi phòng. Một tháng qua, cô được chăm sóc tốt, cơ thể hồi phục không tệ, không cần ở cữ thêm. Để phù hợp với bầu không khí vui mừng hôm nay, Hoàng Yến Chi mặc một chiếc đầm voan màu đỏ.
Trước đây, tủ quần áo của cô chỉ có quần áo bình thường, về sau kết hôn với Quân Hạo Kiện, anh rất thích đưa cô đi mua sắm, đồ trong tủ dần có thêm nhiều váy, nhưng cô vẫn rất ít mặc.
“Wow, Yến Chi, hôm nay cậu thật sự rất xinh đẹp!”
Trương Linh thấy cô thì hai mắt long lanh.
Ngoại trừ lúc kết hôn, đây là lần đầu tiên cô thấy Hoàng Yến Chi, mặc đồ màu đỏ, lại còn là váy màu đỏ. Bởi vì chưa từng thấy nên mới càng khiến người ta thấy kinh diễm.
Trên eo của Hoàng Yến Chi còn có buộc một chiếc đai lưng. Vì nuôi con bằng sữa mẹ nên phần trên của cô lớn hơn không ít. Nhìn từ mặt bên, vóc dáng cô có lồi có lõm rất hấp dẫn.
So với trước kia, trên người cô có thêm một loại hương vị làm mẹ mà phụ nữ có chồng không có.
Trương Linh tặc lưỡi, nói nhỏ: “Yến Chi, tớ bảo đảm bây giờ ngài Quân càng thêm yêu cậu.” Nếu cô là đàn ông, nhìn thấy Hoàng Yến Chi thế này, cô cũng muốn nhào đến.
Hoàng Yến Chi nghẹn lời: “Đúng là gần son thì đỏ, gần mực thì đen, ở cùng Vệ Huy lâu thì cậu cũng biết nói mấy lời không đứng đắn này.”
Trương Linh lẩm bẩm: “Không phải đâu, tớ nói thật đấy, không tin cậu quay lại hỏi ngài Quân nhà cậu xem. Yến Chi, vóc dáng này của cậu thật khiến tớ ghen tỵ.”
Mắt Trương Linh tràn đầy vẻ hâm mộ, cô xoa vết sẹo lồi bên eo mình, rồi lại nhìn eo Hoàng Yến Chi thở dài nói: “Yến Chi, nhìn tớ còn giống một sản phụ hơn cậu.”
Hoàng Yến Chi nhìn dáng vẻ Trương Linh mà không biết nói gì, bèn dứt khoát chuyển đề tài câu chuyện: “Dạo này cậu có đi khám thai không?”
Trương Linh lắc đầu: “Không, lần trước đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì cả. Bác sĩ nói phải đến tháng thứ ba mới khám lần nữa.”
“Có chỗ nào khó chịu không? Có phản ứng nôn nghén chưa?”
Trương Linh ủ rũ xoa gương mặt đã béo lên một lớp của mình: “Ăn nhiều có tính không? Yến Chi, cậu không biết đâu, chỉ trong một tháng ngắn ngủi mà tớ đã tăng năm cân rồi. Đến khi sinh con xong, có khi nào tớ sẽ béo như một quả bóng luôn không?”
Khi Hoàng Yến Chi vừa thấy Trương Linh thì đã phát hiện cô nàng có vẻ tăng cân. Nhìn kỹ lại, thật ra dáng người cô ấy vẫn cân đối, không khác trước kia là bao, chỉ có gương mặt tròn ra trông thấy thôi.
“Yến Chi, nếu tớ được như cậu, ăn bao nhiêu cũng không béo thì hay biết mấy. Hôm qua, chị Linda đến thăm tớ, vừa nhìn thấy tớ, ánh mắt của chị ấy trở nên vô cùng kỳ lạ. Khi đó, tớ còn nghi ngờ rằng chị ấy định nhào lên ăn thịt tớ luôn ấy chứ.” Nhắc đến thể chất cứ tăng cân là gương mặt lại béo, Trương Linh lặng lẽ lau nước mắt chua xót cho mình.
“Ăn được là phúc.” Hoàng Yến Chi nói. Vừa nhìn dáng vẻ của Trương Linh là biết ngay cô ấy có cái phúc này. Ngay cả hai ông nội của cô cũng nói Trương Linh vui vẻ lạc quan, có số hưởng phúc.
So ra thì tâm tư của Bùi Ninh Hân nặng hơn một chút, có lẽ là do liên quan đến hoàn cảnh sống. Bùi Ninh Hân làm việc dè dặt cẩn thận, phải cân nhắc khá nhiều.
“Yến Chi, cậu đang an ủi tớ sao? Nếu tớ còn béo nữa thì sau khi tớ sinh xong, tớ sẽ phải giảm cân rất lâu mới có thể lấy lại vóc dáng được.”
Hoàng Yến Chi mỉm cười. Sau khi sinh con không bao lâu, vóc người của cô đã tự khôi phục, cái này là do vấn đề về thể chất: “Thật ra tớ mập hơn trước khi sinh con một chút.”
“Bao nhiêu?”
“Hai cân.” Hoàng Yến Chi nói, sáng sớm hôm nay cô vừa cân thử.
Trương Linh muốn khóc: “Yến Chi, cậu đừng an ủi tớ nữa, cậu càng an ủi tớ càng thêm đau lòng.”
“Vậy thì bây giờ cậu ăn ít lại một chút là được.” Hoàng Yến Chi nói.
“Tớ nhịn không được, chỉ cần thấy thức ăn là tớ không quản được cái miệng của mình. Nếu không ăn, tớ sẽ vô cùng khó chịu, vò đầu bứt tóc, ngay cả ngủ cũng ngủ không được.” Nhắc tới chuyện này, trong lòng Trương Linh lại thấy đau khổ.
Cô hoài nghi mình đang mang thai một đứa bé tham ăn, cái gì cũng muốn ăn. Trước đây, tuy cô thích ăn ngon, nhưng sức ăn cũng không lớn thế này.
Hoàng Yến Chi cau mày: “Trương Linh, cậu cần phải điều chỉnh chế độ ăn uống của mình, bảo đảm đầy đủ dinh dưỡng là được rồi. Thừa dinh dưỡng, thai nhi sẽ phát triển quá lớn, đến khi sinh người chịu khổ sẽ là cậu đấy.”
“Ừ, tớ biết. Hôm qua Vệ Huy nói sẽ mời một chuyên gia dinh dưỡng, phụ trách riêng chuyện ăn uống của tớ trong thời gian mang thai. Tớ cũng đã đăng ký một khóa học yoga, cuối tuần sẽ bắt đầu đi học.”
“À mà không nói đến vấn đề này nữa. Con nuôi của tớ đâu?” Trương Linh nhìn qua nhìn lại nhưng không thấy An An đâu.
“Ở trong phòng ông nội.” Quân lão gia muốn ở riêng với cháu cố một lúc, đương nhiên là Hoàng Yến Chi nghe theo ý ông.
“Vậy tớ đợi ở đây trước nhé.” Bên ngoài đều là thân thích của nhà họ Hoàng và nhà họ Quân, Trương Linh không quen biết ai.